Kuma Kuma Kuma Bear

chương 266: gấu-san bị mắng bởi shia

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Fina trông rất xấu hổ khi bước đi xung quanh trong bộ quần áo mới.

Mặc dù chúng tôi vẫn liên tục động viên rằng chúng trông rất hợp với em ấy, nhưng điều đó dường như chỉ làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Maa~ ít nhất thì chúng tôi sẽ không phải lo lắng về việc để Fina đi vòng quanh lễ hội trong trang phục bị bẩn nữa.

Bởi vì các cô bé đều được Tilia sắm cho quần áo mới, thế nên tôi quyết định sẽ mua tặng các em ấy những chiếc khăn tay cũng được bày bán bên trong cửa hàng.

Khi tôi bảo các cô bé hãy cứ chọn thứ mình thích thì Noa đã dồn tôi vào góc với câu nói 「Yuna-san, xin hãy chọn cho bọn em nhé!」đầy hồn nhiên, hơn nữa, Fina và Shuri cũng đồng ý với em ấy.

Uu, tin tưởng giao phó việc này cho một con gấu không có gu thời trang như tôi chắc chắn là nước đi tệ nhất. Mặc dù vậy, bằng một cách thần kỳ nào đó tôi đã chọn được những họa tiết mà tôi nghĩ sẽ hợp với các em ấy.

Noa, Fina và Shuri đều vui vẻ nhận lấy chiếc khăn tay. Liệu các em ấy có thực sự thích chúng không nhỉ?

Maa~ ít ra thì cô bé thật thà nhất, Shuri-chan trông thực sự hạnh phúc với chiếc khăn, vậy nên có lẽ tôi đã làm tốt việc của mình đúng không?

Giả sử như Shuri không thích nó, em ấy chắc chắn sẽ thẳng thừng nói ra「Yuna-neechan, cái này không dễ thương chút nào hết」hoặc một thứ gì đó tương tự.

Shuri đã chấp nhận món quà của tôi một cách vui vẻ, thế nên nó đã đủ tiêu chuẩn để khiến em ấy hài lòng rồi đúng không?

「Tilia, cậu chắc rằng mình không cần nó chứ?」

Tôi cũng muốn mua cho Tilia một chiếc khăn tay nhưng nhỏ đã từ chối.

「Nếu Yuna thực sự muốn tặng tớ một món quà thì tớ sẽ vui lắm luôn nếu được tặng một bé gấu bông đó!」

Sau khi rời khỏi shop quần áo, chúng tôi tranh thủ đi giật thêm một vài giải thưởng dễ thương thu hút được sự chú ý của Shuri và Noa rồi càng quét cho bằng hết các gian hàng bán thức ăn còn lại. Trước khi kịp nhận ra thì loa đã thông báo ngày đầu tiên của lễ hội trường đã kết thúc mất rồi. Tất cả các gian hàng bắt đầu dọn dẹp và những vị khách cũng lần lượt rời đi.

Chúng tôi cân nhắc một chút về việc quay trở lại chỗ của tụi Shia nhưng quyết định không làm thế bởi vì cả bọn sẽ cản trở việc dọn dẹp gian hàng và làm gián đoạn dòng người đang rời khỏi trường học.

「Tớ đi nhé~!」

Tilia thì vẫn phải ở lại trường thêm một lát nữa, thế nên nhỏ sẽ trở lại chỗ của Shia để thông báo việc bọn tôi đi về trước.

「Cảm ơn vì đã đi cùng bọn tớ cả ngày hôm nay nhé, Tilia」

「Fufu, không có vấn đề gì đâu, dù sao thì hôm nay tớ cũng đã rất vui」

「Tilia-sama, cảm ơn chị đã mua quần áo cho bọn em ạ」

「Cảm ơn, Công chúa-sama」

「Cảm ơn rất nhiều, Tilia-sama」

「Đừng lo lắng về chuyện đó nha, chị mua chúng bởi vì chị thích thế thôi」

Tilia tươi cười vẫy tay với các cô bé.

「Vậy thì, như đã hứa, đây là quà của cậu, Tilia」

Tôi lấy ra một cặp Gấu Yuru và Gấu Kyuu rồi đưa chúng cho Tilia.

「Uwa~ cậu chắc chứ!? Cậu thực sự muốn đưa chúng cho tớ chứ?」

「Tớ đã hứa rồi đúng không? Hơn nữa, cậu đã hướng dẫn bọn tớ đi tham quan suốt cả ngày hôm nay, thế nên đây có thể được coi là lời cảm ơn của tớ」

「Maa~ nếu vậy thì tớ sẽ vui lòng đón nhận chúng」

「Hãy chăm sóc chúng thật tốt nhé. Tớ sẽ nhờ Nữ hoàng giám sát cậu đấy」

Tôi sẽ rất buồn nếu nhỏ sử dụng chúng làm mục tiêu luyện tập để ném dao hay thứ gì đó tương tự.

「Tất nhiên rồi, tớ sẽ chăm sóc chúng thật tốt. Tớ có nên đặt các em ấy vào kho bạc hoàng gia để giữ cho an toàn không nhỉ?」

「Tớ sẽ cảm thấy tệ cho các bé gấu bông, vậy nên đừng có làm thế nhé」

「Fufu, đùa thôi~ các bé gấu sẽ được giữ an toàn và sạch sẽ trong phòng riêng của tớ mà~」

Sau khi tạm biệt bọn tôi, Tilia ôm lấy những bé gấu bông của cô nàng rồi vui vẻ đi về phía gian hàng của tụi Shia.

Tôi và các cô bé cũng cùng nhau trở về dinh thự của Eleanora-san.

Sau khi chúng tôi trở về, Fina đưa phần thịt sói mà em ấy đã nhận được trong tiết mục phân tách lúc sáng cho Suririna-san, sẽ thật tuyệt nếu nó trở thành bữa tối hôm nay đúng không? Fina sau đó hỏi Suririna-san về nơi mà em ấy có thể giặc quần áo bẩn nhưng thay vì chỉ chỗ, Suririna-san thành công cuỗm được chúng từ em ấy.

「Nếu là công việc giặt ủi thì xin hãy để cho tôi」

「Nhưng mà…」

「Đây là công việc của tôi, thế nên tôi không thể để em làm điều đó. Một khi em còn ở dinh thự này thì em vẫn là khách của chúng tôi, Fina-sama」

Fina trông vẫn bối rối, thế nên tôi quyết định lên tiếng.

「Fina, em nên để việc đó cho Suririna-san thì hơn. Chị tin rằng em cũng không thích người khác làm giúp công việc của mình đúng không?」

Nếu có ai đó muốn làm giúp công việc của tôi thì tôi sẽ chẳng phàn nàn gì đâu, cơ mà đối với Fina thì lại khác, em ấy thường rất nghiêm túc và cố gắng để tự mình làm tất cả mọi thứ. Mặc dù đó là một phẩm chất tốt của em ấy nhưng nó cũng khiến Fina khá cứng nhắc trong việc để người khác giúp đỡ.

「Yuna-oneechan… Uu~ thôi được rồi. Suririna-san, xin hãy giúp em làm sạch chúng. Vệt ố do máu bắn lên chị có thể rửa với-」

「Fina-sama, em không cần phải lo, cứ để đó cho tôi. Tôi sẽ làm sạch chúng đúng cách」

Sau khi Fina cuối cùng cũng chấp nhận để chuyện giặt giũ lại cho Suririna-san, chúng tôi cùng nhau đi về phòng để nghỉ ngơi. Bởi vì là khách nên chúng tôi đành phải chấp nhận để mọi người chăm sóc cho mình, tôi nghĩ Fina cũng nhận ra điều đó.

Mặc dù có thể quay trở lại Nhà Gấu bất cứ khi nào nhưng bởi vì Shuri muốn ở lại đây, thế nên chẳng có cách nào để tôi và Fina trốn thoát được cả.

Maa~ bởi vì tôi đã để cho hai cô bé tự đưa ra quyết định như thể tôi không hề quan tâm, để rồi chính Fina đã đùn đẩy cho Shuri có được lựa chọn cuối cùng, thế nên chúng tôi không thể phàn nàn gì nữa.

Quay lại hiện tại:

「Fufu, tớ sẽ đặt xuống lá (10 nước)」

「Vậy thì tớ sẽ chọn lá (4 lửa)」

「Đến lượt em! (3 lửa) tấn công!」

Các cô bé hào hứng chơi Sevens (Xì Tố) cùng nhau cho đến tận lúc ăn tối, đúng là tuổi trẻ có khác…

Tôi thì gục thẳng xuống giường và úp mặt vào gối ngay khi về tới. Cơ thể tôi không có chút mệt mỏi nào nhưng mà tinh thần thì thê thảm lắm luôn; bị soi liên tục từ sáng đến tối làm cho điểm Sanity của tôi tụt hẳn về 0 luôn đó.

Trong lúc tôi nằm dài trên giường để nghỉ ngơi thì Shia bất ngờ bật cửa xông vào phòng như mọi khi.

「Mừng chị trở về!」

「Mừng chị về nhà, Onee-sama」

「Chị về rồi đây… Ơ mà khoan, ý chị không phải như thế! Yuna-san, cậu đã làm cái quái gì ở lễ hội trường vậy hả!?」

Vì một lý do nào đó mà Shia trông có vẻ giận dữ?

Hm? Lạ thật, tôi nhớ hôm nay tôi có đập phá thứ gì đâu nhỉ?

「Bọn tớ chỉ thưởng thức lễ hội bằng cách đi tham quan như những người bình thường thôi, đúng không các em?」

Tôi ngồi dậy khỏi giường và nhìn sang các cô bé, xúi giục các em ấy đứng về phía của tôi.

Cơ mà tôi vẫn chưa tìm ra lý do vì sao Shia lại nổi giận như thế.

「Vâng, bọn em đã rất vui khi cùng nhau khám phá lễ hội đấy ạ!」

「Yuna-oneechan đã ở bên cạnh bọn em suốt thời gian đó」

「Mhm!」

Fina, Noa và Shuri đều hết mực bênh vực cho tôi.

Tôi không biết vì sao Shia lại nổi giận nhưng hy vọng điều này sẽ đủ để chứng minh tôi vô tội.

Shia nhìn các cô bé rồi thở dài.

「Thế các em có thể cho chị biết những bộ quần áo đẹp, kẹp tóc và đống phụ kiện trên người mình ở đâu ra có được không?」

「Tilia-sama mua quần áo tặng bọn em đấy ạ!」

Shia có hơi bất ngờ trước thông tin này nhưng các cô bé đã không cho nhỏ cơ hội tìm hiểu sâu hơn.

「Chiếc trâm cài tóc này là Yuna-neechan tặng em đó!」

「Chiếc kẹp tóc này cũng là quà của Yuna-san」

「Em cũng nhận được vòng tay này từ Yuna-oneechan ạ」

Các cô bé tiếp tục mang tất cả phụ kiện trên người mình ra để trình báo với Shia.

「Cái này là em tự mình thắng được đó! A, cái này cũng được Yuna-neechan lấy cho ạ」

「Chị ấy cũng tặng hoa cho tụi em nữa」

Các cô bé vừa vui vẻ khoe khoang chiến lợi phẩm hôm nay vừa xếp tất cả chúng lên bàn một cách ngay ngắn, kể cả những chiếc khăn tay mà tôi đã mua cho. Nhìn tổng thể có hơi nhiều ha? Lấp đầy cả mặt bàn luôn đó… Chúng tôi đã rất chăm chỉ, đúng không?

Shia liếc nhìn đống đồ chúng tôi loot được rồi thở dài một lần nữa.

「Onee-sama, có gì không ổn ạ?」

「Tất nhiên là không ổn rồi! Mấy đứa thử nghĩ mà xem; điều gì sẽ xảy ra khi Yuna-san, trong trang phục gấu của mình, thắng được tất cả những giải thưởng bắt mắt này?」

「Hmm, chị nhắc em mới nhớ, có cảm giác như hôm nay bọn em bị soi nhiều hơn mọi khi」

「Nhưng bọn em luôn bị mọi người dòm ngó bất kỳ khi nào ở cạnh Yuna-oneechan mà, đâu có gì đặc biệt đúng không?」

「Ưm, bị soi suốt luôn ạ!」

Việc tôi trở thành tâm điểm của sự chú ý chẳng có gì lạ nữa rồi. Một chút sự ồn ào là không thể tránh khỏi mỗi khi tôi mặc đồ gấu đến nơi công cộng. Bất kể ở nơi đâu thì mọi người vẫn luôn có cái để bàn tán về trang phục của tôi.

Cơ mà trong trường hợp này, tôi nghĩ đa phần mọi người đều sẽ coi tôi là một phần của lễ hội, thế nên đáng lẽ sự chú ý phải không nhiều như mọi khi chứ nhỉ? Ở mức độ đó đâu thể nào gây rắc rối cho Shia đúng không?

「Tất nhiên trang phục của Yuna-san là một phần nguyên nhân. Cơ mà cái cách cậu ấy đập tan mọi lẽ thường để cuỗm đi những giải thưởng đặc biệt nhất mới là thứ đáng nói tới. Cậu có thực sự biết mình đang làm gì không vậy hả?」

Ồ, vậy ra là chuyện đó hở?

Vấn đề không nằm ở trang phục mà là hành động cuỗm sạch đống giải thưởng cao cấp nhất của tôi?

Cơ mà tôi đã thắng tất cả theo đúng luật đấy nhá.

Chẳng có luật nào cấm dùng những tính năng của bộ đồ gấu để thắng hết đúng không? Nếu có luật như thế thì tôi sẽ không tham gia đâu.

「Theo lời đồn thì trong cuộc thi ném dao, cậu đã ném trúng hồng tâm của mục tiêu xa nhất. Khi cậu chơi ném bóng thì quả bóng lượn theo một quỹ đạo cong kỳ lạ, né tránh tất cả các chướng ngại vật một cách dễ dàng. Còn trong cuộc thi lăn bóng thì quả bóng di chuyển như thể nó có linh hồn bên trong. Tớ thậm chí còn biết được nhiều hơn cả thế nữa」

「Làm sao cậu biết hay vậy?」

Nghe cứ như nhỏ theo dõi chúng tôi suốt cả ngày luôn ấy.

「Một vài người trong lớp tớ chứng kiến màn ném dao của cậu và nó ngay lập tức trở thành một chủ đề nóng hổi của lớp. Sau đó, nhiều người khác cũng nói rằng họ đã thấy cậu thực hiện những trò tương tự trong rất nhiều các thử thách khác nhau. Cái chủ đề đó hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát khi Tilia-sama cũng được đem vào cuộc nói chuyện luôn. Tóm lại là bây giờ ai cũng bàn tán về nó hết đó」

Về cơ bản, Tilia là chất xúc tác làm cho vấn đề bị đẩy lên một tầm cao mới đúng không?

Hmm, nghĩ lại thì đúng là không được hay ho cho lắm khi chơi lớn như thế trong lần đầu tiên đến quẩy lễ hội trường ha? Cơ mà đành chịu thôi, tôi không thể chống lại ánh mắt cún con của Shuri và Noa khi muốn xin một thứ gì đó. Nói cho cùng, tôi đã trở nên quá nhiệt tình cũng vì niềm vui của các cô bé mà thôi.

Hơn nữa, mặc dù Fina không bao giờ đòi hỏi tôi bất kỳ thứ gì nhưng mỗi khi nhận được một món quà, em ấy trông rất hạnh phúc.

Để có thể nhìn thấy những biểu cảm dễ thương đó, tôi đâu còn cách nào khác ngoài chăm chỉ làm việc chăm chỉ đâu đúng không?

Cơ mà ngày mai phải tém tém lại thôi, không thì lại bị Shia mắng nữa mất.

Cuối cùng, tôi đã hứa với nhỏ rằng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì nổi bật vào ngày mai.

「Nhân tiện thì gian hàng của các cậu thế nào?」

Chúng tôi không có cơ hội quay trở lại kiểm tra gian hàng của tụi Shia trước khi trở về, thế nên tôi có hơi tò mò về thành quả hôm nay của nó.

「Nhờ bức tượng gấu mà cậu làm ra, khách hàng cứ kiên tục kéo đến và bọn tớ bán được nhiều hơn cả mong đợi」

Có vẻ như bức tượng gấu vẫy khách đã làm tốt nhiệm vụ của mình nhỉ?

「Những người bị thu hút bởi tượng gấu của cậu cũng ngay lập tức tò mò về kẹo bông. Bởi vì người ta có thể vừa thưởng thức nó vừa đi xung quanh nên nhiều người nhìn thấy và tò mò về nó hơn nữa, cuối cùng thì gian hàng của bọn tớ bị bao vây bởi một đám đông đến tận lúc lễ hội kết thúc luôn đó」

「Maa~ thế thì tốt rồi」

「Đúng vậy. Tuy nhiên, có một vấn đề」

「Vấn đề gì cơ?」

「Khách hàng chỉ truyền tai nhau về gian hàng của gấu mà thôi, thế nên những người đến sau mặc kệ cái biển hiệu kẹo bông của bọn tớ và chuyển hẳn sang 『Tôi muốn mua kẹo gấu』luôn đó …」

Cái đó… ừm, thú vị nhỉ? Tôi đã không thể dự đoán tình huống thế này sẽ phát sinh.

「Maa~ nhờ những lý do liên quan đến gấu mà bọn tớ đã có rất nhiều khách hàng, thế nên chúng tớ chẳng thể phàn nàn được」

「Nếu nó trở nên rắc rối, các cậu chỉ cần phá hủy bức tượng là được mà」

「Không, không, chú gấu đó đã giúp bọn tớ rất nhiều, bọn tớ không thể nhẫn tâm phá hủy nó như thế! Mọi chuyện chỉ trở nên khó quản lý hơn một chút mà thôi; ý tớ là cả bọn chẳng được nghỉ ngơi tý nào luốn á; Marcus gần như không nhấc nổi cánh tay vào cuối ngày; Timor, Cattleya và tớ cũng thay phiên đảm nhận vị trí nhưng bọn tớ chỉ có một chiếc máy làm kẹo, trong khi khách hàng thì lại quá đông. Bọn tớ không thể nào bắt kịp tốc độ yêu cầu còn hàng người thì cứ ngày một dài thêm; khách hàng dồn dập như muốn thông nát gian hàng luôn á. Mọi chuyện kinh khủng lắm」

「Vật vã thật ha? Nếu tớ cho các cậu mượn thêm một hoặc hai chiếc máy nữa thì sao?」

Nếu có từ hai đến ba người làm kẹo cùng một lúc thì các cậu ấy sẽ dễ dàng xoay sở hơn đúng không?

「Thật sao!? Cảm ơn nha! Điều đó sẽ giúp bọn tớ rất nhiều đấy」

Và như thế, tôi đem những chiếc máy làm kẹo bông lúc tổ chức sự kiện ở trại trẻ mồ côi nhượng quyền sở hữu lại cho Shia.

Tôi hy vọng điều này sẽ giảm bớt một chút gánh nặng cho nhỏ.

Sau đó, chúng tôi dùng bữa tối cùng nhau.

Shia cũng tham gia chơi bài cùng các cô bé cho đến khi cả đám lăn quay ra ngủ.

Truyện Chữ Hay