Kuitsume Youhei no Gensou Kitan

chapter 40: thám hiểm xong thì cắm trại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trạm xá nơi Loren và những người khác hiện đang “mượn tạm” nằm ở giữa khu mua sắm sầm uất nhất kinh thành, nên gần đó không thiếu gì những cửa hàng.

Sau khi bỏ Klaus lại một mình canh gác xung quanh trạm xá, anh dẫn Shayna cùng đi dạo quanh thành phố, sau một lúc anh bắt đầu đi vào những cửa hàng ấy để kiểm tra hàng hóa trong đó.

“Rau củ quả ở đây không được bảo quản tốt, nhưng chưa hẳn là hỏng hết. Không hề có dấu hiệu của bất kỳ trận chiến nào quanh đây. Cơm canh trong một số ngôi nhà vẫn còn nguyên đó và một số thì vương vãi ra khắp nơi, nhưng không có dấu hiệu xô xát.”

“Vậy mọi người đi đâu được nhỉ?”

Loren đứng hình trước câu hỏi của Shayna.

Thật ra thì anh cũng băn khoăn hệt như Shayna, và anh ước sao một ông bụt hiện ra để giải thích những chuyện quái quỷ đang xảy ra, nhưng không dễ gì chuyện đó lại ngon và tiện đến vậy.

“Nơi này trông còn quá mới để bị người dân bỏ hoang. Tư trang của họ đều ở đây hết, kể cả những đồ vật có giá trị.”

Cửa hàng mà họ vừa mới vào chứa đầy tiền bạc lẫn hàng hóa đắt tiền nhưng không được bảo quản hay giấu đi gì cả.

Một tên lính đánh thuê bình thường sẽ gom hết chiến lợi phẩm về ngay lập tức mà không cần nghĩ ngợi gì, nhưng Loren thì không. Anh không hề đụng đến bất kỳ thứ gì.

Loren từng loot xác của những tử sĩ trên chiến trường, nhưng đây không phải là Pochinki, và chủ nhân của những món đồ này không phải là những kẻ thù của anh.

Hơn nữa, lấy đồ của những người biến mất mà không rõ lý do đối với anh cũng như trộm cắp.

“Shayna, em có biết dân số ở đây là bao nhiêu không?”

“Dân số?”

Shayna hỏi anh với khuôn mặt ngơ ngác. Loren vẫy tay, bảo rằng không có gì phải lo lắng đâu.

Cho dù cô bé nắm rõ thành phố này trong lòng bàn tay chỉ qua những lần đi dạo cùng cha mình, cô vẫn không biết đến những thứ cao siêu như dân số.

“Xét về diện tích của thành phố này, có lẽ dân số ở đây dao động từ ba mươi đến năm mươi nghìn? Sẽ chẳng ma nào tin khi báo cáo rằng cả một rừng người như vậy đã tan vào mây khói đâu.”

Cho dù họ có thể đưa Shayna về với cha mẹ của cô bé hay không, một khi họ trở về Kauffa, họ có trách nhiệm phải báo cáo về những người đã tử trận với hội mạo hiểm giả, cùng với những chuyện quái gở đang xảy ra tại Hanza.

Nhưng Loren lại thở dài khi cho rằng nếu như anh báo cáo lại đúng hoàn toàn với những gì anh thấy thì kể cả những tên hoang tưởng nhất cũng chẳng tin anh.

Loren biết chắc rằng điều này là thật bởi vì anh đang tận mắt chứng kiến nó, nhưng một kẻ bên ngoài sẽ chỉ cười vào mặt anh nếu như hắn đọc được rằng cả một tiểu quốc đã bay màu.

Tình huống hiện tại nó vi diệu như thế đấy.

“Một người không thể nào đùng một cái biến mất mà không để lại dấu vết gì cả. Nếu mình tìm được vết máu hay xác chết gì đó thì mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều.”

“Onii-san....”

Loren chợt nhớ đến Shayna, người đang đi cạnh mình và đang nắm chặt cái áo anh đang mặc, cô bé có vẻ như đang mếu mó vì sợ hãi, và cảm thấy thật xấu hổ vì đã nói oang oang suốt nãy giờ.

Buột miệng nói những thứ như tìm thấy được xác chết trước một cô bé đến từ thành phố này thì thật là quá thiếu suy nghĩ.

“Xin lỗi, anh hơi quá đà”

“Không sao đâu, em ổn. Nhưng...Em không biết cha và mọi người khác đi đâu rồi?”

Đặt trường hợp gia đình của Shayna vẫn ổn và vẫn còn trong thành phố, Loren cho rằng họ đang ở khu vực trung tâm.

Anh có đủ lý lẽ để biện minh cho ý nghĩ này, nhưng một trong những lý do chính là hầu hết những kẻ cầm quyền sẽ thường dựng lâu đài hay biệt thự ở trung tâm thành phố.

Đến đó cũng dễ thôi.

Họ chỉ cần đi thẳng dọc theo con đường chính.

Hanza được bao bọc bởi những dãy tường cao lớn, nhưng dường như chúng không được dựng nên để mấy thằng trẩu tẩn nhau trên phố, bởi vì chỉ có một con đường duy nhất dẫn đến trung tâm thành phố.

Loren đặt khá nhiều câu hỏi về cách xây dựng thủ đô như thế này, cho dù nó có là tiểu quốc đi chăng nữa, nhưng đó không phải là vấn đề anh cần phải lo lắng đến.

“Tôi muốn bắt đầu tìm kiếm dinh cơ của thị trưởng nhanh nhất có thể.”

Anh không chắc chắn về sự sống sót của những người khác trong thành phố, nhưng vì mọi thứ khá yên ắng, Loren cho rằng hầu hết bọn họ đang ở trong nhà của thị trưởng nơi trung tâm thành phố.

Đó là lý do mà anh muốn đi xung quanh để tìm kiếm những người sống sót, và nếu có gặp, anh sẽ dẫn bọn họ khỏi nơi đây và từ biệt cái thành phố ma ám này, nhưng bốn trong bảy người không thể đi lại được, và ba người còn lại là không đủ để gánh team.

“Phương án tốt nhất là đợi cho bốn người họ hồi phục, sau đó chúng ta mới bắt đầu khởi hành, nhưng liệu ta có đủ thời gian không?”

Bất kể nguyên nhân gì dẫn đến tình trạng hiện tại của thành phố, nếu như có một thứ gì đó hay một ai đó đã cố tình làm chuyện này, thì chắc chắn là họ không có nhiều thời gian.

Mải mê suy nghĩ khiến Loren không để ý xung quanh, và anh nhận ra điều đó chậm hơn Shayna một nhịp.

“Onii-san, có ai đó ở đây.”

Họ không thể tìm thấy được gì nên họ chuyển sang một căn nhà khác, đúng lúc đó Shayna giật giật áo anh.

Sau khi quay về thực tại, Loren để ý thấy một người phụ nữ đang nhìn họ ở trong góc một tòa nhà gần đấy, và anh gọi to.

“Chờ đã! Chúng tôi không làm gì mờ ám đâu.”

Ngay lập tức anh nghĩ đến những hành động nãy giờ của mình, đi một mạch vào nhà người khác hay những cửa tiệm gần đó, và anh cho rằng đúng là kẻ mờ ám thật. Người phụ nữ ấy có run rẩy một chút, nhưng cô không hề chạy đi, cô chỉ đứng đó, tiếp tục quan sát họ.

“Tôi không phải mấy tay mờ ám đâu. Tôi là một mạo hiểm giả đến đây để thực hiện một nhiệm vụ, nhưng tôi thấy tình trạng hiện tại của thành phố này hơi lạ nên tôi đang cố tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.”

“Anh...đến đây để giúp à?”

Người phụ nữ vừa mới hỏi anh chỉ mới đôi mươi.

Mái tóc của cô màu đen nâu, chỉ vậy thôi, trên người cô không dấy lên những đặc điểm nhận dạng đặc biệt gì cả.

“Không hẳn, nhưng cô có phải là dân cư của tiểu quốc này?”

“Vâng. Tên tôi là Shutel.”

“Chuyện gì đã xảy ra với thành phố này vậy? Mọi người đâu hết rồi? Tại sao cô còn ở đây?”

Loren liên tục bắn rap với những câu hỏi cho người phụ nữ tên Shutel.

Đôi mắt cô ấy chợt rộng mở trước những câu hỏi đột ngột này, nhưng cô im lặng lắc đầu.

“Tôi không biết. Vài ngày trước mọi người xung quanh tôi bỗng hóa rồ lên....Do quá sợ hãi, tôi đã trốn dưới tầng hầm của mình, và tôi chỉ vừa mới ra khỏi đó vì lương thực đã cạn kiệt.”

“Cô không có gia đình à?”

“Tôi hiện còn độc thân, và cha mẹ tôi đã mất lâu rồi.”

“Còn ai khác ngoài cô không?”

“Tôi xin lỗi. Nhưng tôi không biết.”

Loren mừng hụt vì anh tưởng mọi bí ẩn đã được giải mã, nhưng Shutel không biết gì cả.

Nếu cô ấy sống một mình thì không thể trách cô ấy được, nhưng Loren không khỏi cảm thấy thất vọng.

“Umm, em là con gái của vua đúng không?”Shutel để ý thấy Shayna đứng cạnh Loren, cô bé đang phân vân không biết làm gì, và rồi gật đầu trước câu hỏi ấy.

“Vậy thì tôi đề nghị chúng ta nên đến dinh thự của nhà vua... Ở đó có rất nhiều lính gác hoàng gia đóng quân xung quanh, và có những hàng rào bao bọc nữa. Tôi nghĩ rằng ở đấy sẽ an toàn hơn.”

“Nếu chỉ còn phương án này thì đi thôi.”

Vấn đề nằm ở bốn người bị thương, nhưng Loren cho rằng một khi Lapis hoàn thành công việc chữa trị, họ sẽ đủ sức để lên kiệu thôi.

Anh quyết định rằng phương án tốt nhất là đến dinh thự cùng với những người sống sót còn lại, nên anh quay về để bàn bạc với Lapis.

“Còn cô thì sao?”

“L-làm ơn hãy cho tôi đi cùng hai người! Một mình tôi không thể nào đến dinh thự ấy được.

Loren không thấy chướng ngại gì trên đường chính cả.

Nên anh nghĩ cô ta không cần ai đi cùng đâu, nhưng lỡ như có một thứ gì đó đang ẩn nấp trong những góc tối kia, chực chờ miếng mồi ngon đi ngang qua trên con đường vắng, và nếu như miếng mồi ngon đó là một người phụ nữ, thì có vắt chân lên cổ mà chạy cũng khó thoát.

“Được thôi, đi thì đi. Theo tôi.”

Mặc dù không thể tìm thấy kẻ địch nhưng biết rằng ngoài kia vẫn còn người sống sót đối với Loren là đủ tốt rồi, anh quay về trạm xá nơi Lapis đang chờ.

Khi họ về đến nơi, Klaus, người đang canh gác xung quanh đó, đã chuẩn bị rút kiếm ra khi phát hiện ra bóng dáng của một phụ nữ lạ mặt đi cùng họ. Nhưng sau khi nghe Loren giải thích sự tình, hắn quay lại làm công việc ban nãy.

Ít ra thì Klaus cũng ngoan ngoãn làm như những gì hắn được sai bảo, Loren cho rằng cái miệng nói chuyện vô văn hóa và cái tôi to đùng ấy của hắn là do môi trường nơi hắn lớn lên, và rồi cho rằng hắn cũng không nên bị đối xử tệ như thế. Họ chuẩn bị đi vào trong trạm xá nơi đang chữa trị Broas và những cô gái thì gặp Lapis.

“Tôi đã chữa trị xong rồi nhưng mọi người không nên vào ngay lúc này.”

Lapis không cho ai vào phòng bệnh cả.

Loren lấy làm lạ, nhưng anh bỏ qua và kể cho Lapis nghe về Shutel cũng như những dự đoán của anh về khả năng hầu hết những người sống sót hiện đang trú ngụ tại dinh thự của nhà vua ở trung tâm thành phố. Anh cũng báo cáo với cô kết quả của chuyến thám hiểm, về việc không thể tìm thấy kẻ địch hay những người sống sót ngoại trừ Shutel.

“Mặt trời còn chưa lặn đâu, nên đi ngay bây giờ là tốt nhất. Cô nghĩ sao?”

“Đúng vậy....nhưng....”

Lapis khoanh tay lại và nghĩ về lời đề nghị của Loren, rồi cô thông báo với anh về tình trạng hiện tại của bốn người trong trạm xá.

“Cả ba người nhiễm bệnh gì gì đó thì ổn rồi. Họ sẽ hồi phục sớm thôi. Ange mới là vấn đề. Cô ấy mất quá nhiều máu từ những chấn thương đêm trước, và nội tạng của cô ấy cũng bị tổn hại quá nhiều, nên tôi nghĩ rằng không nên di chuyển cô ấy đi.”

“Vậy chừng nào thì được.”

“Ít nhất một ngày. Một khi Roll khỏe lại rồi thì ta có thể dùng ma thuật trị thương của cô ấy, nên trong ngày mai là ổn.”

“Vô tình giết cô ấy sẽ để lại tai tiếng mất.”

Nhưng nếu họ chọn phương án không di chuyển đồng nghĩa với việc sẽ phải tạm trú tại đây mà không biết ngoài kia có gì.

Tại thời điểm này thì không cách gì biết được bên ngoài có những mối nguy nào đang trực chờ.

“Vậy thì chọn phương án cuối cùng đi, bỏ Klaus lại trấn thủ trong khi chúng ta ‘đưa nhau đi trốn’.”

“Loren, phương án gì mà tàn nhẫn quá vậy.”

Loren cười nhẹ trước câu trả lời điềm tĩnh của Lapis.

Nếu một đêm ở đây thật sự nguy hiểm, Loren thừa biết để Klaus ở lại cùng bốn người đó thì hôm sau sẽ ra mắt bộ phim “Nhà có 5 xác chết”.

Kể cả đối với Loren và Lapis, điều này có nghĩa

họ phải bảo vệ cả Shayna lẫn Shutel mà không có sự hỗ trợ nào, và sẽ thêm phần nguy hiểm cho họ.

“Ý anh sao?”

“Chúng ta sẽ ở lại đây đêm nay. Chỉ đi sau khi mọi người đủ sức.”

Ngay lúc này, những người duy nhất có thể chiến đấu là Loren, Lapis và Klaus.

Loren cho rằng ba người họ ở cùng nhau sẽ tốt hơn là chia ra và đồng thời tăng khả năng sinh tồn hơn.

“Hiểu rồi. Vậy chúng ta phải dựng trại.”

“Nếu vậy thì tôi sẽ giúp.”

Lapis giơ tay cản Shutel lại.

“Không cần đâu. Cô và Shayna sẽ ở riêng trong những phòng khác nhau.”

“Ít nhất thì cô cũng để tôi chăm sóc Shayna chứ?”

Shutel cố lên tiếng, nhưng Lapis từ chối thẳng thừng.

“Nếu cô muốn ở với chúng tôi, thì chúng tôi yêu cầu gì cô làm nấy. Nếu không đáp ứng điều kiện này, chúng tôi không thể cho cô đi cùng được.”

“Huh? Gì cơ?”

Shutel không hiểu nổi việc Lapis đột nhiên đổi phong cách nói.

Loren nhẹ nhàng huých cô bằng cùi chỏ của mình, để cô tỉnh lại.

“Tôi xin lỗi. Đó là cách nói bình thườ....à không, ý tôi là cách nói từ những ngày tháng tôi được huấn luyện để trở thành một nữ tư tế bỗng trở về...Nhưng cô phải làm những gì chúng tôi yêu cầu. Rõ chứ?”

Lapis dường như đã bình tâm lại sau cú huých của Loren, sửa giọng lại và nói với Shutel.

Shutel vẫn không hiểu gì cả, nhưng nhận ra rằng Lapis sẽ không thay đổi quyết định của mình nên cô miễn cưỡng gật đầu.

Truyện Chữ Hay