"Người thua đầu tiên cần phải đọc lời thoại của nhân vật bị phá sản". Trước khi bắt đầu trò chơi, Nam Cực nói như thế.
Nam Hướng Bắc cùng Tô Hướng Vãn lại lần nữa bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Hôm nay là lần đầu Tô Vị Tích chơi trò "Đại phú ông" này, con bé không hề có một chút khái niệm, nghe ông nội nói chơi vui lắm, cho nên tuyệt nhiên không phản đối.
Về phần Tô Hướng Vãn, thật ra nàng cũng không thường chơi trò này, chỉ loáng thoáng nhớ lời thoại của nhân vật mỗi khi phá sản hình như rất buồn cười, nhìn Nam Cực đang tủm tỉm cười, nàng âm thầm suy nghĩ một lát, cảm thấy chắc là mình sẽ không thua, cộng thêm nàng biết bản thân khó lên tiếng từ chối, vì vậy nàng nhẹ gật đầu đồng ý gia nhập bàn cờ.
Trong nhóm người, Nam Hướng Bắc hẳn là người thường chơi game nhất, ngoài "Đại phú ông" cô còn chơi nhiều trò khác, bởi thế cô vô cùng quen thuộc với lời thoại của nhân vật, giờ phút này điều làm cô cảm thấy khó hiểu nhất chính là, chẳng lẽ ba cô lại dám đùa giỡn mama đại nhân khí thế cường đại của cô a....
Cô không thể tin là mẹ chịu chơi loại cờ này, lỡ mà thua....nghĩ đến gương mặt mẹ nghiêm túc lại dùng khẩu khí của "Tiễn phu nhân" mở miệng nói, "Ta muốn hưởng thụ cuộc sống của một thiếu nãi nãi a~~". Nam Hướng Bắc bất giác rùng mình một cái.
Ghi nhận hết phản ứng của mọi người trong mắt, Bắc Đường Lạc Anh bất động thanh sắc liếc nhìn Nam Cực, bà ngồi xuống, chăm chú nhìn mấy phụ kiện linh tinh trên bàn rồi nói, "Bắt đầu đi".
Thế là cả nhà năm mạng đóng quân ở phòng khách chơi cờ, Nam Hướng Bắc vẫn kịp tranh thủ đứng lên rót đồ uống ưa thích cho từng người.
Như cô dự đoán, mẹ cô quả thật chưa từng chơi, tuy rằng biểu tình trước sau như một hết sức bình tĩnh, nhưng động tác rõ ràng có chút không thành thạo, thỉnh thoảng còn hơi nhíu mày như đang suy ngẫm.
Bắt gặp ánh mắt xấu xa của ba thường nhìn về phía mẹ, Nam Hướng Bắc không khỏi cảm thấy mẹ gả cho ba đúng là ngộ nhân bất thục.
Song tình huống khiến người ta phải mở mang tầm mắt đã xuất hiện, không biết có phải do thần may mắn thường nghiêng về gà mới hay không mà đi một vòng tới cuối cùng, người thắng cuộc cư nhiên là Bắc Đường Lạc Anh.
Buồn cười ở chỗ, phá sản đầu tiên lại là người có ý đồ xấu xa kia, cũng chính là người đàn ông duy nhất ở đây.
"Khụ......" Không nghĩ tới kết quả sẽ thế này, Nam Cực ho nhẹ một tiếng, đưa mắt nhìn con gái đang cố nén cười, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Hướng Vãn, cuối cùng chạm phải ánh mắt bà xã, ông dường như cảm nhận được ý cười trong đôi mắt đẹp ấy.
Nhún vai tỏ ý không sao, dù gì ông cũng chẳng tính quỵt nợ, ở đây không có ai là người ngoài, thế là ông dứt khoát ngâm một hơi câu thoại của nhân vật mình chơi, "Ông trời thật biết ghen ghét người tài a~~", sau đó mặt không đổi sắc nâng chung trà lên uống.
Tô Vị Tích đã sớm cười híp mắt, Nam Hướng Bắc nhịn không được cũng cười ra tiếng.
"Ván tiếp theo". Bắc Đường Lạc Anh nãy giờ không nói gì, lúc này mới chậm rãi nhắc nhở, vừa nói xong liền đưa quân cờ của mình ra trước mặt Nam Cực, vẻ mặt lạnh nhạt, "Ông dùng cái này".
Cơ mặt Nam Cực lập tức cứng lại, đại trượng phu như ông...lại dùng "Tiễn phu nhân" thì coi sao được...
Nhưng Bắc Đường Lạc Anh không cho ông cơ hội phản kháng, bà cầm lấy một quân cờ khác, lệnh cho Nam Hướng Bắc xếp lại bàn cờ, sau đó bà thảy xúc xắc đầu tiên.
Kết cuộc y như ván trước, Nam Cực không thể giữ bình tĩnh nữa rồi.
Nam Cực dùng vẻ mặt cầu xin nhìn bà xã đang cười cười, ông làm sao không hiểu là bà đã nhìn thấu ý đồ muốn "gây rối" trước đó của ông, không thể làm gì khác đành phải mô phỏng giọng điệu của người đàn bà độc ác kia: "Ta muốn hưởng thụ cuộc sống của một thiếu nãi nãi a~~". 囧
Bắc Đường Lạc Anh đưa tay vén tóc, nhìn đồng hồ rồi nhìn sang Tô Hướng Vãn, nhẹ nhàng bâng quơ buông một câu, "Cũng muộn rồi, tối nay ở lại đây đi".
"Dạ?!" Tô Hướng Vãn sửng sốt, vừa tính mở miệng nói gì đó thì Bắc Đường Lạc Anh đã đánh gãy lời nàng, "Con ngủ chung phòng với Tiểu Bắc, còn Tiểu Tích ngủ chung với ta".
"Tôi thì sao?" Đang đắm chìm trong cõi âm u vì thất bại hai lần liên tục, nghe tới đây, ông bừng tỉnh hỏi.
Quay đầu nhìn ông một hồi, Bắc Đường Lạc Anh cong khóe miệng, "Thư phòng".
"Aha!" Nam Hướng Bắc ôm bụng cười cơ hồ muốn nhào xuống sô pha, bất quá nhìn thấy ánh mắt viên đạn của mẹ, liền nghiêm chỉnh ngồi thẳng người, nắm lấy tay Tô Hướng Vãn, "Nếu mẹ đã quyết định, vậy con cùng Hướng Vãn xin phép về phòng trước".
"Ừ". Bắc Đường Lạc Anh gật nhẹ, ôm lấy bé con bên cạnh đang nghiêng đầu tò mò nhìn mấy người lớn, "Bà cháu ta đi tắm thôi".
"Dạ". Tô Vị Tích vui vẻ choàng lấy cổ bà.
Phòng khách nhanh chóng rơi vào yên lặng, chỉ còn duy nhất một bóng người dị thường cô đơn khổ bức. ORz
Trở về phòng cùng Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn dường như vẫn chưa hoàn hồn, tới khi Nam Hướng Bắc lấy áo ngủ từ trong tủ quần áo đưa cho nàng, nàng mới ý thức được tình hình, "Chuyện này hình như không tốt cho lắm?".
Mặc dù biết ba mẹ Nam Hướng Bắc coi như đã đồng ý quan hệ hai người bọn họ, nhưng quang minh chính đại trước mặt ba mẹ ngủ chung một phòng, nàng vẫn thấy... thật là vi diệu. :"/
"Không có đâu mà". Nam Hướng Bắc kéo nàng vào lòng, hôn hôn lên mặt nàng, "Chị không thích sao?".
Tô Hướng Vãn lắc đầu, ôm thắt lưng Nam Hướng Bắc, nàng khẽ thở dài. Làm sao không thích được cơ chứ, cảnh tượng đầm ấm vừa rồi, gần như nàng chưa từng trải qua.
Hồi trước chị nàng còn ở nhà, mẹ nàng chưa bao giờ hoà nhã với chị ấy, nên mỗi lần cả nhà ở cùng một chỗ, bầu không khí luôn có vẻ lãnh đạm, sau khi chị nàng bỏ đi, trong nhà có thêm đứa nhỏ là Tô Vị Tích, không khí càng thêm khó xử, nàng và mẹ lúc nào cũng có thể cãi nhau.
Bốn chữ "Gia đình ấm áp" đối với nàng mà nói rất là xa vời.
"Hay là chưa kịp thích ứng?" Tuy nói Tô Hướng Vãn lớn hơn cô vài tuổi, thân phận trong trò chơi cũng là đại sư tỷ phái Tiêu Dao, có điều thời điểm hai người ở chung, Nam Hướng Bắc luôn nảy sinh cảm giác muốn bảo bọc che chở cho nàng, hận không thể đem những điều tốt đẹp nhất trên thế giới trao hết cho nàng, hận không thể làm cho nàng mỗi phút mỗi giây đều vui vẻ.
"Có một chút." Nhẹ giọng nói xong, Tô Hướng Vãn nhắm mắt lại, tùy ý để Nam Hướng Bắc ôm nàng, lát sau nàng mới thoát người khỏi cái ôm, "Được rồi, em đi tắm trước đi".
Nàng vừa nói vừa vuốt hai má Nam Hướng Bắc, trong mắt mang theo ý trêu chọc, "Chị tắm xong rồi mới đến đây, còn em thì sao ha Tiểu Từ Tâm của chị".
Hai má đỏ lên, chính mình một đường từ Australia trở về, cả người chảy đầy mồ hôi, lại còn vào bếp giúp ba nấu cơm, lây dính không ít mùi dầu mỡ, Nam Hướng Bắc ngượng ngùng tiến đến tủ lấy đồ rồi chạy nhanh vào phòng tắm.
Tận khi đứng dưới vòi sen, nghĩ tới Tô Hướng Vãn đang ở phòng ngủ chờ mình, sắc mặt Nam Hướng Bắc càng thêm đỏ.
Đại sư tỷ nhà cô cho tới giờ vẫn luôn thích trêu đùa khi dễ cô, lúc ở Australia, có vài lần cô nhịn không được muốn đặt đại sư tỷ dưới thân làm chuyện xyz gì đó, khổ nỗi cứ vừa lưu lại chút dấu vết trên người nàng là cô lại cảm thấy việc âu yếm người mình yêu thương nhất ở cái ký túc xá nhỏ hẹp nơi dị quốc tha hương này tuyệt đối không trang trọng chút nào, bởi vậy lần nào cô cũng phải cắn răng áp chế cơn xúc động dâng trào.
Nhưng hôm nay, đây là ở nhà cô, ba mẹ cô không những ủng hộ tình cảm mà còn đối xử rất tốt với người cô yêu...Giờ khắc này, lòng Nam Hướng Bắc rung động không thôi.
Tắm rửa xong không thấy Tô Hướng Vãn ở trong phòng, Nam Hướng Bắc lau khô tóc, thắc mắc đi ra ngoài tìm, cuối cùng nghe tiếng nàng ở trong phòng mẹ cô.
Bắc Đường Lạc Anh đem một tập hồ sơ giao vào tay Tô Hướng Vãn, nói gì đó với vẻ mặt rất nghiêm túc, còn Tô Vị Tích ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh.
Gõ cửa phòng, được mẹ lên tiếng cho phép vào, Nam Hướng Bắc đi vào ngồi xuống, đang định mở miệng hỏi nhưng mẹ không cho cô cơ hội, "Chuyện này cứ quyết định như vậy".
"Dạ". Tô Hướng Vãn cầm hồ sơ trong tay, gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, "Vậy bác gái nghỉ ngơi, con về phòng tắm rửa".
"Đi đi." Bắc Đường Lạc Anh thản nhiên nói.
"Tiểu Tích, buổi tối phải ngủ ngoan, không được làm phiền....phiền đến bà nội, biết không?". Lúc dặn dò Tô Vị Tích, Tô Hướng Vãn có chút ngập ngừng khi nói tới hai chữ "bà nội".
"Dạ!" Tô Vị Tích dùng sức gật đầu, cười thật tươi với mami, "Bà nội còn kể chuyện xưa cho Tiểu Tích nghe nữa đó".
Lông mi run rẩy, Tô Hướng Vãn không nói gì nữa, xoay người hướng ra ngoài, mới đi tới cửa, lại nghe được thanh âm tràn ngập uy nghiêm kia, "Nếu Tiểu Tích đã kêu ta là bà nội, con cũng nên sửa miệng đi?".
Khựng bước lại, người luôn giữ dáng vẻ điềm tĩnh như Tô Hướng Vãn cũng đỏ mặt, không biết nên nói gì cho phải.
Nam Hướng Bắc há hốc miệng nhìn mẹ mình, đồng dạng không nói nên lời.
"Thôi, con trở về phòng đi".
"Dạ". Khẽ đáp, Tô Hướng Vãn bước nhanh, về đến phòng Nam Hướng Bắc, nàng mới nhẹ thở ra.
"Mẹ, mẹ dọa Hướng Vãn rồi." Tô Hướng Vãn vừa đi, mặt mày Nam Hướng Bắc đỏ bừng, rõ ràng trong lòng rất vui vẻ mà ngoài mặt lại ngượng ngùng.
Ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy, Bắc Đường Lạc Anh nhìn con gái chằm chằm, bà chậm rãi mở miệng, "Xem ra Hướng Vãn còn thích hợp làm người thừa kế của mẹ hơn là con".
"Mẹ nói sao?". Nam Hướng Bắc lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn mẹ. Bắc Đường Lạc Anh giữ im lặng, không giải thích.
"Không được." Sau lúc lâu, Nam Hướng Bắc nhíu chặt mày, lắc lắc đầu, "Con không thể để Hướng Vãn vì con mà hy sinh sự nghiệp của mình".
"A~" Bắc Đường Lạc Anh giương khoé miệng, biểu tình dường như đang châm chọc mỉa mai, giọng bà bình thản nghe không ra cảm xúc, "Hy sinh sự nghiệp của nó?".
"Đúng vậy". Nam Hướng Bắc gật gật đầu, ngước mặt lên nhìn vào mắt mẹ mình, kiên định nói, "Nếu mẹ cần người thừa kế, con có thể từ chức".
"Vậy sao?" Hỏi lại một câu, Bắc Đường Lạc Anh chợt mỉm cười, nụ cười làm tan chảy băng tuyết, thậm chí bà còn giơ tay xoa đầu Nam Hướng Bắc, "Đáng tiếc hiện giờ mẹ không cần con làm người thừa kế nữa rồi".
"......" Thấy mẹ mình cười tươi đến thế, Nam Hướng Bắc đờ đẫn cả người.
"Để cho Hướng Vãn đến chỗ mẹ, đến tột cùng là hy sinh sự nghiệp của nó hay là giúp nó đạt được sự nghiệp đây?". Thu hồi nụ cười đồng thời cũng rút tay mình lại, Bắc Đường Lạc Anh nhìn thẳng Nam Hướng Bắc, gằn từng tiếng, "Xem ra con còn chưa hiểu hết về người con yêu rồi, con gái à".