Áp chế nghi hoặc trong lòng, Nam Hướng Bắc cầm chén cơm lên bắt đầu ăn, thi thoảng lại gắp thêm đồ ăn cho Tô Hướng Vãn và Tô Vị Tích, có điều mỗi lần ngẫu nhiên nhìn về phía mẹ, ánh mắt cô lại hiện lên trăm ngàn thắc mắc.
"Bắc Bắc......" Bàn tay nhỏ kéo kéo áo Nam Hướng Bắc, Tô Vị Tích ngửa đầu nhìn cô, tay kia cầm củ cải thỏ trắng.
"Huh?" Nam Hướng Bắc tạm thời thu hồi suy nghĩ, cúi đầu hỏi Tiểu Tích, "Sao nè?"
"Thỏ con tặng cho Bắc Bắc." Bỏ củ cải vào tay Nam Hướng Bắc, Tô Vị Tích cười rộ lên trông đáng yêu khôn tả, "Bắc Bắc với thỏ con thật giống nhau".
"......" Nam Hướng Bắc 囧 .
Một tràng cười bộc phát, tất nhiên là từ phía Nam Cực truyền tới, Nam Hướng Bắc nhìn sang daddy đáng kính với vẻ mặt "con không có vui đâu nha" ...., sau đó quay đầu qua nhìn mẹ, trong mắt bà cũng thấp thoáng ý cười, còn Tô Hướng Vãn thì rõ ràng là đang cố nén cười.
"Bắc Bắc không vui sao?" Thấy Nam Hướng Bắc không trả lời, tiểu cô nương lập tức ngân ngấn nước mắt, không giấu được tủi thân.
"Bắc Bắc..." Nam Hướng Bắc lại ngẩn ra, chưa kịp nói gì thì nghe tiếng ho nhẹ, trộm liếc qua phía mẹ, thấy bà đang dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn mình.
Cảm giác tội lỗi trào dâng, có điều nghĩ tới bây giờ mẹ chỉ biết có cháu gái, không cần đứa con gái như mình nữa, Nam Hướng Bắc ai oán nhìn Bắc Đường Lạc Anh, trong lòng sống dở chết dở nhưng cũng phải cúi đầu đón nhận thỏ trắng bỏ vào chén mình, tươi cười sáng lạn với Tô Vị Tích, "Bắc Bắc thích lắm".
Được hồi đáp như mong muốn, gương mặt khả ái liền khôi phục về trạng thái hớn hở, "Bắc Bắc giống thỏ con, cho nên thích thỏ con sao?".
"......Ừ". Nam Hướng Bắc tuyệt đối không muốn thừa nhận mình như con thỏ trắng thoạt nhìn qua có vẻ rất dễ bị bắt nạt kia, nhưng không còn cách nào khác, mấy người chung quanh cô, ai cũng che chở Tô Vị Tích hết a....thật ra bản thân cô cũng không nỡ làm Tô Vị Tích thương tâm, đành phải gật đầu thừa nhận.
"Ừ!" Thấy Nam Hướng Bắc gật đầu khẳng định, Tô Vị Tích vui vẻ xoay người ngồi ngay ngắn, nghĩ nghĩ lại gắp thêm miếng cà rốt bỏ vào chén Nam Hướng Bắc, nhìn nàng bằng ánh mắt chờ mong.
"Mới ba tháng không gặp, đứa nhỏ này như thế nào lại biết cách hãm hại mình vậy chứ T^T ?" Nội tâm Nam Hướng Bắc khóc ròng, bỏ miếng cà rốt vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt, chẳng để ý rằng ba cô đang cười hả hê trên nỗi đau của con gái, lại càng không nhìn tới khoé miệng mẹ cô khẽ cong lên nụ cười.
Từ nhỏ đến lớn, thứ mà Nam Hướng Bắc ghét ăn nhất chính là cà rốt, mỗi khi Nam Cực làm món gì có cà rốt, cô đều cực kỳ không vui, khổ nỗi Bắc Đường Lạc Anh không cho phép con gái kén chọn trong ăn uống, Nam Cực làm cái gì thì con gái nhất định phải ăn cái đó.
Thấy Nam Hướng Bắc ăn cà rốt một cách ngon lành, Tô Vị Tích càng cao hứng, vừa tính gắp thêm miếng nữa cho Bắc Bắc thì Tô Hướng Vãn đã mở miệng ngăn chặn, "Được rồi, Tiểu Tích, mau ăn cơm".
Cánh tay Tô Vị Tích dừng ở lưng chừng rồi nhanh chóng rút về, con bé e dè nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mami, ngoan ngoãn gật đầu.
Nam Hướng Bắc nhẹ nhàng thở ra, lén lút dùng tay phải nắm tay Tô Hướng Vãn, miết lòng bàn tay nàng, bày tỏ cảm kích.
Tô Hướng Vãn có chút mất tự nhiên, thoáng nhìn Nam Hướng Bắc, rút tay khỏi tay cô, thấp giọng nói, "Em cũng vậy, mau ăn đi".
"Ừm". Nam Hướng Bắc ngây ngốc cười, nghe lời vùi đầu ăn cơm.
Chứng kiến hết thảy, thế nhưng từ đầu tới đuôi, Bắc Đường Lạc Anh không hề nói câu nào, có điều khi tầm mắt dừng trên người hai nàng, sự nhu hoà hiện rõ trong đáy mắt.
Dùng xong bữa chiều, Bắc Đường Lạc Anh vào thư phòng xử lý văn kiện, Nam Cực ôm tiểu la lị ra phòng khách chơi cờ "Đại Phú Ông" mới vừa mua lúc sáng, Nam Hướng Bắc cùng Tô Hướng Vãn thì dọn bàn ăn, tầm mắt hai người ngẫu nhiên chạm nhau, tình ý tuôn trào.
Đem hết chén dĩa vào phòng bếp, Tô Hướng Vãn vừa tính mang bao tay rửa chén, Nam Hướng Bắc đã giành trước một bước, "Để em rửa".
"Cùng rửa đi." Tô Hướng Vãn dịu dàng nói.
Chớp mắt mấy cái, không nghĩ tới nàng sẽ nói vậy, Nam Hướng Bắc đầu tiên là mừng thầm, động tác theo sau chính là xoay người nhìn phía cửa bếp, xác định không có ai liền đi ra đóng cửa.
Khó hiểu nhìn Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn định cất tiếng hỏi thì Nam Hướng Bắc đã ôm nàng, khẽ hôn lên môi, sau đó xoay người nàng lại, ôm lấy nàng từ phía sau lưng, má kề má, cô thì thầm, "Cùng nhau".
Cảm nhận hơi nóng dán sát bên gò má, qua ít giây sửng sốt, Tô Hướng Vãn ảo não trách Nam Hướng Bắc, "Bác trai bác gái đi vào nhìn thấy thì làm sao?".
"Em đóng cửa phòng bếp, ba mẹ sẽ không cố ý vào đây đâu". Nam Hướng Bắc vừa nói vừa lấy bao tay mang vào tay Tô Hướng Vãn, vùi mặt vào gáy nàng, thoải mái hít một hơi thật sâu rồi thở ra, "Thật tốt".
Tô Hướng Vãn tất nhiên hiểu rõ lòng Nam Hướng Bắc, nhưng dù sao đây cũng là ở Nam gia, cùng em ấy làm mấy chuyện thân mật này, Tô Hướng Vãn vẫn thấy ngượng ngùng, không thoải mái cho lắm, "Mau rửa chén đi".
"Hì hì, ok!"
Hai người cứ thế duy trì tư thế rửa chén thân mật, tay chân, gò má, thật ra cả người đều đụng chạm nhau, ngay cả nhịp tim hơi thở cũng đồng điệu, phòng bếp nho nhỏ tràn ngập bầu không khí ấm áp.
Rửa hết tất cả, Tô Hướng Vãn cởi bao tay, thoát khỏi người Nam Hướng Bắc, lấy khăn lau khô chén dĩa, Nam Hướng Bắc đứng một bên phối hợp ăn ý lần lượt bỏ vào tủ chén. Lúc dọn dẹp xong, Nam Hướng Bắc nhịn không được lại đi qua ôm Tô Hướng Vãn, cúi đầu mút lấy cánh môi mềm.
Tô Hướng Vãn cũng không tránh né, rung động ngọt ngào này khiến nàng chìm đắm, không nỡ đẩy Nam Hướng Bắc ra, để em ấy hôn tuỳ ý, qua hồi lâu sau mới nhỏ giọng, "Chúng ta nên đi ra ngoài".
Chỉ rửa chén thôi mà các nàng đã ở trong đây cả buổi...cảm thấy dường như không ổn a...
"Thêm một lần nữa." Nam Hướng Bắc tiếp tục chiếm lấy môi nàng, trực tiếp hôn sâu, hai tay vòng sau lưng ôm nàng thật chặt, hận không thể hoà nhập thân thể cả hai thành một.
Cửa phòng bếp bỗng nhiên bị mở ra, cả hai nghe tiếng động liền giật bắn người, vội vã tách rời nhau, quay đầu thì thấy Tô Vị Tích đang đứng ở cửa, nghiêng cái đầu nhỏ tò mò nhìn các nàng.
Tô Hướng Vãn lườm Nam Hướng Bắc muốn xẹt điện, là ai nói cửa sẽ không bị mở ra!!!
Tiếp nhận sự trách cứ của người đẹp, Nam Hướng Bắc chỉ có nước ngốc nghếch cười, cô đi qua nhấc bổng Tô Vị Tích lên, "Tiểu Tích, sao con lại chạy đến đây ha?".
Hai cánh tay nhỏ nhắn thuận thế ôm cổ Nam Hướng Bắc, Tô Vị Tích hôn lên mặt Nam Hướng Bắc một cái, tiếp đến nhìn sang Tô Hướng Vãn, "Ông nội nói, kêu Bắc Bắc và mami ra chơi cờ chung".
Giận đến chân mày co giật, Nam Hướng Bắc biết chắc là ba cố ý phá mình, trong lòng tính toán nhất định sẽ báo thù, đợi lúc ba mẹ thân thiết cô phải chen ngang mới được, nhưng nghĩ đến bộ dáng lạnh lùng oai nghiêm của mẹ, ý niệm trong đầu chưa kịp nảy nở bung hoa thì đã héo úa rồi.
"Bắc Bắc và mami vừa mới đánh nhau sao?". Tô Vị Tích dĩ nhiên không biết suy nghĩ của Nam Hướng Bắc, tâm hồn non trẻ nhớ như in cảnh tượng lúc mới vừa đẩy cửa vào, mặt mày ủ ê, tỏ vẻ đáng thương nhìn cô, "Tại sao Bắc Bắc lại muốn đánh nhau với mami cơ chứ?".
Đánh nhau?!
Nam Hướng Bắc không hiểu vì sao Tiểu Tích nói ra cụm từ này, cô đang định hỏi thì Tô Hướng Vãn đã bước tới, lạnh lùng nhìn Tô Vị Tích, "Lúc con vào sao không gõ cửa?".
Từ góc độ của Nam Hướng Bắc, cô rõ ràng thấy lỗ tai Tô Hướng Vãn đỏ hết cả lên, giọng điệu nàng nghe cũng không giống như thật sự tức giận. Nhưng đứa nhỏ năm tuổi làm sao có thể nhận ra mami của nó có giận thật hay là không, nghe mami nói vậy, cộng thêm thấy vẻ mặt nghiêm khắc kia, bé con ngoan ngoãn gục đầu nhận lỗi, "Con xin lỗi mami".
"Về sau không được vậy nữa nghe không". Mặt Tô Hướng Vãn vẫn lạnh băng không chút thay đổi.
"Tiểu Tích đã biết, lần sau con không dám nữa".
"Ừ, ngoan lắm".
Cả ba rời khỏi phòng bếp tiến ra phòng khách, Nam Cực đang ngồi trên sô pha, trên chiếc bàn kính hình chữ nhật có đặt một bản vẽ thật to, bên cạnh là mấy phụ kiện linh tinh kèm theo, còn có cái hộp nhỏ, trên hộp viết ba chữ "Đại Phú Ông".
Nam Hướng Bắc cùng Tô Hướng Vãn đều chơi qua trò này, bất quá là chơi trên máy tính, chưa chơi ở ngoài thực tế bao giờ, nhưng quy luật chắc cũng không mấy khác nhau.
Nhìn ba người đi tới, Nam Cực cười khà khà, bế Tô Vị Tích lên, vẻ mặt không có hảo ý, "Tiểu Tích, chúng ta đi gọi bà nội cùng ra chơi nha?".
Đôi mắt đen láy bừng sáng, Tô Vị Tích ra sức gật đầu, vỗ vỗ hai bàn tay, "Dạ!".
Ngó thấy hai ông cháu đi về hướng thư phòng, Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn liếc nhìn nhau dở khóc dở cười.
"Bác gái......sẽ không ra đây chơi trò này đâu nhỉ?" Tô Hướng Vãn nhỏ giọng hỏi, Nam Hướng Bắc cũng thấy chuyện này thật kỳ quặc, "Em không chắc, mẹ em vậy mà có thể cùng Tiểu Tích ngồi xem phim hoạt hình, đã vậy còn dẫn Tiểu Tích đi khu vui chơi, cho nên nếu chơi cờ thôi thì.........".
Lời còn chưa dứt, hai nàng liền nhìn đến Bắc Đường Lạc Anh từ thư phòng đi ra, không dò xét được biểu cảm gì từ vẻ mặt trầm tĩnh ấy.
"Bà nội, trò này chơi vui lắm đó". Tiểu Tích đi bên cạnh, nắm tay Bắc Đường Lạc Anh, ngẩng đầu chờ mong, "Bà nội cùng chơi nha, có được không?".
Bắc Đường Lạc Anh cúi xuống chăm chăm nhìn Tiểu Tích, lại giương mắt nhìn quét qua ba người lớn, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Nam Cực, thấy ông cười hì hì nhìn mình, một chút dáng vẻ của người làm cha làm ông gương mẫu cũng đều không có, bà khẽ nhướng mày, mở miệng đồng ý, "Được, chơi thôi".
Tuy đã đoán trước mẹ sẽ đáp ứng, bất quá Nam Hướng Bắc vẫn không thể tin là mẹ cô có thể tạm gác công việc để chơi cờ, lại còn nghiêm túc chọn nhân vật "Tiền phu nhân", cảm giác trong lòng Nam Hướng Bắc lúc này phải nói là vô cùng phức tạp.
Mới ngày nào, ngay cả cờ tướng, mẹ còn không chịu chơi cùng cô, mà nay....mà nay lại tình nguyện cùng Tiểu Tích chơi "Đại Phú Ông".
Vui thì có vui, nhưng thật đúng là làm người ta cảm thấy nuốt không trôi a....T^T