Sau khi được tôi hứa tặng cho một bộ sách tranh, Noa liền ngồi xuống để đọc tiếp. Fina cũng bỏ cuộc và nhập hội với Noa luôn. Giờ chỉ còn mỗi tôi phải vắt óc suy nghĩ làm sao để thêm Noa vào trong câu truyện mà thôi…
Cơ mà tạm thời dẹp chuyện đó sang một bên đi, nhìn sang Tilia tôi nhớ ra thêm một lý do nữa mà tôi đến cung điện.
「Tilia, hôm nay mình có thể gặp nhà vua được không?」
Tôi hỏi Tilia khi nhỏ đang vui vẻ cưỡi trên lưng Gấu Kyuu. Thật lòng thì tôi cũng không muốn gặp ổng đâu, nhưng mà lỡ hứa sẽ tặng ổng vài cây kẹo bông rồi nên tôi phải giữ lời… Tốt nhất là cứ làm nhanh trong hôm nay luôn cho gọn.
「Cậu muốn gặp Phụ hoàng hở?」
「Umu, tớ muốn gặp ông ấy trước khi về nhà. Nếu không thể thì nhờ cậu nhắn lại với ông ấy mấy câu nhé」
Khi đến gặp Tilia, anh lính canh để bọn tôi vào mà không hề chạy đi báo với nhà vua, chắc là do Eleanora-san đã dặn như thế.
「Tớ định mang cho ông ấy vài que kẹo bông, nhưng nếu hôm nay không được thì tớ sẽ mang đến vào lần sau. Cậu có thể nhắn lại với nhà vua hộ tớ được không?」
Máy làm kẹo bông vẫn yên vị bên trong Hộp Gấu cho nên tôi có thể làm chúng bất kì lúc nào. Vậy nên đem kẹo cho ổng bây giờ hay lần sau cũng không gì khác nhau hết.
「Hmm… Cậu chờ mình chút nha?」
Tilia nhanh chóng trèo xuống khỏi bé gấu rồi rời khỏi phòng, sau đó nhỏ cũng nhanh chóng trở lại.
「Mình vừa gọi Phụ hoàng rồi, ông ấy sẽ qua đây sớm thôi」
Vậy là bây giờ muốn gặp nhà vua thì chỉ cần gọi ổng một tiếng thôi hả? Không, không, dù là vì thức ăn đi nữa cũng đâu thể như thế được đúng không?
「Sẽ tốt hơn nếu tớ đến gặp nhà vua thay vì gọi ông ấy tới đây chứ」
「Maa~ không có vấn đề gì đâu mà」
Chuyện này thật sự không đáng. Gọi nhà vua tới tận đây chỉ vì vài que kẹo bông gòn… ừm, chắc là cũng chẳng sao đâu ha?
Mặc kệ những suy nghĩ của tôi, ông vua nhanh chóng bước vào phòng như chẳng có gì kỳ lạ cả.
「Hôm nay cô đến phòng Tilia chơi hở?」
「Tilia đã giúp tôi rất nhiều trong suốt lễ hội trường nên tôi đến đây để cảm ơn cậu ấy」
「Ta hiểu rồi, vậy thì chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?」
Tilia, Flora-sama và Shuri đang chơi cùng hai bé gấu trong khi Noa và Fina đang ngồi đọc sách tranh. Cảnh tượng thế này không thường xuất hiện trong phòng công chúa đâu nhỉ?
「Con muốn gặp các bé gấu của Yuna nên mới nhờ cậu ấy triệu hồi chúng đấy ạ」
Tilia vừa nói vừa leo trở lại lưng Gấu Kyuu. Nhà vua cạn lời nhìn nhỏ một lúc rồi lại quay sang tôi.
「Thế lần này là gì vậy? Ta được nghe rằng cô có một món quà dành cho ta đúng không?」
「Maa~ tôi từng hứa sẽ mang cho ngài mấy que kẹo bông mà. Ngài có muốn ăn thử chúng bây giờ luôn không?」
「A, là cái đó hở! Cho ta xin nhé」
Chà, không còn cách nào khác nhỉ? Tôi sẽ chuẩn bị đồ nghề luôn vậy.
Tôi lôi chiếc máy làm kẹo và một ít đường ra rồi đặt hết lên bàn. Nhà vua tò mò nhìn vào những thứ tôi vừa bày ra.
「Thứ này trông kỳ lạ nhỉ?」
「Nó là máy làm kẹo bông gòn đấy ạ」
Tôi bật máy lên, chờ nó đạt đủ độ nóng rồi đổ đường vào. Một lúc sau, những sợi tơ mỏng dần xuất hiện, tôi dùng chiếc que cuộc chúng lại và một chiếc kẹo bông xinh xắn đã ra đời.
「Món này chỉ được làm từ đường thôi hả?」
「Đúng vậy, nó rất ngọt thế nên ngài hãy dùng kèm thứ này nhé」
Tôi mang ra ít trà từ Hộp gấu.
「Túi đồ của cô chứa được nhiều thứ thật」
Chà, Hộp gấu của tôi giống hệt như chiếc túi thần kỳ của con mèo máy nào đó cho nên nó đầy nhóc mấy thứ linh tinh.
Ít ra thì nó chỉ chứa những thứ mà tôi đã nhét vào mà thôi nên tôi có thể mơ hồ nhớ được những thứ bên trong đó, có đôi khi Thần linh tùy tiện bỏ thêm vài thứ vào mà không nói cho tôi biết.
Cũng may là giờ bả không làm thế nữa rồi.
「Cô đúng là giỏi sáng tạo ra mấy thứ kì lạ. Đến cả ta còn chưa từng nghe nói về loại kẹo này bao giờ」
Nếu ông biết đến thứ này thì tôi mới bất ngờ đó, cơ mà mấy thứ này không phải là công việc của nhà vua nên ông ấy cũng chẳng cần phải quan tâm về chúng đâu, làm ơn tập trung vào công việc của mình và đừng trốn việc nữa nhé.
Lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ thì nhà vua đã xử xong que kẹo rồi.
「Khá ngọt đấy」
「Tất nhiên rồi, nó được làm hoàn toàn từ đường cơ mà」
「Nhưng cảm giác khi ăn nó thật thú vị, cứ như nó tan chảy ngay trong khoang miệng đúng không?」
「Phụ hoàng, cho con ăn với!」
Nhà vua đưa que kẹo tôi vừa làm xong cho Flora, em ấy vui vẻ ngoạm lấy và ăn hết que kẹo chỉ trong tíc tắc. Maa~ giờ thì tôi đã thực hiện lời hứa của mình rồi nên mong là tương lai tôi sẽ không bị ông ấy làm phiền.
「Nhắc mới nhớ, Eleanora không có ở đây. Cô ta đi đâu rồi?」
「Eleanora-san về nhà để lấy vài thứ liên quan đến công việc rồi ạ」
Tôi quyết định giấu đi vụ cô ấy đang trốn việc để đang bàn chuyện với đám Shia. Dù sao thì cũng tại tôi đề cử cái nhà hàng đó mà.
Một lúc sau, Flora-sama lăn ra ngủ sau khi chơi đã đời với các bé gấu. Để không đánh thức công chúa, chúng tôi lặng lẽ rời khỏi cung điện sau khi đã cảm ơn Tilia và thực hiện lời hứa với nhà vua.
「Yuna, lần sau lại đến chơi nha. Nhớ là đến lúc mình có ở nhà đấy」
Cái này thì hên xui, nhưng mà tôi mong có thể gặp lại nhỏ vào lần sau. Tuy nhiên, nếu xét đến những chuyến ghé thăm trước giờ thì chắc là hơi khó để điều đó xảy ra nếu không hẹn trước.
Quay trở lại dinh thự, Eleanora-san trở về vào buổi chiều và tiếp tục phàn nàn về việc bị nhà vua mắng.
「Cô chỉ nói chuyện với tụi Shia một chút về bữa tiệc trước khi đi làm tiếp thôi mà. Sao ông ấy lại tức giận cơ chứ」
Chẳng phải cô mất nửa ngày cho việc đó luôn sao? Mặc dù tôi cũng có lỗi khi gợi ý nhà hàng gấu nhưng là người lớn thì cô phải biết sắp xếp thời gian của mình đi chứ.
「Fumu, dù sao thì con gái cô vẫn quan trọng hơn hết thảy nên cô chấp nhận điều đó」
Biết ngay là cô sẽ nói thế mà… Cách Eleanora-san trả lời mà không thèm suy nghĩ làm tôi nhớ đến bộ đôi phụ huynh của mình ở thế giới cũ, tuy có hơi khác một chút.
Có lẽ tôi nên khuyên cô ấy nên tập trung vào công việc của mình trước khi chuyển sang mấy thứ linh tinh khác? Cơ mà tôi làm gì có quyền lên tiếng về việc đó cơ chứ.
Sau bữa tối, tôi nhờ Eleanora-san in thêm quyển thứ 3 của sách gấu, cô ấy cũng nói là sẽ đưa một bộ cho Noa nên tôi không cần phải lo.
「Mẹ thật quá đáng! Mẹ còn không thèm nói cho con biết về những quyển sách tranh nữa」
「Mẹ cứ nghĩ là Noa đã biết từ lâu rồi chứ」
「Con có biết gì đâu!」
Noa xụ mặt không tin tưởng Eleanora-san.
「Nhưng con biết đó, tác giả của chúng đều là Yuna-chan, hơn nữa, mấy đứa đều ở Crimonia cơ mà?」
Giờ thì cô ấy lại cố đổ tội lên người tôi? Chết thật, đúng là chúng tôi sống cùng một thị trấn, cũng chính là tôi đã vẽ mấy quyển sách đó. Và…
Hmm… tiêu rồi, tôi chẳng tìm ra được lý do nào để trốn tội lần này hết.
「…Khi nào vẽ xong quyển tiếp theo thì chị sẽ mang nó đến cho em trước tiên nha」
「Chị hứa rồi đó!」
Vì Noa bắt tôi phải hứa nên giờ tôi phải nhanh chóng nghĩ ra cốt truyện cho quyển tiếp theo thôi…
「Yuna-chan, ngày mai các con sẽ trở về hở?」
「Vâng, tụi con không thể ở lại đây thêm nữa đâu」
Nếu Fina và Shuri không sớm trở về thì Tirumina-san sẽ lo lắng mất, thành ra sáng mai chúng tôi sẽ xuất phát để về nhà. Nếu dùng Cổng Gấu để di chuyển thì chúng tôi sẽ có thêm thời gian để ở chơi thêm một xíu, nhưng cả Noa và Shuri đều mong ngóng chuyến đi cùng các bé gấu cho nên chúng tôi cũng không thể dùng nó được. Nói chung là tôi đã từ bỏ ý tưởng đó và quyết định sẽ cưỡi hai bé gấu về dinh rồi.
「Maa~ vậy thì cô sẽ chuẩn bị xe ngựa để tiễn mấy đứa ra cổng thành nhé」
「Cám ơn cô, lần này chúng ta đi cùng nhau nha Shuri」
「Vâng!」
「Tụi Marcus cũng sẽ đến tiễn nên nhớ chờ tụi mình đó」
Dù có hơi thừa nhưng tôi không nỡ từ chối lời đề nghị đó.
「Fina-chan, Shuri-chan, hai đứa có thể đến đây chơi bất kì lúc nào nha」
「Vâng ạ」
「Con cám ơn cô」
「Noa, nhớ nghe lời Cliff đó nha~」
「Vâng, con biết rồi mà」
「Yuna-chan, nhớ báo cho cô biết nếu con bé trở nên hư hỏng nha」
「Mẹ này!」
Sáng hôm sau, có rất nhiều người đến tiễn chúng tôi, tôi cũng tự hứa sẽ chiêu đãi bọn trẻ một bữa thịnh soạn vào đêm đầu tiên của chuyến đi về nhà.
Góc nhìn của Marcus:
Yuna-san đã lên đường về Crimonia và không khí náo nhiệt của lễ hội cũng dần lắng xuống.
Bởi vì hôm nay được nghỉ nên cả bọn chúng tôi quyết định mời những người bạn đã giúp đỡ trong suốt lễ hội đến một bữa tiệc cảm ơn. Địa điểm là một nhà hàng mới mở, dưới sự cho phép của Eleanora-san.
Chỉ mỗi Shia biết chỗ nhà hàng nên mọi người đều tập trung trước cổng học viện để đi cùng nhau đến điểm hẹn.
「Mọi người đều có mặt rồi nhỉ?」
Tất cả đều đến đúng giờ nên chúng tôi cứ thế đi thẳng đến nhà hàng.
「Marcus nè, tớ đã rất mong chờ ngày hôm nay đấy」
「Ừ, tớ nôn tới mức bỏ bữa sáng luôn」
Cả Yuna-san và Eleanora-san đều nói đồ ăn ở đây rất ngon, đó là lý do chính để chúng tôi chọn nhà hàng này làm điểm đến.
Thật ra tôi cũng có chút mong đợi nhưng món ăn mà vị bếp trưởng hoàng gia nấu ra. Tất nhiên, một nhà hàng dưới sự quản lý của Bệ hạ thì không thể nào bày ra những món ăn thất vọng được.
「Tilia-sama sẽ đến sau đúng không?」
「Ừ, cậu ấy biết vị trí của nhà hàng nên sẽ tự mò đến」
Cuối cùng thì Shia vẫn là người duy nhất trong nhóm biết nó nằm ở đâu. Chúng tôi đã gặn hỏi cậu ấy trước khi đi nhưng cậu ấy chỉ cười trừ và không chịu nói gì hết. Dựa theo biểu hiện thì hẳn là cậu ấy đang giấu chúng tôi một thứ gì đó rồi, nhưng dù nghĩ thế nào thì cả bọn cũng không thể đoán ra.
Bọn tôi cứ thế nối bước theo Shia, dù số lượng rất đông nhưng cả bọn di chuyển rất nhanh chóng, có lẽ là vì đứa nào cũng háo hức ra mặt.
Khi vừa đến nơi, ánh mắt của chúng tôi lập tức dính chặt vào hai vật thể to đùng đứng trước cửa tiệm.
「Shia, là chỗ này sao?」
「Đúng rồi đó」
Đập vào mắt chúng tôi là một kiến trúc to lớn tuyệt đẹp. Nhấn mạnh vào sự “to lớn” đó là hai bức tượng gấu khổng lồ hiên ngang đứng trước cạnh lối đi. Một con gấu ôm một chiếc muỗng to trong khi con gấu còn lại ôm lấy một cái nĩa khổng lồ không kém.
「Cái gì thế này?」
「Một con gấu?」
「A, hình như ba mẹ tớ từng nhắc đến chỗ này rồi」
「Tớ cũng thế, tớ nhớ mình từng nghe ai đó nói về tượng gấu trước cửa tiệm」
Có vài người trong nhóm đã biết về nhà hàng này. Ít ra thì Timor và Cattleya trông có vẻ cũng lú giống như tôi.
「Shia, không lẽ nhà hàng này là…」
「Ừ, mình nghĩ nó có liên quan đến Yuna-san đó」
「Liên quan đến Yuna-san hở…」
「Nếu vậy thì thức ăn hẳn là ngon lắm」
Yuna-san luôn mang theo những món ăn trông kỳ lạ nhưng lại rất ngon… chả hiểu sao giờ nhắc tên cậu ta tôi lại có cảm giác ớn lạnh nữa?
「Giờ thì vào thôi nào」
Chúng tôi theo Shia vào bên trong. Một nữ nhân viên nhanh chóng xuất hiện để tiếp đón chúng tôi.
「Chào mừng đến nhà hàng. Chúng tôi đang chờ mọi người đó, các học sinh đến từ học viện」
「Xin lỗi vì đã làm phiền. Có thể sẽ hơi ồn ào nhưng xin mọi người hãy chăm sóc bọn em ạ」
「Chúng tôi đã có đủ thông tin từ Eleanora-san rồi nên mọi người cứ yên tâm. Xin hãy đi theo tôi」
Dù bên ngoài cửa tiệm là hai bức tượng gấu khổng lồ nhưng nội thất bên trong quán lại vô cùng sang trọng. Tôi cứ lo lắng bên trong cũng toàn là gấu nhưng may là không phải. Chúng tôi vừa nhìn ngó xung quanh vừa đi theo nữ nhân viên đến bàn tiệc. Ở đó có rất nhiều loại bánh mì trông ngon mắt xếp thành hàng ngay ngắn trên mặt bàn.
「Chúng tôi sẽ mang món ăn ra trong ít phút nữa」
Nữ nhân viên cúi đầu chào rồi bỏ đi. Sau khi cả bọn ổn định chỗ ngồi thì tôi đứng lên và bắt đầu nói.
「Ừm, mặc dù có hơi gấp gáp nhưng đây là bữa tiệc cảm ơn mà bọn tớ gửi đến những người đã giúp đỡ bọn tớ trong suốt lễ hội, nhờ có các cậu bọn tớ mới đạt được giải ba danh mục bình chọn quầy ẩm thực, hôm nay các cậu cứ ăn thỏa thích đi nhé」
Chúng tôi nâng ly chúc mừng đúng lúc nữ nhân viên lúc nãy quay lại.
「Bây giờ chúng tôi sẽ phục vụ món ăn」
Một bàn tiệc hoành tráng được bày ra sau đó. Mỗi món ăn đều siêu ngon đúng như Eleanora-san nói, đứa nào đứa nấy đều dùng cả cơ thể và trái tim để thưởng thức bữa tiệc này.
「Marcus! Món nào cũng tuyệt vời hết á!」
「Tụi mình phải chia tiền sao đây?」
「Đừng lo về chuyện đó, mọi người cứ ăn đi」
Cứ như chỉ chờ nghe được mỗi câu đó, tụi nó lao vào ăn như chưa từng được ăn. Trời ạ, cũng may là tụi tôi đã thành công ép Eleanora-san nhận một khoảng tiền dù cô ấy một mực từ chối, chứ nếu không thì xấu hổ chết mất.
「Cơ mà nếu không chia tiền thì các cậu có ổn không? Tớ không muốn thấy cảnh các cậu đi rửa bát để trả nợ đâu đấy」
「Được rồi mà, tớ không muốn lấy tiền từ những người đã giúp đỡ bọn tớ đâu, chỉ cần các cậu tận hưởng bữa tiệc này là bọn tớ đã thấy vui rồi」
Dù bọn tôi đã lấy toàn bộ tiền dành dụm để trả cho Eleanora-san rồi nhưng tôi tự hỏi những món ăn được bày trên bàn này thật sự có giá bao nhiêu. Đây là nhà hàng do Bệ hạ đích thân quản lý nên hẳn là con số phải khủng khiếp lắm, nó khiến tôi sợ hãi tới nỗi không dám mở miệng hỏi Eleanora-san luôn.
「Lễ hội trường năm nay xảy ra nhiều chuyện ghê luôn」
「Câu chuyện hài nhất chắc là vụ con gấu nào đó đã cướp sạch phần thưởng của mấy gian hàng trò chơi nhỉ?」
「Ồ, chuyện đó hả?」
「Tớ đã tận mắt chứng kiến con gấu đó biểu diễn nè, đó là một cô nàng mặc đồ gấu đáng yêu đó. Mọi lưỡi dao của cô ấy đều trúng hồng tâm hết luôn」
「Dù chỉ thấy thoáng qua nhưng bộ đồ đó dễ thương thật ha」
「Cậu cũng quan cô ấy đúng không Shia?」
「À-ừ, nhưng mà mình không được phép nói về cô ấy」
Eleanora-san đã dặn cả bọn không được nói gì về Yuna-san hết. Mà có nói cũng chả ai tin đâu.
「Quầy kẹo bông của các cậu nổi lắm đó」
「Tớ cứ tưởng các cậu được giải nhất rồi cơ」
「Tại vì món ăn của bọn mình không no nên mới thiếu phiếu thôi. Nếu lễ hội kéo dài hơn một chút thì có khi kết quả đã khác rồi」
Timor nói đúng. Chúng tôi đã ăn rất nhiều kẹo bông lúc tập làm và đúng là nó dễ ngấy và ăn không no. Liệu có thể cho thêm hương vị vào được không nhỉ? Nếu làm được thì có khi chúng tôi thắng giải nhất năm sau đấy.
「Mình thì thấy trận đấu của Rutum-san với cô gái bí ẩn là ấn tượng nhất」
Tôi cũng ước mình được chứng kiến trận đấu đó. Cậu ta thật là may mắn khi được xem. Mà thôi, ít ra tôi cũng biết cô gái bí ẩn đó là ai nên cũng không tính là thua thiệt.
「Một cô gái xinh xắn như thế mà có thể chặn đứng tất cả đòn tấn công của Rutum-sama rồi còn tung chiêu đáp trả nữa chứ. Nói chung đến tận bây giờ nhắc lại tớ vẫn còn run lên vì phấn khích đây này」
「Tớ hiểu mà, cách cô ấy di chuyển cũng thật đẹp mắt, đặc biệt là cái cách mái tóc đen dài tuyệt đẹp kia tung bay theo từng bước di chuyển của cô ấy」
Rinea cũng nhập hội hâm mộ Yuna-san và tấm tắc khen ngợi cách di chuyển tinh tế của cậu ấy. Đúng là Yuna-san tóc vừa dài vừa đẹp thật nên cảnh tượng kia cũng đáng xem đấy chứ.
「Trận đối đầu với vị hiệp sĩ cũng hấp dẫn không kém」
「Đúng vậy, đó là khi mà cậu ấy chứng minh cho mọi người thấy nữ giới cũng có thể mạnh mẽ. Mình đã tự tin hơn rất nhiều sau khi xem trận đấu đó」
Không chỉ mỗi nữ sinh mà mấy đứa con trai cũng phát cuồng lên sau khi xem trận đấu đó, bọn nó cũng liên tục bàn tán về nó. Riêng tôi không ghen tỵ với mấy tên may mắn kia đâu. Dù sao thì cô gái bí ẩn đó cũng đã hứa sẽ đấu với tôi một trận rồi. Được tự mình tham chiến tất nhiên là đã hơn ngồi xem rồi đúng không?
「Mà chúng ta không thể gặp lại cậu ấy lần nào nữa nhỉ?」
Shia từng nói là Yuna-san đến thủ đô khá thường xuyên nhở? Nhờ có mấy con gấu triệu hồi nên cậu ta thường chạy ù tới đây rồi chạy về.
Cơ mà vì có người nhìn thấy quần nhỏ của cậu ấy trong trận đấu cho nên cậu ấy đã thề sẽ không bao giờ mặc đồng phục một lần nào nữa.
Vậy nên nếu có đến học viện lần nữa thì chắc cậu ấy chỉ xuất hiện trong bộ đồ Gấu mà thôi.
Riêng tôi chẳng thể hiểu nổi cái lý do đó, ý tôi là, mấy người đó chỉ thấy một xíu quần nhỏ của cậu ta thôi đúng không? Đó đâu phải là vấn đề lớn đúng không? Cơ mà khi tôi nói điều đó thì bị cả Shia và Cattleya mắng rằng 「Con gái đứa nào cũng cảm thấy xấu hổ nếu bị nhìn thấy quần nhỏ thôi, ít hay nhiều không có quan trọng」
Tôi sợ mình sẽ bị ép học một khóa tâm lý con gái nếu tiếp tục chủ đề đó nên đã sủi ngay và luôn.
Cả bọn tiếp tục vừa ăn vừa nói, không lâu sau đó nữ nhân viên lúc nãy trở lại cùng với Tilia-sama, và ngay phía sau cậu ấy là…
「Phụ hoàng! Con đã nói với người là các bạn của con sẽ sợ hãi nếu người đột nhiên xuất hiện rồi mà, giờ thì người nhìn xem」
「Ta biết rồi mà, ta sẽ trở về cung điện ngay khi chào hỏi bạn của con」
Bệ hạ cùng với Tilia-sama cùng bước đến chỗ chúng tôi.
Tất nhiên không chỉ có mỗi tôi là người ngạc nhiên vì sự xuất hiện của ngài ấy. Tất cả mọi người trên bàn tiệc một nửa cứng đờ vì sợ hãi, một nửa quay sang tôi và Shia để tìm câu trả lời. Shia chỉ lắc đầu, còn tôi thì đang cố hỏi chúa thử xem ổng có biết chuyện gì xảy ra ở đây không.
「Mấy đứa không cần phải lo lắng, ta chỉ đến để gặp những người bạn của Tilia mà thôi」
「Phụ hoàng dùng con làm cớ để trốn việc đúng không?」
「Đừng có nói những lời đau lòng thế chứ. Con sẽ phá hủy phẩm giá của một nhà vua đấy. Ahem! Thật ra ta đến đây mục đích là để kiểm tra nhà hàng trước khi nó đi vào hoạt động. Vậy mấy đứa nghĩ sao về thức ăn hửm?」
Bệ hạ đặt ra một hỏi nhưng không một ai trong đám chúng tôi dám mở miệng trả lời. Cả đám mặt cắt không còn một giọt máu sau khi chứng kiến sự xuất hiện bất ngờ của ngài ấy, tôi không biết có còn ai nếm được vị của thức ăn để mà trả lời không nữa. Cơ mà nếu có thì tôi cũng sẽ chặn họng nó lại ngay, tốt nhất là đừng có đánh giá gì về món ăn của Đức vua hết, nếu không muốn tự dưng bay đầu.
Bữa tiệc tiếp tục trong im lặng cho đến khi Eleanora-sama bất ngờ xuất hiện rồi cãi nhau với Bệ hạ và lôi ngài ấy đi mất. Chỉ khi đó thì bọn tôi mới hoàn hồn trở lại…
Eleanora-sama tuyệt thật đấy, cả đời tôi cũng không dám nghĩ đến chuyện làm như thế với Đức vua đâu. Tuy nhiên, khi cả bọn cảm ơn Shia, cậu ấy lại trả lời「Chà, mẹ tớ không tuyệt thế đâu」.
Nhưng nhờ có sự xuất hiện của Eleanora-sama nên bữa tiệc mới có thể kết thúc tốt đẹp. Các đầu bếp đều hỏi ý kiến của bọn tôi về các món ăn nhưng cả đám chỉ có thể cho được vài lời đánh giá qua loa bởi vì bị sang chấn tâm lý từ sự xuất hiện của Bệ hạ. Tôi cũng chỉ nhớ là món nào cũng ngon, nhưng ngoài cái đó ra thì chẳng còn nhớ được gì nữa.
Trước khi rời đi, các đầu bếp mang ra một món ăn cuối cùng, pudding, thứ được họ giới thiệu là món ăn tuyệt vời nhất trên thế giới. Chà, đây cũng là một ăn do Yuna-san tạo ra đúng không?