Tôi đổi trang phục về lại bộ đồ gấu của mình, sau đó chia tay Eleanora-san và tự mình đến gặp công chúa Flora.
Maa~ mặc bộ đồ gấu làm tôi cảm thấy bình yên hơn hẳn. Bộ đồng phục khiến tôi lúc nào cũng phải để ý xung quanh hết á, đôi khi nó còn làm cho tôi cảnh giác như thể sắp bị tấn công bất ngờ nữa cơ. Được bao quanh bởi cảm giác mofumofu này một lần nữa cho tôi một cảm giác an toàn tuyệt đối.
「Gấu-san!」
Khi vừa bước vào phòng của công chúa, Flora-sama lao thẳng về phía tôi không chút chần chừ. Khác với ngày hôm qua, em ấy nhận ra tôi ngay lập tức. Maa~ tôi cũng nghĩ là em ấy thích hình dạng này của tôi hơn.
Hôm nay tôi đã gặp phải quá nhiều chuyện mệt mỏi rồi, vậy nên tôi đành ủy thác việc chơi đùa với công chúa cho Gấu Yuru và Gấu Kyuu. Trông em ấy cũng vô cùng hạnh phúc khi Gấu Yuru và Gấu Kyuu xuất hiện. Tôi vừa ngắm nhìn Flora-sama vui chơi vừa nhâm nhi tách trà được Anju-san pha cho.
「Yuna-sama, cho phép tôi hỏi em một điều nhé」
Anju-san, người nãy giờ chỉ đứng quan sát chúng tôi, ngập ngừng mở lời.
「Có chuyện gì vậy ạ?」
「Ano, là về những chú gấu bông mà em đã tặng cho Flora-sama, em có thể cho tôi biết nguồn gốc của chúng có được không?」
「Gấu bông của công chúa ạ?」
「Vâng, tôi đang nói về Gấu bông Kyuu-sama và Gấu bông Yuru-sama đấy ạ」
「Chị cũng muốn có chúng sao, Anju-san?」
「Thật ra tôi muốn tặng nó cho đứa con gái của mình」
Chà, đây vốn dĩ là hàng handmade, hơn nữa còn là bản giới hạn.
Thế nên ngoài tôi ra thì chẳng ai có thể mua được chúng nữa đâu.
「Chúng là do người quen của em làm ra đấy ạ」
「Nếu vậy tôi có thể nhờ em liên hệ với người đó làm giúp tôi một bé gấu bông có được không? Tất nhiên tôi sẽ trả phí đầy đủ」
Ừm~ tôi cảm thấy không ổn lắm nếu để Anju-san trả tiền như thế. Cứ mỗi lần tôi ghé ngang đây, tôi đều nhận được sự chăm sóc ân cần của chị ấy mà.
「Nếu không phiền thì để em tặng chị nhé?」
「Như vậy có được không ạ?」
「Tất nhiên rồi, từ trước tới giờ em vẫn luôn được Anju-san chăm sóc cơ mà」
Hơn nữa, con gái chị ấy cũng là fan sách gấu của tôi, một đứa trẻ như thế hẳn sẽ nâng niu các bé gấu bông thôi.
「Chị chỉ cần một bé gấu bông thôi ạ?」
「Vâng, con gái tôi vẫn chưa biết về Gấu Yuru-sama và Gấu Kyuu-sama nên không có vấn đề gì đâu ạ」
「Nếu vậy chị thích ai hơn?」
「Tôi nghĩ Gấu bông Yuru-sama sẽ tốt hơn. Gấu bông Kyuu-sama dễ bị bẩn lắm ạ」
Quả thực là bộ lông trắng muốt của Gấu Kyuu rất dễ bám bẩn.
Các bậc phụ huynh hẳn sẽ không thích điều đó rồi. Vậy nên tôi sẽ tặng Gấu bông Yuru cho chị ấy.
「Cảm ơn em nhiều lắm, Yuna-sama. Nếu được thì lần sau ghé thăm, hãy cho phép tôi được cảm ơn em bằng cách khác nhé」
「Chị không cần phải để ý chuyện này đâu. Maa~ nếu để cảm ơn thì cho em xin thêm một tách trà nữa nha」
「Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay」
Anju-san mỉm cười và mang cho tôi một tách trà mới.
Tôi tiếp tục thư thả thưởng thức tách trà thơm phức vừa được mang ra.
Một lúc sau, công chúa Flora đã thiếp đi sau khi vui chơi đã đời cùng các bé gấu.
Em ấy sau đó được Anju-san bế lên giường.
「Gấu Yuru, Gấu Kyuu. Cảm ơn hai em nha~」
Tôi cảm ơn hai bé gấu vì đã chơi cùng với Flora-sama.
「Gấu Yuru-sama và Gấu Kyuu-sama đều nghe lời thật đó」
「Vâng, hai em ấy ngoan lắm ạ」
Tôi có cảm giác mình giống như mấy bà nội trợ đang khoe con vậy á. Cơ mà chính tôi là người đã triệu hồi ra chúng cho nên chuyện đó cũng không hẳn là sai nhỉ?
Tôi tranh thủ cưng nựng hai bé gấu trong lúc chờ đợi.
Chẳng mấy chốc Eleanora-san đã xong việc và ghé sang để đón tôi.
「Eleanora-san? Trông cô mệt mỏi quá, có chuyện gì xảy ra ạ?」
Nói thật thì không chỉ mệt mỏi thôi đâu, trông cô ấy cứ như sắp hồn lìa khỏi xác luôn rồi ấy.
「Uu~ con biết đó. Sau khi Đức vua xấu tính mách lẻo chuyện xảy ra ở lễ hội cho mọi người thì không chỉ Zhang nổi đóa lên mà những người còn lại cũng đay nghiến cô bằng đủ thứ tiếng luôn á. Mặc dù cô đã xin lỗi và hứa không tái phạm rồi nhưng họ vẫn không chịu buông tha. Con xem họ có quá đáng lắm không?」
Ra là thế, thành ra bây giờ cô mới trông tơi tả thế này nhỉ?
Maa~ đem cả việc công ra để cá cược thì bị mắng là đúng rồi. Còn việc Zhang-san nổi đóa lên thì chắc chỉ là lo cho tương lai mà thôi.
Đúng ra thì cả cô ấy và đồng phạm đều phải bị phạt để rút kinh nghiệm không tái phạm lần sau, cơ mà vì lòng bao dung của nhà vua nên họ đã được tha. Đồng phạm mà cô ấy nói tới chắc chắn không phải là tôi đâu nhỉ?
「Maa~ như vậy chứng tỏ là tất cả mọi người đều lo lắng cho Eleanora-san đúng không?」
「Hở? Phải không? Cô chỉ thấy họ đang nhiệt tình bắt nạt cô mà thôi」
Có lẽ điều đó cũng đúng một phần, nhất là khi cô làm công việc của họ chất đống mỗi khi trốn việc đi chơi.
「Con tin là dù có nặng lời đến thế nào đi nữa thì nguyên nhân của điều đó cũng chỉ bởi vì họ thật tình quan tâm đến cô mà thôi, hẳn Eleanora-san là một người rất quan trọng với họ nên mọi chuyện mới thành ra như thế đó」
Chà, nói cho đơn giản thì, lý do mà cô ấy bị tất cả mọi người mắng mỏ là bởi vì tất cả đều quan tâm đến cô ấy. Một khi đã chẳng quan tâm thì dù có chuyện gì xảy ra đi nữa họ cũng chẳng hơi đâu mà nói đến, huống chi là mắng mỏ. Dù cô ấy có bỏ ngang công việc của mình thì họ sẽ chỉ đơn giản thay thế cô ấy bằng một người khác thôi. Tôi nghĩ nó làm tôi nhớ bản thân mình ở thế giới cũ.
Nếu là tôi lúc trước, khi thấy tất cả mọi người đều lo lắng cho cô ấy tới vậy có lẽ tôi sẽ cảm thấy thật ghen tỵ.
Maa~ bỏ chuyện đó qua một bên thì trông Eleanora-san có vẻ không bị thuyết phục bởi lời nói của tôi một chút nào hết. Tôi cũng biết rằng chỉ khi trải nghiệm mọi chuyện theo chiều hướng ngược lại thì con người ta mới nhận ra tầm quan trọng của những thứ mà mình tưởng là đơn giản và luôn sẵn có mà thôi.
Tất nhiên là cái đó tôi cũng học trong sách.
Tôi dìu Eleanora-san trông như một chiếc xác sống về nhà. Cô ấy nói là mình kiệt quệ lắm rồi nên sẽ ngủ tới bữa tối luôn. Tôi tạm biệt cô ấy rồi trở về phòng mình, nơi mà Fina và các cô bé đang chờ đợi tôi.
「Yuna-san!」
「Yuna-oneechan」
「Yuna-neechan」
Chỉ vừa bước vào phòng thôi là tôi đã được ôm lấy bởi các cô bé.
Các em ấy đã về từ sớm rồi nhỉ? Tụi tôi đã mất nhiều thời gian hơn dự tính vì hội nhà vua dành tận hơn nửa ngày để mắng mỏ Eleanora-san.
「Chào mấy đứa, chị về rồi đây」
「Yuna-san, chị không gặp phải chuyện gì chứ?」
「Chị chỉ bị nhà vua trách mắng đôi chút thôi. Chị không sao hết」
Maa~ khác với Eleanora-san, tôi được các cô bé quan tâm một cách nhẹ nhàng, điều đó khiến tôi vui lắm. Cơ mà các cô bé thì lại tỏ ra lo lắng khi nghe nói tôi bị nhà vua trách mắng.
Nói thật thì tôi chả quan tâm đến chuyện đó đâu, nhưng đối với các em ấy thì nó lại là chuyện khác nhỉ. Giờ thử nghĩ xem, ai lại chẳng sợ hãi khi bị người đứng đầu đất nước la mắng cơ chứ? Chắc chỉ có mỗi tôi thôi. Ừm, cả Eleanora-san nữa.
「Mấy đứa đừng lo, ngài ấy không có nổi giận với chị đâu. Eleanora-san gánh hết rồi」
「Là mẹ ạ!?」
Ấy chết, lỡ mồm.
Trong lúc đang cố giải thích để các em ấy bớt lo lắng thì tôi vô tình tiết lộ một thông tin khiến Noa lo lắng hơn mất rồi.
「Chuyện đó có thật không?」
Chà, nói thật thì tôi cũng không rõ nữa. Chuyện kinh khủng chỉ xảy ra với cô ấy sau khi tôi rời đi mà thôi. Những gì tôi chứng kiến là thân thể tàn tạ của Eleanora-san sau khi bị hội đồng mắng mỏ suốt nửa ngày.
Cơ mà kết luận sau cùng của tôi là Eleanora-san bị mọi người mắng mỏ bởi vì họ quan tâm đến cô ấy, cho nên không cần phải quan tâm đến chuyện đó nữa đâu. Bây giờ tôi chỉ cần đánh lạc hướng các cô bé sang chủ đề khác là được.
Tôi xoa đầu Noa để giúp em ấy bớt lo lắng và hỏi.
「Nói mới nhớ, Shia đang đâu rồi?」
Ngoài Fina, Noa và Shuri ra thì trong phòng không còn ai nữa. Tôi hoàn toàn không thấy bóng dáng Shia ở trong dinh thự luôn. Chẳng lẽ nhỏ cũng về phòng ngủ sớm như Eleanora-san luôn rồi?
「Onee-sama vẫn đang bận bịu với quầy kẹo bông cho nên chị ấy quyết định ở lại trường luôn ạ」
Hôm nay là ngày thứ ba và cũng là ngày cuối cùng của lễ hội cho nên họ ở lại để thu dọn nhỉ?
「Nếu vậy thì cả ba đã tự mình quay về đây sao?」
「Không ạ, Tilia-sama cùng một hộ vệ đã đưa bọn em về. Mặc dù đã từ chối rồi nhưng chị ấy nói rằng Yuna-san đã phó thác bọn em cho chị ấy nên chị ấy phải đảm bảo bọn em an toàn về đến tận nhà」
Vậy là Tilia đã giữ lời hứa một cách tuyệt đối nhỉ? Lần sau gặp lại phải cảm ơn nhỏ mới được.
Cơ mà sau này có cơ hội gặp lại nhỏ không mới là vấn đề. Đâu phải tự nhiên mà đến tận bây giờ tôi mới gặp được Tilia dù tôi ghé thăm công chúa Flora thường xuyên đến vậy đâu.
Hmm, có lẽ tôi nên đến vào ngày nghỉ lễ. Tôi có nên hỏi Shia xem khi nào thì nhỏ được nghỉ lễ không?
「May mà mấy đứa không gặp phải chuyện gì hết. Các em đi chơi có vui không?」
Khi tôi dứt lời, biểu cảm trên gương mặt Noa và Fina trở nên khó tả.
Đừng có bảo chị là, Rutum lại đến làm phiền mấy đứa đấy nhé?
「Ngay sau khi mẹ và Yuna-san bị Đức vua bắt đi thì mọi chuyện rối tung hết luôn đó」
Tôi được biết rằng mình đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của tất cả mọi người, thậm chí chẳng ai thèm để ý đến chuyện nhà vua ghé thăm học viện nữa.
Noa, Fina và Shuri, cả ba cô bé quay sang nhìn nhau rồi kể lại cho tôi nghe những gì mà các em ấy nghe được trong lúc bọn tôi rời đi.
「Quá ghê gớm!」「Cô gái đó có thể là ai?」「Thiếu nữ xinh đẹp đó thật là ai thế?」「Cô ấy học lớp nào?」「Khóa nào?」「Trường mình có người dễ thương tới vậy sao?」「Ngầu bá cháy」「Đứa nào! Là đứa nào nói trông con bé yếu xìu hả!?」「Ma thuật khúc cuối hoành tráng thật đấy」「Cô ấy còn được nói chuyện trực tiếp với Đức vua nữa đúng không?」「Tưởng tượng lại chuyển động tao nhã cùng đường kiếm tinh khôi ấy làm tao cảm thấy run cả lên」「Quần nhỏ cô ấy cũng có màu trắng tinh khôi nữa」「Kiếm kỹ của cô ta thật sự đáng nể」「Tớ tưởng lúc đó hiệp sĩ đã nhường cậu ấy chứ」「Trời ạ, mắt mũi cậu để đâu thế hả? Nhìn mở màn trận đấu thôi là thấy rõ rồi còn gì, hiệp sĩ đó hoàn toàn không có cửa」「Nói chứ, họ vung kiếm kiểu đó thì đến anh mày đây còn chẳng đỡ nổi. Mày có nhìn thấy từng khối cơ rắn chắc đó không?」「Chả hiểu sao đôi tay nhỏ bé kia lại có thể đỡ được nữa」
Mấy đứa Noa đang làm mọi cách để diễn tả lại những lời bàn tán kể từ khi chúng tôi rời đi, cơ mà trong đó chẳng phải có mấy thứ kỳ lạ lắm sao?
Tôi còn nghe loáng thoáng về quần nhỏ của tôi nữa? Chắc là nghe nhầm thôi nhỉ?
Nhưng tôi thật sự không ngờ câu chuyện về tôi lại bị thổi phồng đến mức đó.
「Toàn bộ hiệp sĩ đều bị hạ gục bởi chỉ một thiếu nữ xinh đẹp, cô ấy hạ mỗi người chỉ trong một đòn thôi」「Thiếu nữ xinh đẹp đó thậm chí còn đánh chết cả Rutum-sama rồi bỏ trốn cơ」「Từ những đầu ngón tay xinh đẹp đó, một ma thuật khủng khiếp được triển khai, thổi bay một nửa đấu trường」「Nghe nói thiếu nữ xinh đẹp đó còn mang trong người dòng máu hoàng tộc nữa đấy」「Ngay cả những cô bé đi cùng mỹ thiếu nữ đó cũng cực kỳ dễ thương」
Dù các em ấy đặt chân tới đâu thì người ta cũng bàn tán sôi nổi về tôi hết, lời đồn mỗi lúc một bay xa và càng ngày càng trở nên hư cấu.
Cơ mà “thiếu nữ xinh đẹp” sao? Ý là tôi á hả? Họ có đang nói về tôi không hay là nhầm sang người khác mất rồi? Mấy đứa không lợi dụng cơ hội này để tâng bốc chị đấy chứ?
Maa~ mặc dù không muốn thừa nhận đâu, nhưng mà tôi thấy mình mặc đồ gấu trông dễ thương hơn nhiều. Khi khoác lên người bộ đồng phục thì tôi cảm thấy mình bị lép vế hơn nhiều so với những cô nữ sinh dễ thương ở đó. Hơn nữa, bộ đồng phục của tôi cũng chẳng có gì đặc biệt để người ta quan tâm đến.
Thành ra tôi chỉ xem câu chuyện của Fina và Noa như một câu chuyện được thổi phồng lên mà thôi.
Có lẽ tôi sẽ xác nhận lại chuyện này với Shia và Tilia.
Mọi chuyện xảy ra sau đó trở nên khá khó khăn cho Shia khi nhỏ bị bao vây và tra hỏi, nhưng Tilia đã kịp thời đứng ra giải vây.
「Tilia-sama lúc đó ngầu lắm ạ! Chỉ cần trừng mắt một cái thôi là tất cả mọi người tránh ra hết luôn」
Gặp tôi thì tôi cũng bỏ chạy, ai lại dám chọc giận công chúa cơ chứ?
Cơ mà nhỏ nhận tôi là bạn thật luôn, lại còn là 「Bạn thân」nữa cơ đấy.
Tôi nghĩ là Tilia muốn mọi người biết điều đó để tránh làm phiền tôi trong tương lai. Cơ mà mọi chuyện lại thành ra rối rắm hơn nữa khi tin đồn tôi là bạn của công chúa lan ra khắp nơi.
「Như vậy chẳng phải mấy đứa không thể tận hưởng lễ hội nữa sao?」
「Không đâu ạ, bọn em được Tilia-sama dẫn đến hội trường để xem lại buổi biểu diễn âm nhạc và vở kịch hôm qua đó」
Cũng bởi vì xung quanh trở nên quá ồn ào, cho nên Tilia đã đề xuất cả bọn trở lại khán phòng riêng của Hoàng gia để cùng nhau thưởng thức lại buổi trình diễn hôm trước.
Tôi cũng muốn được nghe lại khúc hòa tấu cùng lời ca của công chúa âm nhạc nữa. Giá như tôi có thể ghi âm lại buổi biểu diễn đó nhỉ. Như thế thì tôi có thể nghe lại chúng bất cứ khi nào tôi muốn.
Ở đây không có ma cụ nào làm được chuyện đó sao?
Nếu có thì tôi chắc chắn sẽ tìm ra nó.
Trong lúc tôi đang ngồi nghe các cô bé kể về lễ hội hôm nay, cánh cửa phòng bỗng chầm chậm mở ra, người bước vào là Shia với vẻ mặt vô hồn chẳng kém gì Eleanora-san hết.
「Onee-sama!?」
「Noaaa, chị về rồi đây…」
Sau khi bước chân vào phòng, Shia liền ngã phịch xuống chiếc ghế sofa.
「Onee-sama, trông chị có vẻ mệt mỏi quá?」
Noa mang cốc nước đang đặt trên bàn đưa cho Shia. Shia nhận lấy cốc nước và nốc một hơi cạn cả ly.
「Cảm ơn em nha, Noa」
「Onee-sama, chị không gặp phải chuyện gì ở trường chứ ạ?」
「Chỉ là mọi người xúm lại tra hỏi chị về Yuna-san dữ quá nên chị bị kiệt sức mà thôi」
Hả? Lại là về tôi nữa hả?
Shia nói rằng sau khi Tilia giúp nhỏ có một khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi thì chẳng bao lâu sau, từ đám bạn cùng lớp đến cả các hiệp sĩ mà tôi gặp ban trưa đều lũ lượt kéo đến quầy kẹo bông để tìm nhỏ.
Tôi không ngờ đến cả các hiệp sĩ cũng mò tới. Khác với Rinea, bọn họ đâu có cần phải cảm ơn tôi đâu đúng không?
「Họ không làm gì cậu đấy chứ?」
Nếu vì tôi mà Shia bị làm phiền thì tôi không ngại lên đầy đủ trang bị gấu để đi vả vào mặt từng gã một đâu.
「Mình không có bị làm sao hết á. Họ chỉ muốn hỏi về Yuna-san theo cách thông thường mà thôi」
Vì không có cách nào để trả lời cho nên Shia đã gặp rắc rối lớn, nhưng bằng cách đem Eleanora-san và Tilia ra làm bình phong mà nhỏ cuối cùng cũng có thể xoay sở để trốn thoát.
Nghe xong câu chuyện thì người gây ra phiền phức cho nhỏ không phải đám hiệp sĩ mà thật ra là tôi.
Tôi ngỏ lời xin lỗi Shia nhưng nhỏ chỉ lắc đầu.
「Yuna-san không chỉ chiến đấu vì mình mà còn là vì tất cả các nữ hiệp sĩ nữa, cho nên mình không thấy phiền phức chút nào đâu. Rinea cũng muốn gửi lời cảm ơn đến Yuna-san nữa đó」
Chúng tôi sau đó đi đến đoạn Tilia tuyên bố tôi là bạn của nhỏ, cơ mà xét cục diện bây giờ thì có thể thấy rằng đó là quyết định tốt nhất để khiến cho những người có ý nghĩ bám đuôi tôi từ bỏ ý định của mình.
「Cơ mà nè, có phải là mấy chuyện về tớ bị người ta đồn ầm đi khắp nơi rồi không?」
Tôi hỏi Shia để xác nhận lại những điều tôi nghe được từ các cô bé.
「Tớ nghĩ là câu chuyện chỉ bị mấy đứa nhỏ thổi phồng hơi quá thôi đúng không?」
「Không đâu, các em ấy nói thật đó」
Sau cùng, tôi lại chẳng tìm được câu trả lời mà tôi mong đợi…
「Ban đầu thì những lời đồn còn đúng với sự thật, cơ mà bây giờ thì chúng đã đi quá xa mất rồi」
「Haha, cậu cứ đùa… tớ chỉ tham gia vài trận đấu tập như các học sinh khác thôi mà」
Sau cùng thì tôi chỉ đánh với đúng hai hiệp sĩ thôi đó. Làm sao có chuyện nó trở nên rắc rối được cơ chứ?
Thế nhưng Shia lại một lần nữa lắc đầu.
「Cái tin đồn một thiếu nữ xinh đẹp bí ẩn đã nhẹ nhàng làm gỏi cả hiệp sĩ đoàn lan ra khắp học viện rồi đó, bây giờ mọi người chỉ bàn tán về mỗi cô ấy mà thôi」
「Thiếu nữ xinh đẹp nào thế?」
「Là cậu đó, Yuna-san」
Bộ trông tôi giống một thiếu nữ xinh đẹp lắm hả? Hình tượng của tôi trong lời đồn trở nên sai lệch hoàn toàn so với thực tế mất rồi.
Nếu để người ta biết được tôi chính là người đã giao chiến với hiệp sĩ trong lời đồn đó thì có khi họ sẽ cười phá lên ấy chứ, kiểu như 「Thiếu nữ xinh đẹp (haha)」「Thiếu nữ xinh đẹp? Ở chỗ nào cơ?」「Xinh đẹp với chả thiếu nữ (haha), tao chỉ thấy một con gấu mà thôi」
Nếu so sánh với việc bị trêu chọc trong bộ đồ gấu thì cái này khiến tôi cảm thấy tồi tệ hơn nhiều.
「Còn nữa, mặc dù cái này có hơi khó nói nhưng mà Yuna-san, hình như quần nhỏ của cậu bị lộ ra trong trận chiến đó」
「UWAAAAAAAAAAAA!! Cậu chỉ nói đùa thôi đúng không!?」
Lúc nãy các cô bé cũng có nhắc tới chuyện này, nhưng tôi cứ nghĩ đó là do mình nhầm lẫn thôi chứ?
「Maa~ thật ra thì cũng không có vấn đề gì đâu. Theo lời đồn, chỉ khi cậu nhảy lên cao hay di chuyển quá mãnh liệt thì nó mới lờ mờ lộ ra mà thôi, không ai có thể nhìn thấy đủ rõ hết」
Chuyện đó chẳng hề an ủi được tôi chút nào hết.
Ư~ xấu hổ quá đi.
Tôi không thể trở lại học viện trong nhân dạng thật của mình nữa rồi.
Tôi cũng chẳng thể để lộ mặt mình khi đi ra ngoài nữa.
Chẳng có thiếu nữ xinh đẹp nào ở đây nữa hết. Chỉ có một con gấu sống lánh đời thôi.
Mặc dù cả bốn cô gái đều tìm cách an ủi, nhưng mà quần nhỏ của tôi đã bị đem ra cho thiên hạ chiêm ngưỡng rồi đó.
Cuối cùng thì tất cả công lao đều thuộc về một thiếu nữ xinh đẹp nào đó mà tôi không quen. Gấu tôi ở đây thì chỉ biết kéo mũ trùm xuống hết cỡ rồi cuộn người lại ngủ đông để trốn tránh hiện thực tàn khốc mà thôi.