Kuro no Maou

chuong 237 – bắt đầu lớp học

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chúng tôi, sau khi đăng ký học tại Học viện hoàng gia Spada, đang tiến tới buổi học đầu tiên của khóa thám hiểm của hôm nay.

Nội dung chi tiết của khóa học này có phạm vi rộng từ các môn học thuật đến các môn ma thuật, kỹ năng võ thuật, kỹ thuật vân vân, tuy nhiên, chúng tôi cần có mặt tại đó để cải thiện tốc độ trưởng thành đã bị hạn chế.

Khoảng thời gian này, tôi cố gắng có mặt ở tiết học về Ma thuật hiện đại, nhưng vì lý do nào đó, 2 cô nàng đó lại theo tôi. (N: từ nay ‘ma thuật khuôn khổ’ đổi thành ‘hiện đại’.)

“Dù đang ở thế giới khác, lớp học không thay đổi nhiều.”

“Elysion sạch hơn.”

“Lily không biết~, lần đầu của em~”

Trong khi nói suy nghĩ trong lòng ra, chúng tôi bước vào lớp học mà dự là nó sắp bắt đầu vào tiết.

Ngoại trừ ngôi trường được xây bằng bê tông, mọi thứ ở đây được làm từ gỗ, và ngoài vẻ ngoài của căn phòng, những vật dụng như khăn trải bàn, và ghế thì đều giống nhau.

Ngay cả bản đen cũng có mặt ở đây. Đây có thể là do dòng chảy tự nhiên của sự phát triển tại thế giới này tác động lên, hoặc đó là những điều mà Bá tước Xích Vũ nói, sao đi nữa, thật tốt và dễ hiểu.

Không gian lớp học này có hơi nhỏ khi so với các trường cao trung, nhưng bằng việc tổng số ghế bị chiếm hơn phân nửa, có vẻ có nhiều người thích học khóa học thám hiểm.

Tình cờ thay, nơi đây không phải cơ sở chính và mang vẻ ngoài như của một cái cung điện, nơi đây là cơ sở chi nhanh với vẻ ngoài đơn gian, và lớn.

Và các học sinh ở đây chủ yếu là những người có tầm vóc như những thám hiểm giả và có bộ cánh tương tự, đang xầm xì gì đó đằng sau, so với ba chúng tôi, trong bộ đồng phục trường, thật là lạ.

Ngoài ra, ở đây còn có những bộ mặt bị che đi bởi những chiếc mũ liền mảnh, nhưng đa số những người này đều ở độ tuổi như tôi hoặc lớn hơn đôi chút. Nên chắc là không đời nào có một thám hiểm giả giàu kinh nghiệm sẽ đến một lớp học chỉ chứa toàn lũ tân binh, từ đó cho thấy những người này đều chỉ đang mới tập đi.

Những bọn học sinh đang đứng từ xa xăm xoi chúng tôi.

Nhưng đó không phải vì bộ đồng phục mà chúng tôi đang mặc, đó là do Lily, một nàng tiên loli, và Fiona, người trông thật tuyệt trong bộ gakuran, đã hút hết moi ánh nhìn của họ.

Nói cách khác tôi đang bị đè chết bởi những ánh mắt khinh miệt, chúng cứ như muốn nói [Con mẹ mày đi ngắt hai bông] mà tôi có thể nghe, hoặc tôi cảm nhận được nó như thế, tôi chỉ có thể mong sao cơn khủng bố này trôi đi cho mau.

Trong khi bị thứ ánh sáng ngang dọc đó săm soi, tôi ngồi xuống một chổ, và tiếng chuông vang lên sau 5 phút.

Một Elf nam mặc áo choàng nâu bước vào phòng,

“Chào buổi sáng mọi người, lớp này là——”

Và giới thiệu tóm tắt về nội dung của tiết học vì đây là lần đầu tiên của chúng tôi.

“Ma thuật hiện đại, eh.”

Toi không thể sử dụng Ma thuật hiện đại cho đến bây giờ, nhưng nếu tôi học từ lúc vỡ lòng, sau đó thậm chí cả tôi, người chỉ có thể sử dụng năng lượng ma thuật đen, có thể sử dụng nó. Thậm chí nếu không thể, giờ tôi đã có thánh hộ với hiệu ứng thay đổi bản chất, nếu tôi nắm kiến thức căn bản, vậy chắc tôi có thể xây dựng được một trận đò ma thuật.

Hơn nữa còn tôi, một tên chỉ có lý thuyết nguyên bản về ma thuật đen được được cấu thành từ kinh nghiệm và sự thấu hiểu thuần túy, vậy nên nếu tôi học được chút gì đó mới ở đây, cũng tức là tôi có thể trông mông vào tiết học mà tôi sẽ theo này, nhưng,

“Bây giờ, nó là về السحر والسحر đó chính là nền tảng, nó giống như mọi người đều biết về cách chuyển hướng لجراحية السحر vào توسيع السحر , tỉ dụ như هجوم السحر المبتدئين is——“

Cức thiệt, lão ta đang nói cái thứ chết tiệt gì mà mình không hiểu.

Cái tôi đang nói ở đây không phải bị nảy sinh bởi những từ ngữ lý thuyết chuyên môn khó hiểu nào đó, mà là lão giáo viên này cứ hể nhắm lúc giải thích phần quan trọng thì lại thốt ra cái âm ngữ của thế giới này, thật giống kiểu thầy pháp niệm kinh.

“Kurono-san có chuyện gì? Nếu ngươi không hiểu vấn đề nào, ta sẽ dạy cho ngươi.”

“Lily sẽ dạy!”

Ngó nghiêng 2 người đang bám vào một tên có dấu chấm hỏi tuyệt mỹ trên đầu mà hỏi khi bắt gặp một lời giảng giải khó hiểu như tôi, nhưng dù 2 cô có dạy thì cũng chẳng thể làm sáng tỏ được đâu.

“Không, giờ hiểu rồi.”

Đúng, tôi hoàn toàn hiểu, rằng học ma thuật hiện đại như làn khói trong một cái tẩu đối với tôi.

.

.

.

Vào tiết học kế, tôi quyết định đến nơi luyện Võ Kỹ.

Ở đây cũng vậy, vì đây là lần đầu tiên, nên chúng tôi bắt đầu với phần cơ bản nhất của Võ Kỹ, [Nhất Trảm (Slash)].

Tôi, người đã có [Tối Cực Thù Đao [Kubidan] ], đã có thể sử dụng 4 võ kỹ [KuroNagi] [Dual KuroNagi] [AkaNagi] [YamiNagi], tuy nhiên, đó chỉ là do hiệu ứng đến từ vũ khí.

Còn bản thân tôi, trước giờ chưa từng tự lục học một Võ Kỹ nào, vì vậy tôi nghĩ đây là cơ hội để học nó.

Nếu tôi nắm được nền tảng, sau đó có thể sự sắc bén của [Kuronagi] sẽ bén hơn.

Nhưng, ngay cả nếu tôi có học xong lớp này, tôi cũng không trông mông đến việc học được nhiều Võ Kỹ, nhưng đại khái nó chỉ có mỗi [Nhất Trảm], nên tôi không mông gì.

Không, nếu tôi có thể học một Võ Kỹ trong 3 tháng khi tham gia lớp này, vậy chắc đó là tốc độ thường thấy đối với một khóa học.

Nhân tiện Lily và Fiona hiện không ở lớp Võ Kỹ, họ đang tiến tới đích đến riêng của ho.

Hình như Lily muốn đến lớp Triệu Hồi, còn Fiona chắc đang nghiên cứu số sách ma thuật có trong thư viện.

Giờ thì, cái gì đến cũng sẽ đến, nơi tôi đang đứng là niềm kiêu hãnh của Học Viện, Đấu trường thể thao ngoài trời—— đây.

Chính xác thì Đấu trường này có hình dáng của một sân bóng chày cở lớn, nó chỉ cho phép khóa ưu tú và khóa hiệp sĩ sử dụng, nên nơi đó hoàn toàn không liên quan gì đến tôi.

“Whoa, người này trông thật giống kiếm sĩ.”

Sân thể thao này, nếu so với trường cao trung nơi tôi, nó chắc to gấp 2 lần, và một nhóm người đang đứng mộc gốc sân đang giữ chặt thanh kiếm trên tay họ.

Cũng có người măc đồng phục như tôi, nhưng hầu hết số đó đều trang bị giáp da, giáp nhẹ như giáp xích.

Lớp học này nhắm mục tiêu đến những tân binh, vậy nên tất cả những người ở đây đều là những cô cậu còn trẻ, và bộ giáp họ mặc trông vẫn còn mới.

“Oh, chúng ta có một chú chim non mới gia nhập, eh, bỏ qua thứ tiểu tiết chết tiệt đó, tiết học bắt đầu!”

Nói xong, một orc nam xuất hiện, một cơ thể thậm chí còn cao hơn tôi, mang vẻ ngoài còn hơn cả một chiến binh thay vì một thầy giáo.

Ừm, bởi vì anh ta là thầy dạy Võ Kỹ, vậy anh ta thuộc chức nghiệp chiến binh.

“Bây giờ, ta muốn xem mấy con gà bọn mày thể hiện hết tài năng cho tao xem.”

Rõ rồi, anh ta sẽ biết được khả năng của chúng tôi với thanh kiếm gỗ với kích cỡ của một thanh trọng trường kiếm, mà lão thầy orc mang ra.

Trong khi chờ đến lượt mình, tôi quan sát những cô cậu học sinh đang vung kiếm gỗ trong khi hét [Eiih!], [Haa!].

Những học sinh trong đó có thú nhân (beast), tích dịch nhân (lizard), tượng nhân (Orc), dù có thể không sử dụng được Võ Kỹ, nhưng tất cả họ đều có sức mạnh hơn hẳn một con người.

Những chủng tộc với lực tay chân vượt trội đều có tiềm năng trở thành chiến binh.

Tất nhiên, tại thế giới khác này có những phương pháp có thể hạ được những người chỉ dựa vào thứ sức mạnh chỉ tới từ tay và chân.

“Được rồi, người kế!”

Trong khi tôi nghĩ vẫn vơ, lượt của tôi đã tới.

“Oh, khá.”

Tôi vào thế giữ kiếm gỗ như với thanh đao kia, và tôi được khen.

“Cảm ơn nhiều.”

Tôi mừng vì được khen vì thế giữ kiếm, và bắt đầu tập trung cho đòn tấn công bằng tất cả sức mạnh của mình, để đáp lại kỳ vọng của ông thầy Orc.

Ngay cả khi không có thanh loan đao đó, tôi có thể phần nào nhớ được cảm giác thi triển Võ Kỹ.

Nếu tôi luân chuyển năng lượng ma thuật, và di chuyển như lần đó, mặc dù Võ kỹ có thể không được triển khai, nhưng tôi có thể có được một đòn tấn công mạnh mẽ.

Xét tới đây, mặc dù khả năng cô ấy hiện được phong ấn, nhưng trước mắt tôi đó vẫn sẽ là một thanh kiếm Mirthil bén ngọt.

“Tốt, tới đây!”

“Tới đây ——”

Tôi bước một bước lên trước, thanh kiếm nâng quá đầu, nhưng anh thầy orc không di chuyển.

Đừng bảo tôi, anh ta tự tinh đỡ được đòn đó của tôi vào phút chót, có vẻ anh ta là một bậc thầy kiếm thuật.

“——KuroNagi!”

Tôi la lên tên của Võ kỹ mà tôi đã sử dụng nhiều lần, dù cho nó sẽ không được thi triển——hay nó vốn đã vậy, nhưng thanh kiếm gỗ được một luồn năng lượng ma thuật đen bao phủ, dù tôi không hắc hóa nó.

Và cảm giác khi giữ thanh kiếm này gần như khi giữ thanh loan đao, một nguồn sức mạnh và tốc độ bộc phát mà bất cứ lực vung đến từ cánh tay trần nào cũng không thể sánh.

Đây, chắc chắn, Võ Kỹ được triển khai, rồi phải không?

Tôi tạm gác sự kinh ngạc đó, tôi cần làm hiện giờ là làm cách nào để rút lại đòn tấn công, đang hướng tôi vị thầy giáo orc đang vẫn không một phản ứng.

.

*BBbbaAaaaaKKKkkkiiiillll!!*

.

Vào lúc áp chót khi đòn tấn công của tôi tấn công vị thầy giáo orc, thanh kiếm gỗ không thể chịu được sức mạnh có trong nó và bị vỡ vụn.

“……Ah.”

Vị thầy giáo một tiếng cũng không kêu thành lời, rồi đột nhiên ngã xuống đất.

Lần này, tôi hiểu được 3 điều.

Chắc hẳn, dù mình không sử dụng thanh loan đao đó, mình cũng sử dụng được Võ Kỹ.Mình không cần học lớp nàyVới cái này, lớp học này coi như kết thúc.Tôi gửi lời xin lỗi vị thầy giáo orc, tôi sẽ chịu trách nhiệm và đưa anh ta vào bệnh xá của trường.

——————————

Chú thích tác giả:

Có lẻ có nên thêm một chương về Fiona về việc nhập bữa tiệc đang dỡ, và tàn nhẫn ăn hết phần cơm nắm chuẩn bị cho Kurono......

Cạnh đây, phần tiết học cuối cùng cũng bắt đầu, nhưng nhìn vào kết quả không mấy khả quan này, có vẻ kế hoạch học những điều cơ bản của Kurono, đang dậm châ tại chổ.

Truyện Chữ Hay