Kuma Kuma Kuma Bear

chương 277: gấu-san vs hiệp sĩ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngay khi tiếng chuông báo hiệu trận đấu vang lên, vị hiệp sĩ liền rút ngắn khoảng cách và vung kiếm từ trên cao xuống ngay khi tôi rơi vào tầm tấn công.

Nhìn cách biệt về chiều cao thì trông anh ta giống hệt như đang bổ củi vậy, cơ mà mục tiêu của ảnh lại là tôi nên tôi chẳng thấy vui nổi.

Tôi vung một đường kiếm ngang để đáp trả khiến âm thanh hai thanh kiếm va vào nhau vang vọng khắp đấu trường. Khác với Rinea, cả hai chúng tôi đều đang tung hết sức mạnh của mình, thành ra âm thanh nghe cực kỳ chát chúa và khủng khiếp.

Xong, bây giờ tôi đã có một thông tin quan trọng; sức mạnh của tôi dư sức để đối phó với anh ta.

Chà, giờ thì chuyển sang thế tấn công hiệu quả hơn thôi nhỉ?

「Tiểu thư, hẳn là cô đang đùa」

Trong lúc vị hiệp sĩ còn đang bất ngờ khi đòn tấn công toàn lực của mình bị chặn lại một cách dễ dàng thì tôi đã xoay lưỡi kiếm và đáp trả bằng một cú chém khiến anh ta bật về phía sau trong sự kinh ngạc của toàn bộ khán giả, ngay lập tức khán đài ồ lên những tiếng cổ vũ ầm ĩ.

Trời ạ, mới mở đầu thôi mà làm gì ồn thế không biết. Giờ thì đối thủ của tôi đã hình dung được một phần sức mạnh của tôi rồi. Anh ta sẽ làm gì tiếp theo đây nhỉ?

Sau khi lấy lại tư thế của mình, vị hiệp sĩ nhanh chóng bước vào trạng thái phòng thủ trong khi chậm rãi phân tích vị trí của tôi. Chà, đây là một cơ hội tốt để tôi có thể trình diễn đó.

Tôi bật tới trước và lợi dụng tốc độ của mình để đâm kiếm vào sườn bên phải, anh ta phản ứng lại bằng cách vung kiếm tới trước. Ngay khi lưỡi kiếm sượt qua nhau, tôi xoay người một vòng 360 độ rồi chém theo vòng cung, vị hiệp sĩ cũng rút kiếm lại trước khi nhảy bật về phía sau để thoát khỏi phạm vi tấn công của tôi.

Anh ta đúng là mạnh thật đấy, vừa có thể lực vừa phản xạ tốt lại vô cùng linh động nữa. Chỉ trông chớp mắt anh ta đã có thể hoán đổi từ thế công thành thủ và ngược lại.

「Hahahaha!」

Vị hiệp sĩ đột nhiên cười phá lên.

「Không hổ là người được Eleanora-dono tin tưởng. Tiểu thư thật sự là ai thế? Tôi không tin một học sinh bình thường có thể chặn đứng đòn tấn công của mình nữa là ép tôi vào thế thủ…」

「Chà, ít ra thì anh cũng không tệ lắm」

Tôi đã chắc bẩm đòn cuối cùng sẽ trúng đích nhưng bằng một cách nào đó anh ta vẫn có thể xoay sở để tránh được. Nếu xét như kỹ năng trong game thì hẳn anh ta sẽ được liệt vào top đầu đấy.

「Nếu vẫn còn mặc giáp và mang khiên thì hẳn là tôi không thể tránh được đòn tấn công của tiểu thư rồi」

「Tôi tin rằng nếu trang bị khiên thì phong cách chiến đấu của anh sẽ khác」

Tôi có cảm giác nếu được trang bị đầy đủ thì anh ta có thể dễ dàng chặn được combo tấn công của tôi.

「Figo! Đừng tỏ ra chật vật trước một đứa trẻ như thế! Nhanh chóng kết thúc trận đấu đi」

「Anh biết đấy, tôi sẽ không để anh dễ dàng thực hiện chuyện đó đâu」

Dứt lời, tôi một lần nữa giương mũi kiếm về phía vị hiệp sĩ.

「Tôi không mong tiểu thư đây có thể chặn được đòn tiếp theo đâu」

Anh ta một lần nữa rút ngắn khoảng cách, tôi bật về phía sau để chuẩn bị cho một đòn phản công. Nhưng thay vì tấn công trực diện như lúc nãy, anh ta quyết định bám sát tôi nhất có thể và sử dụng những đòn tấn công tầm gần để liên tục trở tư thế phòng thủ mỗi khi tôi có ý định phản công. Cuộc chiến thành ra một cuộc đuổi bắt.

Hmm, vì cởi bỏ bộ giáp nên anh ta mới nhanh thế này à? Luyện tập kiểu bảy viên ngọc rồng này tôi cũng muốn được trải nghiệm một lần lắm, nhưng đáng tiếc thể lực cơ bản của tôi lại không cho phép điều đó. Nhờ có giày gấu nên tôi mới có thể dễ dàng cho ảnh hít khói, cơ mà tránh né mãi cũng không phải là ý hay, thế nên tôi quyết định dừng trò đuổi bắt tại đây.

Anh ta bắt ngay khoảnh khắc tôi dừng lại để đâm thẳng mũi kiếm về phía trước nhưng tôi lách người sang một bên ngay trước khi mũi kiếm chạm được đến mình. Ngay lập tức, anh ta thu kiếm trở lại và thi triển hàng loạt chiêu thức mà tôi chưa từng thấy. Nhưng mà quá chậm, tôi né vài đường kiếm, đỡ lấy những cú vung chí mạng và chặn đòn toàn lực mà anh ta tung ra vào phút cuối. Trận chiến lại trở lại thành một cuộc đọ sức như lúc đầu.

Mặc dù không gặp nhiều khó khăn nhưng tôi vẫn phải đều đặn kiểm tra lượng ma lực luân chuyển vào găng tay gấu. Nếu quá ít, có khi tôi sẽ bị đánh bay đi, nhưng nếu dồn vào quá nhiều thì họ sẽ nghi ngờ tôi sử dụng ma thuật. Tôi không muốn bị xử thua như thế đâu.

Tôi muốn chiến thắng chỉ bằng thanh kiếm này, tôi chứng minh cho mọi người thấy con gái cũng có thể chiến thắng dựa vào sức lực của họ. Nếu không làm thế thì trận đấu này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Ngay khi lưỡi kiếm của cả hai trượt sang hai bên, thế đứng của tôi đột nhiên mất cân bằng. Chớp lấy thời cơ đó, hiệp sĩ xoay kiếm vung xuống khiến khán đài được một phen nín thở, cả nhà vua cũng mất bình tĩnh mà chồm tới phía trước. Cơ mà tất cả đều năm trong dự tính của tôi, tôi thẳng chân đá vào khớp gối của anh ta trong lúc lưỡi kiếm đang bổ xuống. Song, vị hiệp sĩ đã dừng lưỡi kiếm giữa không trung rồi lợi dụng quán tính đó để xoay người đúng lúc, né tránh được cú đá của tôi.

「Không thể tin được, tôi thật sự không nghĩ rằng đường kiếm của mình yếu đến nỗi tiểu thư có thể dễ dàng chặn đứng như thế. Hơn nữa, làm sao cô có thể tung một cú đá khi thế cân bằng của mình bị phá vỡ?」

Nhờ giày gấu với găng tay gấu hết đó. Nhưng việc anh ta vẫn có thể tránh được cú đá của tôi dù trong tình huống như thế khiến tôi cảm thấy ấn tượng, đúng thật là một đối thủ đáng gờm.

「Nếu phản ứng chậm một chút thôi là đôi giày đáng yêu kia đã đá trúng tôi rồi nhỉ?」

「Chà, có lẽ đó cũng là lúc trận đấu kết thúc luôn đấy, anh có muốn thử lại không?」

「Xin lỗi, nhưng vì cảm giác nguy hiểm của tôi cảnh báo rằng tôi chết chắc nếu nhận phải cú đá đó nên tôi mới có thể xoay sở để né được đấy. Tôi không muốn thử lại đâu」

Chà, bản năng đàn ông của ảnh nhận ra tôi sẽ nhắm vào chỗ ấy tiếp theo nên mới bằng mọi giá giúp ảnh tránh được hả?

Ý tôi là, tôi chỉ muốn thử xem phản ứng của anh như thế nào khi bị tấn công vào chỗ đó thôi. Hoàn toàn không có ác ý gì đâu.

Vậy thì lần này đến lượt tôi tấn công nhỉ?

Tôi dùng tốc độ tối đa lướt đến ngay bên dưới sườn của ảnh rồi vung kiếm chém lên theo góc 45 độ. Anh ta bị bất ngờ bởi tốc độ vượt trội mà tôi lần đầu thể hiện trong trận đấu nhưng vẫn kịp thời đỡ lấy. Tôi sau đó tung ra hàng loạt combo nhắm vào những vị trí ngoài tầm quan sát của anh ta, mỗi đòn tấn công tung ra tôi lại dồn nhiều sức mạnh hơn, tuy nhiên anh ta vẫn xoay sở để có thể phòng thủ kết hợp với né tránh.

Nhận ra tôi sắp tung một đòn toàn lực, anh ta quyết định phản công bằng một cú chém dọc. Tôi nghiêng mũi kiếm hướng xuống để đỡ lấy lưỡi kiếm của anh ta rồi hất ngược lên khiến cả người và kiếm của anh ta bị hất ngược về sau tạo ra khoảng trống giữa cả hai.

Chúng tôi lao vào nhau một lần nữa, nhưng lần này khi hai thanh kiếm va vào nhau, tôi nhận ra lưỡi kiếm của anh ta bị lệch một góc nhỏ, và khoảng trống đó vô tình hướng thẳng về phía phần sườn không chút phòng bị của ảnh.

Chà, tôi không đủ nhân từ để bỏ qua cơ hội như thế đâu. Cầm chắc thanh kiếm trong tay, tôi dồn lực để tung đòn quyết định, ở khoảng cách này thì cho dù nhận ra đòn tấn công của tôi, anh ta cũng chẳng còn cách nào khác để có thể phản ứng lại nữa.

Trong lúc tự tin với chiên thắng của mình thì tôi đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm đến từ bàn tay không cầm kiếm của hiệp sĩ. Một quả cầu lửa bùng lên như muốn vồ lấy tôi. Ngay lập tức, tôi phản ứng lại bằng cách gạt phăng cánh tay đó ra hướng khác, không những thế, để cho an toàn tôi còn nhảy lùi về phía sau để tạo khoảng cách với anh ta.

「Tiểu thư còn có thể tránh được nó nữa sao?」

Vị hiệp sĩ không thể tin vào mắt mình khi chứng kiến chuyện vừa diễn ra.

Cơ mà tôi mới là người không thể tin nổi đây nè.

「Này, dùng ma thuật là không công bằng!」

Tôi nhìn về phía Rutum.

Theo đúng luật thì hiệp sĩ phải chiến đấu bằng thanh kiếm chứ?

Nếu được phép dùng ma thuật thì chẳng phải tôi đã thắng từ đầu rồi sao?

「Hả? Sao lại không công bằng? Đâu có ai cấm hiệp sĩ dùng ma thuật đâu?」

Khác với suy nghĩ của tôi, ông ta không trưng ra nụ cười khả ố của mình mà chỉ mang vẻ mặt thắc mắc với những thứ mà tôi nói.

「Thật á?」

Tôi nhìn sang Eleanora-san nhằm xác nhận những gì Rutum vừa nói.

「Yu-, à, Yuuna-chan, ông ta nói đúng đó. Cô cũng đang thắc mắc vì sao con vẫn chưa dùng ma thuật」

Eleanora-san đã xác nhận chuyện đó.

「Cái… Con đâu có biết mình được phép dùng ma thuật? Thì, dù sao Shia cũng nói với con rằng đây là một trận đấu kiếm với các hiệp sĩ cơ mà, con tưởng vì thế cho nên các pháp sư mới phải làm nền trước trận đấu?」

「Không nhiều người có khả năng sử dụng ma thuật cho nên họ thường sẽ đấu kiếm với nhau, nhưng mà nếu một hiệp sĩ có thể dùng ma thuật thì đâu có lý do gì cấm anh ta sử dụng đúng không?」

Cô ấy nói điều đó cứ như thể nó là thường thức ở thế giới này. Chà, có lẽ nó thật sự là thường thức ở thế giới này, nhưng mà một người đến từ thế giới khác như tôi làm sao biết được chuyện đó cơ chứ.

Tôi cứ tưởng hiệp sĩ sẽ chỉ đóng vai trò vung kiếm và để hoàn toàn nhiệm vụ duy trì hỏa lực lại cho các pháp sư. Trời ạ, đúng là tôi không nên áp dụng kiến thức trong game vào thực tế.

Thật ra thì suy nghĩ của tôi cũng không khác mấy khi áp dụng nào thường

thức của thế giới này. Nhưng chẳng phải tôi đã trở thành một con ngốc khi nghiêm túc tuyên bố sẽ chiến thắng trận chiến này chỉ với thanh kiếm thôi sao?

「Tôi nghĩ kiếm kĩ của tiểu thư rất đáng khâm phục. Tuy nhiên, ma pháp là một trong những thế mạnh của hiệp sĩ bậc cao, xin đừng nghĩ xấu về tôi nhé」

「Maa~ anh không cần phải xin lỗi, chỉ là do tôi thiếu thường thức mà thôi. Nhưng giờ tôi đã biết được mình có thể tự do sử dụng ma thuật cho nên trận chiến này đã đến lúc kết thúc rồi」

Thiệt tình, tôi không muốn dùng ma thuật vì nó không công bằng chút nào.

Tôi chỉ dùng được ma thuật nhờ vào bộ đồ Gấu mà thôi, trong khi kiếm thuật mới là thứ mà tôi bỏ công bỏ sức ra để tập luyện (lúc chơi game á).

「Tiểu thư cũng dùng được ma thuật sao?」

「Tất nhiên rồi, hơn nữa đó còn là điểm mạnh của tôi đấy. Anh có chắc là muốn cho phép ma thuật trong trận đấu này không?」

Thú thật, tôi thích một trận đấu đơn thuần với thanh kiếm hơn. Nó làm tôi nhớ về những ngày tháng tươi đẹp đi gặt đầu boss với thanh máu mỏng dính như lá lúa.

「Figo, đừng để bị lừa! Dù cô ta có dùng được ma thuật thì cũng chẳng thể thay đổi cục diện đâu. Lập tức kết thúc trận đấu đi!」

「Có vẻ như tôi không được phép kéo dài trận đấu thêm nữa rồi, chúng ta kết thúc chứ?」

「Được thôi, chiều theo ý anh vậy」

「Yu-, ừm, Yuuna-chan, hãy chiến đấu nghiêm túc nhé?」

Để đáp lại lời cổ vũ từ Eleanora-san, tôi điểu chỉnh lại tư thế rồi chờ đối thủ của mình.

Ngay khi vị hiệp sĩ bước lên, anh ta đồng thời bắn cầu lửa từ cả hai tay nhắm về phía tôi. Có vẻ như anh ta muốn kiểm tra ma thuật mà tôi tự tin nói đến.

Để đáp lại điều đó, tôi tạo ra một màn nước bọc lấy quả cầu lửa khiến nó bị dập tắt ngay lập tức.

「Thủy ma pháp?!」

Trông anh ta có vẻ khá ngạc nhiên, cơ mà không chỉ có thế thôi đâu.

Tôi tận dụng màn hơi nước từ sự xung đột ma pháp để nhanh chóng tiếp cận anh ta.

「Thứ đó không đủ sức để đánh bại tôi đâu」

Vị hiệp sĩ tập trung ma lực để bắn ra một quả cầu lửa to hơn trong khi chuẩn bị tư thế của mình. Tôi một lần nữa bọc lấy quả cầu lửa đang bay tới bằng một lớp màn nước rồi nhẹ nhàng xuyên qua nó và vung một đường kiếm về phía anh ta.

「Đỡ lấy!」

Vị hiệp sĩ chém một đường kiếm ngang để cố chặn lấy đòn tấn công của tôi trong khi tập trung ma lực vào tay trái.

Tôi mặc kệ điều đó và tiếp tục vung kiếm.

「Cái gì?!」

Lưỡi kiếm của anh ta bất ngờ bị khóa chặt vào một bức tường đất đột nhiên xuất hiện giữa chúng tôi, trong khi kiếm của tôi chỉ thẳng vào cổ họng anh ta, mũi kiếm dừng lại chỉ cách vài centimet trước khi đâm vào da thịt khiến anh ta kinh hãi nuốt nước bọt.

Không lâu sau, đám đông trên khán đài vỡ òa ra đầy phấn khích.

Chà, được phép dùng ma thuật đúng là quá thiên vị đối với tôi rồi. Nếu như chỉ so tài bằng một thanh kiếm thì hẳn anh ta sẽ là một đối thủ khó nhằn cho tới phút cuối.

「Tôi thắng, nhỉ?」

「Vâng, tôi đã thua. Tôi không ngờ thanh kiếm của mình lại bị chặn đứng bởi một bức tường cứng cáp đột nhiên xuất hiện như thế」

「Nó chỉ vừa đủ cứng để khóa được anh mà thôi」

Maa~ nói thế chứ bởi vì không mặc đồ Gấu cho nên tôi đã chơi an toàn một tý bằng cách dồn rất nhiều ma lực vào để gia cố cho nó, thành ra dù anh ta có cố gắng hết sức đi nữa cũng không thể nào phá hủy được nó đâu.

Hơn nữa, kiếm dùng để đấu tập là loại kiếm thô không có độ bén, điều đó khiến cho việc anh ta muốn thoát khỏi chiếc bẫy của tôi lại càng khó khăn hơn. Chà, nếu anh ta dùng một thành kiếm mythril thì mọi chuyện sẽ khác, cơ mà ở đây chúng tôi không đề cập đến mấy chuyện viễn vong đó.

「Figo! Sao ngươi có thể tự gọi mình là hiệp sĩ khi để thua một con nhóc hả!? Ngươi muốn bị trục xuất khỏi binh đoàn đúng không!?」

Rutum giận dữ gào lên khi tiến về phía sân đấu.

「Tôi tin rằng ngài cũng hiểu sau khi chứng kiến trận đấu từ đầu đến cuối. Cô ấy mạnh hơn tôi nên tôi thua cuộc, đó là điều hiển nhiên. Dù cho có lặp lại trận chiến thêm bao nhiêu lần nữa thì kết quả vẫn không thể thay đổi đâu thưa ngài」

「Ta không quan tâm, ta bảo ngươi phải thắng bằng mọi giá, ngươi không hiểu sao!?」

「Tôi đã dùng tất cả những gì mình có, sức mạnh, thể lực, chiến thuật và cả ma thuật nữa. Tất cả mọi thứ tôi tung ra đều bị cô ấy áp đảo. Tôi không nghĩ mình còn bất cứ thứ gì có thể dùng để đánh bại cô ấy nữa」

「Và ngươi bảo ta phải chấp nhận chuyện đó hả!?」

Rutum hét lên và giơ tay định dùng bạo lực với anh ta. Nhưng trước đó thì tôi đã lướt ra sau lưng và đạp vào mông ổng một phát khiến ổng ngã sõng soài trên mặt đất rồi.

「Cái quái…?!」

「Ngài vẫn nhớ giao ước của chúng ta chứ nhỉ?」

「Chết tiệt… ta không thể tin được ta lại mất tất cả chỉ vì con bé này…」

Ổng lườm tôi đầy oán giận.

「Đừng có nhỏ nhen thế chứ, con bé là người đã chấp nhận một trận đấu vô lý chỉ để cho ông biết sức mạnh của phụ nữ thôi đó」

Eleanora-san chen vào và bảo vệ tôi khỏi ánh mắt kia.

「Được rồi! Cô thắng! Ta sẽ từ bỏ chức vị của mình. Đó là tất cả những gì cô muốn đúng không!?」

Rutum tức điên quát vào mặt Eleanora-san. Ơ mà từ từ đã?

「Chúng ta vẫn chưa xong mà?」

「…Hả?」

Rutum nhìn tôi một cách khó hiểu.

「Như tôi đã nói, tôi sẽ đập cả đám hiệp sĩ của ông ra bã, từng người một luôn. Cho tới khi ông chấp nhận chuyện phụ nữ gia nhập vào hiệp sĩ đoàn từ tận đáy lòng thì mới thôi」

「…」

「Chà, trong đó tính cả ngài nữa đó, Rutum-sama, đề phòng bệ hạ nổi giận, chúng ta cứ nói là đã thỏa thuận với nhau từ trước nhé」

Sau khi nghe tôi khiêu khích, mặt ổng đỏ hiện giờ còn đỏ hơn quả ớt, chắc là ổng điên tiết lắm rồi.

「Tiểu thư đây có vẻ hơi tự kiêu rồi đấy. Được thôi, thay vì trông chờ vào đám vô dụng đó thì đích thân ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của một hiệp sĩ. Lên đi, ta sẽ là đối thủ của ngươi!」

Có vẻ như tôi đã dụ được trùm cuối ra khỏi lâu đài trước khi quét sạch đám lâu la rồi, may thật đó.

Truyện Chữ Hay