Sau khi rời khỏi quán ăn của Anzu, tôi bắt đầu đi về phía cô nhi viện.
Tôi vẫn chưa có cơ hội để ghé thăm tụi nhỏ kể từ khi trở về từ sa mạc. Tôi còn có một quả trứng khổng lồ bên trong hộp gấu để làm quà lưu niệm nữa cơ~ tuy nhiên, tôi nghĩ vẫn chưa đến lúc để mang nó ra.
Hôm nay bọn trẻ vẫn đang làm việc chăm chỉ ở cửa hàng, tôi cũng không có đủ thời gian để nấu ăn. Vì vậy tôi nghĩ mình nên khoe món quà lưu niệm sau khi bọn tôi đến được bãi biển hoặc ít nhất là đến khi cửa hàng đóng cửa. Hôm nay tôi ghé sang cô nhi viện đơn thuần để thông báo rằng mình đã trở về mà thôi.
Khi đến gần cô nhi viện, tôi có thể nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ vang vọng trong không gian. Vài đứa nhỏ đang hăng hái chạy nhảy nô đùa trước sân, tụi nhỏ có vẻ đang chơi đuổi bắt. Trông vui thật đó~
Dù vậy, ngay khi có một đứa nhỏ chú ý đến tôi thì cả đám đều đồng loại dừng lại rồi chạy đến chỗ tôi hết.
「「「Yuna-oneechan!!!」」」
「Đã lâu không gặp~ mấy đứa vẫn khỏe chứ?」
「Dạ khỏe lắm ạ!」
Tụi nhỏ đã lớn hơn một chút so với lần cuối tôi ghé thăm, ai nấy đều trông rất khỏe khoắn và vui vẻ. Điều đó khiến cho tôi cảm thấy hạnh phúc.
「Mấy đứa có thấy Viện trưởng ở đâu không?」
「Có ạ! Em sẽ dẫn chị tới chỗ Viện trưởng」
Một đứa trẻ nhanh nhảu đáp lại, sau đó em ấy chộp lấy tay gấu và kéo tôi đi. Bàn tay còn lại của tôi cũng nhanh chóng được một cô bé khác chiếm mất, những đứa trẻ còn lại đành phải nắm lấy bộ đồ gấu mà thôi.
Hợp thể hoàn tất, Siêu cấp Gấu-san được khai sinh!
Nói chứ điều này khiến việc di chuyển gặp nhiều khó khăn lắm đó. Dù vậy, vì không muốn làm tụi nhỏ buồn nên tôi cũng đành chịu thôi. Chúng tôi lê từng bước tiến vào Cô nhi viện để tìm Viện trưởng.
Nơi tôi được bọn nhỏ dẫn đến là phòng đồ chơi của trẻ con, Viện trưởng thường ở đây để chăm sóc những đứa trẻ nhỏ tuổi nhất thay cho Liz.
「Yuna-san?」
Viện trưởng ngay lập tức nhận ra sự hiện diện của tôi. Điều đó không quá khó bởi vì tôi có một đoàn hộ tống khá đông đúc.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa tôi đến nơi, tụi nhỏ cuối cùng cũng chịu bỏ tôi ra và ngoan ngoãn chạy đến bên Viện trưởng. Trông cô ấy có vẻ rất hạnh phúc khi nhìn thấy điều đó~
Đối với tụi nhỏ thì vị trí của Viện trưởng tất nhiên là cao hơn tôi rồi. Dù là với bộ đồ gấu gian lận thì vẫn có một số thứ mà tôi không thể đánh bại được đâu. Cả Viện trưởng và Liz-san đều đã tận tình chăm sóc tụi nhỏ trong một khoảng thời gian dài, trải qua những giai đoạn khó khăn nhất của Cô nhi viện. Với tụi nhỏ thì Viện trưởng là cha mẹ còn Liz-san là chị gái. Một con gấu bỗng nhiên xuất hiện như tôi sẽ không bao giờ có thể thắng được họ.
Tôi tiến về phía Viện trưởng, người đang ngồi trên sàn.
「Yuna-san, mừng con trở về. Cô nghe Tirumina-san nói rằng con đã về từ hôm qua rồi đúng không? Con không bị thương đấy chứ?」
「Không đâu ạ, con khỏe lắm」
Với bộ đồ gấu bất khả chiến bại thì tôi sẽ không bao giờ bị thương trừ khi phải đấm nhau với một con rồng. Tuy nhiên, nếu điều đó xảy ra thì tôi sẽ chạy trước. Dù chuyện đó có vẻ thú vị nhưng mạng sống vẫn nên được ưu tiên.
「Yuna-san, cô biết con là một mạo hiểm giả mạnh mẽ nhưng đừng cố gắng quá nhé. Nếu có chuyện gì xảy ra với Yuna-san thì những đứa trẻ này buồn lắm đấy」
Viện trưởng vừa nói vừa xoa đầu đứa trẻ đang ngồi trong lòng mình.
Dù cô ấy biết tôi mạnh mẽ đến thế nào nhưng Viện trưởng vẫn lo lắng cho tôi. Cô ấy thật sự là một người tốt bụng.
Tôi đến gần và ngồi xuống cạnh Viện trưởng.
「Không có chuyện gì xảy ra trong lúc con đi vắng đâu phải không ạ?」
「Tất nhiên rồi, con có thể nhận ra điều đó bằng cách nhìn vào gương mặt của tụi nhỏ」
Viện trưởng nhìn về phía bọn trẻ và nở một nụ cười ấm áp. Bên trong căn phòng quen thuộc, bọn trẻ đang vui đùa, đọc truyện tranh và ngủ vùi trong khi ôm ấp những chú gấu bông. Mặc dù có đôi chút ồn ào nhưng điều đó có vẻ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của tụi nhỏ.
「Tất cả là nhờ có Viện trưởng đấy~」
Tuy nói vậy nhưng Viện trưởng là kiểu người hay che giấu nỗi buồn và luôn mỉm cười trước mặt bọn trẻ, thế nên tôi nghĩ mình sẽ hỏi cô ấy một lần nữa khi chúng tôi ở riêng với nhau. Dù vậy, trông nét mặt hiền từ và hạnh phúc bây giờ thì có lẽ cô ấy thật sự chẳng che giấu điều gì đâu.
「Ngược lại mới đúng, ta cảm thấy hạnh phúc khi có thể ở bên cạnh và nhìn thấy nụ cười của tụi nhỏ hàng ngày」
Chà, nếu cô ấy thật sự hạnh phúc thì chẳng có vấn đề gì cả.
「Nếu có rắc rối xảy ra thì phải cho con biết đấy nhé~」
Dù là vấn đề lớn hay nhỏ thì tôi đều có thể giải quyết. Tôi có quan hệ, tiền bạc và lại còn được Lãnh chúa chống lưng nữa cơ. Ngoài ra thì Guild thương mại và Guild mạo hiểm cũng sẽ cho tôi mượn sự giúp đỡ khi tôi cần, còn cả Nhà vua nữa. Tính ra thì chẳng phải tôi đã bất khả chiến bại rồi sao?
「Fufu, vậy thì tới đó mong Yuna-san giúp đỡ nhé」
Hai chúng tôi nhìn nhau và cười.
「Nhân tiện thì Liz-san và Nifu-san đâu rồi ạ?」
Tầm này thì công việc ở chuồng gà đã hoàn tất rồi. Liz-san và Nifu-san đáng lẽ đều đang ở đây cùng với Viện trưởng.
「Tirumina-san nhờ bọn họ chuẩn bị những thứ cần thiết cho chuyến đi, vậy nên cả hai đang đưa bọn trẻ đi mua sắm đấy」
Cả hai đều đi mua sắm hở? Nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn thức ăn, đồ tắm và chỗ ở cho tất cả mọi người rồi cơ mà, chẳng phải thứ duy nhất cần chuẩn bị là quần áo mang theo thôi sao? Ừm, có lẽ các cô gái cần chuẩn bị nhiều thứ hơn tôi nghĩ.
Trong
trường hợp của tôi, hầu hết mọi thứ tôi cần đều nằm bên trong trong Hộp gấu cả rồi nên tôi chẳng cần phải chuẩn bị gì cả. Nói cách khác, tôi luôn trong trạng thái sẵn sàng cho tất cả tình huống có thể xảy ra.
「Nhưng con muốn thật sự muốn mang cả cô nhi viện theo trong chuyến đi lần này hở?」
「Vâng ạ, con nghĩ là tụi nhỏ sẽ thích lắm. Hơn nữa, đây là lời cảm ơn của con dành cho mọi người vì đã luôn làm việc chăm chỉ」
「Bọn cô đã rất biết ơn Yuna-san vì đã giúp tụi nhỏ có được một công việc tử tế rồi」
Hôm qua Fina cũng đã nói như thế nhỉ?
「Maa~ mỗi người đều có thước đo giá trị khác nhau, con chỉ muốn nói rằng con luôn trân trọng công sức của mọi người mà thôi. Dù sao thì con hy vọng rằng Viện trưởng và mọi người sẽ thích chuyến đi này」
「Ta hiểu rồi. Cảm ơn con, Yuna-san」
「Yuna-oneechan, em có thể mang Gấu-san theo cùng không ạ?」
Trong lúc tôi và Viện trưởng đang nói về chuyến đi biển thì một cô bé bỗng lên tiếng cùng với chú gấu bông của mình. Và trước khi tôi kịp đồng ý thì Viện trưởng đã cất tiếng.
「Không được, chúng ta đã hứa chỉ mang theo những thứ cần thiết rồi có đúng không?」
Viện trưởng dịu dàng nhắc nhở cô bé.
「Nhưng mà, Gấu-san」
「Sensei, con cũng muốn mang theo Gấu-san nữa」
「Con cũng vậy」
Tụi nhỏ lần lượt mang gấu bông của mình đến chỗ Viện trưởng.
Bị bao vây bởi một bầy gấu bông và bọn trẻ, Viện trưởng tỏ ra hơi bối rối.
「Nhưng các con cần phải giảm nhẹ hành lý của mình để thuận tiện cho việc di chuyển. Hơn nữa, chúng ta sẽ sớm quay về thôi, vậy nên các con hãy ngoan ngoãn nghe lời ta nhé」
「U~u」
Bọn trẻ buồn bã ôm chặt những chú gấu bông mà chúng đang giữ trên tay.
U wa~a, khuôn mặt của Gấu Yuru và Gấu Kyuu đã nhăn nhúm lại rồi kìa.
「Ừm, Viện trưởng ơi, nếu chỉ là gấu bông thì không sao đâu ạ. Cứ để tụi nhỏ mang theo những gì mà chúng thích nhé」
「Không được đâu, Yuna-san. Chúng ta còn nhiều thứ khác cần phải mang theo nữa. Nếu mang theo quá nhiều đồ đạc thì bọn cô sẽ gây rắc rối cho Yuna-san mất」
Sự thật là tôi đã để quá nhiều gấu bông ở Cô nhi viện rồi. Hầu như mỗi đứa trẻ đều có một bé gấu cho riêng mình, không chỉ các cô bé mà các cậu bé cũng thế. Vậy nên nếu mọi người đều mang theo gấu bông thì thể tích hành lý sẽ trở nên mất kiểm soát. Tuy nhiên, tôi đã có một giải pháp hoàn hảo cho chuyện này.
「Con nghĩ thứ này có lẽ sẽ đủ để chứa những chú gấu bông đấy ạ. Nhờ cô giữ chúng giúp bọn trẻ nha~」
Tôi đưa một vài chiếc túi vật phẩm cho Viện trưởng.
「Ồ, là thứ này sao? Con chắc chứ?」
「Vâng ạ, con cũng rất vui vì tụi nhỏ thích những chú gấu bông mà con tặng」
Bọn trẻ trông rất vui khi tôi thuyết phục được Viện trưởng cho phép mang những chú gấu bông theo. Dù rằng tôi cảm thấy hơi lo lắng khi nghĩ đến chuyện các bé gấu bông bị bỏ quên lại ở bãi biển.
Sau khi ở lại chơi với tụi nhỏ thêm một lúc mà vẫn không thấy Liz-san và Nifu-san quay lại, tôi quyết định tạm biệt Viện trưởng và bọn trẻ để đến nhà Noa.
Tuy là tôi có một cuộc hẹn với Tirumina-san để đến gặp Noa, nhưng nếu tôi không ghé ngang để thông báo rằng tôi đã trở về thì kiểu gì cũng sẽ bị cằn nhằn nữa cho xem, hoặc có lẽ em ấy sẽ đòi “năng lượng gấu”.
「Uwa, Yuna-san! Hãy giúp em sạc đầy năng lượng gấu đi!」
Maa~ đúng như dự đoán.
「Noa, em có chăm chỉ học hành trong lúc chị đi vắng không?」
「Có đấy ạ! Vì chuyến đi biển lần này nên em đã rấ~ấ~ất cố gắng đấy ạ! Thỉnh thoảng em còn kiệt sức tới nỗi vô thức tìm đến nhà gấu để bổ sung năng lượng gấu nữa, nhưng mà Yuna-san không có ở đó…」
「Chị nhớ là mình đã thông báo cho em biết trước khi đến Thủ đô rồi cơ mà?」
「Em nghĩ rằng Gấu-san có thể đưa chị về sớm hơn」
Ừm, đúng là Gấu Kyuu và Gấu Yuru chạy nhanh hơn nhiều so với lũ ngựa. Nếu dùng Cổng gấu thì tôi còn có thể về nhà ngay lập tức nữa. Vậy nên điều Noa nói cũng không sai.
Bây giờ thì, để bổ sung năng lượng gấu cho Noa, người đang ôm chặt lấy tôi và vùi mặt vào bộ đồ gấu, tôi sẽ triệu hồi Gấu Yuru và Gấu Kyuu ở dạng gấu con. Noa vui vẻ đổi mục tiêu sang các bé gấu.
「U~u, hạnh phúc quá đi~」
Đối với một quý tộc thì hạnh phúc của Noa đúng là dễ mua thật đấy. Nhưng mà tôi cũng không có quyền nói câu đó, bởi vì tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc khi ôm Gấu Yuru và Gấu Kyuu.
「Hôm nay vì sao Yuna-san đến đây thế ạ? Tất nhiên là Yuna-san luôn được chào đón dù chị chỉ ghé sang để chơi với em~」
「Chị ghé sang để nói cho Noa biết thời gian khởi hành của chúng ta đó」
「Ồ! Là khi nào vậy ạ?」
Tôi nói cho Noa biết thời điểm khởi hành và lịch trình dự kiến mà tôi đã bàn với Tirumina-san.
「Chúng ta sẽ khởi hành vào sáng sớm vậy nên đừng đến muộn nhé」
「Em sẽ cố hết sức để không ngủ quên ạ!」
Noa siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình với vẻ quyết tâm.
Nếu chúng tôi đang ở trong một bộ manga thì chuyện xảy ra tiếp theo sẽ là việc em ấy không ngủ được vào buổi tối trước khi khởi hành vì quá phấn khích để rồi ngủ quên và dậy muộn vào sáng hôm sau.
Ừm, với trường hợp của Noa thì em ấy sẽ ổn thôi. Dù sao thì bên cạnh Noa còn có một cô hầu gái siêu cấp vô cùng đáng tin cậy là Layla-san nữa cơ mà.
「Nếu chị cho em mượn Gấu Yuru-chan và Gấu Kyuu-chan thì em chắc chắn sẽ không bao giờ đến muộn đâu ạ!」
「Nằm mơ nhé bé~」
「Mồ~ vẫn không được ạ?」
Khi tôi đang nói chuyện với Noa thì Cliff bước vào phòng.
「Hai đứa cho ta xin vài phút nhé」
「Otou-sama? Có chuyện gì vậy ạ?」
「Bởi vì Yuna sẽ chăm sóc con gái của ta một thời gian, vậy nên ta cần phải dặn dò một chút」
Cliff nhìn tôi.
「Nếu con gái của ta có những hành động ích kỷ, hãy thoải mái mắng nó. Nếu là cô thì Noa sẽ chịu nghe lời thôi」
「Con sẽ không làm thế!」
「Vậy thì trước tiên là không được phàn nàn nếu những đứa trẻ khác chiếm mất lũ gấu」
Cliff nhấc bổng Gấu Yuru lên khỏi vòng tay của Noa. Noa cố vươn tay ra để đòi lại nhưng Cliff đã đưa Gấu Yuru ra khỏi tầm tay của em ấy.
Gấu Yuru ríu rít kêu lên 「Ku~u~n」.
「Otou-sama! Xin hãy trả em ấy lại」
「Liệu con có nói những điều tương tự với những đứa trẻ khác hay không?」
「Cái đó…」
「Con phải cẩn trọng với lời nói và địa vị của mình. Nhất định không được quên điều đó」
Cliff trả Gấu Yuru lại cho Noa.
「Với cương vị Lãnh chúa, tất cả các cư dân của thị trấn đều là tài sản quý giá của chúng ta. Đừng làm điều gì để khiến họ ghét con. Con chỉ xứng đáng trở thành Lãnh chúa khi được người dân yêu mến mà thôi, có hiểu không?」
「Vâng, con hiểu rồi ạ」
「Vậy thì tốt. Ta biết con là một đứa trẻ ngoan nhưng con thường trở nên ích kỷ khi mọi chuyện liên quan đến lũ gấu」
Cliff xoa đầu Noa.
「U~u」
Noa dường như cũng nhận ra điều đó nên em ấy chỉ im lặng.
「Nếu không muốn bị Fina ghét thì con nên học cách kiên nhẫn, nhất là với mọi việc có liên quan đến gấu, hãy nhớ nhé」
「Vâng, con biết rồi ạ」
Về cơ bản thì Noa là một đứa trẻ ngoan. Em ấy chỉ trở nên quá phấn khích khi nhắc đến các bé gấu mà thôi.
May mắn là em ấy có một người bố tuyệt vời, người luôn dõi theo và uốn nắn Noa kịp lúc. Cơ mà chuyện này làm tôi nhớ lại lần đầu Noa gặp Fina, hình như em ấy đã dõng dạc tuyên bố là “Tớ sẽ không nhường Gấu-san cho cậu đâu” phải không nhỉ? Quả là một kỷ niệm đáng nhớ.
「Yuna, cô có thể thoải mái mắng Noa nếu con bé có những hành động ích kỷ như thế. Ta cho phép điều đó」
「Không sao đâu, tôi tin Noa là một đứa trẻ ngoan mà~`」
「Nếu mọi chuyện không liên quan đến gấu thì ta cũng sẽ tin tưởng con bé」
Ye, tôi đoán vậy~
Nhưng mà lý do Noa thích gấu đến thế này có phải là lỗi của tôi không?
Ừm, thật ra thì khi nhìn thấy Noa hạnh phúc vuốt ve Gấu Yuru và Gấu Kyuu thì tôi đã chắc chắn rằng đó là lỗi của mình rồi.
Hãy hy vọng rằng một ngày nào đó em ấy có thể thoát khỏi cơn nghiện gấu.