Kuma Kuma Kuma Bear

chương 276: gấu-san chuẩn bị cho trận đấu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi thỏa thuận xong xuôi, tôi quay sang tìm Shia thì thấy cậu ấy đã cúi gằm mặt bước tới

「Yuna-san, um, tớ xin lỗi. Vì tớ mà cậu phải…」

「Shia, cậu không có lỗi gì hết」

Tất cả là lỗi của Rutum, một lão già cọc cằn vô tâm với cảm xúc của trẻ con.

Nhắc tới trẻ con thì tôi thấy các cô bé cũng nhìn tôi với ánh mắt lo lắng chẳng khác gì Shia hết.

「Nhưng…」

「Shia… cậu có coi tớ là bạn không?」

Tôi muốn biết vị trí của mình đang ở đâu trong lòng cậu ấy.

Cơ mà tôi không mong đợi mấy lời như 「Cũng không hẳn」 hay 「Tớ không muốn làm bạn với người mặc đồ Gấu」đâu nhé.

「Cậu là người mà tớ vô cùng ngưỡng mộ, Yuna-san」

Chà, một câu trả lời ngoài dự đoán.

「Cậu không chỉ mạnh mẽ, nấu ăn ngon, giỏi rất nhiều thứ mà còn luôn quan tâm tới tớ nữa. Được làm bạn của Yuna-san khiến tớ vui lắm」

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết cảm giác của nhỏ cũng giống với tôi.

「Maa~ vì là bạn bè nên tớ phải bảo vệ cậu thôi, giống như cái cách cậu bảo vệ Rinea lúc nãy vậy đó」

「Yuna-san… cảm ơn cậu nhiều lắm」

Shia nở nụ cười ấm áp.

「Onee-sama chơi xấu! Em cũng là bạn của chị đúng không Yuna-san!?」

Noa níu lấy tay áo của tôi trong khi hắng hái hỏi điều đó. Dù em ấy có nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh như thế nào đi nữa thì câu trả lời chỉ có một mà thôi.

「Em không phải là em gái của chị sao?」

「Em gái của chị á?」

「Ừm, tuy có chút ích kỉ nhưng vẫn là một đứa em gái đáng yêu ha?」

「Ích kỉ!? Không có chuyện đó nha! Chị thật quá đáng, Yuna-san!」

Dù Noa phùng mang trợn má chối nguây nguẩy, nhưng tôi vẫn nhận ra em ấy đang rất vui.

Shia ôm chầm lấy Noa như đang giữ của.

「Yuna-san, Noa là em gái của tớ cơ. Dù có là bạn đi nữa thì tớ cũng không nhường lại em ấy cho cậu đâu」

「Onee-sama, chị ôm chặt quá rồi đó!」

Tôi và Shia đều bật cười khi thấy Noa giẫy giụa cố thoát khỏi vòng tay chị gái.

「Fu, kế hoạch bắt Noa làm em gái thất bại mất rồi. Nhưng không sao, tớ vẫn còn tận hai đứa em gái nữa cơ」

Dứt lời, tôi liền giang tay ôm lấy Fina và Shuri.

「Yuna-oneechan!」

「Yuna-neechan!」

Cả hai bị bất ngờ và ngượng ngùng la lên. Maa~ ít nhất thì các em ấy đều đang nở nụ cười thay vì vẻ mặt lo lắng lúc nãy.

Nếu tôi bị thương thì các cô bé hẳn sẽ đau lòng lắm, thế nên tôi phải cố gắng chiến thắng một cách triệt để mới được.

Đưa mắt về phía đấu trường, tôi thấy Rutum đang lệnh cho các hiệp sĩ di chuyển sang một bên, duy chỉ một người vẫn đứng bên cạnh ổng. Khán giả nháo nhào cả lên vì tưởng trận đấu đột nhiên kết thúc vì một lý do gì đó, nhưng sau khi được giải thích rằng một trận chiến đặc biệt sắp được tổ chức nên trận chiến lúc nãy mới bị tạm dừng thì họ dịu cũng đi phần nào.

Chà, tất nhiên là họ không đề cập gì tới vụ cá cược hết.

Rutum trông đang tốn rất nhiều công sức để căn dặn hiệp sĩ bên cạnh hắn. Có lẽ đó là đối thủ của tôi nhỉ?

「Đối thủ của con chính là người đó đấy」

Eleanora-san, người đã trò chuyện cùng nhà vua cho đến tận bây giờ, chợt lên tiếng khi nhìn thấy tôi chăm chú nhìn hiệp sĩ bên cạnh Rutum.

「Eleanora-san, anh ta mạnh lắm ạ?」

「Đó là vị hiệp sĩ nổi tiếng mạnh mẽ và trung thành nhất dươi trướng Rutum. Cô tin rằng anh ta sẽ không nương tay dù con chỉ là một đứa trẻ đâu」

Không nương tay dù với một đứa trẻ luôn hở? Nếu thế thì cũng đừng trách tôi thẳng tay nhé.

「Mà nãy giờ cô nói gì với nhà vua thế ạ?」

Liếc nhìn Rutum, Eleanora-san nói.

「Không có gì đặc biệt đâu. Ngài ấy chỉ tức giận vì cô tự ý làm mấy chuyện này mà thôi, ngoài ra thì còn than vãn về chuyện họ sẽ gặp rắc rối thế nào nếu cô đột ngột từ chức nữa」

Chà, nói về vụ đó thì ổng không tức giận mới là chuyện lạ đó.

Mặc dù thường xuyên trốn việc đi chơi nhưng Eleanora-san vẫn là nắm giữ rất nhiều vị trí quan trọng, là cánh tay đắc lực của nhà vua, ngoài ra thì trông họ cũng thân với nhau như bạn bè nữa.

「Con biết đó, cô chẳng ngại nếu phải về Crimonia với Cliff đâu. Hơn nữa, nếu điều đó trở thành sự thật thì chẳng phải cô sẽ có nhiều cơ hội để ăn thức ăn của Yuna-chan hơn sao?」

Tôi mong rằng đó không phải là lý do thật sự mà cô ấy dùng sự nghiệp của mình để đánh cược.

Nếu thật vậy thì tôi thấy tội cho Cliff quá…

「Sau khi mắng cô một lúc thì ngài ấy quay sang hỏi rằng con có thể thắng được không đó」

「Maa~ phải thử thì mới biết được ạ. Nếu mỗi người trong đám hiệp sĩ đó đều mạnh hơn Black Viper thì có lẽ con sẽ thua đấy」

Tôi sẽ hạn chế gáy trước khi trận đấu diễn ra.

「Yuna-chan, so sánh thế thì hơi lạ đó」

Eleanora-san nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, nhưng tôi đâu có biết sức mạnh trung bình của hiệp sĩ thế giới này là cỡ nào đâu.

Nhìn sang đối thủ của mình, tôi thấy anh ta đã có sẵn vũ khí trong tay.

「Eleanora-san, con có được mang vũ khí của mình vào trận đấu không? Hay phải dùng mấy thanh kiếm dùng để luyện tập?」

Tôi từng mua một thanh kiếm ở chỗ Gold-san sau khi có ý định múa may một tý, nhưng cuối cùng tôi lại bị sự tiện dụng của ma thuật mê hoặc thành ra phong cách chiến đấu của tôi hiện giờ chỉ tập trung vào ma thuật mà thôi. Thanh kiếm của Gold-san thì vẫn nằm mốc meo trong Hộp Gấu từ lúc đó đến giờ.

「Đây vẫn được xem là một trận đấu tập cho nên con có thể dùng kiếm của sân đấu. Shia, con tìm một thanh kiếm cho Yuna-chan nhé?」

Shia gật đầu rồi chạy về phía Rinea và hỏi mượn thanh kiếm của cậu ấy.

「Kiếm của cậu đây, Yuna-san」

「Cảm ơn nha」

Tôi nhận lấy thanh kiếm từ Shia và rút nó ra khỏi vỏ. Trông nó có vẻ hơi bé hơn so với những thanh kiếm mà các hiệp sĩ thường dùng, có lẽ đây là thanh kiếm Rinea đã tự mình lựa chọn để phù hợp nhất với ngoại hình của nhỏ. Chà, nó cũng hoàn hảo với ngoại hình của tôi luôn.

Sau khi quan sát một lúc, tôi vung thử vài đường kiếm. Vung trái, vung phải, chém xuống rồi đâm về phía trước. Tôi di chuyển thanh kiếm để làm quen với sức nặng và độ dài của nó. Khi đã cảm thấy thỏa mãn, tôi tra nó lại vào vỏ. Cơ thể vẫn còn ghi nhớ những động tác, tôi nghĩ mình vẫn có thể chiến đấu bình thường dù đã lâu rồi không động đến nó.

「Yuna-san giỏi thật đó」

「Yuna-neechan ngầu ghê!」

Các cô bé nhìn tôi với ánh mắt hâm mộ. Chà, được hâm mộ bởi mấy đòn cơ bản này ngại quá.

「Yuna-chan, con đã sẵn sàng chưa? Rutum đang có vẻ mất kiên nhẫn rồi kìa, fufu」

Tôi gật đầu rồi nhẹ nhàng xoa đầu từng cô bé.

「Rồi, đi thôi」

Tôi xốc lại tinh thần và tiến lên giữa đấu trường đối mặt với vị hiệp sĩ.

Khi bước lên sân đấu, tôi nghe thấy bình luận viên giới thiệu tôi là đại diện nữ sinh của học viện khiến mọi người không khỏi hoang mang bàn tán.

「Hả, ai cơ?」「Tớ chưa bao giờ gặp cô ấy trước đây」

「Đứa trẻ kia là đại diện của học viện ư?」

Tôi không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này nhưng nếu tôi thua thì kiểu gì Rutum cũng lợi dụng việc này để chống lại các nữ hiệp sĩ. Maa~ nói thật, dù chuyện đó có xảy ra đi nữa thì cũng không ai trách móc một cô gái nhỏ bé như tôi đâu. Hơn nữa, tôi không hề có ý định thua cuộc.

Đứng trước mặt đối thủ của mình, tôi nhận ra mình còn chưa cao tới ngực của anh ta nữa. Trông vẻ mặt thì có vẻ như anh ta tầm 25, nhưng chiều cao thì vượt trội, phải ngước mỏi cả cổ tôi mới nhìn thấy mặt.

Hiệp sĩ đứng trước mặt tôi mặc giáp toàn thân, tay trái cầm khiên còn bên hông phải vắt một thanh kiếm vẫn nằm yên trong vỏ.

「Ê, đứa trẻ kia liệu có ổn không đấy?」

「Chênh lệch thể chất thế kia thì đây đâu phải là một trận đấu nữa đúng không?」

「Cậu ấy thậm chí còn chẳng mặc giáp」

Các học viên đều tỏ vẻ lo lắng, một phần có lẽ là vì tôi vẫn đang mặc bộ đồ học sinh mượn từ Shia.

Thứ duy nhất mà tôi có lúc này là bộ đồ Gấu, cơ mà tôi không thể mặc nó được.

「Tiểu thư, giáp của cô đâu?」

Vị hiệp sĩ cất tiếng hỏi.

「Tôi không có ý định trúng đòn nên có lẽ không cần đến nó. Thật ra tôi cũng muốn hỏi anh một câu tương tự, anh nghĩ mình có thể chiến đấu tốt trong bộ giáp nặng nề đó không vậy?」

Chúng không chỉ trông rất nặng thôi đâu, rõ ràng thứ anh ta mang trên người là trọng giáp dành cho lớp tanker, hơn nữa anh ta còn vác theo khiên lớn. Chà, nếu muốn xuyên phá hàng phòng ngự thì tôi sẽ phải tốn công đấy, tôi có nên nhắm vào những phần giáp mỏng không? Như là khớp gối chẳng hạn.

Vị hiệp sĩ nhìn tôi một lúc rồi lên tiếng.

「Tôi sẽ gặp rắc rối khi chiến đấu với một cô gái thậm chí còn không mặc giáp. Vậy để trận đấu này được công bằng hơn, tôi cũng sẽ cởi bỏ mũ giáp của mình」

Mọi người trên khán đài cảm thấy nhẹ nhõm trước lời nói của vị hiệp sĩ. Trừ một người

「Figo!」

Rutum gào lên.

「Ngươi biết trận đấu này quan trọng như thế nào đúng không!?」

「Thưa lãnh chúa, tôi hiểu rất rõ. Nhưng Eleanora-dono đã chọn đứa trẻ này để đối đầu với ngài nên không có chuyện nó chỉ là một đứa nhóc yếu ớt. Nếu con bé quyết định không mặc giáp thì có nghĩ là lợi thế của nó thiên về tốc độ. Tôi cũng cần phải tìm cách gia tăng tốc độ phản ứng của mình để đối phó với chuyện đó」

Nghe thế, Rutum nhìn sang tôi.

「Ta tin rằng phán đoán của ngươi dựa vào mong muốn chiến thắng chứ không phải cái tôi vớ vẩn. Và Eleanora đúng là đã đặt trọn niềm tin vào đứa trẻ này. Được thôi, hãy làm theo ý ngươi muốn, nhưng tuyệt đối không được lơ là cảnh giác」

Được Rutum cho phép, vị hiệp sĩ bước xuống và cởi bỏ mũ giáp của mình để lộ từng thớ cơ đồ sộ và săn chắc ở bên dưới lớp áo mỏng.

Nhìn thấy hình thể được mài giũa đến đỉnh cao như thế khiến tôi suýt nữa đồng tình với Rutum rằng phụ nữ không nên đứng vào hàng ngũ hiệp sĩ luôn đó.

Cơ mà không phải chiến thắng nào cũng phụ thuộc vào sức mạnh cơ bắp đâu, tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy điều đó.

「Mong tiểu thư đừng đánh giá thấp tốc độ của tôi」

「Cảm ơn vì đã nhắc nhở, nhưng nếu anh nghĩ mình có thể bắt kịp tốc độ của tôi chỉ bằng cách cởi bỏ đống sắt kia thì nghĩ lại đi nhé」

Nghe thấy lời phản pháo của tôi, anh ta chỉ đáp “tốt thôi” rồi trở lại vị trí của mình.

So với một hiệp sĩ bình thường thì tôi thấy anh ta còn ra dáng đoàn trưởng hơn cả Rutum nữa đấy chứ. Nhưng vì thái độ của ảnh tốt hơn tôi dự tính nên thành ra không khí của cuộc trò chuyện trở nên khá kỳ lạ, có lẽ bởi vì tôi quen đối phó với đám mạo hiểm giả lố lăng và vô học rồi.

Chà, dù sao thì anh ta đã nói muốn một trận đấu công bằng nên chắc hẳn là không có việc anh ta nương tay chỉ vì tôi là con gái đâu. Cơ mà điều đó lại đúng ý tôi, dù sao tôi cũng muốn được bung hết sức khi chiến đấu với một đối thủ cùng đẳng cấp.

「Tôi thành thật xin lỗi, nhưng Rutum-sama đã ra lệnh cho tôi không nương tay. Vậy nên, tôi thực sự mong tiểu thư chịu thua trước khi bị thương」

「Cảm ơn nhé, nhưng tôi không thể」

「Vậy sao, nếu vậy thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức」

「Chà, tôi mong đợi chuyện đó đấy」

Lời lẽ khiêu khích qua lại kiểu này khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian chìm đắm trong game và tiểu thuyết. Mặc dù đáng lẽ nên lo lắng cho sự nghiệp của Eleanora-san nhưng ngay lúc này đây tôi thực sự chỉ cảm thấy hưng phấn mà thôi, chà, tôi cảm thấy hơi có lỗi với cô ấy.

「Tiểu thư đặc biệt thật đấy. Thường thì đám học sinh đều run cập khi phải đối mặt với hiệp sĩ chúng tôi đấy」

Có lẽ anh ấy cũng đã nhận ra vẻ mặt hào hứng của tôi.

「Bởi vì tôi sẽ thắng」

「Tự tin thật đấy, nhưng lời đó là của tôi mới đúng」

Chẳng hiểu từ khi nào mà nó đã trở thành một trận đấu thoải mái mà cả hai bên đều muốn thắng bằng mọi giá.

Về phần tôi, tôi sẽ chiến thắng vì Eleanora-san và Shia. Còn vị hiệp sĩ kia thì phải thắng vì danh dự của bản thân. Tôi không biết anh ta suy nghĩ thế nào về mệnh lệnh của Rutum, nhưng hẳn là ảnh không bao giờ muốn thua trước một cô gái.

「Hai bên đã sẵn sàng? Như thường lệ, cả hai không được tấn công vào mắt và những điểm trọng yếu của đối phương」

Vậy là tôi không được phép đá vào của quý của đối thủ hở? Ờ thì tôi cũng không muốn làm thế đâu, chỉ là tôi nghe nói đó là điểm yếu nhất của đàn ông mà thôi. Gần như không gã nào trụ vững trước một cú đá trực diện vào đó hết. Chà, là một cô gái trong trắng thì tôi cũng không nên nghĩ về những thứ như thế… tôi chỉ tò mò một chút mà thôi.

「Một điều nữa, một khi ta tuyến bố trận đấu kết thúc thì cả hai phải ngay lập tức dừng kiếm! Đó là tất cả! Giờ thì cả hai vào vị trí」

Chúng tôi gật đầu rồi bước về vị trí của mình.

Rutum và Eleanora-san đã trở về phía khán đài, chỉ để lại vị trọng tài ở trên sân đấu. Quyết định sau cùng sẽ được đưa ra sau khi lấy ý kiến cả ba người, đó là yêu cầu của Eleanora-san để trận đấu được diễn ra một cách công bằng.

「Cô nên dừng trận đấu trước khi con bé bị thương」

「Ara~ nếu ông thề từ giờ về sau sẽ bớt xàm ngôn thì tôi sẽ bảo con bé nhẹ tay một chút đó」

Cả hai lại bước vào một cuộc khẩu chiến. Cứ thế này có khi cuộc chiến bên đó còn dữ dội hơn cả trận đấu của tôi ấy chứ.

「Yuna-chan, cẩn thận nhé, nếu con bị thương thì bọn trẻ sẽ lo lắng lắm đấy. Cùng lắm thì cô chỉ việc về Crimonia mà thôi」

「Figo, tung hết sức đi. Hãy chứng minh cho Đức vua thấy hiệp sĩ là danh hiệu chỉ dành cho những người đàn ông đích thực」

Cùng những lời khích lệ đó, cả hai chúng tôi cùng rút kiếm thủ thế sẵn sàng.

Truyện Chữ Hay