「Eleanora-san, chẳng phải cô nên ở cạnh nhà vua sao?」
Eleanora-san đang ngồi ở giữa tụi tôi thay vì đến chỗ nhà vua.
「Không sao đâu~ đã có các hiệp sĩ ở cạnh ngài ấy rồi, cô chỉ đi theo để trông chừng ngài ấy mà thôi」
Dù nói thế nhưng rõ ràng cô cũng chỉ dùng việc đó làm cái cớ để trốn sang đây chơi thôi đúng không? Để hai người này đi chung với nhau cứ như là nhân đôi rắc rối lên á. Ít nhất thì mọi chuyện sẽ ổn nếu như hai người họ trông chừng lẫn nhau. Cơ mà tôi cá tới 99% nhà vua mới là người phải trông chừng Eleanora-san đấy.
Thật hài hước khi hai người đứng đầu quốc gia lại có cùng tần sóng não kiểu như thế.
Màn trình diễn của đám học sinh tiếp tục diễn ra suôn sẻ cho đến khi vài đứa phát hiện nhà vua ở trên khán đài. Ngay lập tức, buổi biểu diễn trở nên sống động hơn hẳn khi đám học viên trở nên quá khích, vài đứa còn định tung ra ma pháp cấp cao khiến cho giáo viên phải xen vào để ngăn cản.
Tuy tôi cũng muốn xem đám học viên trình diễn hết những gì mình có nhưng tôi biết rõ điều đó là không thể, nhất là ở nơi đông người thế này.
Ma thuật càng mạnh mẽ đòi hỏi khả năng điều khiển ma pháp của người thi triển càng cao, điều đó là quá sức với đám học sinh còn non nớt. Phạm phải sai lầm thì không chỉ ảnh hưởng tới bản thân mà còn gây nguy hiểm cho người xung quanh nữa.
Có lẽ vì biết điều đó nên dù muốn phô trương tài năng của mình, tụi học sinh cũng không dám dùng hết sức. Vài đứa lén sử dụng ma pháp bậc cao nhưng lại bỏ vào quá ít ma lực, cuối cùng chẳng những nhắm hụt mục tiêu mà ma thuật còn giống hệt như một quả bom xịt thảm hại khiến bọn nó hoảng loạn ra mặt. Vài đứa khác không thể điều chỉnh lượng ma lực hợp lý nên gục xuống đất như rối đứt dây.
Trời ạ, màn trình diễn mà bọn họ luyện tập cả tháng trời đổ sông đổ bể chỉ vì muốn gây ấn tượng với nhà vua.
「Yuna-chan, con có muốn tham gia không?」
Eleanora-san hỏi tôi trong khi tôi nhìn đám học viên đang cố hết sức mình ở phía dưới với ánh mắt thương hại.
「Không đâu ạ, con thậm chí còn chẳng phải là học viên ở đây nữa」
Tôi không thích sử dụng ma thuật của mình trước mặt người lạ mà chẳng vì lý do gì hết. Hơn nữa, tôi cũng không muốn nổi bật giữa đám đông.
「Con đang mặc đồng phục của trường nên sẽ không ai để ý đâu」
「Con vẫn xin kiếu ạ」
「Muu~ chán ghê…」
「Mà con có một thắc mắc, cô thấy đám học sinh bên dưới có mạnh không ạ?」
「Hmm… chắc là hơn một chút so với mặt bằng chung. Mấy đứa thật sự giỏi về ma thuật thường không tham gia mấy chương trình kiểu này đâu」
Buổi trình diễn ma thuật kết thúc không lâu sau đó, tất cả các học viên tham gia đều cúi đầu hành lễ với nhà vua.
Ông ấy chỉ đáp lại 「Tiếp tục cố gắng nhé」 nhưng bọn họ vẫn trông rất hạnh phúc trên đường đi vào.
Mặc dù nhà vua chỉ là một ông già đam mê trốn việc và luôn miệng nói về đồ ăn, nhưng bởi vì không biết được bộ mặt thật của ổng nên tất cả mọi người đều cảm thấy sung sướng khi cho rằng nhà vua đã bỏ thời gian đến xem họ trình diễn và còn động viên họ nữa.
Maa~ thật ra thì lần đầu gặp mặt ổng cũng để lại cho tôi ấn tượng là một nhà vua mẫu mực và nghiêm túc lắm đó, giờ thì đỡ nhiều rồi.
Sau khi các học viên ban nãy rời đi hết, một nhóm học viên khác với giáp mũ chỉnh tề liền xuất hiện.
Hẳn đây là những người muốn trở thành hiệp sĩ ha?
Vì nhận ra sự hiện diện của nhà vua nên trông ai nấy cũng đều căng thẳng. Họ xếp hàng chỉnh tề và đồng loạt hành lễ trước mặt nhà vua rồi mau chóng chuẩn bị cho trận đấu tập.
Thay vì xông vào làm luôn một cuộc hỗn chiến thì họ lại chiến đấu với nhau theo từng cặp.
Tôi cũng có thêm thời gian để quan sát các học viên đang chờ tới lượt mình và nhận ra chỉ có mỗi ba học viên nữ trong đội hình ấy.
「Không có nhiều nữ sinh tham gia thứ này nhỉ?」
Có tới tận 20 nam sinh cơ mà.
「Ít nữ sinh có ý định trở thành hiệp sĩ lắm. Mà vốn họ cũng chẳng được tôn trọng trong hàng ngũ hiệp sĩ, cho nên tỷ lệ lại càng thấp hơn nữa」
「Vậy sao mấy gái kia vẫn muốn trở thành hiệp sĩ dù biết tương lai tăm tối đang chờ họ thế?」
Không lẽ có máu M hả?
「Maa~ sau khi lập Hoàng hậu thì ngài ấy đã bày tỏ mong muốn được hộ tống bởi các nữ hiệp sĩ hơn là nam. Để thực hiện mong muốn đó, Đức vua đã cho phép phụ nữ được tham gia kỳ thi tuyển chọn hiệp sĩ, kiêm luôn cận vệ của Hoàng hậu. Trước đây thì chẳng có chuyện đó đâu」
Đàn ông thường có sức mạnh thể chất vượt trội hơn phụ nữ, nhưng nếu cứ bị cả đám đàn ông kè kè theo sát khắp nơi thì khó chịu phải biết luôn ha? Nghĩ tới đây tôi cũng phần nào hiểu được cảm xúc của Hoàng hậu lúc đó.
「Hơn nữa, khi Tilia-sama được sinh ra, cả Đức vua và Hoàng hậu đều muốn công chúa được chăm sóc và bảo vệ bởi các nữ hiệp sĩ. Nhu cầu của Hoàng gia khiến cho các nữ hiệp sĩ được chào đón hơn trong binh đoàn nhưng cũng khiến công việc hiệp sĩ được phân chia rõ rệt. Nam hiệp sĩ sẽ được điều động trong các cuộc chinh phạt quái vật và chiến trường. Trong khi các nữ hiệp sĩ đảm nhiệm vai trò hộ vệ cho Hoàng tộc. Cô chắc rằng cả 3 cô bé kia đều nhắm tới vị trí cận vệ của Tilia-sama đấy」
Trở thành cận vệ của Tilia hở? Maa~ phần nào tôi cũng hiểu được lý do. Ngay cả tôi, người chỉ mới vừa gặp nhỏ 2 ngày trước cũng bị thu hút bởi cách thật thà, vui tươi và tốt bụng với mọi người của nhỏ. Tính thêm cả ngoại hình nữa thì nhỏ giống hệt như một công chúa bước ra từ truyện cổ tích ấy. Chỉ cần nhìn cái cách mà mọi người phản ứng khi thấy nhỏ bước lên bục là đủ để biết nhỏ được yêu quý đến thế nào rồi. Trở thành cận vệ cho một Tilia-sama như thế có lẽ là mơ ước chung của mọi hiệp sĩ luôn ấy chứ.
「Shia này, bạn của cậu cũng muốn trở thành cận vệ của Tilia hở?」
「Ye, nhỏ thần tượng Tilia-sama kinh khủng lắm. Nhỏ thậm chí còn luyện kiếm suốt đêm đến nổi cả hai lòng bàn tay phồng rộp cả lên, tất cả chỉ để dành cho ngày hôm nay thôi đó. Nếu cậu để ý thì nhỏ đang sung sướng cực độ khi nhìn thấy Tilia-sama đến nỗi còn chẳng nhận ra Đức vua luôn」
Tôi liếc nhanh về phía con gái trên sân và nhận ra có một thiếu nữ tóc ngắn đang chăm chú nhìn Tilia thay vì nhà vua ngồi bên cạnh.
「Các pháp sư không thể trở thành cận vệ hoàng gia sao?」
Những cận vệ hoàng gia mà tôi từng gặp có nhiều người ra dáng pháp sư lắm đấy chứ?
「Đương nhiên là có. Vốn ban đầu cận vệ của Hoàng hậu chỉ toàn nữ pháp sư mà thôi, nhưng để đối phó với một con dao găm hay mũi tên tẩm độc thì thanh kiếm của hiệp sĩ vẫn là lựa chọn tốt hơn so với ma thuật」
Maa~ nhưng nếu vậy thì có khả năng cao bạn của Shia không thể dùng được ma thuật nhỉ?
Trong lúc cả đám đang trò chuyện rôm rả thì trận đầu tiên đã kết thúc. Ngay sau đó, thiếu nữ tóc ngắn mà tôi nghĩ là bạn của Shia bước lên võ đài.
「Yuna-san, kia là bạn của mình, Rinea đó」
Khi trận đấu được tuyên bố bắt đầu, Rinea vung mạnh thanh kiếm như thể muốn đọ sức với nam sinh trước mặt.
Tốc độ và kĩ thuật của cả hai tương đương nhau, nhưng sau khi hai thanh kiếm va chạm nhau vô số lần thì mọi người đều nhận ra Rinea đang dần đuối sức.
Đây là sự chênh lệch về thể chất giữa hai giới, đồng thời cũng là lý do chính khiến nam giới thường sẽ trở thành hiệp sĩ.
Rinea thua không lâu sau đó, rồi trận tiếp theo lại bắt đầu.
「Ái chà, chẳng phải là Eleanora-dono đây sao. Sao cô lại theo dõi trận đấu ở nơi này thế nhỉ?」
Ngay khi trận thứ ba vừa kết thúc, một người đàn ông tầm 40 mặc giáp toàn thân lên tiếng gọi Eleanora-san. Nghe thấy giọng nói ấy, Eleanora-san nhăn nhó khó chịu ra mặt trong khi người kia vẫn giữ nụ cười mỉa trên môi.
Tôi vẫn còn nhớ cái nụ cười tởm lợm này, đây chẳng phải là ông bác đã lườm nguýt Eleanora-san cùng Noa ở lâu đài khi chúng tôi đến xem các hiệp sĩ luyện tập sao.
「Chà, tôi cũng muốn biết vì sao lãnh chúa Rutum cũng có mặt ở đây đó?」
「Các hiệp sĩ của ta là đối thủ mà bọn nhỏ khiêu chiến, tất nhiên ta phải ở đây để quan sát rồi」
「Tôi chưa hề nhận được thông báo về việc này. Nó lẽ ra phải do Quân đoàn Bốn đảm nhiệm」
「Vậy sao? Chắc có gì đó nhầm lẫn ở đây nhỉ?」
Cái nụ cười đểu của ổng thể hiện rõ rằng ổng đang nói dối và tất cả đều do ổng gây ra.
「Chà, đây chắc hẳn là con gái của cô, tiểu thư Shia?」
Gã vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm Shia khiến cậu ấy giật nảy.
「Ngài hẳn là nên tập trung vào trách nhiệm của mình ở dưới kia hơn là ở trên này nói chuyện phiếm đấy. Dù sao thì chúng ta cũng chẳng có chuyện gì quan trọng để nói với nhau có đúng không?」
Eleanora-san hỏi ngược lại gã trong khi lấy thân mình che chắn cho Shia.
「Cũng không phải khoe khoang gì, thưa Eleanora-dono, nhưng cấp dưới của ta đều là những gã tài giỏi cho nên ta vốn dĩ chẳng cần phải để ý đến chúng. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên ta được gặp gỡ tiểu thư Shia nên ta muốn nhắc lại với cô về đề nghị lần trước; Chà, cô biết đấy, là về hôn ước của đám trẻ ấy」
「「「「…!」」」」
Tôi nghĩ mình vừa nghe được một điều hết sức nhảm nhí.
Hôn ước, ý gã là kết hôn đúng không?
「Tôi nghĩ là chúng tôi đã từ chối điều đó rồi」
「Chà, nhưng ta cảm thấy tiếc vì cả hai rất xứng đôi đúng không?」
「Nếu xét về địa vị thì đúng là vậy, nhưng một số thứ khác thì có vấn đề đấy」
「Hô? Vậy đó là gì thế?」
「Ôi chao, ngài thật sự muốn biết hở? Nói cho lịch sự thì đấy hẳn là Nhân Cách của ngài đó. Chẳng lẽ ngài không biết tôi cảm thấy khó chịu đến thế nào khi nhìn thấy ngài hở?」
Tôi biết là cô ấy đang cảm khó chịu, nhưng mà nói thế có hơi căng thẳng quá không?
「Ôi trời, thật là trùng hợp. Ta cũng chẳng thế nào ưa nổi cô cả」
「Tôi mừng vì cảm xúc của hai ta là giống nhau」
「「Fu, fu, fu」」
Họ nhìn nhau rồi bật cười
Cả hai trông đáng sợ vl.
「Rồi, vậy thì ông bạn đáng ghét của tôi. Phiền ông quên đi chuyện đính hôn và xách đít xuống sân đấu để tập trung vào công việc của mình đi nhé」
「Cô biết đấy, gần đây ta biết được lãnh chúa của xứ Crimonia vừa đào một cái đường hầm xuyên núi nối thẳng ra biển và bắt đầu giao thương với thị trấn ở bên đó」
「Chà, tôi chẳng biết gì đâu, ông nghe ngóng được chuyện đó ở đâu thế?」
「Ta tình cờ nghe được điều đó khi tìm hiểu về quê nhà của con dâu thôi」
「Ara~ từ bao giờ con bé nhà tôi trở thành con dâu của ông thế nhỉ? Chúng tôi không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra đâu, thế nên mong ông đừng làm phiền con bé nữa 」
「Cô cũng biết trở thành con dâu của gia tộc Roland có ý nghĩa như thế nào mà. Ta chẳng thể nghĩ ra tương lai nào tốt hơn cho con bé nữa đâu」
「Xin lỗi, tôi không hứng thú」
Tôi mơ hồ nhìn thấy tia lửa điện bắn nhau chí choe khi ánh mắt họ chạm nhau.
「Dù sao thì ta vẫn muốn hỏi một điều: Mấy người làm cách nào để đào một đường hầm xuyên núi thế? Ta chỉ có thể đoán rằng mấy người tình cờ tìm được một cái hang tự nhiên trong lúc thi công mà thôi」
「Tôi không biết, cũng không có nghĩa vụ phải trả lời ông」
Là tôi đào nó đó. May mà Cilff đã dặn mọi người không được tiết lộ chuyện này.
「Không phải hai ta là bạn thân sao? Đừng ích kỷ thế chứ」
「Tôi cứ nghĩ chúng ta là kẻ thù không đội trời chung cơ đấy」
「Chẳng phải cô đã từng chăm sóc cho thằng em của ta hở?」
「Đúng là thế, nhưng cuối cùng nó lại kết thúc bằng một sự kiện đáng buồn」
「Đó chỉ là tai nạn thôi. Đến cả ta cũng không ngờ hắn lại chết vì bị trộm cướp đột nhập vào nhà…」
「「Fu, fu, fu.」」
Cả hai lại cười nữa kìa.
Tôi hết theo kịp diễn biến câu chuyện rồi. Nhưng tôi biết một điều là cả Shia và Noa đều nấp sau lưng Eleanora-san còn Fina và Shuri thì đang níu lấy đồng phục của tôi.
Để mấy đứa nhỏ nghe thấy mấy chuyện này chả có hay ho gì đâu.
「Cô biết đấy, để mấy chuyện kinh khủng đó không tiếp diễn, võ tộc Roland sẵn sàng giúp bên đó một tay. Ví dụ như con trai ta có thể..」
「Cảm ơn về lời đề nghị hào phóng đó. Nhưng Cliff đã thiết chặt an ninh của thị trấn rồi. Sự việc đó sẽ không bao giờ lặp lại một lần nữa đâu」
Nụ cười của họ trông méo mó thấy sợ.
「Tiểu thư Shia, ý kiến của con thì sao? Chắc hẳn con cũng biết rõ về gia tộc Roland nhỉ? Ta nghĩ con có thể thuyết phục người mẹ cứng đầu của mình về chuyện tương lai của con đấy」
Rutum nở nụ cười về phía Shia, người đang nấp kỹ sau lưng Eleanora-san.
「Con biết đấy, con trai ta là một hiệp sĩ thực thụ, là người đủ tài năng và sức mạnh để bảo vệ con suốt cuộc đời. Con không thể cân nhắc hôn ước với một người như thế sao?」
「T-Tôi xin lịch sự từ chối ạ」
Shia sợ xanh mặt nhưng nhỏ vẫn dũng cảm từ chối lời đề nghị đó.
「Chà, không cần vội vàng vậy đâu. Nếu được thì sao con không dành chút thời gian để gặp mặt con trai của ta nhỉ? Ta chắc chắn rằng con sẽ thích nó đấy」
「Làm ơn dừng lại. Ông không thấy mình đang dọa con bé chết khiếp bằng nụ cười tởm lợm đó hay sao?」
Eleanora-san chen vào và Shia sau lưng cô ấy một lần nữa.
Nhận ra không thể thuyết phục được, Rutum chuyển tầm mắt về phía đấu trường.
「Ô kìa, có vẻ như đám hiệp sĩ của ta bắt đầu lên sân rồi. Chúng ta hãy xem thử sức mạnh hiệp sĩ đoàn của ta nhé. Biết đâu khi xem xong con sẽ thay đổi suy nghĩ của mình đấy」
Chúng tôi dồn sự chú ý về phía đấu trường và thấy một học viên đang cúi chào một hiệp sĩ. Rồi trận đầu tiên bắt đầu ngay sau đó.
Cậu học viên giương kiếm tấn công không ngừng trong khi vị hiệp sĩ chỉ đứng yên giơ kiếm đỡ đòn mà không đánh trả. Anh ấy chỉ những đòn giả khi cậu học viên trở nên quá sơ ý trong phòng thủ và để lộ sơ hở quan trọng mà thôi. Có lẽ là để cậu ta thấy ra sự áp đảo về sức mạnh của hai bên.
Xem trận đấu này khiến tôi nhớ lại niềm vui hồi còn chiến game online với các đối thủ khác. Niềm vui nhất đến từ việc thay đổi phong cách chiến đấu tùy theo đối thủ để hành gà một cách triệt để nhất.
Mấy đứa tập trung vào sức mạnh sẽ trả giá khi gặp đối thủ có tốc độ áp đảo. Mấy đứa tập trung vào tốc độ sẽ bị chiếu bí khi gặp tanker trâu chó. Cứ như thế, mọi lối build đều có điểm mạnh và điểu yếu riêng, khiến cho chẳng có trận đấu nào là giống hệt như nhau cả.
「Chà, người thách thức tiếp theo là một nữ sinh nhỉ? Ta mong rằng con bé không bị thương」
Rutum vừa nói vừa nở nụ cười khả ố.
Trận chiến đầu tiên đã sớm kết thúc. Rinea, bạn của Shia là người tiếp theo lên sân đấu.
「Ông.. Ông không động tay động chân gì đến trận đấu này đấy chứ?」
「Chà, biết đâu đấy. Hiệp sĩ vốn là nghề nghiệp cao quý dành cho phái mạnh nhưng trong lúc kiểm tra danh sách, ta tình cờ thấy tên của vài đứa con gái. Cô biết đấy, ta chỉ muốn ngăn cản tụi nhỏ trước khi bọn chúng trở thành mồi cho quái vật mà thôi」
「Ông vẫn giữ cái định kiến đó à? Chẳng phải Đức vua đã ra lệnh cho hàng ngũ binh sĩ của chúng ta chấp nhận các nữ hiệp sĩ rồi sao?」
「Ta cũng chẳng thể hiểu nổi ngài ấy. Dưới góc nhìn của ta, bọn chúng chẳng khác gì đồ trang trí, làm gì có đứa nào đủ sức để bảo vệ chủ nhân của mình cơ chứ. Chúng ta chưa bao giờ chấp nhận đám đàn bà con gái sở hữu danh hiệu hiệp sĩ」
「Chà, tôi có nên khai báo việc ông chống đối mệnh lệnh Đức vua không nhỉ? Riêng tôi thấy các nữ hiệp sĩ đã làm rất tốt công việc của mình khi bảo vệ Tilia-sama và Flora-sama, nhưng có lẽ đôi mắt thiển cận của ông khó mà thấy rõ việc đó」
Mặc dù đồng ý với Eleanora-san nhưng tôi cũng hiểu được quan điểm của Rutum về việc đó.
Thực tế thì tính ngay trên sân đấu, chẳng có trận chiến nào trước đó mà nữ sinh giành được phần thắng. Xét về sức mạnh, thể lực, sải tay, chiều cao hay cân nặng, nói đơn giản đám con trai khi sinh ra đã có lợi thế hơn con gái rất nhiều rồi, đó vốn là đặc điểm sinh lý chẳng thể nào thay đổi được.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không phải là con gái bọn tôi không có ưu điểm của mình. Chúng tôi nhanh nhẹn hơn nhiều so với mấy gã cơ bắp đó, kết hợp với luyện tập chăm chỉ thì kỹ năng cũng không còn là vấn đề. Ngoài ra thì có vô số cách mà chúng tôi có thể tận dụng để chiến thắng mà không cần phải dựa vào sức mạnh thể chất.[note44364]
Chẳng có điều gì khiến phụ nữ không thể trở thành một hiệp sĩ cả.
「Chà, ta không hề có ý định chống đối mệnh lệnh của Đức vua đâu. Nhưng nếu ngài ấy nhìn thấy một nữ sinh nhắm đến vị trí hiệp sĩ bị thương nặng trong một trận đấu thì sao? Có lẽ lúc ấy ngài ấy nhận ra quan điểm của ta và thay đổi ý định của mình nhỉ?」
「Lãnh chúa Rutum, ông..!?」
「Cô biết đấy, chỉ cần một ví dụ điển hình là đủ để cảnh cáo những kẻ khác rồi. Điều này cũng chỉ để tốt cho đám nhóc trong tương lai mà thôi」
「Rinea!」
Shia hét lớn về phía cô bạn đã sẵn sàng cho trận chiến của mình.
「Đừng lo, ta đã dặn bọn chúng nương tay rồi, con bé sẽ không đến nỗi tàn phế đâu」
「Ông đang đe dọa bọn ta sao?」
「Không, không, như ta đã nói, ta chỉ muốn cho Đức vua thấy được thực tế là như thế nào mà thôi」
Một lần nữa, cái nụ cười kinh tởm đó lại xuất hiện trên mặt ổng.