(POV thứ ba)
"Thế nào, tôi có thể đổi [Kiếm Mithril] bình thường đó với một [Kiếm Mithril] bị nguyền?"
Việc tự giới thiệu kết thúc nhanh chóng, Vein Wortz Mordred, chủ công ty vũ khí Mordred đang thương lượng với cậu.
Kurono nghe được lời đề xuất này không tỏ ra sự vui mừng, cậu chỉ dùng cái nhìn chằm chọc tới cái bộ khung xương cỡ lớn.
"Tại sao làm giao dịch với một thám hiểm giả bậc 1 như tôi?"
Với một bậc 1, Kurono hiện đang đứng ở vị trí không thể nào có một lỗ trống để có thể chen vào được, nhưng Mordred điềm tĩnh trả lời với ngọn lửa tía thoáng lay động trong hốc mắt.
"À, không cần cảnh giác, chỉ là, sở thích thôi. Tôi thích vũ khí nguyền rủa, và tôi khá nổi tiếng như là một nhà sưu tầm ở các khu vực lân cận, tuy nhiên, tôi hứng thú hơn với một người có thể sử dụng vũ khí nguyền rủa hơn cả."
"Và đó là lý do tại sao ông thu thập chúng cho những người đang tìm nó, hừm."
Thế nhưng nó chắc chắn không thể là thứ cho không, Mordred xác nhận nó bằng một giọng điệu kinh doanh.
"Ông có thể cho tôi xem không?"
Rất sẵn lòng, đáp lại câu trả lời đó, bóng tối đằng dưới Mordred mở rộng và bị nhuộm bởi một sắc màu từ vực thẩm, một màu sắc chỉ có màn đêm.
Và như thể nữ thần Izumi xuất hiện giữa lòng hồ, một thanh kiếm bạc đơn nhất cùng với chuôi kiếm trồi lên bề mặt.
Dẫu cho Kurono bị sự ngạc nhiên đến từ ma thuật Thứ Nguyên đang ở trước mặt cậu, nhưng thanh kiếm này làm sự chú ý của cậu di dời đến nó, đoạn sự ngạc nhiên của cậu không còn có thể thấy được trước thanh [Kiếm Mithril] bị nguyền trước sự đánh giá của cậu.
Chiều dài tương tự thanh của Cyprus, nhưng phần trang trí được khảm trên đó, trông cứ như là một thanh kiếm dùng trong lễ nghi.
Như một sự kết hợp với ánh bạc hào nhoáng từ Mithril, chỉ cần giơ nó để mừng chiến thắng hay tư thế cắm kiếm trước cuộc tập binh của các vị vua cũng bị vẻ thần thánh của nó lấn át hết thảy.
"Cậu muốn sử dụng Vũ Khí Nguyền Rủa, đúng không? Thử lấy nó bằng tay cậu xem."
Trước lời khiêu khích từ Mordred,
"Được."
Kurono quyết định đi theo dòng chảy mà ông ta muốn.
Trước hết, không ai có thể hiểu được bản chất của một vũ khí nguyền rủa trừ khi cầm nó bằng tay, và những món vũ khí đó hầu hết đều sẽ không giải phóng những ý niệm xấu xa như Hành Quyết Đao.
Ngay đối diện thanh [Kiếm Mithril] bị nguyền, ánh mắt cả hai giao nhau, và ngay thời khác im lặng, bùng lên một cảm giác của sự thống trị.
Như để không cần dùng thủ đoạn, cậu trực tiếp chạm vào chuôi kiếm đang sáng ánh bạc, bằng đôi tay trần của cậu.
"......Hm."
Khoảnh khắc cậu nắm chặt thanh gươm, một tiếng thét của sự bất mãn và khổ sở vang lên trong tâm trí Kurono.
Kurono đã từng trải với những hiện tượng phi thường này rất nhiều lần, và bây giờ, nó đã không còn quá xa lạ để có thể đe dọa anh.
Vì ít nhất, để có thể làm Kurono sợ, sự oán niệm mà nó cần để làm được điều đó phải gấp đôi [Hận Thù Đao (Hararetsu)]
Cầm nó trên tay, giọng nói từ thanh gươm này thật sự rất yếu đến nổi không đáng để nhắc tới thanh thái đao của cậu.
Kurono vung thanh kiếm 2-3 lần trong cùng thời điểm và trả nó lại cho Mordred với một vẻ mặt không mấy cảm xúc.
"Quá tuyệt vời (Fabulous) ! Cậu có một trái tim mạnh mẽ đến nỗi vũ khí nguyền rủa cũng bị cậu kiểm soát."
Thấy một Kurono không điên loạn, Mordred mở một lời tán thưởng.
Thậm chí không cần vung một thanh kiếm trong cơn cuồn loạn, cũng có những dấu hiệu điển hình để cho biết người đó có bị nguyền rủa hay không, và với lời nguyền hận thù, trường hợp phổ biến nhất là không thể buôn vũ khí ra được.
Và xét về điểm Kurono đã giao trả thanh kiếm này lại cho Mordred là bằng chứng chứng minh anh không bị lời nguyền chiếm đoạt.
"Tôi đã tìm kiếm người tài năng như cậu, tôi muốn cậu sử dụng thanh kiếm này!"
"Trao đổi với nó?"
Kurono liếc tới thanh kiếm của Cyprus đặt ở quầy với con mắt lạnh lẽo.
"Cậu không cần phải lo, đúng. Nếu nó đã bị cậu khuất phục, sau đó cậu có thể dễ dàng sử dụng toàn bột khả năng của nó sau đó.
Thật tình cờ, nó không có bất kỳ hiệu ứng nào, nhưng khi so với một thanh [kiếm mithril] bình thường, độ sắc bén, trọng lượng, độ bền và nhiều khả năng cơ bản khác đều vượt xa, tất nhiên, nó có sức mạnh bóng tối gấp hai lần. Đó là tại sao đừng sử dụng nó chống lại tôi, một undead, đúng chứ?"
HaHaHa, như thể tiếp nhận những lời đường mật cùng tràn cười của Mordred,
"Ku, Hahahahahaha!"
Kurono cũng cười theo.
Và với một biểu cảm kỳ dị, cậu bảo.
"Haha, trong cuộc đời 17 năm ngắn ngũi này, lần đầu tiên tôi bị ăn cú 'lừa', được, tôi sẽ nhận kinh nghiệm tốt đẹp này của ông, cảm ơn."
Nói rồi, Kurono tiến tới quầy rồi lấy lại thanh kiếm của cậu, và gót chân đổi hướng của cậu như thể đang rời đi.
"Chờ một chút."
Một giọng nói trầm đục, một giọng nói như thể của một Tử Thần chạm tới lưng Kurono.
"Nói cái gì đó lừa đảo như thế với tôi, tôi không nghĩ ý định tốt của tôi chỉ đi được một phía."
"Ý định tốt? Vậy trong Spada có ý định nào cho một thám hiểm giả tân binh mong muốn vũ khí nguyền rủa, hay tôi nói cái thứ hàng giả đó là ý định tốt, hửm?"
Nhìn lại, Kurono thắp sáng chiêu trò lừa đảo của Mordred.
"Nghe cái 'giọng nói' đó, đa số sẽ tin thứ đó là vũ khí nguyền rủa.
Tôi có thể hiểu, và đéo thể hiểu cái thứ yếu kém không bằng một phần một lời nguyền thật sự, nhưng nếu một thằng ngu tự cầm nó và tự ngộ nhận, bọn nó chắc sẽ tin răm rấp cái thứ đó là vũ khí nguyền rủa.
Và giờ ai chạm vào nó, nếu thằng lồn mày thốt ra cái thứ cức thúi rồi bảo cái gì cũng không, tất nhiên bọn nhóc oắt đó sẽ cắn mồi của mày mà không mảy may, cái thứ 'Mạ' mithril đó."
Nhìn nó trông thật sự là một [Kiếm Mithril] thật sự nhưng, lý do mà cậu biết đó là đồ mạ không phải vì cậu đã cạo lớp mặt của nó.
Vì cậu đã thông suốt về một vũ khí nguyền rủa, vì khoảnh khắc cậu cố gắng sử dụng hắc hóa để đè bẹp lòng hận thù của thanh kiếm, cậu đã không cảm thấy một tính chất đặt biệt nào của Mithril, lực lượng phản ngược mạnh mẽ mà cậu đã chịu đựng trong suốt phút giây thống trị thanh gươm của Cyprus.
Tất nhiên, ngay khi cậu nghe được tiếng phàn nàn thì thầm và oán giận hoàn toàn khác với thanh thái đao của cậu, nó quá đủ để xác nhận nó là hàng giả.
Trong hầu hết những trường hợp thế này, nó không thể là một lời nguyền thật sự, nó sẽ là một ma thuật đánh lừa tâm trí để cho người cầm nó nghe được những lời rủa đó.
"Fufu……Fuahahaha! Chú, là một nhà sưu tầm thật sự về các vũ khí nguyền rủa, với bề ngoài đó!"
"Không, tôi không phải một nhà sưu tầm."
"Aa, thật thô lỗ khi làm một việc như thế với một người cùng sở thích như tôi, thứ lỗi, hãy để tôi được xin lỗi."
Với một thái độ dí dỏm và không hối cải của Mordred, Kurono đã vượt ngưỡng tức giận và trưng ra bộ mặt đã chán.
"Một thương nhân vũ khí lớn và nổi tiếng như ông, lại keo kiệt làm một trò lừa đảo?"
"Hahhaha, công việc của người lớn, không, của một nhà sưu tầm, phải dạy dỗ những thanh niên như cậu vì đánh giá thấp những vũ khí nguyền rủa mà."
Sự biện hộ đã không và sự ngang nhiên còn rõ rệt hơn ở Mordred, nhưng nó đã chứng minh tình cảm ông dành cho những vũ khí nguyền rủa.
Nhưng với Kurono, nó không đến mức có thể vì nó mà đi làm một thằng lừa lọc.
"Kurono phải không, được rồi, theo ý muốn của cậu, tôi sẽ để cậu xem những vũ khí nguyền rủa công ty chúng tôi sở hữu."
"Không, cám ơn."
"Dù đây không phải trụ sở chính, nhưng ở đây cũng có nhiều vũ khí tốt, cứ lựa những thứ cậu muốn! Nhưng cậu sẽ không được giảm ngay cả 1klan đâu, Fuhahahahahahaha!!"
Mordred trình ra kỹ năng đe dọa ép buộc, không, chắc hẳn những người làm ăn to hẳn là thường có sức sống thái quá như này, có thể.
"......à vâng, nếu chỉ nhìn."
Sao đi nữa, giai đoạn đầu cho việc này đã hoàn thành, dù nó sẽ trở thành một mối phiền nhiễu, nhưng Kurono quyết định sẽ trôi theo dòng chảy của sự kiện này và thở ra một hơi dài.