(POV thứ 3)
Người ngồi trước mặt cậu, mặc một chiếc váy lụa mỏng hở thịt, một dark elf trẻ xinh.
Làn da nâu sậm tương phản với làn da trắng của một elf bình thường, và cơ thể đầy nữ tính cùng chiếc váy lụa Valhalla chỉ che những chổ cần che để nhấn mạnh nét quyến rũ của cô.
Nếu là một người đàn ông bình thường, đôi mắt anh ta chắc chắn sẽ tự động dán chặt vào bộ ngực nảy nở chỉ được che một phần nhỏ và dường như sẽ trào ra bất cứ lúc nào, đường eo cong và bắp đùi đầy đặn của cô được hiển lộ từ phần khe hở dưới hông đầy cuốn hút.
Không, có lẽ họ sẽ không thể rời mắt khỏi khuôn mặt như nữ thần được tạc này của cô.
Vầng sáng bạc như mithril phát quang sau đầu cô, mái tóc bạc xỏa xuống như đại diện cho nét đẹp không tỳ vết như có thể vì nó có tính chất năng lượng ma thuật, sự hiện diện của nó được ví như đuôi của một con rồng.
Toàn bộ khuôn mặt của cô như thể được tạo ra theo tỷ lệ vàng một cách hoàn hảo, nhưng ngay cả trong số đó, đôi mắt xanh dài của cô lại đặc biệt hơn cả.
Đôi mắt tựa tinh thể biển mang vẻ uể oải như thường ngày, song, chúng hiện đang tập trung vào một cậu bé đang ngồi trước mặt cô.
"Cậu đã đến, Simon. Tôi thật vui khi cậu vẫn an toàn."
"Vâ,vâng......đã khiến cô phải lo lắng, thành thật xin lỗi, thưa Chủ tịch."
Simon trả lời với thái độ không yên. Như cậu nói, người nắm giữ sắc đẹp này, chính là người quyền lực nhất tại Học Viện Hoàng Gia Spada, Nữ chủ tịch Sofia Sirius Pacifal.
Và nơi này chính là văn phòng chủ tịch.
Như thể muốn nhấn mạnh trước thực tế vị nữ chủ tịch này là người đứng đầu tuyệt đối về mặc quyền lực trong học viện này, căn phòng được đặt tại vị trí trung tâm và tầng cao nhất trong ngôi trường và trong toàn bộ thành phố Spada đều có thể nhìn được chốn này, bởi lẻ xung quanh nơi này chính là những bức tường được tạo nên từ thủy tinh với giá trị còn cao hơn cả Tinh thể muối.
"Tôi chắc đã nhắc cậu gọi tôi là Sofia cách đây 3 tháng, cậu quên rồi à?"
"Aa, không......không có."
Một câu trả lời mơ hồ từ một Simon đang bối rối, Sofia có cảm tưởng cô như một con rắn đang lăm le con mồi khi thấy điệu bộ cậu.
"Quan hệ chúng ta thế nào cậu biết mà, đúng không? Không cần lúng túng thế đâu?"
Simon khổ sở khi mà một học sinh bình thường như cậu và vị nữ chủ tịch có một một mối quan hệ cho phép không cần phải tỏ ra vọng trọng, chợt nhớ lại, điều đó không khỏi khiến cậu phải bối rối như lần gặp đầu tiên trước một elft tuyệt mỹ.
Về cơ bản, cậu không giỏi đối phó với người phụ nữ này.
"Thế, um......Sofia, -san."
"umu, vậy cũng được, tốt hơn nhiều."
Có vẻ hàm ý cô muốn cậu không cần gượng ép thêm '-san' để gọi cô, nhưng cậu không như Kurono, người có thể nói năng vô tư ngay cả bậc trưởng bối của cậu.
"Cảm ơn vì đã cho phép trở lại trường học."
"Tôi chỉ làm những gì nên làm thôi, không cần cảm ơn làm gì."
Simon cuối đầu để tỏ lòng biết ơn nhưng trái tim cậu không thể bình tĩnh được lúc này.
Bởi vì, mong ước của cậu không phải được trở về học viện hoàng gia Spada.
"Ngược lại, tôi nên là người phải xin lỗi, chính tôi đã khuyên cậu đến Daedalus một chuyến."
Trước hết, lý do gì Simon lại làm công việc của một thám hiểm giả tại làng Alsace?
Đấy là kết quả của cuộc thảo luận giữa họ 3 tháng trước.
["fumu, nếu cậu không có tiền vậy sao không làm nhiệm vụ gì đó?"]
Do 'hoàn cảnh gia đình', Simon đã tạo khoảng cách giữa các thành viên ở Spada, gia đình quý tộc nổi tiếng, Bardied.
Chính vì thế, cái tên Bardied không được ghi trên thẻ guild của Simon.
Với lý do này, Simon không thể đòi hỏi gia đình cậu hổ trợ chi phí đi học cũng như những khoản phí phát sinh khác.
Và đồng thời, để tránh tai mắt gia đình, cậu quyết định tới Daedalus làm việc, một quốc gia khác.
"Không, tôi mới phải là người cảm ơn chủ tịch, chính tôi tự quyết định làm thám hiểm giả ở Daedalus."
Nhưng tình thế đã thay đổi, cậu không thể làm một thám hiểm giả từ khi trở lại Spada.
Đấy là do sức ép từ nhà Bardiel, không, chính xác là do cô chị cả Emelia.
"Nhưng nếu cậu đã ở đây, tôi sẽ thấy yên tâm. Quân đội loài người đó không thể tiến đến Spada."
Về mặt yên tâm, Simon đã trải qua cuộc chiến khốc liệt với quân thập tự tại Alsace mà vẫn còn bình lặng.
Vâng, ngay cả với 'con quái vật' trong lớp da của một phụ nữ, một người mà mọi thám hiểm giả cùng hợp sức cũng không thể chạm được ngay cả một hơi thở của y với khả năng san bằng đội quân Spada, một đội quân dưới sự kiểm soát trực tiếp từ [Kiếm Vương] Leonhart đang túc trực tại pháo đài ở Dãy Gallahad, cậu tin chắc về điều đó.
Ban đầu, Spada vốn đang chờ cuộc xâm lược tới từ Vua Rồng Gaevinal nên đã chuẩn bị sẳn đối sách hoàng hảo cho việc phòng thủ.
Không như những tên ngốc chuộn hòa bình từ các thành phố liên hợp, sự sẵn sàng này của họ ở một đẳng cấp khác hẳn.
"Giờ thì, cậu sẽ bắt đầu nhập học từ ngày mai?"
Simon xác nhận. Sự chuẩn bị cho việc nhập học đã được hoàn thành.
Mặc dù, sau 3 tháng trở lại, cậu sẽ cần quay lại ký túc xá lần nữa.
"Và lần này cậu sẽ có một phòng thí nghiệm thế đã ổn rồi nhỉ?"
Mà, nó có hơi xuống cấp, khi Sofia tiếp tục, một câu hỏi nổi lên trong Simon.
"Cái đó, cô nói phòng thí nghiệm gì vậy?"
Từ thời điểm Simon trở thành một học sinh tại học viện, cậu không được cấp cho một phòng thí nghiệm cá nhân dù cậu có muốn.
Cậu vẫn luôn nghiên cứu như một giả kim sư trong phòng ký túc xá khá nhỏ mà cậu nhận được, và có đôi lúc cậu sẽ mượn các cơ sở khác để rồi cảm thấy hổ thẹn vì những thí nghiệm mà mình thực hiện.
Nhưng đây không chỉ riêng với Simon mà còn với bất kỳ sinh viên nào ghi danh khoa kỹ sư ma thuật, nên hiếm có ai nghĩ rằng sẽ có một nơi thí nghiệm tại một khu đất của trường. Chỉ những tinh hoa tới từ các đại gia tộc hay các thiên tài với điểm số cao mới có thể sở hữu.
"Từ những gì tôi nghe, Là căn phòng từ ký túc xá cũ. 'Người phụ nữ đó' đã gửi một số tiền lớn cho chổ đó."
"Ria-nee......lại tự ý làm những thứ chị ấy muốn......"
Với một giả kim sư, điều hãnh diện nhất là có được một phòng nghiên cứu cá nhân, và điều đó cũng đúng với cả Simon.
Song, đó là do sự đền đáp thành quả có được chứ không phải thứ gì đó được tặng từ cô chị cả, quyền lực, đầy cơ nghiệp, Tướng Emilia Friedrich Bardiel.
"Tôi hy vọng cậu sẽ mang lại những phát triển đột phá cho ngôi trường này vớ môi trường mới được cấp, được không?"
"Vâng, sẽ cố gắng......"
Và như thế, sau lời tiễn biệt, Simon đứng lên từ chiếc sofa to lớn được làm từ da Bullhorn.
Khi cậu tiến về chiếc cửa đôi màu trắng để rời đi.
"Chờ chút."
Sofia đã tiến lại gần cậu mà không tiếng động nào được phát ra, đặt đôi tay được bọc trong một đôi găng trắng lên vai cậu.
"u, umm………."
Toàn bộ cơ thể cậu cứng lại trước thứ sức ép áp đảo mà Sofia tỏa ra.
Đó chắc chắn không phải do cậu ngộ nhận. Bởi vì cô từng là một thám hiểm giả bậc 5 [Phong Tuyết Thần Chiến Nữ (Valkyrie Blizzard)], nên hẳn nhiên cô có thể ngăn cản một cậu bé elf nhỏ nhoi di chuyển chỉ bằng sự hiện diện của cô.
Tuy nhiên, nếu thật sự là hăm dọa, Simon chắc chắn sẽ ngã thẳng cẳng ra sau không chút kháng cự.
"Cậu sẽ xem xét lần nữa về lời tôi nói chứ."
Khi Simon chậm chạp quay lại, cơ thể đầy gợi cảm đang phóng thích mị lực đó đã ở ngay trước mũi cậu.
Khi so với Emilia, người có tấm lưng rộng hơn mức tiêu chuẩn, Sofia nhỏ hơn nhưng chiều cao của cô hơn hẳn những phụ nữ bình thường, chính xác cô cao hơn Simon một quả đầu.
Do đó, Simon không đang mặt đối mặt với khuôn mặt tuyệt sắc của Sofia mà là vực sâu khiến bất cứ ai cũng phải hồi tưởng tới đại hầm ngục bậc 5 [Elgrand Canyon (Hẻm núi Elgrand)].
Làn da mịn màn áp vào mặt khiến bản tính trai tráng của cậu trở nên đần độn, và thứ hương thơm ngọt ngào phản phất từ cơ thể cô khiến trái tim cậu đập như trống vỗ.
"Nếu đó là tôi, tôi có thể cung cấp cho cậu căn phòng tốt hơn nhiều căn sập xệ đó, không, không cần bất kỳ điểm số hay kết quả nghiên cứu nào, miễn cậu ở lại."
Dùng ngón tay vuốt đôi má Simon, cô nâng mặt cậu lên ngắm nhìn.
Đôi mắt như thể pha lê của cô nhìn thẳng vào con ngươi ngọc bích của Simon và ánh mắt họ được kết nối nhau.
Giống như trước, đôi mắt toát lên vẻ uể oải của cô nhưng giờ lại có sức hút rạng ngời trước mọi gã đàn ông.
Không, ngay cả với Simon, một học sinh tầm thường, cũng hiểu được rằng cô đang 'mời mộc và quyến rũ cậu' như một người đàn ông.
Nhưng lại không một động thái bị mê hoặc, lần đầu tiên họ gặp nhau, cô đã hỏi cậu một cách trực tiếp.
"Cậu, cậu sẽ không dừng việc giả kim của cậu và trở thành của tôi?"
Và câu trả lời cũng vẫn thế từ đó đến giờ.
"Tôi, không có ý định dừng việc giả kim........."
Không cách nào một Simon, dù có là người thuộc về gia tộc Bardiel, có thể biết được Sofia đang nghĩ gì, một người với địa vị và quyền lực cao quỳ, lại muốn có cậu.
Cậu không có ý định trở thành một con rối ngọc thạch cho Sofia, ngay cả có từ bỏ nghiệp giả kim này.
Ngay từ đầu cậu đã là một elf dị thường, không tài năng trong ma thuật, và không có sức hút nam tính như Kurono, vì lý do gì cậu lại lọt vào mắt xanh của cô, một người với vẻ ngoài chưa trưởng thành?
Không, có thể do lý do đó. Không ma thuật, một elf không trưởng thành và không phát triển, rất có thể cô chỉ xem cậu như một động vật quý hiếm.
Nếu là thế, không đời nào một người tôn kính và ngưỡng mộ một tình yêu đứng đắng như Simon, sẽ khuất phục trước loại cảm xúc này của Sofia.
Và, cậu chắc chắn sẽ không chấp nhận được một phụ nữ sẽ bảo vệ cậu trọn đời, cậu sẽ không đón nhận thứ cảm xúc nửa vời đó.
"fufu, tốt thôi. Khi cậu gặp rắc rối trước người chị thái quá của cậu, nhớ dựa vào tôi."
Nhưng với một Sofia không biết cậu đang đấu tranh nội tâm những gì, chỉ buông cậu ra cùng nụ cười nhẹ.
"Cảm ơn, rất nhiều."
Cậu cảm thấy nợ tấm chân tình này của Sofia, người đã giúp cậu thoát khỏi gia đình và cô chị của cậu.
Nhưng cậu sẽ không chấp nhận trở thành một con thú cưng chỉ với nhiêu đó.
Cậu quyết tâm giải quyết việc đó bằng cách cống hiến cho ngôi trường này.
Khi Simon tỏ lòng biết ơn với những cảm xúc phức tạp, cậu đã không nhận ra khuôn mặt này của cậu đã mang sắc đỏ trước vẻ quyến rủ ở Sofia, tới lúc nhận ra cậu liền vội chạy khỏi căn phòng.