Màu đỏ rực rỡ và sống động dần lấp đầy tách trà màu trắng ngà. Khác với hương trà Nilgiri trước đó, trà kẹo có vị dịu hơn.
Gương mặt Yumiko rạng rỡ với nụ cười tươi tắn nhất kể từ khi bước vào ngôi nhà này. Cô uống tách trà nóng với vẻ mãn nguyện.
Sau nhiều lần giải khoá, chiếc hộp bí ẩn trước mặt cô không còn là khối lập phương vuông vức nữa mà trở thành một hình dạng phức tạp và bất quy tắc.
Theo lời của Kujou thì chỉ còn một lớp khoá nữa thôi.
Thế nhưng, lớp khoá cuối cùng không thể mở được theo cách thông thường. Mọi kỹ thuật cô dùng nãy giờ đều không có tác dụng.
Sau khi thử đi thử lại nhiều lần, mọi cố gắng của Yumiko vẫn hoá công cốc và cô vẫn không thể mở được lớp khoá cuối này.
“Chà… Có lẽ lúc này cô không thể mở được chiếc hộp, nhưng chắc chắn một lúc nào đó, cô sẽ làm được thôi. Xin đừng bỏ cuộc cho đến phút cuối cùng.”
Dù Yumiko đã thấy thỏa mãn với việc giải chiếc hộp bí ẩn đến bước này, nhưng cô vẫn nghe lời Kujou và quyết định đợi đến khi ‘khoảnh khắc đó’ đến trong khi tạm dừng và nghỉ một chút.
“Cô nghĩ như thế nào về yêu quái?”
Cô gái đang định đặt tách trà xuống bàn, nhưng nghe thấy câu hỏi bất ngờ đó, bàn tay cô chợt khựng lại giữa chừng.
“Yêu, yêu quái? Tôi cho là… không phải tất cả chúng đều xấu. Nhưng chúng khá đáng sợ khi có thể làm hại con người. Đó là lý do tôi đang ở trong tình cảnh tệ hại như này… Kujou, anh là thám tử có thể giải quyết các vụ án kỳ bí đúng không? Nên tất nhiên là anh sẽ tin vào sự tồn tại của yêu quái, phải không?”
Bị hỏi như vậy, Kujou đặt ấm trà lên bàn và chậm rãi lên tiếng:
“Đúng thế, tôi tin vào điều đó. Có rất nhiều yêu quái tồn tại ở Nhật Bản từ rất lâu rồi, tuy nhiên, tôi nghĩ chúng đã thay đổi khá nhiều.”
Cô gái nghiêng đầu, hơi hoang mang trước những điều Kujou vừa nói.
Dù nhận thấy điều đó, nhưng trước khi anh kịp giải thích thêm thì điện thoại của anh đã nhận được một tin nhắn.
“Tôi xin lỗi.”
Vừa nói, anh vừa nhanh chóng xem tin nhắn vừa nhận được.
Rồi cặp lông mày của anh nhíu lại trước phần sau của tin nhắn.
“...Hiểu rồi…”
“Có chuyện gì vậy?”
Với vẻ mặt căng thẳng, Kujou nói với cô:
“Mọi bí ẩn đã được làm sáng tỏ.”
Yumiko lấy hơi một chút trước từ ‘bí ẩn’ của Kujou.
Sự thay đổi bé xíu đó của cô không thể trốn khỏi khả năng quan sát nhạy bén của Kujou.
“Xin đừng quá lo lắng. Có thể sẽ tìm được người mẹ mất tích của cô thôi, và cùng lúc đó, tôi cũng sẽ thanh tẩy lũ yêu quái đang bám lấy cô.”
“Hả!? Thật sao!?”
“Vâng. Tôi sẽ giải quyết tất cả yêu cầu của cô.”
Kujou mỉm cười khi nói vậy.
Rồi anh trả lời cuộc gọi từ Akira.
“Chào nhóc. Cậu khỏe không?”
“Gì hả? Ý anh là gì khi nói ‘Cậu khỏe không’ hả? Đồ ngốc!!”
Yumiko gượng cười trước giọng nói oang oang phát ra từ loa điện thoại.
“Nghe có vẻ như cậu vẫn ổn nhỉ. Vậy là tốt nhất.”
“Tôi đang mệt lắm đây!! Tôi đã phải đi điều tra suốt đó. Dù đến cửa hàng đồ ngọt cùng Yui nhưng tôi có được ăn miếng nào đâu!!”
“Tiểu thư thấy hài lòng chứ?”
Akira thở dài và bất lực đáp:
“...Cực kỳ hài lòng…”
“Ôi chà. Vậy là đủ rồi.”
Giọng Kujou vui vẻ thấy rõ.
“Mà, hai người đang ở đâu đấy?”
“Chúng tôi đang trên đường về. Sắp tới văn phòng thám tử rồi.”
“Tôi biết rồi. Thế, vụ đó ổn chứ?”
“Ờ. Tôi làm y như cái tin nhắn thứ hai hướng dẫn, và người thợ ở tiệm bánh quy kẹp đã kể tôi nghe mọi chuyện khi được hỏi. Cô ấy đúng là một vị khách quen ở đó. Quào~ Suy luận của anh tuyệt quá đi…”
Có vẻ không hài lòng lắm khi được cậu nhóc khen ngợi, Kujou ngắt máy.
“Thằng nhóc chạy ra ngoài làm mấy chuyện kỳ quặc sắp về tới rồi. Trước đó, hãy cùng nói về tất cả những con yêu quái đã ám cô nào.”
Nói xong, anh khẽ nhấp môi vào tách trà kẹo.
“Kết luận luôn nào. Không có nhân chứng nào trông thấy Betobeto-san, Makuragaeshi hay những con yêu quái mà cô kể cả.”
“Thật sao…”
Yumiko tối sầm mặt và cúi thấp đầu.
“Các nhân chứng trông thấy yêu quái hay các linh hồn thường được đồn đại theo cách này hay cách khác. Thường thì những thông tin đó được trao đổi qua mạng. Nhưng trong trường hợp này thì không như thế… Tôi nghĩ là cô đang bị ai đó nhắm đến.”
Gương mặt cô lộ vẻ như “Ế!?”
“Tôi đang… bị nhắm đến…?”
“Vâng, đúng thế. À, ồ. Tôi có thể hỏi cô một câu hơi điên khùng một chút chứ?”
“Gì vậy?”
“Cô có biết sự khác nhau giữa linh hồn và yêu quái không?”
Là một điều có vẻ không liên quan đến chủ đề cho lắm.
Cô gái hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này, nhưng sau một thoáng suy nghĩ, cô khẽ lắc đầu.
“Các linh hồn là thứ gì đó không rõ ràng, trong khi yêu quái là những hiện tượng kinh hoàng mà mọi người thường có chung trải nghiệm.”
“Ư...ừ.”
Nghe thấy lời đáp mơ hồ của cô, giáo viên Kujou bắt đầu giải thích kỹ hơn:
“Yêu quái như Betobeto-san hay Makuragaeshi là những hiện tượng diễn ra ngay bên cạnh cô. Cô sẽ nghe thấy tiếng bước chân, gối của cô bị di chuyển, cơ thể cô thấy kiệt quệ, và cô còn nghe thấy âm thanh lạ nữa. Cô đã thực sự trải qua những chuyện đó, đúng chứ?”
“Đúng thế. Đó cũng là lý do tôi bị căng thẳng suốt.”
“Thực ra, cô đang gặp phải những sự kiện kỳ quặc. Nhưng không có ai gặp phải chuyện đó giống như cô cả. Nếu là những hiện tượng do yêu quái gây ra thì đây là một điểm đáng ngờ. Và tôi nghĩ đến một điều. Có ai đó đang theo dõi cô.”
“Ế!? Ý anh là kẻ bám đuôi sao!?”
“Đúng vậy.”
Vẻ mặt của Yumiko cứng đờ trước vẻ nghiêm trọng của Kujou. Giờ thì cô đã hiểu khi anh nói cô ‘đang bị nhắm đến.’
Chợt nhận ra gì đó, cô cất giọng run rẩy:
“Chờ, chờ… đã… Nơi tôi thấy yêu quái là… trong...nhà tôi...Nghĩa là, kẻ đó… có thể tự do ra vào nhà của tôi sao…”
Nghĩ đến chuỗi sự kiện đã xảy ra, mồ hôi lạnh túa ra từ lòng bàn tay cô. Cô tuyệt vọng lau đi những giọt mồ hôi trong tay.
Quan sát cô gái một lát, Kujou chợt thở ra một hơi ra và dịu giọng nói:
"Tôi xin lỗi. Tôi khiến cô sợ rồi. Xin hãy bình tĩnh lại. Không có kẻ nào đang bám đuôi cô cả. Theo như thằng học chuyên làm mấy trò kỳ quặc (Akira) nói thì không có nhân chứng nào trông thấy có kẻ khả nghi trên phố cả, và cảnh sát phụ trách khu cũng khẳng định là không nghe gì về chuyện như thế."
Yumiko ngay lập tức thả lỏng trở lại.
"Hơn nữa, như cô nói là cô hiếm khi ra ngoài nên không có nhiều mối liên hệ với những người khác. Vì thế, rất khó để nghĩ được là có ai đang theo dõi cô. Tuy nhiên, trong trường hợp đó…"
Kujou đặt ngón trỏ trước môi và lên tiếng sau vài giây suy nghĩ:
"...Vẫn còn một bí ẩn nữa… Ai là người đã gây ra những câu chuyện kỳ quái ở trong nhà cô? Điều gì đã khiến cô bị áp lực và xui xẻo đến vậy?"
Nhưng không nhẹ nhàng như lời nói của mình, Kujou nhìn sâu vào đôi mắt của Yumiko.
Câm nín…
Bị nhìn chằm chằm bởi ánh mắt như nhìn xuyên thấu mọi thứ của Kujou, Yumiko không thể cử động.
Và rồi cô thấy như thể cả người đang thấm đẫm mồ hôi lạnh.