Thành phố này có một hồ nước lớn nằm ở trung tâm, các tòa nhà thì được sắp xếp thành một vòng tròn bao quanh hồ nước.
Trước tiên tôi cần phải đảm bảo có chỗ ở cái đã~ Theo lời mấy anh lính thì cứ đi dọc con đường này là sẽ thấy nhà trọ, nhưng nó có thể ở đâu được nhỉ?
「Hở? Con gì thế kia?」「Là Gấu-san?」「Gấu-san đang đi dạo?」「Mẹ ơi, kia là con gì vậy ạ?」
Như thường lệ, ở một thị trấn xa lạ lúc nào người ta cũng nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò. Trẻ con còn chỉ tay vào tôi nữa.
Thôi thì cứ kéo mũ gấu thấp xuống rồi nhanh chân đi tìm nhà trọ thôi.
Ban đầu khi nghe nhà vua kể, tôi cứ nghĩ nó chỉ là một thành phố nhỏ nằm đơn độc giữa sa mạc. Nhưng sự thật lại khác xa, nơi đây không những rộng lớn mà lại còn có rất nhiều người.
Sẽ thật khủng khiếp nếu xảy ra tình trạng thiếu nước ở một thành phố rộng lớn như thế này. Vậy nên tôi quyết định ngay sau khi tìm được nhà trọ thì tôi sẽ mang viên ma thạch đến cho lãnh chúa.
Hmm, cơ mà cái nhà trọ nằm ở đâu ấy nhỉ?
Tôi đã đi bộ được một lúc trong khi không ngừng nhìn ngó xung quanh, thứ duy nhất tôi tìm được là một tấm biển hướng dẫn đến Guild mạo hiểm.
Ừm, bằng một cách nào đó thì trong lúc tìm kiếm nhà trọ, tôi đã đến được Guild mạo hiểm luôn rồi. Bề ngoài của nó khả nổi bật với chiếc bảng hiệu hoành tráng cùng dòng chữ “Guild mạo hiểm” to đùng. Tôi có nên vào trong ngắm thử một lúc không nhỉ?
Có lẽ là tôi hơi sao nhãng một xíu, nhưng mà chẳng phải quái vật và ủy thác ở từng nơi đều khác nhau sao? Là một cựu game thủ, tôi đâu thể không tò mò về những nhiệm vụ mà mình có thể được giao trong tương lai đúng không?
Ư, sao tôi có cảm giác mình đang tự bào chữa một cách vô vọng vậy nhỉ?
「Xin thứ lỗi~」
Tôi từ từ tiến vào Guild mạo hiểm trong khi thì thầm lời chào để tránh bị nổi bật.
Đó là bài học mà tôi phải trải qua bao xương máu (của đám mạo hiểm giả) mới có thể rút ra được. Nếu cứ sấn sổ bước vào Guild thì kiểu gì cũng bị vướng phải rắc rối với đám mạo hiểm giả không não, để rồi phải đập nhừ tử bọn chúng, rồi sau đó được Chủ Guild mời uống trà. Chà, sao cái kịch bản nghe quen thế nhỉ?
Maa~ nếu trường hợp xấu nhất có xảy ra thì với huy hiệu hoàng gia in trên thẻ guild và con dao của Eleanora-san, tôi vẫn sẽ ổn thôi.
Tuy nhiên, tôi thực sự không muốn sử dụng đến con dấu của hoàng gia vì nó có thể gây ra thêm nhiều phiền phức nữa, nhất là khi tôi nhớ đến Atora-san.
Vấn đề là không biết liệu gia huy của Cliff có thể đem ra dùng ở cái nơi xa xôi này không nhỉ? Có khi người ta còn chẳng biết đến nó nữa ấy chứ.
Ừm, nếu nghĩ kỹ lại thì cả hai thứ đó đều thật khó để sử dụng. Đáng lẽ tôi nên nhờ Sanya-san viết hộ một bức thư giới thiệu. Được Chủ Guild mạo hiểm thủ đô chống lưng là đủ để ra oai với các Guild mạo hiểm khác rồi đúng không? Lần sau tôi phải nhờ chị ấy viết cho một bức mới được.
ʕ ˵ ̿–ᴥ ̿– ˵ ʔ
Tôi bước vào Guild một cách lặng lẽ.
Chẳng có ai chú ý đến tôi, có lẽ một phần là bởi vì Guild khá vắng, mọi người ra ngoài làm việc hết rồi chăng?
Những mạo hiểm giả còn lại đều đang ngồi chill tận hưởng thời gian của mình, gần như chẳng ai để ý để sự hiện diện của tôi.
Trong lúc tôi đang đi một vòng nhìn ngắm xung quanh, tôi bỗng nghe thấy giọng nói của một cô bé.
「Làm ơn, xin hãy đưa em đến đó」
Gì thế nhỉ?
Giọng nói đó phát ra từ một cô bé tóc đỏ cỡ tuổi Fina và Noa, em ấy đang năn nỉ một mạo hiểm giả.
「Làm ơn」
Cô bé cúi đầu trước mạo hiểm giả đó.
「Ta xin lỗi, nhóc hãy nhờ người khác đi」
Người đó từ chối rồi rời đi. Cô bé ngay lập tức tìm đến một mạo hiểm giả khác và đưa ra yêu cầu điều tương tự.
「Xin hãy giúp cháu」
「Cháu nên tìm một mạo hiểm giả ở cấp bậc cao hơn, điều này là quá sức đối với ta」
Cô bé lại bị từ chối một lần nữa.
Tôi cảm thấy có chút lo lắng cho em ấy nên đã đến chỗ chị gái lễ tân, người từ nãy đến giờ cũng theo dõi em ấy với ánh mắt lo lắng.
「Chuyện gì đã xảy ra với cô bé đó vậy ạ?」
「!?」
Chị lễ tân giật cả mình khi nhìn thấy tôi.
Dường như chị ấy còn chẳng nhận ra tôi đã vào trong Guild từ bao giờ.
「Ừm, xin chào cô bé gấu? Em cần gì sao?」
Bởi vì chiều cao và bộ đồ gấu nên trông tôi có hơi nhỏ tuổi hơn đám đồng lứa, cơ mà lâu lắm rồi mới có người đối xử với tôi như con nít đấy.
「Em là một mạo hiểm giả」
「Mạo hiểm giả!?」
Chị lễ tân mở to mắt nhìn tôi.
Ừ thì nó có vẻ khó tin thật.
「Vậy, chuyện gì đã xảy ra với cô bé đó thế ạ?」
Tôi bơ đẹp vẻ mặt ngạc nhiên của lễ tân-san và hỏi về cô bé tóc đỏ.
Mặc dù bị từ chối không biết bao nhiêu lần rồi nhưng em ấy không hề có dấu hiệu từ bỏ.
「Công hội đã dán yêu cầu của em ấy lên bảng nhiệm vụ rồi, nhưng hiện tại chẳng ai chấp nhận nên em ấy mới phải đi năn nỉ từng người một」
「Là do tiền thưởng quá thấp sao?」
Bởi vì đó là yêu cầu từ một đứa trẻ cho nên phần thưởng đặt ra có thể rất ít.
Tuy nhiên, dựa vào trang phục chỉnh chu và cách cư xử của cô bé, tôi không nghĩ đó là lý do.
「Không phải về chí phí, vấn đề là nội dung của ủy thác」
Nội dung ủy thác là gì mà khiến cả Guild chẳng ai dám nhận thế?
「Làm ơn」
Trong lúc tôi nghe về câu chuyện thì cô bé vẫn đang khẩn khoản cầu xin hết cỡ nhưng không một ai đến giúp.
Đám mạo hiểm giả còn lại cũng đều hướng ánh mắt của họ sang chỗ khác.
「Rốt cuộc thì cô bé muốn làm gì vậy ạ?」
「Nội dung ủy thác là hộ tống em ấy xuống tầng cuối cùng, tức đáy của Kim tự tháp Sa mạc. Đó vốn dĩ là một nơi rất nguy hiểm rồi, làm gì có ai dám dắt một đứa trẻ xuống nơi đó cơ chứ」
Kim tự tháp Sa mạc có phải là cái mà tôi nhìn thấy trước khi vào thành đúng không?
Tầng cuối cùng của nó nằm ở dưới lòng đất sao?
Thế mà tôi cứ nghĩ là người ta xây kim tự tháp để leo lên trên chứ.
「Nhưng rốt cuộc tại sao lại phải xuống đó vậy ạ?」
Lễ tân-san lắc đầu đáp lại.
「Chị không biết, ngoại trừ nội dung ủy thác thì chị cũng không hỏi thêm được bất kỳ thông tin nào nữa」
Sau khi liên tục bị từ chối, cô bé cúi đầu, siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình, cắn môi và trông như sắp khóc đến nơi rồi. Tuy nhiên, em ấy đã kìm nước mắt và ngẩn mặt lên. Đó cũng là lúc ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
「Gấu-san?」
Cô bé nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cùng có chút tò mò về câu chuyện của em ấy nên đã trả lời lại.
「Chuyện gì đã xảy ra thế? Em có cần chị giúp gì không?」
「Không, đây không phải là chuyện mà em có thể nói với Gấu-san」
Cô bé thẳng thừng từ chối, cúi đầu xuống và tiến về phía những mạo hiểm giả khác.
「Xin lỗi nhé Gấu-chan, nhưng mà em ấy không phải một đứa trẻ hư đâu」
Tôi hiểu mà. Em ấy không coi thường tôi, chỉ là chẳng ai dám giao một nhiệm vụ quan trọng với bản thân cho một cô gái mặc đồ gấu kỳ lạ mà thôi.
「Chị biết cô bé đó sao?」
「Em ấy là Karina-sama, thiên kim tiểu thư của lãnh chúa vùng này đó」
「Con gái lãnh chúa hở?」
Tình cờ thay, tôi tìm được một người có liên quan đến mục tiêu nhiệm vụ của mình một cách không ngờ tới.
Lúc tôi vô thức hướng ánh nhìn của mình vào em ấy thì một vào mạo hiểm giả khác đã bước vào Guild.
Mấy người này là những mạo hiểm giả mà tôi chạy ngang qua trước khi đến thành phố nhỉ?
「Đây là Guild mạo hiểm của thành phố hả? Nó to hơn tao nghĩ」
「Chúng ta có nên ở lại đây kiếm tiền một thời gian không?」
「Thành phố này cũng khá lớn nữa」
Từ những gì tôi nghe được thì có vẻ họ không phải người vùng này.
「Mày cũng nghe cảnh binh nhắc nhở rồi còn gì, thành phố này hiện đang gặp rắc rối」
「Nếu nó trở nên nguy hiểm thì lúc đó rời đi cũng chưa muộn mà」
Cô bé tóc đỏ chạy tới chỗ bọn họ sau khi nghe được cuộc trò chuyện. Sau đó, em ấy cố gắng nói chuyện với người đàn ông đeo đại kiếm trông giống như trưởng nhóm.
「Xin lỗi, chú có thể làm ơn giúp cháu một việc có được không?」
「Gì? Bọn ta không có thời gian đâu bé con」
「Xin chú làm ơn nghe cháu nói trước được không ạ?」
「Bọn ta mệt lắm rồi. Ta cũng không có dư thời gian để nghe chuyện của một con nhóc」
Gã ta uể oải đẩy cô bé sang một bên.
Lực đẩy tuy nhẹ so với đám mạo hiểm giả nhưng lại quá mạnh bạo đối với một cô bé.
Em ấy ngã xuống sàn.
「Xin hãy chờ đã」
Mặc dù vậy, cô bé ngay lập tức đứng dậy và cố đuổi theo.
Gã đó cố đẩy em ấy sang một bên một lần nữa.
Nhưng lần này thì không được đâu.
「Gì nữa?」
Tôi bắt lấy tay hắn. Cụ thể thì miệng của rối gấu đang cắn chặt lấy cánh tay của gã ta.
「Gấu?」
「Gấu-san?」
「Dù có từ chối thì cũng đừng đẩy cô bé thế chứ?」
Tôi trừng mắt lên một chút khi nhìn gã ta.
Ngay lúc đó, một người trong nhóm của gã buộc miệng thốt lên.
「Gấ-! Tại sao Gấu đẫm máu lại ở đây!?」
Anh ta ngay sau đó lùi lại một cách hoảng loạn rồi núp sau đồng đội của mình.
Gấu đẫm máu? À, là tôi đấy.
Đúng là hoài niệm ghê.
「Đ-Đi thôi, tốt hơn hết là tránh xa con gấu đó ra」
「Gì? Mày biết con nhóc ăn mặc kỳ quái này hả?」
Trong khi đặt câu hỏi, gã ta dùng sức vung tay mình khỏi miệng của rối gấu.
Nhưng tất nhiên, 1mm cũng không thoát.
「Không, tao không biết gì hết」
Người đó trả lời một cách dứt khoát trong khi ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Không, không, dù chối cỡ nào đi nữa thì anh bạn cũng biết tôi mà đúng không? Anh còn vừa buộc miệng gọi tôi là Gấu đẫm máu còn gì?
Cơ mà cái vẻ sợ hãi này… có vẻ như anh ta nằm trong danh sách những người được tôi bón hành trước đó rồi ha~
「Thế, cô bé gấu còn định ôm cánh tay của ta đến khi nào nữa?」
「Cho đến khi ai đó bỏ cuộc trước chăng?」
Nghe câu trả lời của tôi, gã ta nỗ lực dồn sức nhiều hơn.
Tuy nhiên, khi nhận thấy sự bình tĩnh của tôi, nụ cười trên mặt hắn cũng tắt ngúm.
Cô bé đúng sau tôi có vẻ bối rối không biết phải làm gì.
「Đủ rồi đấy, như tao đã nói, tốt nhất là tránh xa con gấu đó ra」
Anh chàng lúc nãy buộc miệng gọi tôi là “Gấu đẫm máu” nhỏ giọng khuyên gã ta.
「Đó là một lời khuyên tốt đấy, vậy ông anh tính sao?」
Gã ta dồn sức lần cuối trong vô vọng.
Ngược lại, tôi cũng từ từ ép hắn lùi về phía sau.
Mặt gã dần biến sắc.
「Chết tiệt! Đi thôi. Báo cáo nhiệm vụ nhanh rồi ra ngoài uống rượu」
Tôi buông cánh tay gã ra.
Gã ta hất tay rồi bước về phía lễ tân.
Anh chàng có vẻ biết tôi cũng đi theo sau, trông anh ta hãi lắm rồi.
Chà, chắc hẳn là anh ta nằm trong những thành phần từng ăn đấm của tôi đúng không?
「Ano…」
Cô bé đứng phía sau tôi lên tiếng.
「Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?」
「Vâng, em ổn. Cảm ơn chị, Gấu-san」
Tốt, có vẻ như em ấy không bị thương ở đâu hết.
「Nếu muốn nhờ người ta tiếp nhận ủy thác thì trước tiên em cần phải tìm đúng người cái đã. Không phải mọi người đều sẵn sàng lắng nghe em đâu, biết chưa?」
Trong lúc tôi khuyên bảo thì em ấy nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt đỏ hoe.
「Chị là mạo hiểm giả ạ?」
Chuẩn rồi, chị là mạo hiểm giả hàng hiệu đó~ mặc dù trông thì không giống lắm.
「Đúng vậy」
「Karina-sama, ngài nên về nhà đi thôi. Nếu có người chấp nhận ủy thác thì chị sẽ liên hệ với em ngay, có được không?」
Khi cô bé đang nhìn tôi và chìm vào suy nghĩ thì lễ tân-san đến gọi em ấy.
Mặc dù nói sẽ liên lạc sau nhưng chẳng phải lúc nãy chị ấy khẳng định chắc nịt là chẳng ai dám nhận ủy thác đó còn gì?
Hmm, tôi có cảm giác chị ấy đang đuổi khéo cô bé đi để tránh gặp phải rắc rối.
Chà, sẽ thật khủng khiếp nếu con gái lãnh chúa bị thương bởi vì quyết định của Guild. Vậy nên tôi có thể hiểu được suy nghĩ của chị ấy.
「Vâng, em hiểu rồi, xin nhờ chị ạ」
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô bé cúi đầu cảm ơn và rời khỏi Guild.
Tôi cũng quên mất mục đích ban đầu của mình khi đến đây là gì rồi nên tôi quyết định đuổi theo em ấy.