Nguồn eng/Credit: Japtem
"...Kinh doanh ấy hả..."
Sebastian và Sei có lẽ sẽ phản đối. Khuôn mặt họ khá là u ám.
"Làm một việc mà mình không quen thuộc, đã có rất nhiều "tấm gương" đi trước rồi. Tôi nghĩ tốt hơn là tiểu thư nên ngưng suy nghĩ theo hướng đó."
Moneda, một người từng là thành viên của Hội Thương Nhân, cũng phản đối. Tuy nhiên, nếu không có tiền, kế hoạch của tôi sẽ trở thành một giấc mơ hão huyền mất.
Nếu ta duy trì dinh thự một cách tỉ mỉ và cắt giảm chi phí cho thức ăn và quần áo xa xỉ...Cũng đồng nghĩa với việc ta có thể dùng tiền cho việc bảo trì đường xá và những thứ khác.
Nhưng cân nhắc về danh tiếng của nhà Công tước thì ta không thể cắt giảm quá nhiều chi phí được...Vậy nên, tôi nảy ra một ý tưởng, đó là kinh doanh. Rất hợp lí bởi vì tôi đã tìm ra một điều hay ho trong lúc đi thị sát.
"Moneda. Cậu nghe ta nói trước khi ngăn ta được không? Vì cái này có thể sẽ tăng lợi nhuận cho chúng ta đấy."
Moneda nghe tôi nói vậy, một tia mơ hồ xẹt qua trên mặt cậu ta.
"Nói thế nào nhỉ. Sau cùng thì ta vẫn là con gái của một nhà quý tộc. Với một người chưa từng có kinh nghiệm gì trên thương trường như ta, mà lại đột nhiêm bảo muốn kinh doanh, thì phản ứng của mọi người như vậy cũng là bình thường."
"...Không, thứ lỗi cho tôi."
"Không sao. Bây giờ, tiếp tục nhé. Ta muốn bán thứ này. Rehme, mang nó ra."
"Vâng ạ~"
Thứ Rehme lôi ra khỏi túi là một loại quả màu nâu.
"...Đây là...?"
Sebastian và Sei, có vẻ như chưa từng nhìn thấy thứ này, hai người chăm chú nhìn vào nó.
"Quả này gọi là cacao~ Có vẻ như chúng được thu hoạch ở vùng nhiệt đới phía nam, và thỉnh thoảng người địa phương ở đó sẽ nghiền chúng ra để làm đồ uống."
Đúng vậy, cacao. Vùng đất mở rộng từ Kinh Đô đến thái ấp của chúng tôi có khí hậu mùa xuân quanh năm. Đất phong của chúng tôi trải dài từ bắc đến nam, vì thế nên trong nam có khí hậu nhiệt đới. Và vậy là, cacao xuất hiện ở đó.
"...Tôi đã nghe qua rồi. Nhưng nếu tôi không lầm, bởi vì thứ này quá đắng, nên không phù hợp để làm đồ uống cho lắm..."
Quả nhiên là Moneda. Hội Thương Nhân chắc có lẽ cũng đã biết về thứ quả này...Nhưng khi tôi đang tuần tra với Rehme, tôi khá ngạc nhiên khi thấy nó. Đứa trẻ này thực sự là cái gì cũng biết...Sau cùng, cô ấy còn biết từng bước người bản địa làm để chế biến quả cacao thô thành đồ uống. Chắc là bạn cũng ngạc nhiên lắm.
"Đúng như ta nghĩ, nó vẫn chưa được thương nghiệp hoá. Nghe Moneda nói vậy thật nhẹ nhõm."
"V-Vâng..."
Đời nào, cô định bán nó thật ấy hả? Với lại, sao cô lại tự tin như thế chứ? Có lẽ cậu ta đang nghĩ vậy.
Tuy nhiên, tôi thực sự tự tin lắm đấy. Dù ai có nói ngả nói nghiêng, thì tráng miệng, sau cùng, vẫn rất quan trọng đối với giới quý tộc...Thí dụ, trong lúc thưởng trà chẳng hạn.
"...Tanya, mở cửa đi."
Khi Tanya mở cửa, một trong những đầu bếp của nhà chúng tôi, Merida, đang đợi. Nhân tiện, Merida cũng là một trong những đứa trẻ tôi nhặt về hồi bé. Tanya, Ryle, Dida, Moneda, Rehme, Sei, và Merida. Bảy người này đều là do tôi thu nhận.
Bởi vì Merida muốn trở thành đầu bếp, cô ấy đã nhận chức đầu bếp trong nhà chúng tôi. Cô ấy là người nấu ăn cho tôi, và vì tôi đang ăn kiêng nên có rất nhiều yêu cầu, nhưng cô ấy luôn hoàn thành được. Tóm lại, cô ấy là một đầu bếp rất giỏi.
"Đây là món tráng miệng mà Merida làm, nguyên liệu chủ yếu trong đây là cacao."
Thứ đó, tất nhiên, là chocolate. Mặc dù đây là thứ rất quen thuộc đối với tôi, nhưng mọi người đều tò mò nhìn nó.
"Ăn thử đi."
Mọi người dè dặt ăn thứ đồ lạ lùng này.
"...Ngon quá!"
Tuy nhiên, chỉ mới thử một miếng, mà mọi người đã khen lấy khen để.
"Thứ này, làm từ cacao, phải không? Chắc chắn rồi...Với lại, giá cả thế nào?"
"Bởi vì có đường nữa, nên ta định sẽ cho nó giá khá cao. Đối tượng của chúng ta sẽ là giới quý tộc, với lại nó cũng được làm từ nhiều nguyên liệu cao cấp, ta định cho nó ra thị trường đồ ăn sang trọng. Nhưng trong tương lai, ta sẽ để nó trở thành hàng bình dân để nhiều người có thể mua hơn. Giờ thì, Merida. Hãy đem những thứ khác lên đây."
"Chắc chắn rồi ạ."
Thứ lúc nãy được mang lên là một đĩa chocolate trắng giống nhau. Còn thứ được mang ra tiếp theo là một đĩa chocolate đen cùng với nhiều loại chocolate khác ví dụ như kẹo mềm.
"Mặc dù những món tráng miệng này đều được làm từ hạt cacao giống như cái lúc nãy, nhưng vị chúng lại hoàn toàn khác đấy. Thử đi."
Lần này, không như trước, ai cũng không do dự mà ăn.
"Wow~Ngon quá! Em thích cái tròn tròn này nè."
"Tôi thì thích cái miếng trơn này, nó rất dễ ăn."
Mọi người lần lượt chọn ra món tủ dựa trên sở thích của mình. Tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm khi đánh giá chung của họ đều tốt.
"Như thế này, sẽ có rất nhiều vị khác nhau. Đã từng là một thành viên của Hội Thương Nhân, ý kiến của cậu thế nào, Moneda?"
"Đây là một thứ chưa từng xuất hiện trước đây...Chỉ cần quảng bá thích đáng là có thể đưa ra thị trường ngay lập tức. Tôi tin rằng chúng đủ hấp dẫn để làm thế. Với lại ta cũng đã xác định được đối tượng rồi nên cũng tiện hơn."
"Cảm ơn cậu. Vì thế nên, Sei. Ta muốn cậu làm tay chân của ta, giúp ta mở một đại lý để bán thứ này.""...Em á? Thế này hơi thẳng thắn chút, nhưng chẳng phải tiểu thư nên chọn Moneda sao...?"
"Moneda sẽ phải lo chuyện thành lập ngân hàng mà ta nói lúc trước. Cậu ấy là người thích hợp nhất cho vị trí ấy vì dù sao ta cũng phải đàm phán với bên Hội Thương Nhân. Thêm nữa, vì giới quý tộc là đối tượng, nên sẽ tốt hơn nếu một người như cậu, người hiện tại đang phục vụ cho Nhà Công tước đảm nhiệm, với cậu cậu sẽ sớm thích nghi được thôi."
"...Xin tuân lệnh. Em sẽ không phụ kì vọng của tiểu thư."
"Vậy, quyết định rồi nhé. Giờ chúng ta sẽ tập trung vào việc làm sao để đưa sản phẩm này ra thị trường suôn sẻ. Đầu tiên, Sebastian. Làm ơn hãy soạn một hợp đồng với ngôi làng thu hoạch hạt cacao này. Với lại, Ryle và Dida, hãy xét xem cần bao nhiêu người giám sát việc vận chuyển từ ngôi làng đó đến nhà ta rồi báo cáo lại. Chắc hẳn các cậu vẫn nhớ đoạn đường chúng ta đi qua lúc đang thị sát đúng không?"
"Đã rõ. Bọn tôi sẽ bắt đầu ngay lập tức."
Sebastian, Ryle và Dida đứng lên.
"Merida, em hãy làm nhiều món tráng miệng này hơn để thử nghiệm. Lát nữa ta sẽ đưa cho em những công thức khác mà ta nhớ được. Và Tanya, em chuẩn bị để ta viết thư cho mẹ."
"...Đến Phu nhân ạ?"
"Đúng vậy. Nói đến quảng bá thì không ai giỏi hơn mẹ ta đâu. Nếu ta gửi hàng cho mẹ, mẹ sẽ quảng cáo nó."
"Chắc chắn rồi ạ."
"Moneda, hãy tiến hành kiến thiết nhãn hàng. Cậu với Sei cùng thực hiện nhé. Nếu có thể, mong cậu tìm một nơi sản xuất được thứ này luôn...Ba tháng sau, vì đây sẽ là khoảng thời gian quan trọng và bận rộn nhất, ta rất xin lỗi, nhưng cậu có nguyện ý giúp ta không?"
"Tất nhiên rồi thưa tiểu thư. Làm sao mà tôi bỏ qua một sự kiện thú vị thế này được."
"Cảm ơn cậu. Rehme, em ở lại nhé vì có thứ ta cần xác nhận lại với em. Là về giá cả trung bình của hàng hoá trên thị trường hiện giờ, em biết rất rõ về chúng, phải không?"
"Vâng ạ~chỉ cần trong khoảng 15 năm gần đây, hỏi em cái gì cũng được."
"Vậy thì, ta xin gửi lời cảm ơn tới từng người một. Có việc gì thì hãy tới bàn với ta."