Thường thì nơi đây sẽ có rất nhiều khách bộ hành cũng như thương gia.
Những người gác cổng sẽ chặn lại và kiểm tra trước khi cho họ đi qua.
Đây là lần đầu tiên Loren đi thẳng qua một cổng thành mà không có người canh gác, và cái cảm giác bồn chồn nơi anh lúc bấy giờ là thứ mà anh chưa từng trải qua trên chiến trường.
Lapis, người đang ngồi bên cạnh, đang quan sát xung quanh với gương mặt có vẻ đang rất thoải mái. Thỉnh thoảng cô quất roi vào con ngựa nhưng lại đánh nhầm sang con ngựa khác tên Klaus, và việc phải ngồi đấy ngắm hắn ta giãy nảy liên tục cũng đủ làm cho sự lo lắng của Loren tăng lên gấp bội.
“Cô không nghĩ là chúng ta nên ngưng làm điều này lại à?”
Bỏ qua sự bồn chồn lo lắng trên, Klaus, đang trong trạng thái vô thức trên lưng ngựa, theo một cách hiểu nào đó thì hắn ta cũng được xem là một người bị thương.
Điều đó có nghĩa là chính Lapis gây ra chấn thương cho hắn, nhưng Loren quyết định phớt lờ sự thật phũ phàng đó và đưa ra lời đề nghị, chỉ để nhận được một cái nhìn khinh miệt đến từ Lapis.
“Tôi không muốn đụng vào thứ đó anh biết chứ?”
“Cho tiền tôi cũng không đụng.”
Klaus đang bám vào phần sau con ngựa, và đối với con ngựa, việc có một sinh vật liên tục co giật trên lưng của nó không phải là cảm giác tốt đẹp gì mấy, nhưng Loren lại chẳng muốn dừng kiệu lại để cho hắn xuống.
Một tên bị động kinh với tròng trắng trợn ngược lên trông kinh tởm như thế đấy.
“Dù sao thì, xung quanh cũng chẳng có ai cả.”
Họ đi qua cổng thành vào bên trong thành phố, và giờ đây đoàn kiệu đang đi trên con đường chính, nhưng chả có ai cả, tất cả những gì có nơi đây là sự tĩnh lặng hoàn to.
Nó trông giống như một thị trấn hoang, nhưng chẳng có chút xáo trộn gì cả thay vào đó mọi thứ trông thật ngăn nắp.
“Nơi này cũng chẳng giống như bị tấn công bởi lũ xác sống chút nào.”
Nếu đúng là vậy, sẽ phải có vết tích để lại, nhưng Loren không thể tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy người dân ở đây chiến đấu với bất kỳ thứ gì trên các con phố cả.
Cửa kính vẫn còn nguyên, các tòa nhà cũng vậy, và không hề xuất hiện những vệt máu ở bất kỳ đâu.
“Tôi chưa từng nghĩ rằng một thành phố ma sẽ đáng sợ như vầy.”
“Cùng nhau dạo phố trên những con đường vắng lặng. Chẳng phải lãng mạn lắm sao?”
So với Loren, người liên tục đảo mắt nhìn xung quanh để quan sát thì Lapis, người giữ dây cương ngựa, lại thốt lên câu nói đó, với một nụ cười nở trên môi.
Loren không thể hiểu nổi cảm giác của cô nàng, nhưng vì sự thật mất lòng nên anh quyết định không nói ra, và cuối cùng tự làm bản thân thêm phần tăm tối.
“Trước khi tiến hành làm gì đó, ta nên tìm một cái bệnh viện đã. Cô quên rằng ta còn bốn người đang hấp hối ở đây à?”
“Ờ quên. Shayna, em có biết gần đây có cái bệnh viện nào không?”
Hỏi thẳng một cư dân ở đây là cách nhanh nhất.
Trước câu hỏi của Lapis, Shayna thò đầu ra ngoài kiệu, nhìn xung quanh, và chỉ về một phía.
“Em nghĩ ở đằng đó có một cái.”
“Vậy thì đi hướng đó thôi.”
Lapis quay ngựa về phía mà Shayna đã chỉ.
Đoàn kiệu tiếp tục lăn bánh trên một con phố trông khá bình thường, ngoại trừ thực tế là không có ai ở đó.
Bệnh viện mà Shayna nói đến trông như một phòng khám tư hơn là một bệnh viện thực thụ.
Có rất nhiều bệnh viện trực thuộc chính tiểu quốc này, nhưng “bệnh viện” mà Shayna biết duy nhất lại nằm ở đây.
“Cha em bảo rằng ở đây có một ông bác sĩ rất giỏi và thường đem em đến đây.”
“Có sai không khi cho rằng những gì cha em nói nghe có vẻ không đúng lắm?”
Một bác sĩ tự mở phòng khám riêng lại chuyên nghiệp hơn một bác sĩ làm việc trong các bệnh viện trực thuộc tiểu quốc không phải là điều lạ lùng nhất, nhưng Loren không rõ về việc một vị vua lại đưa con gái của mình đến một phòng khám nhỏ nhoi thay vì một bệnh viện trực thuộc quản lý của tiểu quốc.
“Trong trường hợp hiện tại, tôi nghĩ rằng đây là sự lựa chọn tốt nhất.”
Lapis nói trong lúc nhìn Shayna, cô bé đang bám lên hông Loren, khi cô đang chuyển kiệu vào chỗ đỗ và tháo dây cương ngựa.
“Tôi không muốn đến một tòa nhà lớn khi mà ta chưa hiểu được những chuyện đang xảy ra với nơi này.”
“Ý cô là sao?”
“Không gì đâu. Thay vì đứng đực ra đó, anh có thể giúp tôi mang mọi người ra ngoài không? Coi nào, ngươi cũng phải giúp luôn chứ.”
Lapis gọi Klaus, người vừa ngã nhào xuống ngựa.
Mặc dù hắn ta đã phải lãnh hàng chục đòn roi liên tục, hắn vẫn còn tốt chán so với những người khác.
Hắn ta tỉnh lại sau cú ngã, nhưng lại nằm gục ở đó như thể mọi sinh lực của một cậu trai trẻ đã bị hút cạn.
“Cô không thể để tôi nghỉ một chút được à? Nhờ công của tôi mà các người mới chạy thoát khỏi con rồng đó đấy.”
“Ngươi quên rằng Loren mới chính là người cứu Ange khỏi con rồng à?”
“Ugh...”
Trong lúc Loren bực tức tột độ vì Klaus chẳng nhớ gì hết ngay cả khi Lapis nói vậy, Klaus đúng lên, mặt đối mặt với Loren, với đôi mắt nhìn xuống, nói lẩm bẩm trong miệng với giọng nhỏ đến mức Loren gần như không nghe thấy.
“U-ummm, thì....Cảm ơn....vì đã cứu Ange.”
“Chưa hẳn đâu. Nếu ngươi có thời giờ để nói vậy, hãy dùng nó để mang mọi người vào trong đi.”
“Được thôi.”
Loren nở nụ cười với Klaus, hắn ta gần như đã gục ngã hoàn toàn nhưng vẫn trả lời anh một cách chân thành.
“Nhắc mới nhớ, ngươi bị nữ tư tế của ta quất roi vào người suốt đêm qua...Chuyện đó có mở ra một ‘chân trời mới’ cho ngươi không?”
“Gì cơ!? Không!”
“Ngươi không nghĩ rằng nó không quá tệ hay gì đúng không?”
“Tất nhiên là không! Tôi không ăn mặn!”
“...Vậy ngươi đã nhận ra rằng ‘chân trời mới’ đó là một biển muối rồi à.”
Mặt Klaus đỏ hẳn lên và hắn trông như muốn nói gì đó, nhưng sau một hồi “uốn lưỡi bảy lần”, hắn chỉ lườm Loren, không nói gì cả và quay mặt bỏ đi về phía chiếc kiệu để giúp chuyển những người bị thương.
Lapis nói nhỏ vào tai Loren một cách châm chọc trong lúc nhìn Klaus giận dữ bước đi.
“Anh không cần phải lôi kéo hắn về bản chất thật sự của hắn đâu mà.”
“Tôi chỉ muốn đùa chút thôi.”
Sau khi vẫy tay phản bác lại lời châm chọc của Lapis, Loren đi về phía kiệu để mang mọi người ra.
Anh quyết định mang Broas và để ba người còn lại cho Klaus.
Anh không muốn Klaus làm hết mọi việc, chỉ là ba người còn lại thuộc đội của Klaus, nên anh đang cố gắng tỏ ra lịch sự.
Anh không chắc rằng Klaus hiểu ý mình không, nhưng rồi cũng mặc kệ và bắt đầu dỡ đồ đạc lấy được lúc ở trại.
Họ không thể lấy những món đồ đã được dỡ bỏ, nhưng có thể mang theo những món mà họ cho là không cần thiết cho việc dựng trại và bỏ vào trong kiệu. Trong đó bao gồm đồ ăn và những vật dụng sơ cứu.
Bấy nhiêu đồ đó không bao giờ là đủ để thực sự tiến hành sơ cứu, và Loren đang lo rằng nó không đủ để chữa trị cho ba người đang bất tỉnh và một người bị thương nặng, nhưng Lapis đã tìm thấy một thứ tốt hơn.
“Quả là một trung tâm y tế thực sự, tư hay công chả quan trọng. Còn nhiều thuốc thang ở đây lắm.”
Nơi đây cũng có một phòng bệnh với giường bệnh hẳn hoi, cùng với Loren và Klaus đưa Broas và các cô gái vào trong, Lapis và Shayna cũng đi vào với rất nhiều loại thuốc.
Họ đã lục soát xung quanh trong lúc Loren và Klaus mang mọi người vào.
“Nếu chúng ta có nhiêu đây thì tôi nghĩ tôi có thể xử lý được hầu hết.”
“Được thôi. Vậy cô có thể làm nhanh nhanh không? Tôi sẽ không yên giấc được nếu họ bay màu sau tất cả những nỗ lực mà chúng ta bỏ ra để đưa họ đến đây đâu.”
Loren không hề có kiến thức lẫn kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Khi anh hỏi Klaus, hắn cũng trả lời tương tự và nói với anh rằng chỉ có Ange là người duy nhất có hiểu biết trong lĩnh vực đó, nhưng bác sĩ trở thành bệnh nhân cả rồi.
“Tôi hiểu rồi. Có nhiều thứ cần phải làm lắm nên anh có thể cùng Shayna ra ngoài được không Loren?”
“Cô đang đuổi tôi đi đó ư!? Họ cũng là đồng đội của tôi mà!?”
Klaus phàn nàn trước lời đề nghị của Lapis như dự đoán, nhưng Lapis đáp trả bằng một cái nhìn khinh miệt quen thuộc, và hắn chao đảo trước sát khí tỏa ra từ người cô.
“Tôi sẽ bắt đầu chữa trị cho họ, nên tôi phải nới lỏng cũng như cởi đồ họ ra... Cậu muốn ở lại xem à?”
“Ugh, thì, không....”
“Tôi cũng sẽ cởi đồ Broas luôn đấy, và tôi tin chắc là ham muốn được ngắm nhìn cơ thể trần trụi của một người đàn ông trung niên thì khẩu vị cũng khá là cao đấy.”
“Tôi chưa bao giờ nói mình có khẩu vị mặn mòi như thế nhé!”
Lapis lặng lẽ chỉ tay về phía Ange và những cô gái khác trong lúc Klaus la hét, mặt hắn đỏ lên, và rồi hắn che miệng lại. Lapis liền ra hiệu cho hắn đi ra ngoài.
Lần này thì hắn ngoan ngoãn nghe lời, và ngay khi Loren chuẩn bị đi theo hắn thì Lapis gọi anh lại.
“Loren, anh có thể để Klaus canh giữ khu vực này, và cùng Shayna đi khám phá những khu vực xung quanh đây được không?”
“Tôi? Với Shayna?”
Trong lúc Loren đứng đực ra đó với những câu hỏi về việc chia cặp, Lapis nói tiếp.
“Tôi nghĩ rằng Klaus sẽ chẳng tìm kiếm được gì nhiều, và tôi cũng chẳng muốn giao Shayna cho hắn.”
“Nếu tôi để con bé ở lại thì có phiền không?”
Loren không phản đối việc đi thăm dò xung quanh, nhưng mang Shayna theo lại là chuyện khác.
Không có cách nào để lường trước được những nguy hiểm ngoài đó, và Loren lại càng không muốn đặt một bé gái vào những chuyện này, nên anh không đồng ý với chuyện này lắm.
“Tôi đã nói rồi, để chữa trị họ thì tôi phải lột sạch sành sanh quần áo của họ. Mấy con bướm thì chả sao nhưng cái vòi voi nhăn nheo kia thì sẽ gây ảnh hưởng xấu đến con bé đấy.”
“Cô định cởi hết luôn à?”
Loren cho rằng làm như vậy không cần thiết lắm, nhưng có vẻ như Lapis hiểu những gì mình đang làm, nên anh đoán việc đó là cần thiết. Cho Shayna coi cái của nợ kia chỉ tổ đem lại những ảnh hưởng xấu.
“Chỉ cần đi dạo một vòng là được. Shayna đến từ đây mà, nên chắc con bé thuộc hết đường đi lối về ở đây thôi.”
“Có lẽ vậy.”
Nếu cô bé là một công chúa, Loren nghĩ rằng cô cũng chẳng biết gì mấy, nhưng từ nãy đến giờ, tầm hiểu biết của cô bé chẳng thua kém gì Google-chan.
“Anh làm được không?”
Không giống như lúc nãy khi nhờ Klaus, mặt của Lapis nghiêm trọng hẳn lên, và vì cô có lý do đằng sau đó, Loren không cảm thấy sẵn sàng để tranh cãi, nên anh gật đầu đồng ý.
“Tôi sẽ đem cô bé về đây ngay khi có biến.”
“Được thôi. Tôi giao trọng trách này cho anh đấy.”
Vì cô đã nhờ anh làm vậy, việc duy nhất anh có thể làm là bắt tay vào việc thôi.
Nhưng cho dù cô ấy giải thích rất logic, bản năng của Loren vẫn cảm thấy không thoải mái lắm với chuyện này, nhưng rồi cũng giao nhiệm vụ canh giữ lại cho Klaus, và nắm tay Shayna từ từ rời khỏi căn nhà.