Kujou thong thả đứng dậy, lấy từ trên cái bàn chất đầy sách, tài liệu và nhiều thứ khác một chiếc hộp rất đẹp bằng một tay và đưa nó cho Yumiko.
“Cái gì vậy? Trông như một cái hộp gỗ ấy.”
Đó là một chiếc hộp gỗ to bằng hai bàn tay. Nếu nhìn kỹ hơn thì có thể thấy mỗi mặt của nó đều được trang trí bằng những hoa văn chi tiết đối xứng nhau.
“Nó được gọi là hộp bí ẩn. Đây là một trong những món đồ thủ công Nhật Bản được sử dụng kỹ thuật cẩn gỗ. Vì là hộp bí ẩn nên sẽ cần những kỹ thuật nhất định để có thể mở được nó. Ồ, và cũng có một thứ rất tuyệt vời ở trong hộp đấy, nên cô có thể thử mở nó ra.”
Vừa nói, Kujou vừa rút điện thoại ra khỏi túi và bắt đầu gọi điện thoại.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô gái nhìn thấy một chiếc hộp bí ẩn. Cô tò mò lăn lộn chiếc hộp trong tay để tìm cách mở nó ra.
“Gì vậy chứ, Kujou~ Chúng tôi sắp được ăn bánh rồi. Sao anh lại gọi giờ này chứ? A~! Có lẽ nào!? Đúng như tôi nghĩ, anh cũng muốn ăn bánh phải không!?”
Một giọng nói vui vẻ phát ra từ loa điện thoại của Kujou. Giọng nói đó khiến Kujou dài mặt.
“Im đi nhóc. Tôi không cần bánh ngọt. Cô Yui thế nào?”
“Ừm? Thì cô ấy đang ăn bánh chiffon với sốt việt quất ngay trước mặt tôi đây này.”
“Chà, thế là được rồi. Nhóc này, tôi có việc cho cậu đây. Lết cái mông ra khỏi cửa tiệm và bắt đầu đi điều tra ngay.”
“Hả!? Anh bị ngốc à!? Tôi mới nói là tôi đang đợi bánh rồi mà! Còn chưa được miếng nào vào miệng nữa!!”
Akira bất mãn trước những lời của Kujou - người đang muốn chặn ngang buổi hẹn của cậu. Nhưng Kujou vẫn bình tĩnh như thường.
“Cơ mà, ngày đó sắp tới rồi nhỉ.”
“S, sao tự nhiên anh lại nói thế!? Ngày đó gì?”
“Mấy ngày trước, tiểu thư nói muốn tôi dạy cô ấy cách làm sô cô la… sô cô la… Nói đến việc làm sô cô la vào mùa đông thì có lẽ cả đồ ngốc như cậu cũng hiểu nhỉ.”
“Từ từ!? Sao!? Cái, là cái đó á!!... Va, Va, Va, Valenti…”
Tiếng nuốt ực nghe thấy rõ mồn một từ đầu bên kia.
“Nhưng mà tôi không biết cô ấy định tặng sô cô la cho ai nữa. Nhóc này, cậu sẽ ổn chứ?”
Kujou bật cười.
“Anh...đùa...tôi đấy à…”
Ai đó không phải cậu.
Chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến Akira cứng họng.
“Cậu thấy sao? Tôi cần cậu đi điều tra cho khách hàng. Chẳng phải sẽ rất tuyệt nếu cậu cho tiểu thư thấy khả năng của mình sao? Tôi đang cho cậu cơ~ hội đấy!”
“Tôi sẽ làm!!”
Nhận lời ngay lập tức.
“Hiểu rồi. Tuyệt lắm! Vậy hãy cho cô Yui thấy khả năng của cậu đi.”
“Vâng!!”
Độ cong trên đôi môi của Kujou càng lúc càng rõ. Chúng dần thành hình hệt như nụ cười của ác quỷ.
Tiếc là, Akira không có cơ hội để trông thấy nó.
“Cậu vẫn đang ở Hatsudai chứ?”
“Đúng thế. Lúc nãy tôi có nói chuyện với Yui, và chúng tôi quyết định cả hôm nay sẽ đi ăn khắp Hatsudai.”
“Chà. Hay đấy nhỉ. Vậy cậu hãy bắt đầu dò hỏi xem có nhân chứng nào trông thấy Betobeto-san, kẻ khả nghi, hay những thứ như vậy không nhé.”
“Hả?... Cái người khả nghi thì tôi hiểu, cơ mà Betobeto-san… Anh đang nói cái con Betobeto-san hay xuất hiện vào buổi tối á?”
“Đúng thế.”
“Uầy. Hỏi thăm về mấy kẻ đáng ngờ thì được thôi… Nhưng yêu quái… Tôi làm thế quái nào được?”
Giọng nói bất lực lo lắng của Akira xuyên qua loa điện thoại và truyền đến Kujou.
“Cậu biết Betobeto-san là loại yêu quái thường theo đuôi người ta vào buổi tối rồi chứ. Rất có khả năng chúng thường hay lang thang ở trên phố. Những người sống trong khu hoặc đi học đi làm ngang qua đó có thể đã trông thấy nó. Đi hỏi họ ngay đi.”
“‘Đi hỏi đi…’ Chà, dù sao cũng là việc duy nhất tôi có thể làm… Được rồi!! Hiểu rồi. Tôi sẽ thử xem.”
“Ừm. Tôi trông cậy vào cậu đấy. Và hãy hỏi cảnh sát về những kẻ đáng ngờ. Chúng ta có thể có được những thông tin chính xác từ phía họ.”
“Rõ rồi~”
Cuộc trò chuyện chấm dứt tại đó.
Ngay sau đó.v
Có tiếng như thể một vật cứng rơi xuống sàn. Kujou quay đầu lại phía Yumiko.
“Rõ ràng anh không hề tin tôi!! Hỏi về Betobeto-san là quá đủ rồi!”
Yumiko chợt tức điên lên, nhưng Kujou tỏ ra như không có gì, thong thả ngồi xuống sô pha và uống nốt tách trà của mình.
Yumiko thở hồng hộc và nhìn Kujou chằm chằm.
Vậy nhưng, Kujou hoàn toàn ngó lơ cô.
“...Hộp bí ẩn. Ồ? Cô mở được nó rồi à?”
Vẫn trong cơn phẫn nộ, Yumiko nhìn xuống chiếc hộp gỗ bị ném xuống sàn.
“Cái quái gì đây!? Anh có ý gì khi nói ‘Mở nó’ hả! Chẳng có chỗ mở hay lỗ khoá gì cả! Đây chỉ là một khối hộp thôi. Tôi mở nó thế quái nào được!! Anh đang coi tôi là trò đùa đấy à!!”
Kujou từ tốn nhặt lại chiếc hộp bị Yumiko ném đi đang nằm trơ trọi trên đất.
“Rất nhiều vấn đề trên thế giới này được gây ra bởi nhiều nhân tố khác nhau. Nếu cô chỉ chú ý đến những gì mình thấy, có thể cô sẽ bỏ lỡ bản chất của vấn đề.”
Nói vậy, Kujou đặt ngón tay lên bốn mặt của chiếc hộp và bắt đầu phá giải nó.
Cuối cùng, anh cũng tìm thấy một chỗ khác biệt.
“Hiểu rồi. Ngay đây à.”
Kujou dùng ngón tay đẩy một phần nhỏ của mặt đó ra theo chiều ngang.
Ngay sau đó, một phần của những họa tiết đối xứng đẹp đẽ di chuyển sang bên phải một chút.
Đôi mắt của Yumiko như muốn nhảy ra ngoài.
“...Cái… quỷ gì vậy?”
“Tôi đã nói ngay từ đầu là cần những kỹ thuật nhất định để mở chiếc hộp gỗ này. Như cô thấy, đây chỉ là một chiếc hộp câu đố thôi.”
Kujou mỉm cười và đưa chiếc hộp gỗ đã được mở bước đầu cho Yumiko.
Đôi mắt vẫn hừng hực lửa giận của cô gái lúc này lại khoá chặt lấy cái hộp.
“Chiếc hộp này được thiết kế sao cho cần phải mở rất nhiều khóa mới thấy được phần bên trong của nó. Lớp khoá đầu tiên mà cô nghĩ là không thể mở đã mở được rồi. Đến cái thứ hai. Hãy thử xem.”
Không thể chối từ, Yumiko chậm rãi đưa tay ra.
Cô cố đẩy phần trên cùng sang bên phải, các mặt lớn sang bên phải, và cả mặt nhỏ đối diện sang bên phải như Kujou vừa làm.
Thế nhưng, chiếc hộp gỗ cứng đầu vẫn y như cũ.
Nắm chặt chiếc hộp không suy chuyển, đôi tay của Yumiko bắt đầu run rẩy, rồi cô bắt đầu thở dốc:
“Cái quái gì thế… Tôi không thể làm được! Không thể làm được!!”
Nói xong, lần này cô ta quăng mạnh chiếc hộp gỗ xuống bàn.
Kujou thở ra khe khẽ, bình tĩnh nhìn cô gái đang giận run lên, và nhẹ nhàng nhặt chiếc hộp vừa bị quăng đi lần hai.
“Không thể hoàn thành việc mới làm lần đầu là bình thường. Ném đồ vào tường cũng là chuyện thường. Nhưng mọi chuyện sẽ thay đổi dựa theo cách cô suy nghĩ và quyết định.”
Khi chiếc hộp ở trong tay Kujou, anh quan sát phần bên phải mà anh vừa di chuyển. Và cũng như lúc nãy, anh đặt ngón tay lên cả bốn mặt.
Có lẽ vì thấy có chỗ khác biệt, anh ấn mạnh ngón tay dưới phần bên phải mà anh mới di chuyển trước đó.
Các hoạ tiết đối xứng lúc này lại di chuyển sang trái.
“Dù chúng đã được đẩy sang phải một lần không có nghĩa là chúng không thể sang phải nữa.”
Dù Yumiko vẫn tức đến khó thở, cô dần bị hấp dẫn bởi những cử động uyển chuyển của đôi bàn tay thuần thục đó.
Cô dần bình phục lại hơi thở và nhận lại chiếc hộp từ Kujou. Cô lần lượt đẩy phần mặt có thể là cái khoá thứ ba, cả phần trên và phần dưới sang hai bên trái và phải.
Kujou mỉm cười quan sát cô.
Khi nước trà Nilgiri dần nguội lạnh, một cuộc gọi từ Akira tạo ra tiếng rung trong túi áo của Kujou.
“À lô, Kujou hả? Là tôi nè.”
“‘Tôi’ nào? Nghe như mấy kẻ lừa đảo ấy. Làm lại đi.”
Vừa nói, Kujou vừa kết thúc cuộc gọi.
Ngay sau đó.
Như thể mang theo cảm xúc của người gọi, chiếc điện thoại rung lên mạnh mẽ.
Kujou nhấc máy và nghĩ, “Ôi chà.”
“Thế, Akira. Cậu gọi tôi hơi sớm đấy. Việc hỏi thăm thế nào rồi?”
“Chẳng phải anh biết đó là tôi rồi sao!!”
Akira hét lên giận dữ từ đầu bên kia.
“Nói cho anh biết nhé, tôi đi dò hỏi không phải vì anh đâu! Tôi chỉ muốn cho Yui thấy tôi là người đàn ông có khả năng thực hiện công việc thôi. Thế nên tôi mới làm việc chăm chỉ!! Tôi đã đi hỏi hết người này đến người khác đó.”
“Vậy tiếp tục hỏi đến khi gãy chân đi. Thế kết quả như nào? Nếu báo cáo của cậu không khiến tôi hài lòng, cậu sẽ không đủ tư cách để nhận sô cô la đâu…”
“Aaaa… Chết tiệt…”
Nhớ lại vụ sô cô la, Akira đành ngoan ngoãn báo cáo lại về kết quả của cuộc điều tra:
“Tôi đến mấy cửa hàng đầu phố để hỏi, nhưng chẳng có ai thấy con Betobeto-san nào cả. Rồi tôi hỏi mấy người đi trên phố và cả mấy đứa trẻ chơi ở công viên, nhưng họ đều nói là không biết gì về con yêu quái đó cả.”
“Vậy còn về kẻ khả nghi?”
“Hừ~m, tôi có hỏi về chuyện đó, nhưng cũng chả đến đâu cả. Dù tôi có đến đồn cảnh sát gần Nhà hát Quốc gia Mới, nhưng cảnh sát nói là họ chẳng nghe gì về việc có kẻ khả nghi trong tháng vừa qua cả. À, nhưng họ nói là có người mất tích.”
“... Hử? Cảnh sát nói thế à?”
“Đúng vậy. Cảnh sát ở đồn gần Nhà hát nói vậy đó.”
Kujou nhắm mắt lại để suy nghĩ, nhưng rồi nhanh chóng mở mắt ra.
“Hiểu rồi. Thế giờ cậu đang ở đâu?”
“Gần Nhà hát Quốc gia Mới. Yui bảo là muốn mua bánh quy kẹp nổi tiếng mà phải xếp hàng dài lắm mới mua được. Chúng tôi đang trên đường tới đó.”
“Thế thì ngoài câu chuyện về Betobeto-san, hãy hỏi thêm về Makuragaeshi, Hidarugami và Azukiarai trên đường tới đó.”
“Hả!? Sao nhiều thế? Hay anh muốn tôi hỏi về mấy con yêu quái khác vì không có bằng chứng nào về sự tồn tại của Betobeto-san?”
“Không chấp nhận phàn nàn. Im đi và cho tiểu thư thấy khả năng của cậu đi.”
“Ư- ừ.”
Nghe được câu trả lời của Akira, Kujou cất điện thoại lại vào túi.
“Họ tới đâu rồi?”
Vẫn chưa mở được khoá thứ ba, Yumiko hỏi mà không rời mắt khỏi chiếc hộp bí ẩn.
“Có vẻ như họ muốn mua bánh quy kẹp nổi tiếng mà người ta phải xếp hàng dài mới mua được, nên họ đang tới cửa tiệm đó.”
“Sucre Ciel ở Hatsudai!! Đó là cửa hàng yêu thích của tôi đó!! Bánh quy kẹp kem tươi sữa trứng ở đó ngon tuyệt luôn!! Đến mức tôi muốn ăn mỗi ngày luôn ấy!!”
Cô gái chắc phải thích loại bánh quy kẹp đó lắm. Tất cả sự chú ý đang đặt trên chiếc hộp bị quấy rầy bởi đoạn nói chuyện này.
“Thật sao? Vậy tôi sẽ nhờ cậu ta mua một cái cho cô nếu cậu ta gọi lại lần nữa.”
“À, không, tôi không có ý đó…”
Thấy hơi xấu hổ, Yumiko quay trở lại với việc tìm cách giải khoá chiếc hộp như lúc ban đầu.
“Ổn mà. Dù sao thì, người đi mua là chỉ là thằng nhóc hay làm mấy chuyện kỳ dị thôi nên không cần quan tâm đến cậu ta đâu. Mà cái hộp sao rồi? Cô có thể mở được cái khoá thứ ba không?”
Nói vậy, Kujou rút chiếc điện thoại anh mới cất đi ra, mở mục ‘Tin nhắn’ và gửi đi một tin.
“Ư~m,” Sau khi hí hoáy một lúc, cô lên tiếng trong khi vẫn nhìn cái hộp:
“Tôi đã thử dùng mấy ngón tay để tìm trên mấy mặt như anh làm, rồi tôi tìm được một chỗ lạ lạ hơi nhô ra. Tôi đã thử mọi cách nhưng nó vẫn không suy chuyển. Nó không liên quan gì đến sức lực phải không?”
“Không, không liên quan đến sức lực đâu.”
Cô gái vừa nổi cơn tam bành vì cái hộp lúc này lại bình tâm thảo luận với anh về nó.
Kujou rất hài lòng và đưa tay ra với cô:
“Cả hai bên trái phải đều không có tác dụng à. Thế này thì sao: thử mở rộng vùng của cô ra xem.”
“Vùng?”
Trước lời gợi ý mơ hồ, đôi mắt và những ngón tay cô điên cuồng tìm kiếm và chuyển động quanh chiếc hộp.
Giây tiếp theo, một âm thanh như tiếng đụng của kim loại bất chợt vang lên khiến cô rời mắt khỏi hộp.
Âm thanh bất chợt khiến Yumiko chuyển hướng chú ý qua Kujou.
“Ôi, tôi xin lỗi. Sao tôi lại có thể mắc lỗi ngớ ngẩn như làm rơi thìa xuống đất được nhỉ?”
Khi nhìn xuống, cô trông thấy một chiếc muỗng cà phê đang rung khe khẽ ở dưới sàn.
“Xin lỗi. Cô có thể xoay cái mặt nhô ra bất thường kia qua bên trái và để mặt bên phải của nó là mặt chính giữa không?”
Cô xoay chiếc hộp như được bảo để tìm mặt đó.
“Nhưng mặt này đã di chuyển rồi nên tôi không nghĩ sẽ làm gì được nữa.”
“Đúng thế, nếu cô chỉ nhìn vào điểm và đường. Nên lần này, hãy chú ý đến những thứ ở trên bề mặt. Xin hãy nghĩ đến các bề mặt thay vì các phần của nó.”
Yumiko nghĩ ngợi một lát trước lời nói của Kujou, rồi cô ấn mạnh lên bề mặt của các mặt nhỏ. Sau đó, cô xoay qua mặt trên, ấn mạnh vào cả hai bên trái phải và sau cùng là dưới đáy.
“Cạch!” Một âm thanh dễ nghe vang lên, cả mặt nhỏ di chuyển xuống dưới.
“Được rồi-!!”
Kujou mỉm cười khi thấy khuôn mặt của Yumiko rạng rỡ nụ cười đầu tiên kể từ khi bước vào ngôi nhà này.
“Cô đã luôn tập trung vào các mặt và coi chúng là một phần của mặt lớn hơn, một phần của mặt nhỏ hơn, thay vì là chính bề mặt. Tập trung vào một phần cụ thể thì tốt, nhưng nếu cô bị mắc kẹt thì việc thư giãn quan trọng lắm đấy. Ồ, tôi quên nói với cô… Là về vụ án Betobeto-san, không gì có thể chứng minh được sự tồn tại của nó ở trên phố, theo như những gì Akira tìm hiểu được.”
“Ồ… tôi biết rồi…”
Tâm trạng của cô hơi xuống dốc.
“Nhưng vì tôi đã nhờ cậu ta hỏi về những yêu quái khác nữa, nên xin hãy đợi thêm một lát. Còn nữa, những cái khoá của chiếc hộp bí ẩn cũng được giải gần hết rồi, cô hãy cố lên.”
Như đáp lại lời động viên của Kujou, Yumiko hào hứng gật đầu.
Ngay sau đó, lại một cuộc gọi đến từ Akira.
“À, Kujou phải không? Là tôi… Akira đây.”
“Hừm. Có vẻ cậu biết điều hơn rồi đấy. Rồi sao? Cậu điều tra hơi bị nhanh đấy nhỉ?”
“Không!! Yui dỗi rồi!”
“Cái gì!?”
Kujou, người vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, biến thân thành Bishamonten.
“Thằng nhóc này! Cậu làm cái quái gì với tiểu thư vậy hả! Cô ấy gặp phải kẻ khả nghi, bị quấy rối tình dục, hay bị bắt cóc!? Hay là, đừng nói với tôi cô ấy bị đánh đấy nhá!! Đồ quỷ dữ, đồ quái vật, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!! Cho tôi vị trí của cậu, tôi sẽ đến đó ngay bây giờ!!”
Hình ảnh Kujou gào thét và bặm môi giận dữ khi tắm mình trong máu hiện lên trong đầu Akira, cậu cuống quýt giải thích:
“Từ đã! Anh hiểu nhầm rồi! Sao tôi có thể làm thế được!! Bình tĩnh lại đi!... Trên đường tới tiệm bánh thì tôi có dừng lại để hỏi thăm mấy lần. Nên khi đến nơi thì đã có một hàng siêu siêu dài ở trước cửa rồi… Chúng tôi đã chạy đến xếp hàng ngay. Rồi có một người phụ nữ lớn tuổi đứng ngay trước bọn tôi. Rồi bà ấy nói là: “Đây là lần đầu tôi mua chiếc điện thoại thông minh này, nhưng tôi chẳng biết dùng gì khác ngoài máy ảnh cả,” nên tôi đã lịch sự giúp bà ấy… Nhưng rồi… Nhưng rồi!! Người phụ nữ đó nói: “Bán cho tôi toàn bộ chỗ bánh quy kẹp còn lại,” rồi bà ấy mua phải đến mười cái ấy!! Nên bánh hết sạch, hết sạch rồi!! Rồi Yui bảo: “Nếu Akira không hỏi thăm dọc đường thì chúng ta đã kịp mua bánh rồi!” Cô ấy đang rất giận và hờn dỗi…”
“Ồ, thế à. Chúc may mắn nhé.”
Nói xong, Kujou cúp máy cái rụp.
Sau đó, điện thoại lại rung lên như thường.
Tặc lưỡi một cái, Kujou quyết định nhấc máy.
“Sao anh có thể tùy tiện cúp máy như vậy chứ! Ngay từ đầu đã là lỗi của anh khiến cho cô ấy dỗi rồi mà!!”
Kujou thở dài trước Akira đang nói liến thoắng:
“Nghe này Akira. Những người đàn ông có thể vừa làm việc và quan tâm đến người phụ nữ cùng lúc mới được gọi là có khả năng, nghĩa là họ sẽ rất được săn đón. Ngay từ đầu, người phụ nữ mua hết chỗ bánh quy kẹp đó đã đánh dấu sự thất bại của cậu rồi. Tôi không thể làm được gì hơn. Tuy nhiên, nếu cậu có thể xoa dịu trái tim âu sầu của một quý cô thì có khi điểm của cậu sẽ tăng lên nữa đó.”
“Vậy là anh muốn tôi an ủi cô ấy?”
“Thừa nhận sai lầm của mình và đưa cô ấy đến cửa hàng tiếp theo một cách tự nhiên vào.”
“Không được đâu. Tôi còn chẳng biết mấy cửa hàng như thế.”
“Hai người chắc đang ở gần một trường tiểu học. Ngay cạnh đó có một tiệm đồ ngọt có bán bánh galette trái cây. Đến đó thì ngay cả cô Yui cũng sẽ vui vẻ trở lại thôi.”
“Thật à!? Cảm ơn anh nhé Kujou!!”
“Ừm, nghe này. Nhớ nhận lỗi trước đấy.”
“Ừ! Chuyện nhỏ như con thỏ!!”
“À~ Này Akira. Đừng có quên chuyện tôi nói trong tin nhắn đấy.”
“Không vấn đề không vấn đề! Tôi đã hỏi bà bác với mấy cặp đôi trong lúc xếp hàng rồi. Tôi sẽ nhắn anh sau.”
“Được rồi. Trông cậy cả vào cậu. À, tôi sẽ gửi cậu một tin khác sau. Nên xóa cái cũ đi.”
Giọng nói của Akira càng vui vẻ hơn sau khi biết được phương pháp để an ủi Yui từ Kujou.
Tuy nhiên, độ cung trên môi của Kujou càng lớn hơn nữa.
Akira không biết gì cả.
Về mục đích thực sự của phương án mà Kujou giao cho cậu.
Anh chỉ muốn Akira thừa nhận rằng không phải do theo lời của ai khác mà chính cậu ta đã khiến Yui phiền lòng.
Tiếng cười tràn ra bên môi Kujou khi anh thoả mãn với kế hoạch khiến cho Akira phải nhận lỗi về phía cậu ta.
Yumiko nhìn người quản gia đang điên cuồng cười lớn một cách đầy suy ngẫm.