Người cứu vớt Nam Hướng Bắc khỏi cuộc sống thảm thương là Tô Lâm, nghe tin từ bà Tô biết được Tô Hướng Vãn mang thai, chị liền từ Pháp trở về.
Đại khái hơn một năm trước, Tô Lâm đã về nước một chuyến, cuối cùng đã hòa giải với ông bà Tô, tuy rằng không khí không phải đặc biệt hòa hợp, nhưng mà bà Tô thỉnh thoảng cũng gọi điện thoại cho nàng, mà Tô Lâm mỗi khi đến một quốc gia nào cũng sẽ gọi điện thoại về nói một tiếng.
Khi nghe Tô Hướng Vãn có con, Tô Lâm lập tức về nước, chuyến bay trở về chính là do Nam Hướng Bắc cầm lái.
"Tô tỷ tỷ, chị chờ em một lát thôi, em xong nhanh thôi." Sau khi đáp xuống, Nam Hướng Bắc đưa Tô Lâm đến nhà hàng thường ghé trong sân bay, nói xong thấy Tô Lâm gật đầu, cô liền vội vàng chạy đi họp.
Tô Lâm nhìn bóng cô, mỉm cười lắc đầu, nhìn mặt bàn bắt đầu ngơ ngẩn.
Ở bên ngoài bôn ba lâu như vậy, trong lòng Tô Lâm vẫn hiểu chuyện tình cảm của Tô Hướng Vãn và Nam Hướng Bắc lúc ấy không có chỗ cho nàng có ý niệm khác, về sau cũng dần dần buông xuống được.
Con người thật sự là sinh vật kỳ quái, trước kia đã xảy ra bao nhiêu là chuyện như vậy, vậy mà nàng sau khi rời đi vẫn mang theo một tia ảo tưởng có thể lại ở bên cạnh Tô Hướng Vãn. Về sau khi về nước, nhìn đến cuộc sống của Tô Hướng Vãn và Nam Hướng Bắc, cũng đã nghĩ muốn buông tay. Mà chân chính buông xuống, vẫn cần phải trải qua thời gian bôn ba dài như vậy mới làm được.
Được như hiện tại thật tốt, bằng không nàng thật sự không biết làm sao trở về đối mặt với Tô Hướng Vãn, nàng sợ lại khơi dậy mâu thuẫn giữa Tô Hướng Vãn và Nam Hướng Bắc trong giai đoạn ấy.
Hiện tại nghĩ thông rồi, nên sẽ không khó xử.
Một đĩa bánh ngọt bỗng nhiên được nhân viên phục vụ đặt xuống trước mặt nàng, đang trầm tư Tô Lâm ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn phía người phục vụ. Người kia tựa như biết được suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ chỉ một người phụ nữ mặc đồng phục đang ngồi cách đó không xa: "Cơ trưởng Từ mời ngài dùng."
Tô Lâm xoay đầu, nhìn thấy Từ Nhiêu đang nghiêng mình ngồi cách đó không xa, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra đó người rất thân thiết với Nam Hướng Bắc. Nhưng nàng cũng hiểu được Từ Nhiêu và Nam Hướng Bắc thời gian ấy khẳng định là không có gì, liền mỉm cười tỏ vẻ cảm tạ.
Từ Nhiêu lười biếng nâng tay huơ huơ, tiếp tục dựa ghế ngồi, chậm rãi uống hồng trà, không nhìn Tô Lâm nữa.
Lại một lát sau, Nam Hướng Bắc vội vàng chạy đến, vừa đi vào liền đi thẳng đến bên Tô Lâm, giúp nàng đẩy xe chuẩn bị rời đi, lúc ấy mới nhìn thấy Từ Nhiêu cũng đứng dậy đang chuẩn bị đi ra.
"Ô? Từ cơ trưởng." Nam Hướng Bắc kêu cô một tiếng, nhân tiện nâng tay vuốt mồ hôi trên gáy.
"Ừm." Từ Nhiêu thản nhiên lên tiếng, tiếp theo giơ tay nhìn đồng hồ: "Tôi bay New York, không nói chuyện với em, mau về đi."
Nói xong lại lộ ra một nụ cười xấu xa: "Mau mau trở về chăm sóc vợ em đi, nhưng mà cũng đừng quên nghỉ ngơi nhiều đó, xem mắt em đen hết rồi kìa."
"Vâng." Nam Hướng Bắc cào cào tóc, "Vậy cơ trưởng mau đi đi."
"Ừ, đi đây." Từ Nhiêu khoát tay, lại nhìn Tô Lâm khẽ gật đầu, liền rời đi.
Đẩy Tô Lâm ra khỏi sân bay, Nam Hướng Bắc vừa định ôm chị vào trong xe thì thấy chị nhìn nhìn chằm chằm mặt mình, cô không khỏi ngạc nhiên, sờ sờ mặt, có chút ngơ ngác hỏi: "Tô tỷ tỷ, trên mặt em dính cái gì sao?"
"Em gần đây vất vả lắm phải không?" Tô Lâm quan tâm nhìn cô: "Vừa phải chăm sóc Hướng Vãn và Tiểu Tích, vừa phải đi làm, nhất định mệt chết rồi."
"Cũng... cũng không sao, vẫn ổn." Tuy nói Nam Hướng Bắc lúc bị Tô Hướng Vãn ức hiếp không có một câu oán giận, nhưng mà quả thật sẽ cảm thấy mệt mỏi. Hơn nữa cô còn phải dỗ dành Tô Vị Tích, mệt càng thêm mệt, cho nên lúc nói lời này cô cũng có chút do dự. Mà Tô Lâm cũng nhìn ra, "Em vất vả rồi."
"Ha ha, không vất vả, đều là em nguyện ý." Nam Hướng Bắc lộ ra nụ cười tiêu chuẩn xán lạn: "Hơn nữa em cũng thích vậy."
Vì như vậy, rất ngọt ngào nha.
Tô Lâm cũng cười, nhẹ gật đầu, lại nói: "Bây giờ chị ở cùng các em, em không để ý chứ?"
"Không có, đương nhiên không!" Nam Hướng Bắc vội vàng lắc đầu, làm Tô Lâm càng thêm tươi cười: "Vậy là tốt rồi."
Vì thế, Tô Lâm về lại Tô gia, chia sẻ bớt phân công nhiệm vụ trong tay Nam Hướng Bắc, về phía Tô Vị Tích tiểu loli, đồng chí Bắc Bắc không cần phải lo nữa.
Nhưng mà Tô Hướng Vãn đại loli thì...... ừm...... Bắc Bắc còn phải cố gắng rất nhiều.
"Tiểu Từ Tâm, chị muốn chơi trò chơi." Người phụ nữ ôm cái bụng đã hơi nhô lên chui vào lòng Nam Hướng Bắc, thanh âm dịu dàng đáng yêu: "Em suốt ngày đi làm, chẳng có ai chơi với chị, chị muốn chơi trò chơi."
"Không được, máy tính nhiều phóng xạ." Với loại chuyện như vầy, Nam Hướng Bắc luôn luôn rất cương quyết, cô ôm sát vào Tô Hướng Vãn, sau khi cự tuyệt lại lập tức mềm giọng dỗ dành: "Để em mua DVD cho chị, lúc nào chán thì xem phim ha?"
"Không chịu, xem hoài chán rồi." Tô Hướng Vãn không vui nói: "Em chỉ biết nói có lệ thôi."
"Em......" Nam Hướng Bắc rất là oan uổng, "Không có nha, chơi máy tính thật sự là không tốt mà."
Bây giờ ngay cả điện thoại cô cũng ít khi cho Tô Hướng Vãn xài, sợ phóng xạ ảnh hưởng không tốt cho phụ nữ có thai.
"Em cả ngày ở bên ngoài chơi đùa, còn không cho chị chơi." Biết rõ Nam Hướng Bắc ở bên ngoài đều là công tác, nhưng mà Tô cựu tiếp viên trưởng Hàng Không Vân Phi nay trở thành Tô sản phụ vô cùng nhõng nhẽo và nghi thần nghi quỷ, lúc này não hỏng không ít: "Em ở bên ngoài chắc chắn là hay chơi đùa với các em gái tiếp viên xinh đẹp, cho nên mới không đau lòng chị nữa."
"Em không có mà." Nam Hướng Bắc lại càng oan khuất.
"Chắc chắn có."
"Em không có."
"Chắc chắn có!"
"Em...... không có......"
"Nam Cung Tiểu Túng em không còn nghe lời như trước nữa."
"Được rồi... em có."
"Thấy chưa! Chị biết mà, em ở sau lưng chị xằng bậy với hồ ly tinh!"
Trời ơi...... bay lên tới độ cao "xằng bậy với hồ ly tinh" luôn rồi.
"Đại sư tỷ." Nam Hướng Bắc nhìn Tô Hướng Vãn, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ điệu cũng có chút trầm thấp.
Người vừa mới cố ý cố tình gây sự lập tức ngẩng đầu nhìn cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng lộ ra ủy khuất, làm như Nam Hướng Bắc đang ăn hiếp nàng vậy.
"Bác sĩ nói, chỉ có ba tháng đầu mang thai và ba tháng cuối mới cần kiêng chuyện đó." Nam Hướng Bắc trong lòng đã sớm mềm nhũn, nhưng trên mặt vẫn là nghiêm trang: "Hiện tại là tháng thứ năm rồi, có cần em chứng minh một chút em đã nghẹn bao lâu không?"
"..." Tô Hướng Vãn nhìn chằm chằm mặt cô, giống như muốn từ đó nhìn xem cô đang nói thật hay đùa.
Nam Hướng Bắc đối diện với nàng, vốn chỉ là cố ý chọc nàng, lúc này cũng nhịn không được thật sự có chút nhớ nhung, trong đôi mắt ánh lên cảm xúc khó kiềm nén.
"Tiểu Từ Tâm, chị buồn ngủ ~" Tô Hướng Vãn lập tức vùi đầu vào trong lòng cô, còn không quên ngáp một cái biểu lộ ủ rũ: "Hai ngày nay không có em ôm, ngủ không được ~".
"Vậy ngủ đi."
"Ừm, Tiểu Từ Tâm, ngủ ngon." Tô Hướng Vãn nhẹ nhàng nói, dừng một chút lại nói: "Kỳ thật chị tin tưởng em."
"A...... Ngủ ngon." Tắt đèn bàn, Nam Hướng Bắc ôm nàng, trong bóng đêm lộ ra một nụ cười.
Rốt cuộc tìm được cách khắc chế đại sư tỷ cố tình gây sự nhà mình rồi.
Vì thế......
"Tiểu Từ Tâm, trên người em có mùi nước hoa của người khác, không phải là em......"
"Đại sư tỷ muốn thử xem em còn tinh lực không?"
"... Chị tin tưởng em."
......
"Rõ ràng tám giờ là phải về đến nhà rồi, bây giờ đã tám giờ rưỡi!"
"Có cuộc họp đột xuất...... Lẽ ra em nên gọi báo cho chị."
"Mới không tin, khẳng định là lấy cớ! Em gạt chị!"
Nhìn bộ dáng tức giận của Tô Hướng Vãn, Tô Lâm ở một bên cũng phải mang bộ mặt - cái người hùng hổ như con nít này là ai mình không hề quen biết nha.
Nam Hướng Bắc nhìn Tô Lâm liếc mắt một cái, nhanh chân đi đến bên Tô Hướng Vãn, nhỏ giọng nói: "Có lừa chị hay không, đại sư tỷ trở về phòng thử xem sẽ biết."
"... Chị tin tưởng Tiểu Từ Tâm sẽ không gạt chị."
Tô Lâm kinh ngạc nhìn qua, nhìn thấy Nam Hướng Bắc lén lút làm cái dấu hiệu chiến thắng.
......
"Tiểu Từ Tâm em......"
"Đại sư tỷ, chúng ta về phòng rồi nói."
"Không... không, chúng ta xem TV đi, tối nay TV thật đẹp nha."
......
Nhưng chiêu này về sau lại không dùng được nữa.
"Từ Tâm, có phải là em không còn yêu chị?"
"Sao lại như thế? Bằng không chúng ta lên giường đi, chị rất nhanh có thể biết được em còn yêu chị không..."
"Em quả nhiên là hết thương chị rồi, bác sĩ nói ba tháng cuối thai kỳ không được làm." Vào ngày đầu tiên của ba tháng cuối tính đến ngày dự sinh, Tô Hướng Vãn tỏ vẻ vô cùng thương tâm nói như vậy, Nam Hướng Bắc lại rõ ràng có thể nhìn thấy trong mắt nàng lóe lên đắc ý cùng giảo hoạt.
Ngay cả điều này cũng đã tính toán kỹ, làm sao có thể không chơi đùa với nhau đây?
"Ừm...... vậy ha, vậy làm sao để em chứng minh tình yêu của em đối với chị đây?" Không hiểu vì sao lại cảm thấy Tô Hướng Vãn như vậy vô cùng đáng yêu, Nam Hướng Bắc đặt môi lên trán nàng, ôn nhu hỏi.
"Em đừng bay đi London nữa." Do bụng đã lớn, Tô Hướng Vãn hiện tại không thể tự mình xoay người được, nàng ai oán nhìn Nam Hướng Bắc, bàn tay níu lấy tay áo cô: "Gần đây em cứ bay London, mỗi lần đều mất vài ngày. Em bay hành trình ngắn đi, mỗi ngày chị đều muốn nhìn thấy em."
Nhẹ nhàng cười, cô hôn lên môi nàng một chút, giọng Nam Hướng Bắc càng dịu dàng: "Không bay hành trình ngắn."
Khẽ thở dài, Tô Hướng Vãn cũng biết yêu cầu của mình quả thật không tốt, nàng không thể bởi vì mong muốn của mình mà miễn cưỡng Nam Hướng Bắc, không thể đòi hỏi cô đừng đi công tác được.
"Em đã xin phép công ty rồi, ba tháng tới em không bay nữa."
Tuy rằng yêu cầu như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình thăng bậc cơ trưởng, nhưng mà lên chức thì về sau lúc nào cũng có cơ hội, vợ thì lại chỉ có một thôi.
Nhìn Tô Hướng Vãn lộ ra biểu cảm kinh hỉ, Nam Hướng Bắc cười đến thỏa mãn mặt mày: "Hiện tại có thể chứng minh em yêu chị chưa?"
"Ừa!" Hai tay câu cổ cô, Tô Hướng Vãn rất là vui vẻ, nhưng nét cười trên mặt lại rất nhanh hóa thành lo lắng: "Tiểu Từ Tâm, chị cũng không biết bản thân vì sao lại như vậy...... Em có khi nào sẽ chán ghét chị không? Hoặc là cảm thấy chị rất phiền?"
Kỳ thật nàng cũng biết mình cứ luôn ép buộc Nam Hướng Bắc như vậy là không tốt, nhưng mà không biết vì sao, có đôi khi cảm thấy vô cùng phiền não vô cùng khó chịu, chỉ muốn nhìn thấy Nam Hướng Bắc đối với mình cưng chiều, tùy ý mình làm nũng thôi.
"Sao lại thế được." Nam Hướng Bắc ở mặt nàng hôn chụt một cái: "Bất kể đại sư tỷ như thế nào, em đều thích hết."
"Tiểu Từ Tâm ~".
"Hửm?"
"Bất kể Tiểu Từ Tâm như thế nào, chị cũng thích hết." Tô Hướng Vãn thật chân thành nói thêm: "Chờ chị sinh xong rồi, sẽ đổi lại cho em tùy hứng với chị nha."
"Hử?" Nam Hướng Bắc ngạc nhiên, rồi bật cười ra tiếng: "Được."
Nhưng qua một lát, cô cũng thu hồi nụ cười, tiến đến bên tai Tô Hướng Vãn nhẹ giọng nói: "Em không cần tùy hứng, chờ chị sinh cục cưng, ừm...... em thật sự đã nhịn rất lâu, chị hẳn là hiểu...."
Tô đại sư tỷ còn đang vui vẻ thoắt cái đỏ mặt, nhẹ nhàng gật gật đầu.
----
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
...... Vậy mà lại đẻ thêm cả [trung], tôi cạn lời với chính mình luôn.
Phiên ngoại kỳ thật chính là để thư giãn nha, mà đại sư tỷ như vậy cũng đáng yêu lắm đúng không, trong lòng mềm nhũn hết rùi chẹp chẹp chẹp ~.