Vào lúc tôi trở lại quán trọ, bầu trở bắt đầu nhuộm ánh hoàng hôm.
Sau khi sắp xếp mọi vật dụng và trang bị thiết yếu, 3 chúng tôi cùng trở về trong khi bàn chuyện ăn tối ở cửa hàng nào, nhưng rốt cuộc, chúng tôi quyết định ăn tối tại sảnh ăn quán [Đuôi Mèo] với chất lượng 60 điểm và số lượng 100 điểm.
Tôi đến được phòng trọ, mở cánh cửa mỏng ra và bước vào một mình.
Kể từ khi chúng tôi bắt đầu ở đây, tôi đã ngủ cùng với Lily, nhưng hôm qua, em ấy lại ngủ ở phòng kế cạnh, phòng của Fiona, và giờ vẫn chưa đổi.
Cả hai phòng đều giống nhau, nhưng có thể tâm trạng những người ngủ cùng nhau khác biệt nhau, tôi đã quen ngủ với Lily nên có hơi cô đơn, nhưng tôi không có quyền phàn nàn, em ấy sẽ làm những thứ em ấy muốn, tôi không được phép can ngăn.
"Sao đi nữa, mệt quá đi."
Tôi vứt chiếc áo choàng màu đen lấp lánh với biểu tượng của một sinh viên năm nhất vào nó, và ngồi phịch lên giường.
Trong thời gian tôi mặt [Trường bào Baphomet], bất cứ lúc nào tôi cũng không bao giờ nghĩ đến việc phải cởi nó ngay cả khi đi ngủ, nhưng với cái áo choàng đốn mạt này thì không.
Và tôi cũng cần tháo nó ra khi tôi muốn thư giản.
Và cũng tốt hơn khi bỏ nó đi trước khi bị nhàu nát, nghĩ đến thế, tôi ném nó vào [cổng bóng (Ảnh môn)] sau khi xếp nó gọn gàng không như hồi buổi sáng.
Sau cùng tôi đã có được những 15 thanh trường kiếm, khi mà tôi đã có được động lực từ 5 thanh khuyến mãi, tôi giờ có thể sử dụng Ma Kiếm Kỹ.
Bất thình lình nhận được 5 thanh kiếm như một dịch vụ bồi thường vì đã bỏ mặc cậu suốt khoản thời gian đó, hay đúng hơn là bị kéo vào vụ việc đó.
Tôi không biết cái tên sặc mùi tội phạm lừa đảo vô cùng tự tại đó thật sự biết về 50k klan hay không, nhưng tôi hoàn toàn không cầu kiến gì cái thành ý đó nên nhận nó như một lễ mọn. [note7071]
Maa, giờ nghĩ lại những lần cũng như lần này cũng ổn, mà cái quái gì mà tôi phải ghé cái cửa hàng đó lần tới! Ờm, mình cũng không tức giận lắm, khi kiếm được nhiều tiền hơn, rồi nghĩ đến việc mua vũ khí nguyền rủa đi vậy. [ET: cái cậu này đang rất mâu thuẫn, nhưng không phải tôi không thích nó.]
Nói về vũ khí nguyền rủa, cuối cùng, tôi đã không mua nó.
Để việc bán [Kiếm Mithril] để nhận tiền mua 2 thanh nguyền binh, nhưng nghĩ tới việc đối chội với các quái vật thuộc tính hắc ám hay bóng tối, tôi đã suy nghĩ lại và chấm dứt nổi bồng bột đó của tôi.
Do tính chất của Mithril, khi bao phủ nó với sức mạnh ma thuật đen, nó sẽ thanh tẩy nó sau một khoản thời gian nên sẽ gặp bất lợi khi sử dụng Ma Kiếm Kỹ, nhưng nếu thao tác nó như bình thường thì không vấn đề gì.
Trên hết, thật quá phiền phức khi gặp cha Lich đó cứ nói chuyện chào hàng.
Giờ thì, giờ là lúc tôi kiểm tra các thành quả mà tôi đã kiếm được trước khi giờ ăn tối đến, bèn tôi mở [Ảnh môn] nhưng rồi,
"Hửm, thư?"
Tôi chú ý tới tờ giấy được gấp làm 4 được đặt gần chiếc gối.
Có lẽ nào, nó là một tin nhắn khác từ Simon? Đoán thế rồi tôi mở nó ra.
Chỉ duy nhất một câu được viết ở đó.
"Ai thế......"
Sự lo lắng quay cuồng trong tim tôi, đương nhiên, nhận được một lá thư vô danh bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy lo lắng.
Chỉ là nếu tôi mà nhận được bức thư này hồi còn những ngày học cao trung, tôi đã hẳn đã phấn chấn tinh thần khi nghĩ đó nhất định là thư tình, nhưng tiếc thay, trong hoàn cảnh này chuyện đó không thể xảy ra, nên cũng không mong gì.
Những người tôi biết có khả năng gửi một lá thứ cho tôi có thể là......Tông đồ? Riêng nhân cách não cá heo con Tông đồ thứ 8 Ai, tôi cảm tưởng như thể địa ngục hiện ra trước mắt khi cái dòng chữ này được viết bởi chính con đó, bởi cô ta sẽ xuất hiện bất thình lình mọi nơi trong vai diễn một thám hiểm giả bình thường.
Nhưng, nếu với khả năng đó, khả năng cao cô ta sẽ đề tên cô ta trước nhất, phải không nhỉ? Nếu chúng muốn nhìn thấy tình trạng đáng thương và run rẫy của tôi, vậy nó chắc sẽ để danh tông đồ sẽ có hiệu quả hơn, đúng thế.
Nếu không phải Tông đồ, vậy kế tiếp sẽ là, thần tự xưng Mia, hừm.
Không, nếu như thế cũng sẽ đề tên trước hết.
Nếu vậy, một vị thần khác muốn ban phước cho tôi một thánh hộ mới?
Nếu người đó là một vị thần méo mó, xuất hiện trong xuất mơ và làm một thứ như thần dụ như bã.
Dòng suy nghĩ của tôi cứ chòng chéo lên nhau, và không có một đầu mối nào, tôi không thể xác định được tên người gửi.
Tuy nhiên, nếu mặc kệ lời mời này có vẻ không được tốt, và ngược lại, nó càng khiến tôi thấy tò mò hơn.
Tôi sẽ không đi, là lựa chọn tôi không tài nào chấp nhận được.
.
.
.
"Được rồi, xuất phát thôi."
Tôi phủ lên một tấm áo choàng mà nghĩ là sẽ để nó trong cổng bóng hôm nay, song, tôi bước ra đường phố Spada trong đêm tối.
Tôi đã thảo luận về lá thứ này cùng với Lily và Fiona.
"Vậy, ta và Lily-san ẩn một góc ở quảng trường trước, nếu cảm thấy nguy hiểm, ta sẽ phóng thích [Aur Soleil], hãy yên tâm."
Đề xuất đó như một thuyết âm mưu để giết tôi, nhưng phần này có thể khả thi để giải quyết vấn đề được đề cập trước đó.
"ít nhất hãy giữ nó ở mức [Ignis Kris Sagita]. "
Tôi đã cảnh báo, nên sẽ ổn thôi.
Tôi đã không còn [Trường bào Baphomet], ngoài ra [Tấm phù điêu của Thất Đại Bộc Hỏa (Nana Blast Amulet)] cũng đã trả lại cho Fiona, nên là tôi không còn sự bảo vệ chuyên biệt gì còn lại.
Nhưng nó cũng chỉ vô dụng trước một tông đồ nếu muốn gặp tôi, nghĩ đến thế tôi bước từng bước trên con đường bị màn đêm phù ếm.
Quán [Đuôi Mèo] nằm ở một con đường khá rộng rãi, do đó nó được phép được những ánh đèn đường soi sáng, thế nên mặt đường hiện đang được những tia sáng thắp sáng.
Tuy nhiên, hôm nay đang là đêm trăng rầm đầy vẻ quyến rũ, nên dù không có ánh đèn đường, nó cũng không bị màn đêm ảm đạm che phủ.
Tôi tự hỏi lúc này đang là ban đêm nên có hơi bất thường khi ra ngoài trong cuộc sống không ánh đèn hồi trước.
Và có thể vì lúc này là thời điểm trở lại quán trọ, nên tôi mới có thể thấy những thám hiểm giả đang say xỉn kia một cách rõ ràng.
Có vẻ như chỉ mình tôi đang hướng đến quảng trường, hết 9 phần 10 những người đó đều vụt qua tôi mà đi.
Và vì vị trí quảng trường này lại khác biệt với những khu phố năng động nhộn nhịp và giải tỏa căng thẳng đó; và rồi sự hiện diện của con người đã biến mất, chỉ còn những âm thanh vang lên theo từng bước chân trên những viên đá ngối.
Giờ thì, ai đang chờ tôi, lòng hiếu kỳ cùng sự đoán mò trong tôi đang tăng lên theo hàm mũ để có được đáp án nó muốn.
Từ nội dung, địa điểm gặp mặt rất có thể là đài tưởng niệm ở quảng trường.
Bởi vì ở những khu vùng biên thế này, ngoại trừ quảng trường này ra, có thể có những nơi khác được xem là một quảng trường nhưng vì nó không nêu tên cụ thể, nên theo suy luận, tôi sẽ chọn nơi bắt mắt nhất, tức nơi này.
Tình cờ thay, từ 'tối nay' khá là một mốc thời gian khá mơ hồ, không bao lâu sau khi ánh trăng ló ra từ những đám mây trên bầu trời đêm. Nên là, tôi sẽ không khiến người kia sẽ đợi lâu đến nổi người kia đột nhiên muốn hủy hẹn rồi bỏ về.
Tất nhiên, dùng cách này để gọi tôi nghĩa là, người đó có nghị lực chờ cho tới bình minh ló dạng.
"Okay, đến rồi, hử."
Cùng với tinh thần phấn chấn, tôi bước đến trung tâm đang tĩnh lặng đến chết người đối ngược với cuộc sống năng động hồi sớm chiều.
Dù không lớn, trên tấm bia [Lịch sử Khởi đầu (Biên niên sử Zero)] đang rất nổi bật cùng ánh hào nhoáng dưới ánh trăng chiếu gọi.
Dường như trước khoảng quanh obelisk hơn 10 mét gồm cả phần bệ, không một dấu hiệu một người nào có thể trông thấy.
"Gì, không có ai......"
Đầu tôi ngụi đi nhanh chóng trước cảnh quan tôi thấy.
Đúng, tôi đã hoàn toàn ném đi cái lựa chọn một trò đùa quấy phá để rồi quên bén nó, đúng thế, đây là dạng kiểu thường thấy mà tôi hay biết.
Trong khi cảm thấy thất vọng và buồn sầu khi đã khiến Lily với Fiona phải tốn công, tôi vẫn còn vương vấn chút hy vọng về người gửi sẽ xuất hiện, đoạn tôi hướng đến đài tưởng niệm obelisk để chờ một đoạn.
Và, khi tôi đến phần đen của bức vách đã hoàn toàn đắm mình trong buổi tối màn đêm,
"Anh thật sự đã đến, cám ơn."
Giọng nói đó truyền đến từ đằng sau đài tưởng niệm obelisk.
Đã chờ ở đó, đúng thật người gửi thật sự ở đây từ trước.
Tôi, nhanh chóng hướng đối diện bên y cùng tâm trạng nửa hồ hởi nửa cảnh giác trong sự ngạc nhiên.
Giờ thì, người đang chờ tôi là,
"......Lily."
"Xin lỗi, vì gọi anh bằng cách này."
Lily, người em gái thân nhất và đáng tin cậy nhất của tôi tại thế giới này, em ấy đang đứng ở đó như một cô mỹ thiếu nữ, đang nhìn đến tôi.
Thế ra vậy, hôm nay là đêm trăng tròn, thế đó là vì sao em có thể giữ được dáng vấp trẻ trung xinh đẹp mà không cần sửng dụng thánh hộ hay [Queen Beryl].
Nhưng hơn thế, điều huyền bí hơn là,
"Sao em lại làm thế?"
Đúng thế, em không cần gửi một bức thư đầy hiểu lầm đó, em chỉ cần nói với anh những gì em muốn, dù có thế nào.
Nếu là việc riêng tư em không muốn Fiona nghe, nên là em nên tìm cách khác.
"......Xin, lỗi."
Lily, cuối mặt xuống với vẻ ủ dột nhất tôi chưa từng thấy rồi hối lỗi.
"Không, anh không giận đâu, Lily có lý do nên mới làm như thế, anh có thể nghe không?"
Lily thường trông thuần khiết và thật thà ngây thơ ngay cả ở dạng bé, nhưng ở dạng đó cũng có một kỹ năng, đó là 'đọc bầu không khí'.
Đó là lý do tại sao em ấy sẽ không yêu cầu những ham muốn ích kỹ và đi lừa mà một đứa trẻ hay làm, và em ấy cũng sẽ không thử.
Em ấy đã 32 tuổi đời, không, dù ít nhiều gì, Lily cũng đều có lý do nào đó cho việc em ấy làm, khi xét đến năng lực đánh giá và suy nghĩ.
Nhưng vì tôi không thể đoán được nó là gì, cho nên tôi đã hỏi em ấy.
Chỉ là, em đang có băng khoăn gì à?
"Cám ơn, Kurono, đã lo lắng cho Lily."
"Tất nhiên mà, chuyện gì thế, nói với anh, được không?"
Dù tôi không nói, Lily có thể hiểu được tấm lòng của tôi, đó là vì sao cảm xúc này của tôi được truyền đến em ấy.
Và, Lily giải đáp thắc mắc của tôi.
"Em, rất sợ......Khi Kurono tránh mặt em. Kurono không muốn em bên cạnh, nghĩ anh, sẽ bỏ Lily một mình và, Lily chỉ nhìn anh đi mất, không thể nói được gì để, dừng Kurono, cuối cùng........."
Không thể nào, tôi đã nghĩ đến việc em sẽ lo lắng, nhưng đến mức như thế, tôi không thể kiềm lại được.
"Ấy là tại sao, khi Kurono trở về lúc tối với tâm trạng đó, thật sự rất vui.
Nhưng, em cả vậy, cái em kia, không tìm được can đảm để gọi anh.
Nhưng nó tốt hơn nếu em, sống vui vẻ như hôm nay, lúc này với chính em, nhưng điều đó không tốt, khi trở thành người lớn, em không thể giúp anh khi nghĩ đến những điều xấu đó, em đã sợ――"
Giờ nghĩ về nó, nhân cách của em ấy đã không thay đổi từ hôm qua đến cả hôm nay.
Từ ngày em ấy nhận được [Queen Beryl], Lily đã thường hay đối thoại, tư vấn và tán gẫu với tôi mỗi ngày hàng giờ.
Em ấy hẳn đã thay đổi nhận thức để đi mua sắm, nhưng, tôi đã không nhận ra điều đó ở em ấy.
Giờ tôi mới nhận ra một điều, tôi đã không biết Lily đã che giấu những gì của em ở sâu thẩm cỏi lòng.
"Em xin lỗi, nếu em không làm như thế, em có thể không gặp anh lúc này, Kurono. Em có thể không đến, em đã đòi anh đến gặp em, xin ỗi, chỉ là sự ích kỹ của em."
"Không, anh mới là người cần đáng trách, vì đều do anh em đã lo lắng quá nhiều.
Ý chí của anh hay thay đổi thất thường với thất vọng và hy vọng, anh chỉ nghĩ cho bản thân và đã không nghĩ đến Lily."
Chắc chắn, sự thất bại đó, sự từ chối đó của tôi, cú sốc đó, đã hủy hoại trái tim tôi thành từng mảnh.
Nhưng Lily đã luôn ở cạnh tôi, em đã lo lắng cho tôi, chăm sóc tôi.
Đó là lý do tại sao, tôi không được phép chán nản, bản thân mày cũng không được để Lily có khuôn mặt buồn bã đó.
"Không, em là người sai, em đã sợ――nhưng,"
Lily cắt ngang giọng em ấy, chân em ấy nhất khỏi mặt đất và nhảy vào lòng ngực tôi.
Trước ánh trăng tròn vanh vách làm phụ họa, hình bóng em ấy bay đến tôi cùng đôi cánh để lại vệt sắc cầu vòng trên nền trời, như thể một câu chuyện cổ tích đang tái diễn trước mặt tôi.
Tôi đón nhận em ấy, một tấm thân đang tiến gần mà đầy tinh tế trong vẻ say đắm.
"Fufu, nếu anh nghĩ anh sai, anh có thể nghe mong muốn ích kỹ của em không?"
Sau đó, Lily nở ra nụ cười tinh nghịch mà hiếm khi thấy mà nhìn tôi với ánh mắt đầy lôi cuốn.
Tôi không thể từ chối, nếu em nhìn tôi với đôi mắt đó.
"Là gì vậy?"
Nếu tôi đã đào một cáo hố chỉ riêng cho chúng tôi mà lại không biết điều ước của người kia là gì, thế nên tôi ở đây là để gánh trách nhiệm để còn hoàn thành nó.
Lily tươi cười hơn và mở lời.
"Hôn em."
Thế rồi, em ấy quay đi để lộ đôi má trắng mịn trước tôi.
"Aa, anh đã không làm nó suốt lễ hội đó, phải không?"
"Un, thế nên là, được không?"
Lần đó, nếu tôi quyết đoán hơn một chút, tôi đã hôm em lớn ấy.
Tuy nhiên, lần này tôi không còn bỏ lỡ cơ hội hôn em ấy, bởi vì ánh trăng này vẫn còn đó cho đến ánh bình minh ló dạng. Và hơn nữa, lần này tôi sẽ không ngần ngại, dù chuyện gì sẽ xảy ra đi nữa.
"Lily――"
Dường như trước khi tôi biết nhiều hơn về Lily, một gia đình, vâng, tôi đã xem Lily như một cô em gái nhỏ, quan trọng hơn bất cứ điều gì, quý trọng hơn bất cứ ai.
Hiển nhiên rằng, Lily đã sống một mình cho đến bây giờ cũng sẽ cảm xúc như tôi.
Dù chúng tôi không cùng huyết thống, nhưng em chắc đang nghĩ tôi như gia đình của em ấy. [note7072]
Đấy là tại sao, lần này, với những xúc cảm về một mái ấm, tôi sẽ gửi nụ hôn này đến đôi má em.