Căn phòng im ắng, giống như chưa từng có màn hôn kịch liệt nào xảy ra trước đó.
Nam Hướng Bắc vẫn ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn Tô Hướng Vãn, môi nhè nhẹ run, trong mắt ánh lên vẻ khó tin.
Tô Hướng Vãn thở dài, đứng lên chỉnh sửa quần áo xộc xệch, mái tóc xoã rối tung trên vai, nàng nhìn Nam Hướng Bắc, thấy cô vẫn ngửa đầu ngơ ngác nhìn mình, trái tim liền mềm nhũn, duỗi tay ra trước mặt cô.
Đôi mắt mê man dần khôi phục lại thần thái thường ngày, Nam Hướng Bắc nắm tay Tô Hướng Vãn, tay kia chống sàn nhấc người dậy, rồi thuận thế kéo nàng ôm vào lòng, Nam Hướng Bắc nhỏ giọng hỏi, "Không phải Tiểu Tích gọi chị là mami sao?".
Tô Hướng Vãn giữ im lặng hồi lâu, sau đó tách khỏi cái ôm của Nam Hướng Bắc, nàng kéo cô ngồi xuống giường, từ tốn nói, "Tiểu Tích là con của chị gái chị."
"Chị gái?" Nam Hướng Bắc ngạc nhiên, cô không biết Tô Hướng Vãn còn có một người chị.
"Ừ." Tô Hướng Vãn gật đầu nhìn Nam Hướng Bắc, ánh mắt khá phức tạp, bàn tay bất giác nắm chặt tay cô, nàng rủ mi mắt, dường như đang nghĩ xem nên bắt đầu câu chuyện thế nào.
Tuy nàng luôn duy trì nét mặt bình tĩnh, Nam Hướng Bắc vẫn biết lúc này tâm trạng nàng đang không tốt, vì thế cô vòng tay qua lưng nàng, để nàng ngồi lên đùi mình, "Được rồi, em ôm chị, lắng nghe chị nói nè."
Tô Hướng Vãn ngẩng đầu, khoé miệng cong lên nụ cười miễn cưỡng, nàng thả lỏng người, đưa mắt nhìn ra khoảng không, lần nữa thở dài, "Đó không phải chị ruột của chị, mà được ba mẹ chị nhận nuôi từ hồi còn nhỏ."
"Uhm." Nam Hướng Bắc gật gật đầu, tỏ vẻ mình đang nghe, hai tay càng thêm dùng sức ôm nàng.
"Chị của chị từ nhỏ đã khá lập dị, đối tốt với một mình chị, ngoài ra không để ý tới ai khác và luôn dựa dẫm vào chị, do vậy năm mười sáu tuổi tốt nghiệp trung học, chị liền thi vào đại học ở tại thành phố S." Chuyện đã trôi qua mười mấy năm, Tô Hướng Vãn vẫn luôn khắc sâu nó trong đầu, giờ phút này nàng hồi tưởng về quá khứ, muốn kể tất cả mọi chuyện cho Nam Hướng Bắc nghe, lại phát hiện ký ức đã mờ nhạt không ít, thậm chí có chút không nhớ rõ diện mạo chị gái nàng.
"Ừ." Thắc mắc không biết tại sao chị gái Tô Hướng Vãn thích ỷ lại nàng, nhưng Nam Hướng Bắc không lên tiếng hỏi, chỉ nhẹ đáp.
"Mãi cho đến lúc chị học năm ba, giảng viên nói với chị là khoa muốn đưa chị đi Mỹ học tập chuyên sâu ... Chị rất do dự, đối với một sinh viên tài chính mà nói có thể đi Mĩ đào tạo dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng chị của chị ...... chị thật sự không yên tâm." Nghe hơi thở đều đều của người đang ôm mình, Tô Hướng Vãn bắt lấy bàn tay đang vòng bên hông thì bị Nam Hướng Bắc nắm ngược trở lại, độ ấm truyền đến làm cô vững tâm hơn một chút, "Trong lòng chị muốn đi lắm chứ, ba mẹ cũng hiểu đi nước ngoài học tập là cơ hội tốt, cả nhà chỉ có riêng chị ấy phản đối ... Bởi vì tính cách kỳ quặc kia nên mẹ cũng không đối tốt với chị ấy cho lắm, từ lúc chỉ phản đối, mẹ càng lạnh nhạt có cớ nói này nói nọ với chỉ hơn trước."
"Ngay lúc chị đang do dự không biết có nên đi Mĩ hay không thì ba nói với chị rằng, mỗi người đều có cuộc sống riêng, nếu đời này chị đều sống vì người khác, lúc nào cũng để chị gái dựa dẫm thì không tốt cho chị ấy về sau. Ngẫm nghĩ lại, chị thấy đúng vậy thật, kiểu gì sau này chị và chị ấy đều phải lập gia đình ...".
Nói tới đây, Tô Hướng Vãn cảm giác cơ thể Nam Hướng Bắc thoáng run lên, nàng liền quay đầu nhìn cô.
"Làm sao vậy?" Nam Hướng Bắc hỏi, ra vẻ mình không có việc gì.
"Em đang sợ ha?" Tô Hướng Vãn đưa tay vuốt má cô, giọng ảm đạm, "Sợ chị gả cho người khác sao?".
"Em phản ứng theo bản năng thôi mà." Biết mình không trốn được nàng, Nam Hướng Bắc chỉ có thể trấn định bản thân, mỉm cười, "Không phải đại sư tỷ đã gả cho em rồi a?"
Tô Hướng Vãn dịu dàng nhìn Nam Hướng Bắc không rời mắt, thẳng đến người ta bị nàng nhìn đến mất tự nhiên, nàng mới dời tầm mắt, "Cho nên chị liền quyết định đi Mĩ."
Nam Hướng Bắc biết nàng đang tiếp tục câu chuyện phía trước, cô cũng lấy lại bình tĩnh nghe nàng kể tiếp, có điều thắc mắc trong cô ngày càng nhiều thêm.
Tô Vị Tích là con của chị gái Tô Hướng Vãn, đây không phải chuyện rất bình thường sao? Như thế nào lại hệ lụy ra nhiều thứ vậy? Còn chị gái Tô Hướng Vãn bây giờ ở đâu, hay là......
"Khi chị nói thẳng quyết định của mình, chị ấy bỗng nhiên nổi điên, thậm chí muốn khoá cửa nhốt chị ở nhà không cho chị ra ngoài." Nam Hướng Bắc đang tự hỏi trong đầu thì Tô Hướng Vãn chợt đổi giọng, "Đó là lần đầu tiên chị nhìn thấy bộ dáng phát điên của chị ấy."
Không rõ tâm tình nàng hiện giờ ra sao nhưng với ngữ khí đó, Nam Hướng Bắc cảm thấy đau lòng không thôi, nhẹ nhàng cọ sát cằm bên tai nàng, thanh âm cũng vô cùng ôn hòa, "Ừ."
"Chị chỉ xem chị ấy như chị ruột của mình, không nghĩ chị ấy lại có tình cảm khác với chị." Ánh mắt mỏi mệt, Tô Hướng Vãn đổi tư thế để mình có thể thoải mái dựa vào người Nam Hướng Bắc, tiếp theo liền im thin thít.
Nam Hướng Bắc lại một lần thảng thốt. Đây là tin thứ hai trong ngày làm cô hết sức bàng hoàng. Bất quá cô nhanh chóng trấn tĩnh bản thân, dỗ dành Tô Hướng Vãn bằng cách vỗ về lưng nàng.
"Chuyện ngày một xé to ra, rất ầm ĩ." Gò má áp lên bả vai Nam Hướng Bắc, hai mắt vẫn nhắm, Tô Hướng Vãn ôm chặt Nam Hướng Bắc, chậm rãi nói tiếp, "Chỉ vài ngày ngắn ngủi, đến phiên ba mẹ chị biết chuyện này...... chị thật sự rất sợ hãi nên vội vàng xuất ngoại."
Mấy ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tô Hướng Vãn không kể chi tiết, Nam Hướng Bắc cũng không muốn hỏi nhiều, những chuyện ấy có lẽ đã làm nàng rất khổ tâm.
"Chị ở Mĩ suốt ba năm trời, thậm chí lễ mừng năm mới cũng không trở về, mãi tới khi chấm dứt chương trình đào tạo mới về nước, lại phát hiện chị ấy đang mang thai." Tô Hướng Vãn mở mắt, nhíu chặt mày, "Lúc ở Mĩ, ba mẹ chưa bao giờ nhắc về chị ấy, chị cũng không dám hỏi. Sau chị mới biết thời gian qua mẹ luôn ép chị ấy đi coi mắt người ta, cái thai cũng là vào khoảng đó, chị nghĩ chị ấy đã yêu người khác nên cũng yên lòng, nghĩ có thể cùng chị ấy khôi phục quan hệ chị em tốt đẹp như xưa."
"Mà đâu có ngờ ......" Sắc mặt Tô Hướng Vãn xanh mét, nàng cắn môi, người run rẩy, thật lâu không thể nói tiếp lời nào.
Nhìn cách nàng phản ứng, Nam Hướng Bắc chịu không nổi, cô chạm nhẹ môi lên má nàng, ý muốn làm cho nàng ổn định lại, "Chúng ta tạm thời đừng nói nữa, để lần tới được không?".
"Không." Tô Hướng Vãn tóm chặt áo cô, "Lần tới, chị sẽ không muốn nói."
Nam Hướng Bắc đành thở dài, vỗ lưng nàng, không nói gì.
"Đứa bé sinh ra chưa được bao nhiêu ngày thì chị ấy đi mất."
"Chị không biết chị ấy đi đâu, càng không dám nghĩ tới chỉ đã rời đi với tâm trạng tồi tệ đến mức nào." Đầu ngón tay nàng miết góc áo Nam Hướng Bắc dần trở nên trắng bệch, "Rồi chị biết được, mẹ đã ép chị ấy phải sinh đứa bé, chứ chỉ không hề muốn kết hôn cùng người đàn ông kia, người kia cũng không nguyện ý, chẳng qua cái hắn cần là con trai nối dõi. Lúc chị đến bệnh viện, không còn ai ngoài một phong thư do chị ấy để lại, muốn chị giúp chăm sóc đứa nhỏ."
"Cho nên...... Tiểu Tích......" Nam Hướng Bắc hạ thấp giọng, cúi đầu nhìn Tô Hướng Vãn, cuối cùng không thốt ra được, "Hướng Vãn, không nói nữa, nha?".
Dù Tô Hướng Vãn không nói kỹ càng, Nam Hướng Bắc vẫn biết nàng luôn áy náy vì chuyện này, nên nàng mới chật vật khổ sở như vầy.
Hơn nữa, ban đầu nàng học tài chính, sau lại lựa chọn tiến vào ngành hàng không trở thành tiếp viên, hẳn có lý do liên quan ẩn giấu bên trong.
"Tiểu Tích là con gái, bởi vậy gã đàn ông kia không cần." Ngay khi Nam Hướng Bắc đang nghĩ cách dỗ nàng ngủ, Tô Hướng Vãn đột ngột lên tiếng, biểu tình cũng dần lạnh lẽo, mang theo điểm châm chọc, "Không biết nhầm lẫn cái kiểu gì, nghe nói trước đó khám thai ở bệnh viện là con trai, kết quả sinh ra con gái, hắn không muốn nhận con, chị ấy thì mất tích, chị giữ lại đứa bé còn mẹ không ngừng hối hận nhưng mọi chuyện muộn rồi."
"Mỗi lần nhìn đến Tiểu Tích, điều duy nhất chị nghĩ chính là chị ấy không tình nguyện sinh đứa nhỏ này, vậy thì có phải mang thai cũng là không tình nguyện, có phải...ngay cả quan hệ cùng người kia cũng là không tình nguyện. Trong lúc chị không ở nhà, tột cùng đã xảy ra chuyện gì, không một ai nói cho chị biết. Nhiều năm qua, cuối cùng chị cũng tự nhủ với bản thân là đừng suy đoán mấy chuyện đó nữa, nhưng mà mỗi khi nhớ tới...vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với chị ấy."
"Đâu phải do chị." Nghe nàng nói, Nam Hướng Bắc mới hiểu được tại sao thái độ đối xử với Tô Vị Tích của Tô Hướng Vãn lại mâu thuẫn như thế, mỗi lần nàng nhìn thấy Tiểu Tích đều dằn vặt thương tâm vậy mà vẫn phải vì chị gái chăm sóc con bé cho tốt, hình thành mâu thuẫn đó cũng là lẽ thường tình.
Tô Hướng Vãn lắc đầu, trầm mặc chốc lát, thoát khỏi lòng Nam Hướng Bắc, xoa hai má cô, "Tốt lắm, không nói chuyện này nữa, chị đi tắm đã, rồi chúng ta ngủ thôi."
"...... Ừ." Nam Hướng Bắc thấy nàng mở vali lấy quần áo tắm rửa, cô vuốt tóc đứng dậy theo, "Em cũng thay đồ."
Tựa hồ cô gái nhu nhược yếu đuối nãy giờ không phải là nàng, Tô Hướng Vãn mỉm cười với Nam Hướng Bắc, thế mà khi bước về hướng phòng tắm, hốc mắt nàng bỗng dưng đỏ lên.
"Hướng Vãn, em hiểu cảm giác của chị." Nam Hướng Bắc nhìn bóng dáng nàng, nhịn không được cất tiếng, "Tuy Tiểu Tích không phải con gái chị, nhưng không phải từ lâu trong lòng chị đã xem con bé như chính con ruột chị sao?".
"Em thích chị, chính là thích tất cả mọi thứ thuộc về chị, chị quan tâm người nào thì em cũng quan tâm người đó." Chậm rãi đi đến sau lưng Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc cẩn thận ôm nàng, cảm nhận nàng đang phát run trong lòng mình, cô thấy con tim đau nhói, không muốn nhắc đến đề tài cũ, cô chỉ chân thành nói, "Dù thế nào thì chị cũng phải nhớ rằng, bất luận chuyện gì xảy ra em vẫn ở bên chị, vậy là được."