Bóng đêm dần buông xuống, dù bản thân không nỡ chút nào, Nam Hướng Bắc vẫn cùng Tô Hướng Vãn đi ra ngoài trụ sở, lấy chìa khoá của thầy Lư tính lái xe đưa nàng trở về.
"Hướng Vãn!" Mới đến bãi đậu xe thì có một người từ phía trong trụ sở chạy ra, đó là giáo viên khi nãy đi chung với thầy Lư.
Tô Hướng Vãn dừng bước, mặt không biểu cảm nhìn người nọ, lòng có chút nghi hoặc.
Nàng và cơ trưởng Vu Hạo Nhiên chỉ ở chung đội bay vài lần, trước đây Vu Hạo Nhiên là phi công của một hãng hàng không dân dụng khác, hắn mới chuyển đến Vân Phi hai tháng trước. Công ty luôn trọng dụng những cơ trưởng tài năng, năm nay hắn đã quá ba mươi tuổi, công ty có ý định để hắn trở thành huấn luyện viên và đây là khoảng thời gian khảo sát.
"Đã muộn thế này rồi." Dừng trước mặt Tô Hướng Vãn, Vu Hạo Nhiên thoáng nhìn chìa khoá trong tay Nam Hướng Bắc rồi cười nói với Tô Hướng Vãn, "Anh vừa gọi điện báo cho Dập Thành, đêm nay để em nghỉ ngơi ở đây."
Dập Thành mà hắn nhắc tới chính là cơ trưởng đội bay của Tô Hướng Vãn, Thạch Dập Thành.
Nam Hướng Bắc đang định vòng qua mở cửa xe, nghe vậy liền ngừng bước, quay đầu nhìn Tô Hướng Vãn, tâm tư bỗng phức tạp.
Cô đương nhiên hy vọng Tô Hướng Vãn có thể ở lại đêm nay với mình, sớm mai cô chở nàng trở về cũng được, tự dưng thầy Vu xuất hiện thế này ......
Nam Hướng Bắc không phải người trì độn, vừa rồi ở phòng ăn cô đã nhận ra, mặc dù Vu Hạo Nhiên từ đầu tới đuôi không nói một lời nào, nhưng ánh mắt luôn hướng về Tô Hướng Vãn. Bây giờ đột ngột chạy đến nói vầy, cô hiển nhiên hiểu được hắn có ý tứ gì với Tô Hướng Vãn.
Tâm trạng Tô Hướng Vãn cũng phức tạp giống Nam Hướng Bắc, có điều lý do không phải vì Vu Hạo Nhiên bất ngờ làm chuyện tốt. Là một tiếp viên trưởng với nàng mà nói, nàng thấy bản thân cần tuân theo quy định công ty ngủ tại khách sạn, nên trước đó nàng đã không xin phép Thạch Dập Thành. Ngay lúc này, cá nhân nàng rất bất mãn với hành vi tự tiện của Vu Hạo Nhiên, tuy vậy tận trong thâm tâm, nàng biết mình thật sự muốn ở lại với Nam Hướng Bắc.
"Ngày mai nếu Tiểu Nam cần phải tập huấn, anh có thể đưa em trở về." Nhìn thấy Tô Hướng Vãn hơi nhíu mày, Vu Hạo Nhiên không đoán được nàng đang nghĩ gì, "Giờ đã khuya, em cứ ở lại đi, chúng ta có thể uyển chuyển với mấy cái quy định cứng nhắc kia mà, hơn nữa em ở tạm trụ sở chứ đâu phải chỗ nào khác, công ty sẽ không thể nói gì."
Tô Hướng Vãn nghiêng đầu thoáng nhìn Nam Hướng Bắc, thấy vẻ mặt cô rối rắm, nghĩ sơ liền hiểu được tâm tư cô, nàng trầm ngâm một lát rồi nhẹ gật đầu, "Vậy cũng tốt."
"Để anh kêu người sắp xếp phòng nghỉ cho em." Nghe nàng đồng ý, Vu Hạo Nhiên lập tức hứng khởi vui mừng, Tô Hướng Vãn dễ gì cho hắn cơ hội, "Không cần, tôi ở cùng Tiểu Bắc là được."
"Vậy sao được, nơi này đều là giường đơn." Vu Hạo Nhiên thoáng sửng sốt, tiếp theo nhanh chóng nói, "Với cả trụ sở còn dư nhiều phòng lắm, sẽ không phiền ..."
"Không cần đâu." Tô Hướng Vãn nắm chặt tay Nam Hướng Bắc, lịch sự mỉm cười với Vu Hạo Nhiên, "Tôi muốn trò chuyện với Tiểu Bắc, tôi sẽ gọi điện cho cơ trưởng Thạch, xin lỗi không tiếp chuyện được cơ trưởng Vu."
Chẳng mảy may để ý đến vẻ xấu hổ của Vu Hạo Nhiên, Tô Hướng Vãn kéo tay Nam Hướng Bắc đi ngược vào trong, Nam Hướng Bắc thì vẫn giữ im lặng.
Dựa vào trí nhớ vô cùng tốt, Tô Hướng Vãn tìm được phòng ký túc của Nam Hướng Bắc, đến cửa mới phát hiện Hướng Bắc vẫn còn ở trên cung trăng hay đâu đó, Tô Hướng Vãn khẽ lắc đầu, cho tay vào túi quần jean của cô, lấy ra chìa khoá phòng được móc vào cái bánh bao nho nhỏ, nàng nhịn không được mỉm cười, kế tiếp mở cửa, lôi kẻ ngốc kia vào phòng, khép cửa mở đèn.
Căn phòng nháy mắt sáng bừng, Nam Hướng Bắc thấy cô gái đang đứng trước mặt mỉm cười xấu xa nhìn mình, lưng bỗng dưng phát lạnh, "Chị làm gì nhìn em như vậy?".
"Em ghen ha?" Tay vuốt ve móc khóa bánh bao, Tô Hướng Vãn cong khoé môi, tuy là câu hỏi nhưng giọng nói lộ ra ý tứ khẳng định chắc nịch.
"Không có a......" Bị ánh mắt xuyên thấu kia vạch trần tâm tư, Nam Hướng Bắc ngượng ngùng đưa tay cào cào tóc, đánh trống lảng sang chuyện khác, "Quên nữa, chị xin phép là có thể ở lại sao?".
Ngoại trừ sự khó chịu do thầy Vu mang lại thì đối với việc Tô Hướng Vãn ở lại đêm nay, cô thật sự rất vui, bất quá vẫn lo lắng không biết chuyện này có ảnh hưởng gì đến Tô Hướng Vãn hay không.
"Có thể." Biết Nam Hướng Bắc đang cố ý chuyển đề tài, Tô Hướng Vãn cũng không vạch trần, chỉ mỉm cười thả chìa khoá về tay cô, kế đến quay đầu đánh giá căn phòng, cuối cùng nàng ngồi lên giường Nam Hướng Bắc, "Hoàn hảo, phòng không nhỏ, không đến nỗi tệ."
Giường đơn ở đây vẫn lớn hơn giường ký túc xá đại học, hai người ngủ vẫn được ... Huống chi nàng và Nam Hướng Bắc là người yêu, nằm sát ôm nhau ngủ nói không chừng còn dư chỗ trống.
Nam Hướng Bắc gật gật đầu, ném chìa khoá phòng lên bàn, rót ly nước, Tô Hướng Vãn nhìn động tác của cô, lơ đãng hỏi, "Tụi em thường tập huấn từ sáng sớm đến tối à?".
"Uhm, không khác mấy so với hồi đi học ở trường." Ngồi xuống cạnh Tô Hướng Vãn, đưa ly nước cho nàng uống, Nam Hướng Bắc nhu hoà nói, "Buổi sáng với buổi chiều huấn luyện, giữa trưa nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cũng có tập một chút vào buổi tối."
"Ừ." Tô Hướng Vãn gật nhẹ, đặt ly nước sang bên cạnh, quay qua nhìn cô, "Mệt lắm không?".
"Không mệt." Nam Hướng Bắc đáp ngay tắp lự, dứt lời lại đỏ mặt, giọng nói ngày càng nhỏ dần, "Chỉ là nhớ chị......".
"Và Tiểu Tích, còn có ba mẹ." Nửa câu đầu, giọng cô như ruồi muỗi vo ve, nhưng Tô Hướng Vãn vẫn nghe được rõ ràng, nửa câu sau, thanh âm có lớn hơn chút ít tuy vậy sắc mặt cô càng thêm đỏ, không biết là vì ngượng hay là vì nói dối.
Tô Hướng Vãn cực kỳ yêu thích dáng vẻ đáng yêu ấy, mỗi lần Nam Hướng Bắc e thẹn, Tô Hướng Vãn sẽ nhớ tới câu "Dũng tuyền chi ân bánh bao tương hứa", tâm tình sẽ thấy vui sướng thoả mãn, muốn tiến thêm một bước khi dễ Hướng Bắc, vì thế nàng làm mặt nghiêm, thậm chí còn làm bộ như không có nghe được nửa câu đầu, cô đơn nói, "Thì ra em chỉ nhớ đến Tiểu Tích và bác trai bác gái, chứ không thèm nhớ chị."
Nam Hướng Bắc mở to mắt, nhìn người mình yêu mang vẻ mặt mất mát, không hề nghi ngờ nàng thật sự có nghe được nửa câu đầu của mình hay không, cô đỏ bừng mặt, lúng túng nói, "Không phải...... em cũng nhớ chị.".
"Em không cần an ủi chị." Tô Hướng Vãn thở dài, cúi đầu nhìn sàn nhà, không cho Nam Hướng Bắc nhìn thấy ý cười trong mắt mình, "Chị biết em thích Tiểu Tích...chị chỉ là phụ thêm vào mà thôi."
"Không phải nha!" Tô Hướng Vãn vừa dứt lời, Nam Hướng Bắc lập tức sợ hãi, nhanh chóng ngồi xổm trước mặt nàng, "Em thích chị nên mới thích Tiểu Tích a, bởi vì Tiểu Tích là con gái chị ... Em...em là kiểu người, yêu ai yêu cả đường đi...... cho nên em xem Tiểu Tích cũng như con gái em...".
Vốn muốn trêu chọc Nam Hướng Bắc, nghe giọng cô gấp gáp, Tô Hướng Vãn cười thầm trong lòng, Tiểu Từ Tâm nhà nàng thật sự dễ bị người ta lừa mà, nhưng khi nghe cô nói hết câu, ý cười trong mắt nàng liền tiêu biến.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Nam Hướng Bắc, con ngươi Tô Hướng Vãn lóe ra thứ cảm xúc khác thường, nàng hơi mím môi làm cho Nam Hướng Bắc lòng dạ rối bời, "Chị tin tưởng em, em...em không phải...... Không phải biến thái...... Sao có thể đối với Tiểu Tích......".
Tô Hướng Vãn nghe vậy thoáng bất ngờ, nhìn cái người ngồi trước mặt mình đang rất rất căng thẳng, nàng đưa tay vuốt má cô, cảm giác phiền muộn kia thình lình xộc tới và cũng thình lình biến mất.
"Đại..đại sư tỷ?" Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, tay vẫn âu yếm vuốt ve khuôn mặt mình, Nam Hướng Bắc không rõ nàng đang nghĩ gì, bối rối kêu nàng thêm tiếng nữa, "Hướng Vãn?".
Tô Hướng Vãn tiếp tục vuốt xuống môi Nam Hướng Bắc, dường như muốn ngăn cản không cho cô nói, nàng dừng một chút rồi nhấc cằm cô lên, khom người hôn môi cô.
Khác với màn hôn kịch liệt lúc sớm, lần này đôi môi Tô Hướng Vãn mềm mại dịu dàng chạm nhẹ vào môi Nam Hướng Bắc, làm cho người nãy giờ kích động dần tĩnh tâm.
Cái hôn nhẹ rất nhanh chuyển đổi, bàn tay ấn mạnh bả vai cô, Tô Hướng Vãn vươn đầu lưỡi đẩy môi Nam Hướng Bắc ra, mạnh mẽ xâm lược bên trong khiến cho người hoàn toàn không phòng bị trực tiếp ngã ngồi xuống.
Nam Hướng Bắc mở hờ mắt, nghi hoặc nhìn cô gái đang nhắm mắt hôn mình, cô cưỡng chế thắc mắc trong lòng, nhắm mắt lại, chuyên tâm đáp trả nụ hôn.
Dứt khỏi cái hôn sâu, môi cả hai đều có chút sưng đỏ, Nam Hướng Bắc ngồi trên sàn nhà, hai tay chống sàn, đôi mắt như bị che phủ bởi một màn sương mờ, bộ dáng ngây thơ vô số tội làm Tô Hướng Vãn thật muốn tiếp tục khi dễ cô một phen.
Tô Hướng Vãn ngồi trên người cô, mấy sợi tóc phía trước tán loạn, ánh mắt quyến rũ, đồng phục trên người xộc xệch, khuy áo cũng muốn bung ra, dáng vẻ kích thích này làm người ta không tự chủ được muốn xoay người đặt nàng dưới thân.
Trong mắt lẫn nhau chỉ có đối phương, chìm trong thế giới hai người, không quan tâm là đang ngã ngồi trên mặt đất, hai người tiếp tục hôn nhau, thẳng đến không thở được nữa, cảm thấy sắp sửa không chịu nổi mới ngừng lại.
Tô Hướng Vãn đặt cằm trên vai Nam Hướng Bắc, nàng khẽ nhắm mắt, thì thầm.
"Từ Tâm."
"Huhm?"
"Tiểu Tích là con gái chị, em yêu chị nên yêu luôn cả nó."
"Ừm"
"Nếu chị nói......con bé không phải con chị thì sao?"