Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày đó, sau nụ hôn rực rỡ chói lóa kia, chúng ta liền đi thăm phụ thân. Phụ thân sắc mặt rõ ràng đã khá hơn nhiều, không còn tử khí trầm trầm nữa, thấp thỏm trong lòng ta cuối cùng có thể buông xuống. Phụ thân nhất định là từ trên người ta nhìn ra cái gì, đối tên ngốc kia càng thêm hiền hòa. Quả nhiên, phụ thân lại khôi phục thành vị phụ thân cơ trí kia, chỉ cần một chút dấu vết, đã có thể nhìn ra manh mối. Bây giờ, bây giờ phải làm sao cho phải đây, thật xấu hổ chết người! Ta rõ ràng đã đem biểu tình che giấu vô cùng tốt rồi nha, nhưng vẫn bị phụ thân nhìn thấu, cũng không biết hắn rốt cuộc nhìn thấu bao nhiêu? Phụ thân sẽ không cười nhạo chúng ta chứ!
Tên ngốc kia chỉ biết đứng nơi đó, một bộ dáng ngây ngô ngờ nghệch, cũng không biết thừa cơ lấy lòng phụ thân một chút, đền bù sai lầm trước kia một chút. Chẳng lẽ hắn không biết cơ hội như vậy hiếm có bao nhiêu sao? Thật đáng giận đáng bực! Ta không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn hắn mấy lần, nhưng hắn vẫn ở đó hướng về phía ta cười ngây ngô. Aiz, được rồi, hắn vốn chính là đồ ngốc, mà người ta yêu, cũng chính là một tên ngốc như vậy.
Ta không nghĩ tới, hắn sẽ kiên nhẫn như thế, một mực phụng bồi ta và người nhà cùng nhau nhàn thoại một ít chuyện thường ngày, không chút nào cảm thấy phiền chán. Tuy rằng hắn cái gì cũng không nói, chỉ ôn nhu cưng chiều nhìn ta, nghiêm cẩn nghe chúng ta nói chuyện phiếm, thi thoảng lộ ra nụ cười ấm áp mà thỏa mãn. Nhưng chính là những nụ cười này, chói lòa mắt ta, chiếu thẳng vào lòng ta, khiến cho trái tim ta, trở nên ấm áp như vậy, sáng ngời như vậy.
Chính là hạnh phúc cùng ấm áp đơn giản như vậy, trên đời lại mấy người nam tử có thể đưa cho? Không cần nhìn ánh mắt tán thưởng của người nhà, ta cũng biết, gã ngốc của ta thật sự rất tốt! Hắn vẫn luôn là tên ngốc mà ta yêu nha, hắn tốt, ta sao có thể không biết!
Thời gian ấm áp bao giờ cũng trôi qua thật nhanh, chúng ta rất nhanh liền cùng nhau trở lại Vương phủ, đi về phía viện của ta, nga, không, hiện tại hẳn là "viện của chúng ta". Sáng sớm hôm nay, nhất thời xung động, ta cuối cùng làm ra quyết định như vậy. Tuy rằng đã nghĩ kỹ, đối mặt một người "tính tình rùa đen" như hắn, ta phải đi chủ động, nhưng mà, đến phút cuối ta lại hối hận, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta liền phải mỗi ngày cùng chung chăn gối nha, nếu nói ta hiện tại một chút cũng không khẩn trương hay hoảng loạn, đó là lừa gạt con nít.
Tim ta đập vô cùng nhanh, mặt đoán chừng cũng đỏ, hoàn hảo hiện tại có sắc đêm che chở, tên ngốc kia không thấy được. Nếu không, hắn liền sẽ đắc ý, vừa nghĩ tới bộ dáng đắc ý của hắn, ta liền không muốn để cho hắn như nguyện. A, không nghĩ tới một người dửng dưng như ta, cũng sẽ có thời điểm xung động, cũng sẽ bởi vì việc nhỏ như vậy mà khẩn trương. Xem ra, tên ngốc này đối ta ảnh hưởng thật rất lớn a.
Vốn dĩ ta tâm tình hỗn loạn, nhưng khi nhìn đến tên ngốc trước mặt bộ dáng chần chừ không chịu tiến lên so với ta còn xoắn xuýt hơn kia, khẩn trương lại hoàn toàn biến mất. Nữ tử như ta đều đã chủ động như vậy, một đại nam nhân như chàng còn có cái gì mà xoắn xuýt! Sáng hôm nay còn bá đạo hôn ta cơ mà, dũng khí đi đâu hết rồi!
Bỗng dưng trong lòng ta không nhịn được nổi lên một tia tức giận, ta liền muốn nhìn một chút, tên ngốc này, liệu có tùy tiện mượn cớ lâm trận chạy trốn hay không. Vì vậy ngay cả mượn cớ ta đều đã thay hắn chọn xong, ta nhẹ nhàng mở miệng, hỏi hắn có phải có chuyện gì chưa xử lý xong hay không, xem hắn có thể thuận theo lời của ta, nói "Phải", sau đó chuồn mất hay không. May mà tên ngốc này cũng không có làm thế, nếu không ta thật không biết, ta hiện tại kỳ quái như vậy, sẽ làm ra cái động tác gì. Trong lòng ta nhất thời tâm tình mâu thuẫn tràn ngập, vừa muốn hắn lưu lại, lại vừa muốn hắn không lưu lại, làm ta càng ngày càng không hiểu nổi chính mình.
Đợi chúng ta rửa mặt xong, ta hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh giúp hắn thay quần áo. Các cặp phu thê bình thường khác không phải cũng làm như vậy sao, Tô Nguyệt, ngươi cũng có thể!
Trời mới biết tim ta nhảy nhanh như thế nào. Thời điểm tay ta chạm đến nội sam của hắn, ta cảm giác ngón tay đều run rẩy, lại vẫn còn phải giả bộ bình tĩnh. Chung quanh hết thảy thanh âm đều biến mất không thấy, trong lỗ tai ta chỉ còn nghe đến tiếng tim đập "đùng đùng đùng" kịch liệt của bản thân, tựa hồ ở địa phương nào đó, còn có một thanh âm tương tự đang cùng nó phối hợp hô ứng. Ta thấy, Tô Nguyệt, ngươi nhất định là điên rồi! Sao lại không có tiền đồ như vậy, ngủ cùng một chỗ đều đã ngủ qua, hiện tại không phải cởi cái y phục sao, cần thiết khẩn trương thành cái dạng này sao?
May mà, hắn dừng lại động tác kế tiếp của ta, ta không khỏi thở phào một hồi. Nhìn hắn lại ở nơi đó kiếm cớ, kêu ta ngủ trước, ta liền cũng không nói gì nhiều, dù sao, ta cũng cần điều chỉnh một chút tâm tình khẩn trương dị thường này của mình.
Ta lẳng lặng nằm ở trên giường, ở trong đêm tối yên tĩnh, nghe tên ngốc kia uống trà một ly tiếp một ly, cỗ tâm tình khẩn trương này, lại cứ như vậy từ từ tiêu tán. Dù sao, ở kia có một tên ngốc so với ta còn khẩn trương hơn, ta còn sợ gì.
Bình nước trà uống ngon như vậy sao? Lúc tên ngốc đó uống quả thực có hơi nhiều một chút, ta không nhịn được mở miệng gọi hắn, nói cho hắn là thời điểm nên đi ngủ rồi. Nhìn tên ngốc kia biểu tình thấy chết không sờn đi tới, ta vừa bực mình vừa buồn cười. Ta đáng sợ như vậy sao? Chẳng lẽ ta không phải thê tử của chàng mà là hồng thủy mãnh thú?
Lúc hắn nhìn thấy trên giường có hai chăn, cái mặt hưng phấn kia, ta không khỏi hết sức vô ngữ. Có thể không cùng ta ngủ chung một chăn, chàng thật cao hứng như vậy? Cái biểu tình nhẹ nhõm hưng phấn kia, có thể đừng biểu hiện rõ ràng vậy hay không? Như vậy thì, ít nhất ta còn có thể an ủi mình, chàng kỳ thực không phải không muốn, ta không khỏi rất là chán nản. Chàng chẳng lẽ sợ cùng ta ngủ chung như vậy sao? Nhưng ta rõ ràng cảm giác được chàng cũng thích ta nha! Có thể cùng người mình thích mỗi ngày ngủ cùng một chỗ, chẳng lẽ không phải một chuyện vui vẻ đáng mong đợi sao? Chẳng lẽ chàng...
Được rồi, ta thừa nhận, để hai cái chăn là ta cố ý. Ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, để chúng ta tiến thêm một bước phát triển, ta vẫn sẽ có một chút thấp thỏm, sẽ có một chút hỗn loạn. Ta muốn cho chúng ta một bậc thang, hòa hoãn chút lúng túng này, để cho chúng ta có thể tuần tự tiến dần. Nhưng mà, nếu như chàng muốn, ta, kỳ thực cũng nguyện ý đi. Chỉ là không ngờ rằng, một động tác như vậy, lại tự tạo thành khó chịu cho bản thân, tuy rằng chàng không phải cố ý, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác mất mát cùng thất bại lan tràn.
Ta không nhịn được chăm chú nhìn mắt chàng, muốn xuyên thấu qua đôi mắt đó, thấy rõ ý tưởng chân thật trong nội tâm. Nhìn xem ở trong lòng chàng, liệu có thật sự có ta hay không, mà ta, lại ở vị trí nào? Nhưng mà, ta không thấy rõ được, trong đôi mắt đó vẫn là trước sau như một, trừ trong suốt, vẫn là trong suốt, không thấy được bất kỳ thứ gì. Ta lần đầu tiên, bắt đầu phiền giận loại trong suốt này, càng trong suốt, nội tâm liền càng không có sơ hở nào để tấn công. Ta vô cùng khẩn cấp muốn biết, ở trong lòng chàng, ta và "nàng", rốt cuộc ai trọng yếu hơn.
Ta không hiểu sao nổi lên một cỗ ủy khuất, xoay người, không muốn nhìn chàng, ta sợ bị ngọn lửa đố kị trong lòng mình, lăn lộn biến thành không còn là bản thân. Xem đi, thì ra ta cũng sẽ trở nên cố tình gây sự a. Tối nay, sao lại lạnh giá như vậy, lạnh thấm vào tim ta.
Nửa đêm, ta tựa hồ rơi vào một cái ôm ấm áp, nhiệt độ nơi đó làm ta khát vọng như vậy, hoài niệm như vậy. Ánh nắng sáng sớm, đưa ta một phần kinh hỉ thật lớn, tên ngốc kia, hắn, tối hôm qua lại ôm ta ngủ. Khó trách tối hôm qua cảm thấy một trận ấm áp, thì ra, đó là ôm ấp của hắn a. Cũng không biết hắn tối hôm qua làm sao đem hai chăn hợp lại thành một, lại cũng không đánh thức ta, cánh tay hắn bị gối một đêm có mỏi hay không? Ta không khỏi bị một loại hạnh phúc vui sướng bao phủ.
Ta phát hiện, ta càng ngày càng trở nên không phải chính mình, Tô Nguyệt đạm nhiên như nước kia, đã sớm cách ta đi xa, còn lại, là một kẻ ngốc dễ vui dễ giận, không quá lý trí, sẽ ghen, sẽ cố tình gây sự, tất cả tâm tình đều vô cùng dễ dàng bị gã ngốc trước mắt dẫn động. A, thì ra, ta cũng đã thành một kẻ ngốc nha, như vậy cũng tốt, hai kẻ ngốc vừa vặn phối một đôi.
Nhìn gương mặt ngủ say thỏa mãn của tên ngốc này, ta không khỏi nổi lên ý muốn trêu cợt, chứng kiến đồ ngốc này từ hận đến ngứa răng chuyển thành biểu tình nịnh hót, ta không kiềm được hôn lên, đồ ngốc này a, vẫn luôn làm ta thích như vậy! Hết thảy những thứ khác, đều đã không trọng yếu, người hiện tại trong lòng hắn là ta, người ảnh hưởng tâm tình hắn, cũng là ta, như vậy, là đủ rồi.
Thật không nghĩ tới, tên ngốc này lại đối với việc ta muốn cùng hắn đi đến chỗ hẹn của Thanh Loan, không bày tỏ dị nghị gì. Vốn đã chuẩn bị chỉ cần hắn từ chối, ta liền sẽ dừng lại ở đây, lại không ngờ được, ta thuận lý thành chương cùng hắn cùng nhau đi tham gia yến hội. Đây, chính là muốn chân chính giao phong sao?! Ta không khỏi có chút mong đợi. Hoàn hảo ta sớm làm chuẩn bị, tuy không thích những thứ trang điểm tinh xảo này, có khuynh hướng thích thanh nhã đạm nhạt hơn, nhưng nếu đã muốn giao phong, liền phải lấy tư thái tốt nhất đi nghênh chiến! Ta, có kiêu ngạo của ta! Người ta yêu, sao có thể chắp tay nhường cho người khác!
Vốn dĩ đã tự nói với mình, phải lấy hình ảnh đoan trang cao quý rộng lượng, đi áp đảo các loại cuồng phong lãng điệp bên ngoài của hắn. Nhưng mà, khi nhìn thấy hắn ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Thanh Loan bên kia, vẫn là không nhịn được muốn đem ánh mắt kia kéo trở về. Hừ! Quả nhiên có gian tình!
Ta không ức chế được trong lòng nổi chua, dùng lời châm chọc tên ngốc kia vài câu, ai biết tên ngốc này lại đánh chết không nhận. Được, bản lãnh a, lúc ta sắp không ức chế được cơn tức giận, đối mặt tên ngốc kia biểu tình đáng thương rưng rưng xin tha, ta lại không hiểu sao mềm lòng. Ta trong lòng thở dài, được rồi, lần này bỏ qua cho hắn vậy, vì vậy, liền cầm khối bánh ngọt kín đáo đưa cho hắn, để cho hắn nhanh thu hồi bộ dáng này đi. Nếu để cho người khác thấy được, đường đường một Vương gia, lại đối Vương phi lộ ra biểu tình như vậy, không biết ngày mai trên phố sẽ lưu truyền cái dạng đồn đãi gì. Aiz, thật là không có biện pháp với đồ ngốc này.
Khi nhìn thấy tên ngốc kia không ngừng vỗ tay hoan hô màn biểu diễn của một nữ tử thanh lâu, thời điểm đó, không hiểu sao tiếng hoan hô lại trở nên chói tai như vậy. Xem ra, "cuồng phong lãng điệp" thật đúng là không ít a! Vốn dĩ định bụng giận dỗi lười để ý tới hắn, để cho hắn cứ tiếp tục vỗ tay như vậy, cho xấu mặt luôn đi, dù sao hắn tiếng xấu cũng quá nhiều. Nhưng mà, cuối cùng vẫn không nhẫn được tâm, không đành lòng để hắn bị người ngoài cười nhạo, mở miệng nhắc nhở hắn. Không nghĩ tới, hắn lại là một tay mở mắt nói mò lão luyện, cái cớ đập con muỗi ngây thơ như vậy, mất công hắn nghĩ ra được. Đồ ngốc này, thật đúng là để người đoán không ra!
Ta không nghĩ tới, sẽ có một ngày, ta cũng sẽ yêu thích cái loại động tác thân mật đút đồ ăn giữa tình nhân với nhau, còn làm không biết mệt. Tuy rằng ngay trước mặt mọi người tiến hành hành động như vậy, là rất thất lễ, cũng không phải một hành động mà thế gia tiểu thư đoan trang ưu nhã nên có. Nhưng mà cũng không ngăn được sự hấp dẫn to lớn từ ánh mắt tha thiết của tên ngốc kia, cùng với phần ấm áp mập mờ ấy. Ta đỏ mặt, thầm chấp nhận hành động của hắn. Ta phát hiện, ta đối tên ngốc này, thật rất khó nói chữ "Không" a. Mà thôi, dù sao ta đã sớm trở nên không phải là mình, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, ta còn so đo cái gì chứ? Đoan trang cao quý, thanh đạm như nước? Những thứ hình tượng băng lãnh đó không cần cũng được, ta chỉ nguyện ở trong ánh mắt ấm áp của hắn trầm luân.
Thanh Loan, cứ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng xuất hiện trước mặt chúng ta, ta lần đầu tiên thấy được nàng ở khoảng cách gần như vậy. Không mang theo khăn che mặt, nàng quả nhiên càng xinh đẹp, phong hoa tuyệt đại, quyến rũ tận xương. Ta nghĩ, nếu ta là một nam nhân, cũng nhất định sẽ lựa chọn "quyến rũ tận xương" như nàng, mà không chọn "thanh lãnh kiêu ngạo" như ta. Dẫu sao, một vưu vật dung nhan tuyệt đẹp lại hiểu biết như vậy, đúng là thế gian ít có a! Hơn nữa, đối với tên ngốc kia nàng còn có một phần hấp dẫn "cầu mà không được". Nam nhân không phải thường nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm sao, xem, Thanh Loan đem mọi loại khát vọng của nam nhân đều chiếm giữ hết rồi.
Tuy rằng, thật rất có cảm giác nguy cơ, nhưng mà, ta cũng sẽ không lùi bước. Ta có kiêu ngạo của ta, tên ngốc này, Tô Nguyệt ta muốn định rồi! Nếu ngươi đã bỏ qua, vậy sau này, ngươi cũng chỉ có thể tiếp tục bỏ qua. Ta sôi sục ý chí chiến đấu tiến lên đón lấy ánh mắt khiêu khích của Thanh Loan, khiêu chiến này ta tiếp nhận! Nam nhân của ta, ta sẽ quản hảo, nam nhân này, ngươi hết hy vọng rồi, ta sẽ không chắp tay nhường nhịn!
Vốn cho là, luôn luôn "rùa đen" như hắn, lần này cũng sẽ không tỏ vẻ gì, sẽ cách xa trung tâm bão táp, theo thói quen đi giả ngu. Nhưng hắn lại thái độ khác thường, không chỉ cự tuyệt Thanh Loan, còn, còn cường thế mà thẳng thừng đối tất cả mọi người có mặt nói: "Tình yêu của bổn vương, trừ Vương phi ra, chưa từng cho ai khác."
Đây, đây là đang cùng ta biểu lộ tâm tình sao? Hắn yêu ta? Hắn yêu chính là ta?! Hắn chưa từng yêu người khác, trước nay chỉ yêu một mình ta?! Đón lấy ánh mắt chân thành của hắn, ta có thể cảm giác được, hắn nói là sự thật. Cảm giác hạnh phúc tới quá đột nhiên, quá mãnh liệt, khiến cho đầu óc ta lơ mơ không rõ, trong thời gian ngắn vẫn không thể thích ứng, còn không dám đi tin tưởng. Hóa ra, tên ngốc mà ta yêu, thật rất đặc biệt, hắn hết lần này tới lần khác yêu một người "thanh lãnh kiêu ngạo" như ta nha. Trong lòng nháy mắt tràn ngập ngọt ngào, trực tiếp đem ta chìm ngập, khiến cho trong mắt ta không còn thứ gì khác, còn lại, chỉ có tên ngốc ấm áp dị thường ở trong đám người kia.
Vốn dĩ, nếu đã biết, trong lòng tên ngốc kia chưa từng có người khác, ta cũng không chuẩn bị so đo với Thanh Loan. Nhìn thấy Thanh Loan tài nghệ, cũng đúng là tuyệt giai, ta cũng từ trong thâm tâm mà tán thưởng. Những hư danh kia ta đã sớm nhìn nhạt, nên cũng không muốn đi so sánh. Nhưng mà, hết lần này tới lần khác lại có vài người nhàm chán như vậy, cứng rắn muốn phủng cao đạp thấp, đem ta kéo xuống nước.
Ta không muốn để các bằng hữu thất vọng, trọng yếu hơn chính là, ta không muốn để cho tên ngốc kia cảm thấy ta lãng đắc hư danh, không muốn ở trong lòng hắn lưu lại chút ấn tượng không tốt nào, ta muốn để cho tên ngốc kia biết, thê tử của hắn, cũng là một người hết sức ưu tú. Ta muốn hắn, bởi vì ta mà kiêu ngạo, bởi vì ta mà ở trước mặt người khác lộ ra nụ cười đắc ý, giống như cha ta vậy. Ta liền sảng khoái đáp ứng.
Không nghĩ tới, thời điểm ta diễn tấu quên mình, người nọ sẽ lấy tiếng tiêu tương hợp. Vốn dĩ sợ tên ngốc kia hiểu lầm, dự định giải thích một chút, không muốn để cho người ngoài phá hư phần cảm tình của chúng ta. Nhưng ai biết! Tên ngu ngốc kia thật là ngốc hết mức có thể! Hay là hắn trước nay không biết, như thế nào là ghen?! Lại còn nói chúng ta diễn tấu đều rất dễ nghe! Hắn là đần độn sao?! Được rồi, vẫn là lười để ý hắn, đừng để mình bị chọc tức, dù sao vẫn không có ai biết.
Đối mặt người nọ dây dưa, đồ ngốc này lại như không cảm giác, còn nở nụ cười thừa nhận người nọ bôi nhọ. Phu quân ta, sao có thể để cho người tùy ý bôi nhọ, bất kể người nọ là ai, ta đều vô cùng tức giận, không nhịn được cắt đứt bọn họ nói chuyện, kéo đồ ngốc này nhanh chóng rời khỏi.
Thời điểm ta tức giận như vậy, tên ngốc kia mặt dày xông tới, ta biết, hắn đây là muốn an ủi ta. Tên ngốc ấm áp này! Hắn ngay cả lời an ủi cũng không biết nói, nghe hắn nói xong, ta ngược lại càng tức giận. Nào có ai lại thừa nhận bản thân là "Kinh đô nhất hại" nha, còn thừa nhận như chuyện đương nhiên vậy. Mặc dù biết đây là sự thực, nhưng, chính là không muốn nghe đến chính hắn cũng giống như người khác, bôi nhọ bản thân như vậy, trong lòng chính là khó chịu muốn tức giận. Tên ngốc này hắn không biết, hiện tại hắn tốt như vậy, ấm áp như vậy, làm ta quyến luyến như vậy. Đột nhiên nghĩ đến, nếu như, tất cả mọi người đều không thể phát hiện hắn tốt, chỉ có một mình ta biết, như vậy, có phải ý nghĩa rằng, ai cũng sẽ không từ trong tay ta đem hắn cướp đi? Nhưng mà, chính là muốn mọi người đều biết hắn tốt a! Không muốn bởi vì ý tưởng ích kỷ của ta, mà để cho mọi người đều hiểu lầm hắn a! Ta thật là một người kỳ quặc mà.
Tên ngốc kia, trên người luôn có một loại ma lực, mỗi lần đều có thể làm cho ta từ trạng thái cực kỳ tức giận biến thành cảm động vô cùng. Khi hắn trêu chọc nói: "Vậy sau này, nữ anh hùng 'vì dân trừ hại', nàng chuẩn bị xử trí ta như thế nào nha?" Tim ta, lại đập thiếu một nhịp, bỗng dưng liền đem những lời này coi là thật. Nếu quả thật để cho ta xử trí chàng, ta sẽ làm gì? "Vậy thì phạt chàng, cả đời ở bên cạnh ta, không rời không bỏ." Ta nghĩ như vậy, liền cũng nói như vậy, vô cùng nghiêm túc. Trong nháy mắt đó động tình, lại là chúng ta chưa kịp chuẩn bị, may mà bị người cắt đứt, nếu không ở trong xe liền... Thật đúng là để cho người thẹn thùng hết sức.
Buổi tối đến thời gian ngủ, ta ma xui quỷ khiến chọn một kiện áo ngủ hơi đơn bạc, không nghĩ tới, chàng quả nhiên như ta tưởng tượng, lộ ra một bộ dáng ăn chơi trác táng si mê háo sắc. Xem ra, chàng đối với ăn chơi trác táng vẫn rất có thiên phú mà, đều không cần dạy. Vốn dĩ, ta rất ghét người khác đối ta lộ ra biểu tình như vậy, nhưng mà, nhìn bộ dáng này của chàng, ta lại từ đáy lòng dâng lên tự hào cùng mừng rỡ. Thì ra, ta đối với chàng, cũng có sức hấp dẫn. Nhận thức được điều này, lại làm ta bỗng dưng vui vẻ.
Đối với sắc đẹp, chàng trước nay đều là sấm rền vang mưa lất phất, chỉ biết làm ra bộ dáng hù dọa người, lại trước nay đều khẩn thủ lễ tiết, chưa từng mạo phạm. Quả thực so với chút người tự xưng là "quân tử" còn "quân tử" hơn. Ta đã biết còn cố ý hỏi nguyên nhân, chàng lại khẩn trương đến ngay cả lời đều nói không ra, thanh âm run run không ngừng, chẳng khác gì người cà lăm. Xem đi, ta nói không sai mà! Chàng cũng không biết, cái bộ dáng này của chàng, đáng yêu dường nào.
Ta nằm ở trên giường, cứ như vậy lẳng lặng nhìn chàng, nhìn đôi mắt sáng ngời của chàng, tựa như cả thế giới đều nháy mắt trở nên an tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở, ấm áp như vậy, hữu lực như vậy. Chàng ôn nhu tiến lên, hôn mắt ta, nói ngủ ngon, liền trở lại chỗ cũ, nhắm mắt thiếp đi. Nhưng ta thì vẫn còn như vậy, lẳng lặng nhìn chàng, tựa như vĩnh viễn đều nhìn không đủ.
Ta thật rất muốn biết, mấy buổi tối kia, ta là làm sao đi đến trong lòng chàng, rõ ràng thời điểm bắt đầu, đều có khoảng cách như vậy. Đồ ngốc này, cư nhiên là giả bộ ngủ, chờ lâu như vậy, chỉ vì đem ta nhét vào lòng hắn. Nếu không phải khóe miệng hắn cười đắc ý, ta thật đúng sẽ tin tưởng đây là động tác vô ý thức của hắn. Chẳng lẽ hắn không biết, người nào chân chính ngủ say, lại cười lớn như vậy, lại làm việc có mục đích rõ ràng như vậy! Thật đúng là đồ ngốc! Xem đi, ta cuối cùng bắt quả tang được chàng rồi! Nhưng ta vẫn là không đành lòng đi vạch trần, cứ muốn như vậy chiều theo chàng, dẫu sao, cái ôm này, đối với ta cũng hấp dẫn biết bao.
Đi gặp mẫu hậu ngày đó, mẫu hậu đối ta dị thường từ ái, ta biết, một nửa là áy náy, một nửa là muốn thay chàng đền bù ta. Nhưng mà nàng không biết, ta đã sớm tha thứ chàng, bởi vì yêu chàng, liền có thể xem nhẹ việc chàng đã từng thương tổn ta. Ta, có phải rất không cốt khí a.
Nghe chàng nói có khả năng mắc phải bệnh nan y, ta cảm giác thế giới đều mờ tối, trong nháy mắt mất đi dũng khí sống, ta vô cùng sợ tin này được chứng thực a! Ta sợ hãi lần nữa cảm thụ loại cảm giác cô đơn một mình, đây quả thực so với bản thân ta mắc bệnh nan y còn làm ta tan vỡ hơn! Nguyên lai, không biết từ lúc nào, chàng đã ở trong lòng ta chiếm cứ vị trí trọng yếu như vậy, thậm chí, cao hơn sinh mệnh của ta.
Ta làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, đợi sau khi Hàn Thanh đi, mẫu hậu nàng... nàng... nàng vậy mà sẽ cho ta nhìn mấy thứ kia, nói những lời kia. Ở trong lòng ta, nàng vẫn luôn là thế gia nữ tử kiểu mẫu a, cao quý đoan trang như vậy, ưu nhã ung dung như vậy. Hóa ra, cái gọi là thuận tiện thỉnh mạch, chẳng qua là cố ý làm nha. Mẫu hậu, đây là muốn xem ta có mang thai hay không. Nhưng mà, nhưng mà chúng ta tuy rằng cùng phòng, lại cũng không có cái kia nha, cái này bảo ta như thế nào mở miệng a.
Thấy ta như có nỗi niềm khó nói, mẫu hậu lộ ra một nụ cười cao thâm khó lường, phân phó nội thị cầm một cái hộp tới cho ta, sau đó kêu bọn hạ nhân tất cả lui ra. Ta vừa mở ra, trực tiếp xấu hổ đến lỗ tai đều đỏ. Những thứ này! Những thứ này vậy mà lại là xuân cung đồ?! May mà người hầu đều lui xuống, nếu không, bảo ta về sau làm sao gặp người a!
Mẫu hậu thấm thía sâu xa cùng ta nói cái gì mà nữ nhân cũng nên chủ động nha, con cháu trọng yếu bao nhiêu a, còn có một ít tâm đắc của nàng, ta cả người đều hôn mê, cũng chỉ cắn răng nghe lọt được chút ít. Đây thật là Thái hậu sao?! Không phải thanh lâu tú bà giả trang?! Mẫu hậu cũng có hơi quá cường hãn đi! Nam nhân thật đều thích những thứ này sao? Nàng muốn ta đối phó con trai ruột của nàng a! Lấy sắc hầu người như vậy thật sự tốt sao? Một hồi sau đó, ta quả thực xấu hổ muốn chết, trên mặt như thiêu như đốt, nhiệt độ một mực không chịu lui xuống.
Thật vất vả chịu đựng đến lúc tên ngốc kia tới đón ta, lúc gần đi, mẫu hậu lại còn nhét một đống cái mà nàng gọi là "trân tàng" đưa cho ta. Ta quả thực là hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống nha! Tên ngu ngốc kia lại còn hỏi ta mẫu hậu nói với ta những gì, ta làm sao có thể nói ra! Đó là mẫu hậu của chàng, chàng chẳng lẽ không biết sao? Hay là, các người cố ý, đã sớm thông đồng với nhau rồi?! Bất quá khả năng này rất nhỏ, dẫu sao, mẫu hậu như vậy quả thực quá chấn động, không phải người bình thường có thể tin tưởng. Chàng càng hỏi ta, ta càng biểu hiện lạnh như băng, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể che giấu cái loại tâm tình xấu hổ muốn chết trong lòng. Ta làm sao có thể để cho chàng nhìn ra đầu mối!
Đến khi chúng ta tắm xong cần phải đi ngủ, ta thật sớm cho lui bọn hạ nhân, chờ một hồi, ta phải làm theo lời mẫu hậu nói, mặc dù chỉ là làm sơ sơ chút da lông mặt ngoài, nhưng mà cũng vạn vạn không thể bị bọn hạ nhân thấy nha, nếu không, vị trí chủ mẫu này, ta không cách nào làm tiếp được nữa nha!
Ta ở phòng tắm không ngừng cấp bản thân cổ động, Tô Nguyệt ngươi có thể! Không phải là một bộ quần áo sao! Sóng to gió lớn gì chưa thấy qua a, lại bị một bộ quần áo làm khó? Nhưng mà, nhưng mà bộ quần áo này cũng quá cái gì kia đi, quả thực so với không mặc còn xấu hổ hơn a! Mẫu hậu, ngài xác định làm như vậy thật sự tốt sao?! Ta hít sâu mấy cái, mẫu hậu đây cũng là vì tốt cho ta, không quan tâm nữa, ta bất chấp, cùng lắm bản thân ta không nhìn, cứ làm như ta vẫn mặc bộ cũ là được.
Ta giả vờ ung dung ổn định đi ra khỏi phòng tắm, đi tới trước mặt tên ngốc kia. Trời mới biết, bộ dạng bình tĩnh ta lúc này bức ép giả bộ ra có bao nhiêu yếu ớt, chỉ cần một kích nho nhỏ, sẽ vỡ tan tành. Lòng ta đều ngượng đến phát run, may mà mười mấy năm lễ nghi không phải học uổng phí, ta ít nhất có thể đủ duy trì bộ dáng trấn định này. Nếu như ma ma lễ nghi biết ta đem lễ nghi nàng dạy dùng trên phương diện này, không biết có thể từ trong quan tài nhảy ra giết ta hay không! Ma ma a, chớ trách chớ trách a!
Đồ ngốc này, quả nhiên không chịu nổi, nói chuyện lại lắp bắp. Ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, chỉ cần khẩn trương một chút, hắn sẽ cà lăm. Thấy hắn ánh mắt nóng bỏng như vậy, trong lòng ta lại dâng lên một cảm giác tự hào nhàn nhạt, thậm chí sắp áp qua phần ngượng ngùng kia. Đồ ngốc này, còn muốn duy trì trấn định, phá hủy bộ quần áo này. Làm sao có thể để cho hắn được như ý, đây cũng là "trân tàng" của mẫu hậu a! Ta nhàn nhạt nhắc nhở hắn một câu: "Không sợ, mẫu hậu đưa ta mười món y phục như này, nói nếu không đủ nàng đưa thêm tới." Hắn liền câm nín. Aiz, nếu hắn thấy được đống "trân tàng" chất như núi trong phòng kho của mẫu hậu, không biết sẽ có cảm nghĩ gì a! Dù sao ta cũng không gấp.
Chúng ta cùng nhau nằm thẳng trên giường, tim ta "đùng đùng đùng" nhảy không ngừng, vô cùng khẩn trương. Ta tâm tình phức tạp dị thường, vừa mong đợi lại vừa không muốn thật sự cứ như vậy phát sinh. Tên ngốc kia, nhất định cũng mâu thuẫn như vậy đi. Thấy hắn rất lâu không có hành động, ta trong lòng thở dài một cái, buông tha đấu tranh, khẽ nói: "Ngủ đi."
Tên ngốc này vẫn là đem ta nhét vào lồng ngực ấm áp kia, phần ấm áp này mới là thứ ta mong muốn đi. Như vậy cũng tốt! Dù sao, nếu như hắn thật làm như vậy, lấy sắc hầu người, cũng không phải ta mong muốn a. Ta có lẽ sẽ càng mất mát đi. May mà, tên ngốc này vẫn là cái người ấm áp kia, có thể ôm mà không loạn, tôn trọng phần cảm tình tinh khiết này của chúng ta. Trong lòng ta không khỏi có mất mát nhàn nhạt, nhưng lại vừa không hiểu sao mừng rỡ. Ta thật trở nên rất kỳ quái a!
Mấy ngày tiếp theo, thấy tên ngốc này bị mẫu hậu lăn lộn đến thảm, ta bỗng dưng không nhịn được thích thú vô cùng, mỗi buổi tối đều thay đổi những thứ "trân tàng" mẫu hậu đưa đi kích thích hắn, muốn nhìn một chút xem tên ngốc này rốt cuộc có thể nhịn đến chừng nào. Hắn đúng là không có làm ta thất vọng, luôn luôn chưa từng vượt rào. Ta rõ ràng thấy hắn đều đã nhẫn đến khổ sở như vậy, lại vẫn không có đụng ta, ta không thể tránh khỏi vẫn dâng lên một cảm giác mất mát và thất bại. Ta thật rất mâu thuẫn a!
Ta không ngờ tên ngốc này còn có tay nghề như vậy, có thể đắp ra người tuyết xinh đẹp, bộ dáng kia còn giống hai người chúng ta đến thế. Chúng nó cứ như vậy đứng trong gió tuyết, bền bỉ mà ương ngạnh, giống như tình cảm của chúng ta, trong suốt mà tinh khiết. Chàng hỏi ta có thích hay không, ta sao lại không thích, đồ ngốc, chỉ cần là chàng làm, ta đều thích.
Ngày đó giao thừa yến hội, biết rõ rằng chàng chẳng qua là nhìn những nghệ nhân kia biểu diễn, cũng không có ý tưởng gì khác, nhưng vẫn là không nhịn được đi véo chàng. Làm sao bây giờ, chính là không muốn thấy chàng đối người khác lộ ra biểu tình như vậy a! Ta thật là bị chàng sủng hư rồi! Thật không cách nào tưởng tượng, nếu có một ngày, chàng rời khỏi ta, ta sẽ biến thành bộ dáng gì. Thật là nghĩ thôi cũng để cho người không tiếp thụ nổi a.
Ta không nghĩ tới chúng ta vậy mà sẽ gặp phải người xấu, trời biết ta có bao nhiêu lo lắng chàng, hoàn toàn không nghĩ đến bản thân. Chàng dũng cảm mà kiên định chắn trước mặt ta, dùng bả vai phát run bảo vệ ta, làm ta ấm lòng như vậy. Ta liền biết, tên ngốc ta yêu là một anh hùng, anh hùng chỉ của một mình ta. Khi tên ngốc kia muốn buông lỏng tay ta, một mình tiến lên nhìn cái người xấu kia, ta vô cùng không nguyện ý, chẳng lẽ hắn không biết làm vậy có bao nhiêu nguy hiểm sao. Xin đừng buông tay ta, cho dù là đi chết, cũng xin hãy mang ta cùng đi. Nếu như không có chàng, ta há có thể sống một mình.
Ta cuối cùng vẫn không ép buộc hắn, hắn buông tay ta ra, đi về phía người xấu kia, người xấu kia vậy mà lại là Thanh Loan. Điều này khiến trong lòng ta bỗng dưng vô cùng hỗn loạn. Ta tựa như nhìn thấy hắn rời ta mà đi, lao vào vòng tay của Thanh Loan. Điều này sao có thể! Ta sao có thể đem chàng chắp tay nhường cho nàng ta!
Vừa nghĩ tới chàng vậy mà lại bất chấp nguy hiểm mang nàng ta thoát đi hoàng cung, ta liền bỗng dưng tức giận. Tuy rằng chàng từng nói hai người không có gì, chàng chỉ thích ta, nhưng mà, trong lòng cỗ chua xót kỳ quái kia, vẫn không ngừng bốc ra ngoài. Thật vô cùng chua hết sức chua a! Đồng thời ta cũng thật sợ hãi, ta sợ trong lòng chàng kỳ thực có nàng, một ngày nào đó chàng sẽ rời ta mà đi, cùng nàng cùng một chỗ. Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân chàng không chạm vào ta sao? Ta hoàn toàn ức chế không được nghĩ ngợi lung tung, tuy rằng ta biết có rất nhiều chuyện, kỳ thực không phải như vậy. Làm sao bây giờ, ta cảm giác ta sẽ bị cỗ ghen tuông này hành hạ đến điên mất!
Ta không muốn để ý chàng, ta sợ ta vừa mở miệng, sẽ không ức chế được khóc nấc lên, ta thật sợ mất đi chàng. Ta cứ như vậy cùng chàng ngồi ở đó, chàng không ngừng nói gì đó, nhưng mà ta một chữ cũng nghe không lọt, trong đầu đều là những thứ nghĩ ngợi lung tung kia.
Ta kêu Lưu Huỳnh, đem tất cả Túy Hoa Nhưỡng đều lấy tới. Ta uống một ly tiếp một ly, chàng thì một ly tiếp một ly rót cho ta, ta rất nhanh liền uống cạn sạch tất cả Túy Hoa Nhưỡng. Nhưng mà, làm sao bây giờ, vẫn chưa đủ, ta còn không có say, ta như cũ bị cỗ tâm tình vô danh kia hành hạ đến chết đi sống lại. Ta cảm giác ta sắp chết, bị giày vò đến ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Ta nhìn chàng gần ngay trước mắt, đột nhiên sinh ra một cỗ dũng khí. Ta không muốn chờ! Ta cũng không cần đợi! Ta hiện tại liền muốn chàng! Ta muốn chàng chân chân chính chính thuộc về ta, ta muốn chân chân chính chính trở thành nữ nhân của chàng, mà không phải chỉ một danh hiệu! Ta sợ hãi mất đi chàng, ta không muốn đến một ngày nào đó về sau lại hối hận, ta phải nắm chắc mỗi một ngày, mỗi một thời khắc chúng ta ở cùng nhau.
Ta kéo chàng đi về phía mép giường, dùng sức đẩy chàng, sau đó kề sát, hôn lên môi chàng. Ta không muốn đi nghĩ xem chàng nhìn ta như thế nào, ta chỉ nghĩ giờ phút này có được chàng! Ta không lại kiềm nén bản thân nữa, ta phóng thích tất cả nhiệt tình, phóng túng phần tình yêu có thể hủy thiên diệt địa. Ta chính là cố chấp như vậy, quyết tuyệt như vậy, hèn mọn khẩn cầu như vậy, ta yêu chàng như vậy, dường nào hy vọng chàng cũng có thể giống như ta a.
Dần dần, chàng bắt đầu dị thường phối hợp ta, thời điểm y phục ta bị chàng xé ra, chàng vẫn còn thời gian đi ngẩn người! Thật là một tên ngốc! Không biết xuân tiêu nhất khắc đáng ngàn vàng sao. Ta không nhịn được trừng phạt cắn môi chàng một chút, nhưng lại không đành lòng dùng quá sức.
Chúng ta dần dần trở nên tình khó tự kiềm chế, ta cảm giác được chàng có khuynh hướng muốn trở mình, ta sao có thể để cho chàng như ý. Nếu lúc này chàng chạy, ta liền có thể không cần sống nữa. Tuy rằng cái tư thế này rất không ổn, nhưng mà thật sự không thể, ta không thể để cho chàng có cơ hội chuồn mất, dù sao, tiền án của chàng thật quá chồng chất rồi. Lần này, xin thứ lỗi ta tùy hứng, ta phải lấy tư thái như vậy có được chàng, để chàng chân chân chính chính trở thành nam nhân của Tô Nguyệt ta!
Thời khắc chúng ta thật sự cùng một chỗ, ta cảm giác đau đớn sắp đem ta xé ra, nhưng lại có một loại thỏa mãn khác thường, cuối cùng, ta đã thuộc về chàng. Chàng ôn nhu như vậy, săn sóc như vậy, ủy khuất bản thân chờ đợi ta thích ứng. Có thể có được chàng, ta sao mà may mắn! Cuối cùng, chúng ta có thể vĩnh viễn cùng một chỗ, cùng đi đến đám mây mờ mịt kia, từ đây, chàng chính là ta, ta chính là chàng, chúng ta sẽ không lại xa nhau nữa...