Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong

chương 71: yên lặng trước bão táp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cả một buổi sáng, ta đều ở lại trong viện chúng ta, ngồi lệch trên kháng(), lẳng lặng nhìn Tô Nguyệt xử lý chuyện trong phủ. Nàng ung dung ổn định phân phó mỗi một dạng công việc, nghiêm túc lắng nghe mỗi một người hầu báo cáo, thi thoảng lông mày đẹp hơi nhíu lại, hoặc là nhẹ nhàng đem sợi tóc tán lạc phất ra sau tai, hoặc là ưu nhã nâng chung trà lên phẩm một ngụm hương.

()kháng: còn gọi là giường lò, giường đất, một loại giường chỉ để ngồi, xây liền với đất, thường đặt ở phòng chính trong nhà, trên giường có bàn uống trà, phía dưới có đường ống để đốt nóng làm ấm giường.

Nàng không chút keo kiệt đối người hầu khen thưởng, cũng sẽ đối chỗ sai của bọn hạ nhân, dựa theo tình huống, hoặc là dùng lời uyển chuyển, hoặc là nghiêm nghị xử trí. Nàng mỗi một động tác, ở trong mắt ta đều đẹp mắt như vậy, nàng mỗi một thanh âm, ở trong tai ta đều êm tai dễ nghe như vậy.

Ta cứ như vậy mỉm cười si ngốc nhìn nàng, trước nay không hề nghĩ tới, những thứ chuyện sinh hoạt nhỏ nhặt mà vặt vãnh này, cũng có thể tràn đầy ấm áp như vậy, chỉ cần ở bên cạnh nàng, cảm giác hạnh phúc sẽ tràn lan thành lũ, đem ta chìm ngập.

Tô Nguyệt dẫu có bình tĩnh đi nữa, bị ta ác tâm nhìn chòng chọc tới trưa như vậy, cũng không nhịn được phá công, gò má từ từ nổi lên một tầng màu sắc đỏ bừng, không ức chế được bị cái loại cảm giác hạnh phúc đó đánh chiếm khóe miệng, lộ ra mỉm cười động lòng người.

Tô Nguyệt khẽ nhấp ngụm nước trà, hơi ho khan một tiếng, không biết làm sao cưng chiều nhìn ta nói: "Vương gia, chàng còn nhìn ta như vậy, ta sẽ chịu không nổi."

Ta đáp một nẻo nói: "Vương gia? Y ~ nàng tối hôm qua không phải kêu ta phu quân sao?"

Tô Nguyệt nhìn bốn phía một chút, xấu hổ trừng mắt nhìn ta, sắc mặt trở nên càng thêm đỏ nhuận. Chung quanh bọn hạ nhân hầu hạ, không khỏi cúi đầu cười trộm.

Ta nuốt nước miếng một cái, mặt đầy mơ hồ nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Chàng! Chàng..." Tô Nguyệt lần này là thật nổi giận, gương mặt đỏ thành tôm luộc, thẹn quá hóa giận đem nắp trà đậy lại trên ly, sau đó trọng trọng đặt lên bàn trà nhỏ trên kháng. Bọn hạ nhân liền cười trộm càng hăng hơn.

Tình huống gì a, đây là?! Ta nói chính là sự thực a, hơn nữa, ta hỏi rất thuần khiết rất thuần khiết rất thuần khiết a! Tại sao các nàng sẽ có phản ứng như vậy? Ta không khỏi rất khó hiểu. Chẳng lẽ các nàng đem cái gì nghĩ sai?! Là "Tối hôm qua" có vấn đề, hay là "Phu quân" có vấn đề, hoặc giả là "Tối hôm qua" cùng "Phu quân" ở chung với nhau có vấn đề? Có cần thiết đen tối như vậy hay không a, các ngươi!

Nhưng mà, Tô Nguyệt tức giận, ta nhất định phải hảo hảo dỗ rồi. Vì vậy ta cho lui tất cả người hầu trong phòng, còn không thèm nhảy xuống đất, liền trực tiếp đứng lên vọt qua bàn trà nhỏ trên kháng, đi tới bên cạnh Tô Nguyệt ngồi xuống. Ta nhẹ nhàng đem nàng ôm vào lòng, nhưng Tô Nguyệt vẫn là không được tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn nhìn ta.

Aiz, có ai có thể nói cho ta biết đứa con nít không được tự nhiên trước mắt rốt cuộc là ai a? Sẽ không phải đứa bé nào chuyển kiếp tới giả mạo Tô Nguyệt đi?! Tô Nguyệt cao lãnh cơ trí đi nơi nào rồi? Aiz, tình yêu a, quả nhiên làm người ta mù quáng, làm người ta biến thành không giống bản thân.

Ta tựa đầu đặt ở cổ Tô Nguyệt, lầm bầm nói: "Được rồi ~ Tô Nguyệt nàng đừng tức giận mà!"

Tô Nguyệt khẽ nhúc nhích đầu một chút, nhưng lập tức lại ngưng chuyển động.

Ta tiếp tục mài, tiếp tục mềm giọng nói: "Ta thật không có ý gì khác, bọn hạ nhân muốn hiểu lầm, thì để cho bọn họ hiểu lầm cũng được, đừng tức giận mà."

Tô Nguyệt đầu lại di động một chút, như có khuynh hướng quay lại.

Ta dường như đã nhìn thấy ánh sáng thắng lợi phía rạng đông, nói tiếp: "Nàng xem, ta rất phóng khoáng a, nàng ở trên cổ ta trồng nhiều ô mai như vậy ta cũng không có tức giận mà."

"Soạt" một tiếng, Tô Nguyệt cuối cùng chịu xoay đầu lại nhìn ta, cũng xoay vô cùng nhanh chóng. Nhưng mà, ai có thể nói cho ta loại trừng mắt nhìn lại này là mấy cái ý tứ a?

Tô Nguyệt dị thường dồn dập nói: "Không cho phép nói!"

Ta ngơ ngác nhìn nàng, trong miệng không tự chủ được nói: "Nhưng mà, rõ ràng chính là nàng làm nha!"

"Chàng còn nói!" Tô Nguyệt như cũ dùng cặp mắt đẹp kia trừng mắt nhìn ta, xấu hổ nói.

"Ợ, vốn chính là thế mà." Ta lẩm bẩm nói.

"Không phải!" Tô Nguyệt thẹn cực.

"Không thể nào, vậy thì ai làm?" Ta nuốt nước miếng một cái, ngơ ngác hỏi.

"Là... Là con muỗi!" Tô Nguyệt mặt kiên định.

"..." Ta lại không lời chống đỡ.

Xem ra, ta đúng là nói không lại được Tô Nguyệt bùng nổ tiểu vũ trụ. Ta tốt nhất cũng không cần chọc nàng, đừng để lát nữa, nàng lại thẹn quá thành giận hóa thân làm sói nha.

Nhìn dung nhan Tô Nguyệt gần trong gang tấc, ngửi mùi thơm dễ ngửi thuộc về nàng, ta không khỏi cảm thấy cổ họng căng lên, tim đập rộn ràng, toàn thân bị một loại cảm giác khác thường tràn ngập. Ta không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, kỳ thực, hóa thân làm sói, cũng không có gì không tốt. Lần này, ta chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường!

Ta nhanh chóng phong bế môi Tô Nguyệt, thuận thế kéo nàng té ngã trên kháng, sau đó đem nàng giam cầm vào trong lòng, bắt đầu đối nàng giở thủ đoạn. Oa ca ca, ta cuối cùng đem Tô Nguyệt ngã nhào rồi, ta tựa hồ nhìn thấy được bộ dáng tương lai "xoay mình làm chủ", tiền đồ sáng lạng a!

Mùi vị Tô Nguyệt, trước sau như một hương vị ngọt ngào như vậy, làm người ta chìm đắm như vậy, khiến ta cảm thấy nếm thế nào cũng không đủ. Ta như trừng phạt nhẹ nhàng cắn cánh môi nàng, ở trên môi nàng lưu luyến quên về, hô hấp của ta rất nhanh trở nên nóng bỏng, cảm giác như có vật gì chạm một cái liền bùng nổ, tình khó tự kiềm chế làm sâu hơn nụ hôn này...

Ta cùng Tô Nguyệt ở trên kháng hồ nháo một hồi, đến khi tách ra, trên mặt hai người cũng đã như ánh nắng chiều, đỏ chói mắt. Ta cùng Tô Nguyệt song song nằm trên kháng, bình phục thở hổn hển, hai đôi mắt ướt át thâm tình đối mặt, tựa như ngoại trừ lẫn nhau, trong mắt không còn dung nạp được bất cứ thứ gì khác.

Ta còn chưa thỏa mãn chóp chép miệng, bởi vì thân thể Tô Nguyệt còn chưa khôi phục, vừa rồi cũng không có tận hứng, chúng ta chỉ là tùy ý vui đùa hồ nháo một phen. Nhưng, chỉ vỏn vẹn như vậy, cũng để cho chúng ta từ đáy lòng dâng lên một loại thỏa mãn, đồng thời cảm thán, cùng ta bên nhau vui đùa đùa giỡn chính là nàng/hắn, loại cảm giác này thật tốt!

Ta vừa rồi làm một chuyện hài lòng nhất, chính là len lén trồng cây "ô mai" trên cổ Tô Nguyệt, mà nàng lại không biết. Chậc chậc, rốt cuộc hoàn vốn nha!

Đến khi Tri Tình Tri Ý ở ngoài cửa nhỏ giọng hỏi, hiện tại đã truyền ngọ thiện hay chưa, chúng ta mới nắm tay đứng lên, mỗi người chỉnh sửa gọn lại y phục lộn xộn, ngồi ngay ngắn ở trên kháng phân phó truyền thiện.

Lưu Huỳnh vừa tiến đến, từ xa liền đã bắt đầu hướng chúng ta cười đùa nháy nháy mắt. Đợi vừa đi gần, nhìn thấy dấu vết trên cổ Tô Nguyệt, trong nháy mắt thừ ra, tiếp đó mặt đỏ từ cổ đến lỗ tai, Lưu Huỳnh nhanh chóng cúi đầu, mắt nhìn mũi miệng nhìn tim nhanh chóng đem ngọ thiện bày trên bàn gỗ cách đầu kháng không xa, sau đó đứng yên ở bên cạnh, an tâm làm một mỹ nữ yên tĩnh.

Chậc chậc, ra là một con cọp giấy! Ta còn tưởng rằng ngươi sinh mãnh bao nhiêu! Rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương chưa lớn a, không lên được mặt bìa. Nếu các ngươi đã oan uổng ta không thuần khiết, vậy ta liền đem tội danh chứng thực, xem ngươi về sau còn dám cười nhạo ta không?! Chọc đến ta, ngày nào đó ta hạ mãnh dược cho mà xem!

Đợi bọn hạ nhân đều an bài thỏa đáng, mỗi người liền lui xuống, trong phòng chỉ để lại Tri Tình Tri Ý cùng Lưu Huỳnh ba thiếp thân nha hoàn theo hầu tả hữu. Ta đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Nguyệt, bế nàng lên, từ từ đi hướng bàn cơm. Ta đem Tô Nguyệt nhẹ nhàng đặt ở băng ghế bên cạnh bàn, sau đó ở bên cạnh nàng ngồi xuống. Từ đầu đến cuối, ánh mắt nghi hoặc của Tô Nguyệt đều chưa từng rời khỏi mặt ta, hồng triều vừa rồi lui xuống, lại lặng lẽ leo lên mặt nàng. Ba tiểu nha đầu kia, cũng ở một bên mập mờ nhìn chúng ta cười.

Ta giả vờ nghiêm túc nhìn nàng, đứng đắn nói: "Vương phi... Đêm qua cực khổ, nghĩ đến hôm nay nhất định sẽ có bất tiện, điểm khoảng cách này, cứ để vi phu ra sức." Này thì diễn! Ta tận lực, đem ngữ văn lão sư tiểu học đều mời ra, mới để cho ta nói ra được lời có vẻ nho nhã như vậy, nghiêm chỉnh như vậy! Nói thêm một hồi nữa, ta thế nào cũng phải phá công bật cười cho mà xem.

Tô Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó như kịp phản ứng, lần này mặt thật đỏ đến lỗ tai. Cũng không lại trừng ta nữa, giả vờ bình tĩnh bắt đầu ăn cơm. Nếu ta còn tin nàng vẫn cao lãnh bình tĩnh như trước kia, thì đúng là có quỷ! Cho rằng ta mù màu sao! Mặt đều đỏ thành như vậy, còn bình tĩnh cái lông a! Xem ra, Tô Nguyệt cũng là một cao thủ diễn xuất a! Trước kia sao ta không nhìn ra kìa?

Chậc chậc chậc, xem ra, tối hôm qua Tô Nguyệt đại bạo phát, không phải bản tính a, đó có phải là, ý nghĩa rằng, ta có thể trực tiếp lắc lư nàng lúc thanh tỉnh, làm một màn "nông dân xoay mình làm chủ" rồi? Có phải ta lập tức có thể "Công" đức vô lượng, phi thăng thành tiên? Chậc chậc, nghĩ nghĩ cũng chảy nước miếng a! Xem ra, rượu thật không phải đồ tốt, về sau vẫn là ít để cho Tô Nguyệt uống rượu đi, nàng uống say, cường hãn làm ta không một tia cơ hội a!

Ta vui thích ăn thức ăn, thi thoảng tỉ mỉ thay Tô Nguyệt lóc xương cá, sau đó cưng chiều đem thịt cá bỏ vào trong chén nàng. Tô Nguyệt dần dần không lại xấu hổ như vậy nữa, cũng sẽ thay ta gắp thức ăn ta thích. Một bữa cơm ăn vào, ấm áp hạnh phúc văng tứ tung không ngừng được, trong bụng, trong lòng, đều bị lấp tràn đầy. Nguyên lai, cùng người yêu cùng một chỗ, mỗi một động tác nhỏ, đều tràn đầy hạnh phúc cùng xúc động như vậy a!

Đợi chúng ta dùng hết bữa trưa, Tô Nguyệt liền muốn tiếp tục xử lý sự vụ trong phủ. Aiz, cảm giác nàng cả ngày thật bận nga, ta thì ngược lại không có việc để làm, không giúp được gì, thật là làm người ta rất thất vọng nà!

Ta thương tiếc nhìn Tô Nguyệt, ôn nhu nói: "Nàng mỗi ngày đều bận rộn như vậy sao? Có muốn ta kêu Trương tổng quản gánh bớt việc hay không?"

Tô Nguyệt ôn nhu nhìn ta, mặt nhu tình nói: "Không cần, kỳ thực bình thường không có bận rộn như vậy, chỉ là hôm nay ngày đầu tiên của năm mới, có rất nhiều chuyện lễ tiết cần ta quyết định, mới sẽ bận một chút, qua hôm nay, ta sẽ thanh nhàn hơn một chút."

"Thật sao?" Ta có vẻ không tin. Thanh nhàn một chút, là thanh nhàn bao nhiêu a? Không phải vẫn là rất bận sao?

"Thật." Tô Nguyệt chăm chú nhìn ta, một đôi mắt lập lòe ánh sáng, nói tiếp: "Có thể chăm lo việc nhà cho chàng, ta, rất vui mừng."

Ta nháy mắt cảm động không thôi, một câu đơn giản như vậy, lại mang cho ta ấm áp cùng tình cảm không thứ gì có thể so sánh.

Đến lúc Tô Nguyệt muốn triệu kiến người hầu, ta vội vàng ngăn cản, ngập ngừng nửa ngày cũng không nói ra cái gì. Tô Nguyệt còn tưởng rằng ta đang lo lắng nàng sẽ mệt chết đi, ở nơi đó cảm động hết sức, vội vàng nói không có việc gì, kiên trì muốn gặp người.

Ta nhìn, không có biện pháp, vì không để cho lát nữa Tô Nguyệt giết ta, ta cắn răng một cái, nói: "Cái đó, Tô Nguyệt, hay là nàng mang cái quàng cổ rồi hẵng triệu kiến bọn họ đi!"

"Hm? Ta không lạnh a?" Tô Nguyệt vừa nói xong, nhìn quàng cổ trên cổ ta, như nghĩ tới điều gì, đi tới trước kính sơ trang, giương mắt nhìn —— "Hàn Thanh!" Tiếng rống giận của Tô Nguyệt truyền ra thật xa.

Ta biết ngay, nàng nhất định sẽ tức giận, được rồi, ta thừa nhận, ta làm như vậy có chút trẻ con, ta hối lỗi.

Vì vậy, hôm nay ở An Nhạc vương phủ, xuất hiện một màn rất thần kỳ —— An Nhạc Vương phụng bồi An Nhạc Vương phi, ở trong phòng có sưởi ấm, mỗi người mang theo một cái quàng cổ, xử lý chuyện vặt bên trong phủ...

Bên trong vương phủ không khí an tĩnh tường hòa như vậy, không có nghĩa bên ngoài cũng là cái bộ dáng này. Tuy là năm mới, nhưng trên đường chẳng biết từ lúc nào đã tăng thêm binh lực, không ngừng tuần tra, kiểm soát nhân vật khả nghi. Cửa thành ra vào kinh đô, cũng tăng phái rất nhiều binh lính khôi giáp, giống nhau mở ra cặp mắt diều hâu, hết sức kỹ lưỡng giám sát đám người ra vào. Bốn phía tràn đầy một bầu không khí khẩn trương, tựa hồ biểu thị, sinh hoạt bình tĩnh an ninh sắp bị cái gì đó liên lụy, trở nên không còn bình tĩnh...

Truyện Chữ Hay