"Bắc Bắc, con muốn nghe chuyện cổ tích!"
"Được, để Bắc Bắc đi lấy truyện."
......
"Con muốn nghe Bắc Bắc hát."
"Được, hát bài gì nào, Côn trùng bay được không".
......
"Bắc Bắc, con muốn ăn McDonalds!"
"Suỵt — mami không cho phép, nhỏ tiếng chút, lát nữa Bắc Bắc dẫn con đi ăn."
......
"Bắc Bắc Bắc Bắc, chúng ta đi chơi xe điện đi!"
"Ok, mami đang làm việc, chúng ta đến công viên nào, đừng làm phiền mami ~".
......
Không biết là lần thứ mấy nghe được đối thoại kiểu như vậy, sau khi Tô Hướng Vãn nghe được tiếng cửa đóng, nàng buông hồ sơ trong tay, cắn môi, vẻ mặt hờn dỗi.
"Tiểu Túng thối, Tiểu Túng đáng chết, còn nói cái gì mà chị mới là quan trọng nhất......"
Ai không biết sẽ không ngờ được trước mắt chính là người quyền lực đứng thứ hai trong tập đoàn Bắc Đường, chỉ dưới Bắc Đường Lạc Anh, là người kế nghiệp tập đoàn tiếp theo - ngự tỷ Tô Hướng Vãn, giờ phút này một chút bình tĩnh đều không có, chu miệng than thở, trông có vẻ rất tức giận.
Từ sau khi vào tập đoàn mẹ giúp đỡ Bắc Đường Lạc Anh, công tác của Tô Hướng Vãn càng ngày càng bận rộn, mà Nam Hướng Bắc thì vẫn tiếp tục cuộc sống "bay trên không trung" bay tới bay lui, cũng may còn có vị tác gia trạch nam Nam Cực có thể giúp đỡ chăm sóc Tô Vị Tích.
Nhưng mà có khác trước kia, Tô Hướng Vãn không còn làm tiếp viên trưởng nữa, ban ngày làm việc ở tập đoàn, buổi tối thời gian tăng ca cũng có thể tự mình thu xếp, cho nên sau khi tan tầm đều cùng Bắc Đường Lạc Anh trở về Nam gia, dùng xong cơm chiều mới đưa Tô Vị Tích về nhà.
Cho nên xét theo Tô Vị Tích mà nói, cuộc sống như vậy cô bé vô cùng thỏa mãn. Huống chi lúc Bắc Bắc ra ngoài bay, cô bé đều có thể ngủ cùng mami, sáng sớm mami cũng sẽ đưa cô bé đến trường trước rồi mới đi làm, tốt đẹp vô cùng.
Mà nói đến Tô Hướng Vãn ......
Sau lần xảy ra sự cố trên máy bay Nam Hướng Bắc dũng cảm lãnh nhận trọng trách xử lý ổn thỏa, quản lý cấp cao ở Hàng Không Vân Phi đều trọng dụng cô hơn rất nhiều, vì thế Nam Hướng Bắc so với trước càng thêm bận rộn.
Đương nhiên, bận rộn cũng có điểm tốt, trên vai cô dù sao cũng sắp có thêm một vạch.
Nhưng điều này cũng đồng nghĩa cô và Tô Hướng Vãn càng lúc càng thiếu thời gian ở bên nhau.
Nhưng mà thôi, mọi người đều là người trưởng thành, cũng không nên mỗi ngày đều dính lấy nhau như tình nhân còn trong thời yêu đương cuồng nhiệt. Dựa vào lý trí cường đại của Tô Hướng Vãn, nàng đối với việc này thật ra cũng không trách móc gì.
Điều duy nhất làm cho nàng buồn bực chính là thời gian rảnh của Nam Hướng Bắc toàn bộ đều cống hiến cho con gái của nàng — tiểu loli Tô Vị Tích.
Không hề hay biết đại sư tỷ nhà mình đang ở nhà hờn dỗi, Nam Hướng Bắc ngồi trên ghế dài công viên, trên tay cầm hai ốc kem, nhìn Tô Vị Tích ngồi trên xe điện thành thạo điều khiển cách đó không xa, mỉm cười vô cùng ấm áp.
"Tiểu Tích ~" Thấy bé con chơi một lát thì dừng xe, Nam Hướng Bắc đi qua, ngồi xổm xuống chìa ốc kem đang cầm trong tay đưa đến miệng cô bé, "Ăn một miếng nào ~".
"Dạ!" Bạn nhỏ Tô Vị Tích đôi mắt tròn xoe đen láy long lanh, cắn một miếng kem Nam Hướng Bắc đưa đến, lại lộ ra tươi cười đáng yêu: "Bắc Bắc, gần lại đây chút đi ~".
"Được." Nam Hướng Bắc liền nhích lại gần chút nữa. Sau đó bé con còn đang ngồi trong xe điện đứng lên, hôn cái chóc trên mặt cô: "Bắc Bắc thật tốt!"
Người lớn kia bị hôn một cái lập tức bật cười, mặt mày cong cong, thoạt nhìn cực kỳ giống với tiểu loli đang cười vui vẻ.
Chơi đùa một lúc trong công viên, Nam Hướng Bắc dắt Tô Vị Tích đến McDonalds ăn khoai chiên gà rán, xong mới dắt bé con về nhà, lại chờ cô bé tắm rửa xong, kể chuyện xưa, hát ca một hồi dỗ bé con tiến vào mộng đẹp.
Mà đèn trong thư phòng còn sáng, Tô Hướng Vãn vẫn chưa có xuất hiện.
Nam Hướng Bắc đi đến cửa thư phòng, thấy Tô Hướng Vãn đang chăm chú xem máy tính. Cô đi đến sau lưng nàng, vốn định giúp nàng xoa bóp bả vai, ngoài ý muốn phát hiện nội dung trên màn hình máy tính toàn bộ đều liên quan đến việc sinh em bé.
"Đại sư tỷ" Cô bất đắc dĩ gọi Tô Hướng Vãn một tiếng, mày hơi nhíu lại.
"Ơi." Tô Hướng Vãn bình thản lên tiếng, tiếp tục xem trang web.
"Sao tự nhiên chị lại xem cái này?" Nam Hướng Bắc mặt mày càng nhăn nhó, "Có phải mẹ nói gì với chị không?"
Lúc trước, quả thật cô có nghe ba mẹ mình thảo luận với Tô Hướng Vãn về chuyện con cái, tuy rằng Nam Cực và Bắc Đường Lạc Anh đều rất thương Tô Vị Tích, nhưng chung quy bọn họ vẫn hy vọng có thể có một đứa bé thật sự thuộc về Nam Hướng Bắc.
Nhưng mà Nam Hướng Bắc không muốn, bởi vì cô biết Tô Vị Tích là một đứa nhỏ nhạy cảm, cô sợ con bé suy nghĩ lung tung, sợ con bé thương tâm.
"Không có." Tô Hướng Vãn lắc đầu, "Là chính chị muốn."
"Sao đột nhiên lại muốn như vậy?" Nam Hướng Bắc càng khó hiểu, chuyện này Tô Hướng Vãn chưa bao giờ thảo luận qua với cô.
"Em không muốn sao?" Đã đọc tài liệu suốt từ lúc Nam Hướng Bắc đưa Tô Vị Tích ra ngoài chơi, Tô Hướng Vãn lúc này cũng không định xem nữa, nàng xoay người ngẩng đầu nhìn thẳng vào Nam Hướng Bắc: "Em không muốn có con của hai đứa mình."
"Không......" Bị ánh mắt có chút sâu kín kia nhìn thấu, Nam Hướng Bắc trong lòng giật thót, chiếu theo hiểu biết của bản thân về Tô Hướng Vãn, nếu cô dám nói "Không muốn", một tháng tiếp theo phải ngủ phòng khách là cái chắc.
"Không muốn?" Tô Hướng Vãn nhướng mi, ngữ điệu nâng lên.
"Không phải, đương nhiên...... muốn." Nam Hướng Bắc cụp mắt, kỳ thật sau khi nghe ba mẹ bàn bạc chuyện này, cô có lo lắng, nhưng cũng có chút động lòng, nhưng mà cô sợ rằng chuyện này làm không cẩn thận có thể ảnh hưởng tới Tô Vị Tích, cho nên sau đó cũng không nghĩ nữa.
"Hai ngày nữa chúng ta đi bệnh viện kiểm tra." Nghe cô nói vậy, trên mặt Tô Hướng Vãn mới lộ ra vẻ mặt hài lòng, nàng nâng tay nhéo nhéo hai má Nam Hướng Bắc, trong thanh âm cũng mang theo một chút ý cười.
"!!!" Nam Hướng Bắc lại lộ ra vẻ mặt bị dọa đến hư não.
Trời ơi, sinh em bé có thể quyết định qua loa như vậy sao! Có cần làm liền như vậy không a!
"Cũng không phải một lần có thể thành công." Tô Hướng Vãn thủy chung vẫn là đại sư tỷ có năng lực dễ dàng nhìn thấu Nam Cung Tiểu Túng, nàng xoay người lại đóng máy tính, sau đó đứng dậy, liếc Nam Hướng Bắc còn đang ngẩn người như cũ, "Hơn nữa cũng không phải bắt em mang thai cục cưng, không cần có biểu cảm như vậy."
Nói xong cũng không đợi Nam Hướng Bắc trả lời liền bước ra thư phòng, trở về phòng ngủ cầm áo ngủ chuẩn bị tắm rửa.
Mà Nam Hướng Bắc cũng bất tri bất giác đi theo vào phòng ngủ, lại hai ba bước đi qua ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nói: "Chị hiện tại còn bề bộn rất nhiều việc, cứ như vậy mà mang thai, em sợ sẽ ảnh hưởng chị."
"Chị đã sắp ba mươi." Tô Hướng Vãn ngừng động tác trên tay, nói: "Nếu không nhanh lên, sẽ không thích hợp nữa."
"Vẫn còn có em mà......".
"Em ở trên trời bay tới bay lui, cho dù chưa đến ba mươi thì cũng không thích hợp." Tô Hướng Vãn ngắt lời Nam Hướng Bắc, tiếp theo xoay người hôn lên khóe môi cô một cái: "Quyết định vậy đi, phản đối vô hiệu."
Từ trong lòng Nam Hướng Bắc lui ra, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, Tô Hướng Vãn cười cười, lại rướn người hôn thêm một cái lên khóe miệng bên kia của cô, trong thanh âm lộ ra ý cười vui vẻ: "Chị đi tắm đây."
Nam Hướng Bắc nhìn bóng dáng của nàng, một lúc lâu sau mới lắc đầu cười khổ, trong lòng cũng không nhịn được cảm giác chờ mong – cô vẫn cũng là người thích con nít, cho nên nếu có thể có con chung với Tô Hướng Vãn thì đó là chuyện tốt đẹp cỡ nào chứ, đó là kết tinh tình yêu của hai người mà.
Vì thế, chuyện này cứ như vậy mà quyết định xong.
Nam Hướng Bắc không biết, nguyên nhân làm cho Tô Hướng Vãn hạ quyết tâm như vậy là vì gần đây trong đầu nàng đột nhiên nghĩ ra một ý niệm – có phải nên cho Tiểu Tích một đứa em chơi cùng không.
---
Một năm sau, Tô Hướng Vãn như nguyện mang thai em bé của Nam Hướng Bắc. Sau khi biết được tin vui này, Bắc Đường Lạc Anh quyết đoán duyệt cho trợ thủ đắc lực của mình một kỳ nghỉ thai sản thật dài, mà người vừa mới thăng chức cơ trưởng Nam Cung Tiểu Túng, một ngày trải qua hơi có chút thảm thương.
"Bắc Bắc, con muốn nghe chuyện công chúa Bạch Tuyết." Bạn nhỏ Tô Vị Tích lắc lắc cánh tay của người còn mặc đồng phục cơ trưởng vừa mới bay từ Luân Đôn về, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, vẻ mặt ủy khuất: "Bắc Bắc đi lái máy bay, đều không có kể chuyện cho con."
Vốn là tiểu loli hiểu chuyện, giờ cũng học được cách nhõng nhẽo với Bắc Bắc nhà mình.
"Được." Nam Hướng Bắc bế bé con lên, đặt xuống phòng cô bé, tựa vào bên giường nhẹ giọng kể chuyện cổ tích, mãi đến khi dỗ bé con ngủ xong. Trở về phòng ngủ, đối diện với cô là một khuôn mặt ủy khuất khác.
"Tiểu Từ Tâm, em đúng là hết thích chị rồi..." Một người vốn luôn có khí tràng đại sư tỷ, sau khi mang thai lại càng giống như cô gái nhỏ, giờ phút này vẻ mặt rơm rớm nước mắt: "Về nhà cũng không đến gặp chị trước, có phải bởi vì chị mang thai không thể ở bên cạnh em nên em có người khác ở bên ngoài rồi phải không..."
"......" Nam Hướng Bắc quýnh quáng, biết rõ đại sư tỷ nhà mình là cố ý nói ra nói như thế, nhưng vẫn đi qua kéo nàng vào trong lòng nhẹ giọng dỗ dành. Lại nói trước kia chỉ cần nói lời ngọt ngào một chút sẽ làm mặt mày cô ngượng đỏ bừng mà nay lại có thể bình tĩnh nói ra miệng lời ngon tiếng ngọt, "Em chỉ yêu mình chị thôi", vỗ về tính tình Tô Hướng Vãn mới sinh sôi cho nàng cười, thế này mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
"Chị cũng muốn nghe chuyện cổ tích." Được Nam Hướng Bắc ôm vào lòng, Tô Hướng Vãn vừa nói như vậy vừa đưa tay kéo cà vạt Nam Hướng Bắc, trong thanh âm lộ ra một chút ghen tuông: "Em kể cho Tiểu Tích cái gì, chị cũng muốn nghe cái đó."
"Được." Đáp ứng không chút do dự, không màng mỏi mệt, cũng không thèm để ý chuyện công chúa Bạch Tuyết đã kể qua bao nhiêu lần, Nam Hướng Bắc tùy ý để người trong lòng cởi cà vạt cho mình, ôn nhu kể lại chuyện xưa cũ mèm kia.
"Tiểu Từ Tâm, hoàng tử trước kia chưa bao giờ gặp mặt công chúa Bạch Tuyết, nụ hôn kia căn bản không phải true love kiss, không thể nào cứu tỉnh được công chúa." Phụ nữ có thai gần đây chỉ ở nhà nhàm chán, vì thế xem qua không ít phim ảnh.
"Hả..." Nam Hướng Bắc giật mình, không kịp phản ứng trở lại.
"Em và chị sắp không còn tiếng nói chung nữa rồi." Tô Hướng Vãn tựa hồ như hờn dỗi nói vậy, từ trong lòng cô xoay người vùi vào ổ chăn, còn khẽ hừ một tiếng.
Gãi gãi cái ót, Nam Hướng Bắc mặt dày dựa qua, kéo nàng vào trong lòng, tiếng nói như trước ôn nhu: "Sẽ không có chuyện không hiểu nhau, chỉ cần có điều gì chị muốn em hiểu, em cũng đều sẽ cố gắng đi tìm hiểu."
Trong lòng phụ nữ mang thai đủ loại mẫn cảm, vừa nghe đến lời Nam Hướng Bắc nói, trong lòng lập tức nổi lên một mảnh ngọt ngào, một khắc trước Tô Hướng Vãn còn rầu rĩ không vui, giờ khắc này nàng đã lộ ra nét cười, lại duỗi tay nhéo nhéo hai má Nam Hướng Bắc: "Vậy giờ đến lượt chị kể chuyện xưa cho em".
"Được." Nam Hướng Bắc thấy mọi chuyện tốt đẹp, lại nghĩ: "Nhưng mà em muốn đi tắm một cái trước đã."
"Ừ, mau đi đi." Tô Hướng Vãn nói.
Kết quả khi Nam Hướng Bắc tắm rửa xong xuôi, thay áo ngủ từ phòng tắm đi ra thì Tô Hướng Vãn đã ôm chăn ngủ say.
Nghiêng đầu, Nam Hướng Bắc cứ như vậy đứng ở cửa phòng tắm, yên lặng ngắm nhìn người đang say giấc trên giường, lộ ra nụ cười ngẩn ngơ.
Rõ ràng là một đại ngự tỷ khí tràng cường đại, mang thai xong so với Tô Vị Tích còn muốn giống tiểu loli hơn. Nhưng đây là đại sư tỷ nhà cô nha, bất kể là bộ dáng gì cũng đều có thể tác động đến tâm tình của cô.
---
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
= = Tôi...... thật sự chỉ định viết một chương phiên ngoại thôi, vì sao viết một hồi lại biến thành chương [thượng], điên mất!
Ngày nay phải tăng ca huhu, cuối tuần chắc sẽ không bị nữa âu, cho nên phiên ngoại [hạ] chắc là ngày kia sẽ đăng.
Hố mới tiếp tục tới thứ bảy mỗi ngày một chương...... Đã xong rồi.