“Argh, mông tui.”
Những lời than thở mệt mỏi đó, vị hoàng tử đầu tiên của Avalon và là lãnh đạo bậc 5 thuộc party [Wing Road], Nero Julius Elrod đang tiến tới một nơi dưới khuôn viên trường.
Và nơi mà cậu ta đang đến là một thư viện, nó không chỉ thuộc tầm Học Viện Hoàng Gia Spada, nó còn là bộ mặt của chính đất nước Spada. Thư viện này, không chỉ tập hợp không chọn lọc những quyển sách có từ rất lâu, nó là một đất nước thu nhỏ của những quyển sách tới từ các nước khác.
Mặc dù vị trí của nó là thư viện trường, mọi người gọi nó là Đại Thư Viện, như để thể hiện sự tôn trọng cho nó.
“Chết tiệt mà Safi, sao cô ta không tự mình kiếm tài liệu đi……”
Lý do mà Nero đến Đại Thư Viện là vì cậu ta được một người trong nhóm, Safiel Maya Hydra nhờ vả.
Những công việc nhàm chán và đơn giản này phù hợp với đứa em gái quá nghiêm túc của tôi hơn, nhưng Nell nó và Charlotte hiện đang có tiết học, đương nhiên hai nhỏ đó không có rảnh để mà giúp.
Tất nhiên, tên Kai não cơ bắp và cuồng kiếm bị loại.
Vậy nên cuối cùng, chỉ còn Nero, người có bộ não sáng dạ và tốt tính, nếu bỏ qua tính hay cằn nhằn đó, là người thích hợp còn lại.
“Cái má gì mà ‘cậu đang lãng phí thời gian’ cái mông tôi ấy, mình đã tính sẽ tận hưởng khoảng thời gian tự do này, theo cách mình muốn.”
Đấy là cái mà người đời gọi là lãng phí thời gian, nhưng có vẻ như Nero vẫn còn là một đứa trẻ để có thể hiểu được điều đó.
Sao đi nữa, Nero cũng đã quyết sẽ giúp Safi trong khi cằn nhằn, chắc có lẽ trong lòng anh, có thể đang thấy mệt mỏi với sự nhàm chán.
Cậu tất muốn một khoảng lặng cuộc sống, nhưng tại đâu đó trong tim, anh lại muốn tự mâu thuẩn và trốn khỏi cảm giác nhàn chán, những cảm giúc này đôi khi sẽ giày vò anh.
Dù thế thì, sự đa cảm đó không có chổ cho lúc này.
“ *Haizz*, vậy tìm đâu ra cái cuốn sách chết dẫm đó trong một chổ toàn mùi hôi cứt này, đây.”
(“Ngán mẹ thiệt”), trong khi tự thẩm, Nero lơ đãng nhìn vào tòa Đại thư viện, đang ở trước mặt.
Vì tòa Đại thư viện được xây dựng theo lối kiến trúc truyền thống, nên dáng vẻ bên ngoài giống như một tòa nhà giáp hội.
Anh băng qua hành lang với những cái cột hình trụ màu trắng xen kẽ hai bên, và đến chiếc cửa đôi, lúc đó,
“Hm, cô gái đó……”
Đôi mắt đỏ của Nero bắt gặp ánh của một người mà anh đã thấy.
Từ phía đối diện, một cô gái tiến tới lối vào đằng trước.
Vẻ ngoài của một cô gái trong bộ đồng phục thường khá phổ biến bên trong Học Viện, nhưng mái tóc ngắn xanh nhạt của cô, cùng đôi mắt vàng rực rỡ ấy, dường như có sự lôi cuốn thần thán nào đó.
Nero nhớ cô gái này có làn da cùng cấu trúc mặt như một con búp bê.
“Này bạn, bạn là học sinh ở đây.”
Nero gọi cô gái đã đi qua anh và bàn tay đặt lên nắm cửa.
“……Người là ai?”
Cô gái đó hỏi danh tính của anh, nhưng, khi thấy khuôn mặt cô gái tiến đến gần, anh tin rằng anh không nhận định sai người.
Cô ấy chính là cô gái được cậu cứu khỏi vụ việc nguy hiểm gây ra bởi 2 tên bám váy tại quản trường.
“Giờ nghĩ lại, mình chưa tự giới thiệu bản thân vào lúc đó, mà mình nghĩ giờ bạn chắc đã biết tôi ——“
Thật là ngạc nhiên cho Nero khi cậu tìm được ai đó không biết đến cậu ở Spada, nhưng điều làm cậu ngạc nhiên hơn đó là cô gái này đã quên mất cậu lúc cậu cứu cô khỏi rắc rối đó.
Nero chỉ nhớ cậu đã cứu rất nhiều cô gái khác khỏi những cảnh tương tự, nhưng tất cả trong số đó sau lần đó đã không ngừng bám lấy cậu, và điều đó làm cậu thấy chán ngấy.
Cũng có những cô gái xác định được huyết thống của cậu, dù cho không tự giới thiệu bản thân, và thậm chí còn chen lấn cả trong Cung Điện Hoàng Gia Avalon.
“Bạn thật sự không nhớ mình?”
“Vâng.”
Đôi mắt cô ấy trông như đang không hí hửng vì được kêu lại bởi một người đàn ông đầy cuốn hút, mà chứa đầy sự cảnh giác trước một người đáng ngờ đang cố tán tỉnh cô.
(“Nếu mình làm gì đó sai, chắc bình cũng bị đánh cây đũa ma thuật như 2 gã dân chơi đó."), nghĩ thế Nero quyết định chọn từ ngữ cẩn thận trước khi nói tiếp.
“Cách đây một tuần, không phải bạn đang gặp rắc rối bới những tên lêu lõng từ trường chúng tôi?”
Nếu sự kiện này có nguy cơ mất dạng gì đó, chắc ngay cả Nero cũng có thể phải bó tay.
Nhưng,
“Ah.”
Một hy vọng, có vẻ những vị Hắc Thần Pandora đang mỉm cười với cậu.
“Vậy bạn còn nhớ?”
“Người là người đang cố tán tĩnh ta vào lần đó.”
“Không, không phải cái đó!”
Ngay khi anh nghĩ họ đang mỉm cười, hóa ra là họ đang chơi.
Câu trả lời của cô gái này thực sự vượt ngoài dự tính của cậu, nó làm cậu cảm thấy bị xúc phạm và rất bực bội khi bị gộp chung với những tên lêu lỏng đó.
“Nhớ kỹ lại đi, khi bạn cãi nhau với 2 tên ấy, bạn dùng cây đũa đó của bạn đánh 2 tên đó, mình đã cứu bạn, nhớ chứ?”
“Vâng, tên lêu lõng thứ 3 là ——”
“Không, mình không phải tên lêu lõng, tôi đã cứu bạn, không phải tôi vừa mới nói, làm ơn nhớ lại khi tôi ra mặt lúc đó hai tên đó đã bỏ quá sao, phải, phải không?”
“Huh.”
Khuôn mặt cô gái vẫn không biểu hiện gì của vẻ bị thuyết phục, Nero lại thở dài trong lòng.
Mặc dù cô nhớ anh ta, những anh chưa hề đoán cô sẽ nhớ anh theo cách thức mơ hồ như vậy.
“Nhưng, bạn khá thú vị, bạn tên là gì?”
“Ta không nhất thiết phải cho người biết tên ta.”
Cô ấy dường như trở nên thú vị hơn, Nero, bất thình lình nở một nụ cười với cô gái đang giả vờ ngây thơ.
Nghĩ về nó, đây là lần đầu tiên cậu gặp một người có thái độ lạnh lùng với cậu như vậy.
Nero có địa vị cao, ngoại hình tốt, và khả năng cũng thế, tốt xấu gì không ai sẽ sẵn bỏ lơ cậu, ít nhất cho đến bây giờ.
Đó là tại sao, trước một cô gái với thái độ thờ ơ, Nero lại có hứng thú như vậy.
“Xin lỗi, là tự xưng tên trước khi hỏi phải không. Mình là Nero, Nero Julius Elrod.”
“……Fiona Soleil.”
Cô ấy tự giới thiệu bản thân như thế.
Trông như, dù cô ấy thờ ơ như thế nhưng có được cách hành xử tối thiểu như thế, Nero thấy có ấn tượng tốt ở cô ấy.
Tiện đây, thậm chí sau khi nghe được họ của anh, một người xuất thân từ hoàng gia Avalon, cho cô biết, nhưng nét mặt ít biểu cảm đó vẫn không có chút thay đổi, lại khiến Nero cảm thấy thật đáng kính.
“Vậy Fiona, bạn có việc gì ở đây, ở Đại thư viện này? Nếu muốn tìm gì đó, mình sẽ giúp bạn.”
Cả 2 đều đang cần giúp đỡ, nhưng cậu nghĩ thà bỏ thời gian ra để giúp Fiona người đang ở trước mặt cậu, thay vì giúp Safi người chỉ biết xoay cậu như chong chóng.
Tất nhiên, đánh giá trước thái độ lạnh nhạt ở cô gái này, cô ấy nhất định sẽ không hỏi ai, do đó cậu sẽ tự thúc ép bản thân để hỏi.
“Có vài điều ta muốn hỏi.”
Tuy nhiên, Fiona chủ động bất ngờ hỏi.
“Nó là gì?”
Nero nhìn thẳng trực diện vào đôi mắt của Fiona, với một tinh thần sẽ trả lời bất cứ gì khác trừ những điều cơ mật của Avalon.
Đôi mắt vàng nhìn lại cậu vẫn khôn hề lay động, hay đúng hơn cậu thậm chí còn cảm thấy cô ấy nhìn thấu con người cậu.
“Tại đâu đó trong thư viện này phải có nơi có những cuốn sách không được lưu hành công khai, người biết nó ở đâu?”
(“Má! Cái câu hỏi lố bịch đó”), mặc dù nét mặt Nero vẫn như cũ, nhưng nội tâm cậu thì đang dậy sống.
Tuy nhiên, cậu đã đoán được phần nào cô gái với biểu hiện cực đoan này sẽ hỏi một thứ chết tiệt như này.
Vốn là nơi những cuốn sách không được lưu hành công khai sẽ được tránh khỏi tai mắt của những học sinh không phận sự, và tất nhiên, cách để đến được đó cũng bị giấu nhẹm đi.
Ngay từ đầu, những thông tin liên quan đến khu vực nội bộ trong Đại Thư Viện, không phải thứ mà học sinh có thể biết được.
Nhưng với vẻ ngoài của Fiona, rồi đến gương mặt ít cảm xúc, có vẻ không thể khai thác được đáp án dựa trên câu hỏi của cô ấy.
Và trên hết, phần chi tiết câu hỏi không phải chỉ để tò mò.
Câu trả lời đúng ở đây là “Mình không biết”, và thậm chí nếu cậu có biết nơi đó cậu cũng sẽ không nói.
Tuy nhiên, cậu vẩy chiếc măng tô đỏ của cậu, bằng chứng cho một học sinh ưu tú, và đặt tay lên cửa, cậu mạnh dạn tuyên bố.
“Okay, mình sẽ hướng dẫn, theo mình.”
.
.
.
Vào lúc tiếng chuông buổi trưa vang lên, Nero đã hoàn thành việc dẫn đường đến Đại Thư Viện Dưới Lòng Mặt Đất trong tình trạng thể chất an toàn, và cả hai người họ đều quay trở lại lối cửa vào.
“——Ừm, nó thế này đó, bạn thấy hài lòng không, tiểu thư?”
“Vâng, một sự tham vấn hữu ích, cảm ơn rất nhiều.”
Nero sử dụng khả năng phát hiện hiện diện của cậu để tránh khỏi sự chú ý của người khác, và đi quanh những phần không được phép lưu thông của Đại Thư Viện.
Mặc dù cậu không tiến vào nơi bị niêm phong, cậu chỉ dẫn đường cô đến cánh cửa, vả lại Fiona chỉ yêu cầu cho cô biết về vị trí nơi này, vậy nên cậu chỉ làm có thế.
Tất nhiên, nếu cô ấy muốn tiến vào nơi đó, thì ngay cả Nero cũng cần có sự chuẩn bị trước.
Khu vực không được công khai và bị niêm phong tất sẽ không thể muốn vào thì vào được, tại đó có những lớp rào chắn đa tầng với các công dụng cảm nhận những kẻ xâm nhập và thực hiện phản kích.
May thay, những người tuần tra nơi đây không nhiều, nên nếu tới được đây mà không bị chú yếu cũng không hiếm.
Nhưng với nhiêu đó, 2 người họ tối thiểu phải có một chút khả năng ma thuật và những vật phẩm ma thuật để phá để phá rào chắn.
Những người có thể làm điều đó chỉ chiếm một phần nhỏ trong toàn học viện bao gồm cả Nero, ít nhất nó là bất khả thi với Fiona, một người với level mới bắt đầu dựa trên cây đủa ma thuật mà cô cầm hồi trước, thậm chí có cố gắng đi nữa.
“Tin bổ sung đây bạn, đừng cố vào nơi đó, sẽ tốt hơn nếu bạn bị bắt, nhưng nếu cô bị lớp rào chắn đó bắt, sau đó đó không chỉ làm bạn bị thương nhẹ.”
Dù thế, cậu vẫn giáng một đòn như đinh đóng cột.
“Eh? Vâng, đúng thật, ta chưa nghĩ đến việc xâm nhập nơi đó.”
Nero nghĩ lời cảnh báo của cậu sẽ vô ích, nhưng thà như thế còn hơn sau này sẽ hối hận.
Maa, nếu việc như thế có xảy ra cậu ít nhất cũng sẽ làm gì đó, hoặc đó chẳng qua là do cậu suy nghĩ quá tích cực.
“Nhân tiện, trưa tới rồi, có muốn tới Căn tin trường không? Mình mời bạn.”
“Không, cảm ơn.”
Fiona từ chối, nghĩ lại đây là lần đầu cậu đưa ra lời mời và bị từ chối.
Thay vì sốc cậu chỉ thấy hơi ngạc nhiên, và cậu càng hiểu được Fiona không phải loại con gái sẽ sẵn sà vào lòng cậu, điều này đã làm cậu phấn khởi hơn.
“Mình hiểu, tiếc thật.”
“Vậy thì, xin phép.”
Rồi thế, Fiona mạnh dạn rời khỏi thư viện, như thể cô không hối hận vì đã từ chối lời mời của cậu.
Nero dõi theo vẻ chửng chạc và lạnh lùng ở tấm lưng Fiona và khuôn mặt của cậu thì cười khá gượng gạo.
“Hố chưa kìa.”
Đột nhiên từ sau có một tiếng nói gọi tới.
“Safi.”
Xoay lại, cậu nhìn thấy người mà cậu đã trót hứa sẽ giúp, Safiel, đang đứng đó.
“Lần đầu tiên thấy cậu bị một cô gái ghẻ lạnh ha.”
“Vậy vậy sao.”
Sự thật được chỉ ra, Nero đau đớn cười.
“Nhưng mà, một cô gái tuyệt vời?”
“Tôi không quan tâm.”
Safi xoay đầu như thể không lưu tâm gì và tiếp tục nói “Vậy rồi sao”.
“Vậy thì, tôi muốn nghe cậu trình bày cậu thất hứa với tôi và đi chơi với một cô gái khác.”
“……A”
Phản ứng này của Nero là vì cậu đã quên mất việc mà cậu đã hứa, nhưng việc gì sẽ chờ đón nếu cậu không giữ lời hứa.
“Đó là, cô thấy đó, đó là.”
“Là gì?”
“Ở bên cạnh Fiona rất thú vị.”
Cạu không tìm được lý do chính đáng nào cả, nên cậu đành thú nhận sự thật
“Rồi, tôi đã cậu nói rất lớn và rất rõ ràng ——”
Và thế là Safi, trong khi mỉm cười, chạm vào cặp kính của cô.
Cặp kính này có tác dụng phong ấn thứ ‘sức mạnh’ ẩn chứa trong đôi mắt màu tía và dị thường,
“ [Quỷ Nhãn] giải phóng.”
Đã bị xóa bỏ.
“Xin lỗi thật sự xin lỗỗiii—”
Trong sự hối hận đó lần kế tiếp cậu quyết tốt hơn nên nói xạo, Nero thốt nên lời cay đắng cùng sự hối lỗi với Safi.
——————————
Chú thích tác giả:
Người đẹp trai được mọi người ngưỡng mộ, hoàng tử Nero đã xuật hiện! Lần này anh cũng hành động như một quý ông.