Tiếng chuông trường vang lên báo hiệu tiết học buổi sáng đã kết thúc, và giờ là khoảng thời gian nghỉ trưa mà mọi người hằng mong đợi.
Chỉ trong nháy mắt, mấy đứa thường ăn trưa ở căn tin nhanh chóng rời khỏi phòng học cùng bạn bè, còn những người dùng bữa tại lớp thì tranh thủ dọn dẹp đồ đạc hoặc kê bàn sát nhau.
“......Buồn ngủ quá.”
Trong cái lớp học mà mọi thứ cứ thay đổi xoành xoạch, từ đầu buổi tới giờ tôi ngáp ngắn ngáp dài không biết bao nhiêu lần.
Thế quái nào tiết toán lại buồn ngủ thế nhỉ?
Tôi dám chắc luôn, cứ như là có một vỉ thuốc ngủ đặt ngay trên cuốn vở ghi chép ấy.
Duỗi cái cơ thể vẫn còn đang uể oải của mình, tôi thầm chửi tiết bốn quái quỷ trong lòng.
Sự mệt mỏi tích tụ suốt 4 tiếng đồng hồ khiến tôi còn chẳng thể nhích nổi một cái ngón tay.
“Môn toán làm mình hổng hiểu gì hết trơn. Kotone giảng lại cho mình nhé?”
“Hầy, thiệt là hết cách với cậu.”
Giọng nói thánh thót của Kanzaki tựa như một liều thuốc bổ đối với tôi.
Theo lẽ tự nhiên, cô ấy quay mặt về phía người hỏi.
Nữ sinh vừa hỏi tiến lại gần Kanzaki rồi bám chặt vào người cô ấy-----chẳng hề có biểu hiện khó chịu, Kanzaki chỉ thoáng tỏ ra ngạc nhiên rồi nở một nụ cười.
Không chỉ sở hữu ngoại hình xinh đẹp, thành tích học tập của Kanzaki cũng vô cùng đáng nể.
Cô ấy hiện đang là học sinh đứng nhất khối.
Tiết toán lúc nãy có chỗ nào khó hiểu à? Vẻ mặt Kanzaki nhìn tôi như thể nói ra những lời đó.
Tớ á? Từ đầu tới cuối chẳng hiểu gì luôn.
Và cô ấy đáp lại bằng nét mặt, vậy là không tốt đâu đó.
“A….”
Trong lúc đang tự biên tự diễn trong đầu, ánh mắt của hai chúng tôi vô tình bắt gặp nhau.
Miệng tôi ú ớ thốt ra một âm thanh ngớ ngẩn, mà tôi cũng chẳng quan tâm lắm.
Đôi mắt đen tuyền đối nghịch với mái tóc màu hạt dẻ, bất tri bất giác hút hồn bất cứ ai nhìn vào.
Màu đen thăm thẳm ấy giống như một đường hầm vô tận, khiến tôi đơ người ra trong giây lát.
“Kotone?”
“....K-không có gì, vậy cậu không hiểu chỗ nào?”
Tuy nhiên nó đã bị che lại bởi đứa con gái đó, người đang nhờ Kanzaki giảng lại bài học.
Ánh mắt của Kanzaki quay trở về cuốn vở ghi chép.
“Chỗ này cần chuyển vế thì phải…..”
Bây giờ không phải là lúc gây chú ý, tôi cầm hộp bento rồi nhấc cái hông nặng nề của mình lên.
Cái ghế bị đẩy ra sau kéo theo một âm thanh chói tai, lấn át tiếng rì rầm bàn tán ở xung quanh.
Mà thật ra tôi cũng không cần lo lắng thái quá, người nào người nấy cũng đều đang say sưa nói chuyện với đám bạn của mình.
Tôi lặng lẽ quay người lại rồi rời khỏi lớp bằng cửa phụ.
Cái nóng oi bức của mùa hè còn lâu mới đến, vừa bước chân ra khỏi phòng, bầu không khí lạnh như cắt da cắt thịt phà vào người tôi.
*
Vì vẫn còn hơi ngái ngủ nên tôi đi chậm hơn bình thường rất nhiều.
“A, senpai! Chào buổi sáng!”
Trên đường đi xuống cầu thang, một giọng nói hoạt bát vang lên.
Vì trên cầu thang chẳng còn người nào khác nên tôi khá chắc cái tiếng gọi đó đang nhắm vào mình.
Tôi cúi xuống, giờ đang là tiết đầu tiên của buổi chiều ---- hay có thể gọi là tiết thứ năm thuộc về môn giáo dục thể chất, dưới chân cầu thang có một cô gái mặc đồ jersey màu đỏ đang đứng nhìn tôi.
Ở trường chúng tôi, đồng phục thể dục sẽ được chia màu theo từng khối.
Đám năm 2 bọn tôi là màu xanh lục, năm 3 là màu xanh dương và năm nhất tương ứng với màu đỏ.
Tên của nhỏ đó là Himeshima Kaguya.
Nếu phải giới thiệu vắn tắt thì sẽ là, một cô gái rất xinh.
Cái tên của nhỏ đúng là độc nhất vô nhị.
Himeshima cực kỳ nổi tiếng trong đám con trai, tôi vẫn còn nghe văng vẳng tiếng chúng nó gọi nhỏ vang lên trong hành lang.
“..........Hửm, có gì sao?”
“À thì------em đã gia nhập câu lạc bộ văn học rồi đó!”
Sau một loạt các biểu cảm thú vị, Himeshima trả lời với một nụ cười ngây thơ.
Đúng hơn là nhỏ đã tham gia câu lạc bộ văn học với tư cách là một thành viên tạm thời ---- câu lạc bộ nơi tôi đang giữ chức hội trưởng.
Nếu không thì làm sao tôi có thể quen biết một cô gái xinh đẹp như vậy được.
Nhìn kìa, từ nãy đến giờ mắt nhỏ cứ lấp la lấp lánh.
Thật là, con nhỏ này lại sắp bày mưu tính kế tôi nữa đây.
“Cô lại định làm trò gì nữa thế?”
“........Em có định làm gì đâu. Anh cảnh giác đến cỡ nào thế?”
“Cỡ một nhân viên ngân hàng sắp bị cướp.”
“Này, cảnh giác cỡ đó thì hơi quá đáng rồi nha…..”
Himeshima tỏ ra bất ngờ trước câu nói của tôi.
Thường thì không ai gia nhập câu lạc bộ văn học cả bởi hoạt động của chúng tôi rất nhàm chán.
Ngoài việc ngồi đọc sách thì cũng chẳng còn gì khác.
Gần như cả trường đều biết việc này.
Nhưng tự nhiên con nhỏ năm nhất này lại nói, “Em muốn tham gia!” và mặt tôi như kiểu “Cô đùa tôi à?”.
Có thể nói Himeshima giống như phiên bản năm nhất của Kanzaki, thế nên tôi mới luôn phải cảnh giác cao độ trước mọi hành động của con nhỏ này.
Tục ngữ có câu, ‘hoa hồng đẹp có gai nhọn’ là vậy.
“Chỉ đơn giản là em thấy bầu không khí trong câu lạc bộ rất thoải mái!”
“Thật sao?........Nếu vậy thì cũng không có vấn đề gì.”
Dù tôi không chắc Himeshima có hiểu được thế nào là bầu không khí ‘yên tĩnh thoải mái’ hay không, nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của nhỏ là tôi lại không nỡ lòng nào từ chối.
Tôi miễn cưỡng gật đầu.
“Vậy hôm nay cô có đi không---buổi sinh hoạt câu lạc bộ ấy?”
“À---, ừm, em thật sự xin lỗi! Hôm nay có hơi…..”
“Ể…….”
Mắt nhỏ cứ liếc qua liếc lại, miệng thì lắp bắp xin lỗi, hành động ấy khiến tôi vô thức thốt lên bằng giọng khó chịu.
………..Này, đừng nói là cô cố tình đấy nhé?
“Hôm nay là ngày đầu tiên cô tham gia câu lạc bộ mà?”
“Nhưng em không thể tìm được thời gian rảnh…..”
Nghe thấy tôi nói vậy, Himeshima cúi đầu xuống, bộ dạng tỏ ra ăn năn hối lỗi.
Và cùng lúc đó, ánh mắt giận dữ từ mọi phía bắt đầu đổ dồn về tôi.
Giờ thì mọi người đã thấy Himeshima nổi tiếng cỡ nào rồi đấy.
…...Tôi chẳng làm gì xấu cả.
Nhưng trong tình huống này thì mọi lời phân trần đều trở nên vô dụng.
“V-vậy à….. Nếu thế thì hôm nay không đến cũng được.”
Không giống như mấy câu lạc bộ thể thao, câu lạc bộ của chúng tôi không quá cứng nhắc về việc sinh hoạt.
Với lại Himeshima cũng đã xin lỗi một cách chân thành, nên đành bỏ qua lần này vậy.
------Nhưng! Bầu không khí xung quanh tôi vẫn còn căng thẳng, mấy người làm ơn đừng hiểu lầm nữa có được không?
“Cảm ơn anh rất nhiều!... Em thực sự xin lỗi ạ……----cái gì thế kia?”
“...........Lại chuyện gì nữa đây?”
“Không có gì, chỉ là em thấy senpai đang cầm hộp bento thôi, anh định ăn trưa ở đâu à?”
Ánh nhìn của nhỏ chuyển sang hộp bento tôi đang cầm trong tay.
Ngọn tóc của Himeshima lắc lư theo hành động nghiêng đầu ấy.
Nếu chỉ liếc qua thôi thì khó mà phân biệt được nhỏ có nhuộm tóc hay không.
Dù vậy, tôi vẫn có thể nhận ra.
Giấc mơ của tương lai, là G-men phải không nhỉ?[note22285]
“Ừm…. cũng có thể nói là như vậy.”
Tôi trả lời một cách mơ hồ.
Tuy nhiên, chừng đó là quá đủ để thỏa mãn sự tò mò của Himeshima, mắt nhỏ sáng lên như đèn pha.
“T-Thế em đi với anh được không?”
“.......Ể? Không không, vậy sao được. Với lại tiết sau cô phải chuyển phòng học mà?”
Nhỏ bặm môi, giống như đang cố tình trưng ra cho mọi người thấy là tôi gạt phắt lời mời của nhỏ.
Xung quanh bắt đầu lời ra tiếng vào, tôi còn chẳng lạ gì mấy tình huống như thế này.
…...Dối trá vừa thôi, lưng tôi sởn hết cả gai ốc lên rồi đây.
“.........Mà mối quan hệ của chúng ta cũng không---”
“~~~Kaguya~~!Cùng tới căn tin thôi~~!
..........Nè, tớ đang nói cậu đó.”
Một giọng nói năng động khác vang lên sau lưng tôi, y chang giọng Himeshima.
Và Kaguya, trong cái trường này thì ngoài Himeshima ra cũng chẳng còn ai có cái tên đó.
Himeshima đáp lại bằng cách vẫy vẫy tay.
Giống hệt như cái cách người ta vẫy tay gọi trẻ đi lạc.
“À, ừm, nếu cô vẫn muốn thì để lần sau được không?”
“.......!-----Được chứ ạ!”
Tôi tiễn Himeshima đi bằng một câu đồng ý ngượng nghịu.
Rồi nhỏ đáp lại, kết thúc cuộc nói chuyện của hai chúng tôi.
-----------Cơ mà sao ánh nhìn của mấy người vẫn còn nguy hiểm quá vậy???
Đừng có nhìn chòng chọc vào tôi nữa.
………..Mà mình cũng vừa mới nói cái quái gì ấy nhỉ?
Tôi nuốt nước bọt, rồi ba chân bốn cẳng chuồn khỏi nơi này để tới điểm đến của mình-----phòng ăn của riêng tôi.
*
“-----Trễ quá đấy.”
“-----Là do cậu tới sớm đấy chứ?”
Người vừa cất tiếng là bạn gái của tôi-----Kanzaki Kotone, cô nàng đến phòng sinh hoạt của câu lạc bộ văn học từ sớm chỉ để chờ người bạn trai này.
Mỗi tuần một lần vào thứ năm.
Tôi và Kanzaki sẽ cùng nhau ăn trưa trong căn phòng này.
Nhưng hôm nay trông cô ấy chẳng có vẻ gì là mong đợi cả.
Mặt của Kanzaki tức giận thấy rõ.
Vẫn trong tư thế để một khuỷu tay lên bàn, Kanzaki lườm tôi bằng đôi mắt đen tuyền kia.
Đôi mắt mà chỉ cần một phút lớ ngớ thôi là sẽ bị hút hồn ngay tức khắc.
Đôi chân dài và mảnh khảnh đang gõ nhịp trên sàn theo một giai điệu nào đó.
“.......Muốn nói gì thì nói luôn đi. Cậu thừa biết là mình sẽ đợi ở đây mà đúng không?”
Kanzaki chống tay lên mặt rồi chu miệng nói.
Chỉ mấy hành động đơn giản đó cũng đủ để khiến Kanzaki giống hệt như một bức họa hoàn mỹ, thật không hổ danh là mỹ nữ.
“Xin lỗi nhé. Tớ không ngờ cậu tới sớm đến vậy.”
“Biết lỗi là tốt.------Giờ thì phạt cậu đưa vai ra đây.”
Một hình phạt vô cùng đơn giản.
Kéo một chiếc ghế về phía bên trái của mình, Kanzaki thúc tôi ngồi xuống để tựa đầu lên vai tôi.
Tiếng gõ phát ra từ chiếc ghế gỗ vang khắp căn phòng y hệt lời thúc giục.
Tôi chỉ có thể im lặng ngồi lên chiếc ghế đó.
Bởi người đuối lý là tôi, vì đã đến trễ hơn cô ấy.
Đặt hộp bento lên bàn xong, vai phải tôi liền chùng xuống.
Không quá nặng, có khi còn rất dễ chịu.
À không, đúng hơn tôi cảm thấy hơi nhột bởi mái tóc màu hạt dẻ đó đang cọ vào cổ của mình.
“.........Cậu ngủ trong giờ học phải không?”
Kanzaki ngước lên.
Một mùi hương ngọt ngào xâm chiếm lấy khứu giác tôi.
Ý của cô ấy là tiết toán đúng không nhỉ?
……..Hả? Gì? Ai biết đâu?
“Tớ không có ngủ nhé.”
“Nói xạo.-----Mà, lúc nãy cậu còn nhìn trộm mình đúng không?”
“.......Nhìn có xíu thôi mà.”
Dù không tận mắt chứng kiến, Kanzaki vẫn có thể nhìn thấu tất cả bằng đôi mắt đang nắm giữ linh hồn tôi.
Nhờ vậy cô ấy mới biết vụ tôi nhìn trộm.
Mà mới ngay câu đầu tiên đã hỏi ác như thế, đổi câu khác không được sao?
“Sao lúc nào cũng thấy cậu ngủ thế? Chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi mình.”
“Nhưng cậu cũng phải giúp đỡ gần hết lớp rồi còn gì.”
“Tại chẳng ai chịu nghe giảng chứ bộ.”
“Hơn nữa, nhờ người khác giảng lại cũng phiền lắm….. nói chung là thế.”
“Fu~fu~ cậu vẫn chứng nào tật nấy, mình đành phải trợ giảng cho cậu thôi.”
Kanzaki một mực cho rằng tôi nên nhờ vả cô ấy, hành động đó khiến tôi vô thức nhớ lại cảnh đã thấy trên lớp ban nãy.
Đã là con người thì phải biết làm toán.
Mà nếu đã không giỏi toán thì sao cậu không thử mấy môn xã hội?
…..Thôi, cái nào tôi cũng dở như nhau cả.
“Ừm…. nếu được thì, trăm sự nhờ cậu.”
“Oke!------Vậy ta bắt đầu từ bảng cửu chương nhé?”
“Ớ….”
Sao tự nhiên lại nhảy từ năm 2 cấp 3 xuống thành lớp 2 cấp 1 thế?
Ngay cả một thằng như tôi vẫn biết bảng cửu chương là gì…...đó là toán tiểu học mà.
“Fu~fu~~, mình đùa đấy.”
Kanzaki bật cười.
Đầu của cô ấy vẫn đang tựa vào vai tôi.
------Đây chính là mặt khác của Kanzaki Kotone mà chỉ mình tôi biết.