Koushaku Reijou no Tashinami

chương 10: tiến hành hội nghị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nguồn eng/Credit: Japtem

Thế là, ba ngày trôi qua nhanh như chớp, và như đã hứa, Moneda tới gõ cửa nhà tôi. Còn theo việc đã bàn, tôi giờ sẽ chủ trì hội nghị đầu tiên. Thứ nhất, tôi nên nêu kế hoạch của mình để họ hiểu.

"Mọi người, xin cảm ơn vì đã đến đây ngày hôm nay. Cuộc họp đầu tiên của chúng ta xin được bắt đầu."

Dù tôi nói vậy, những người ở đây đều là những người tôi có thể tin tưởng...Hay nói cách khác, đều là những người đi thị sát với tôi, Moneda, Sebastian, và cả Sei nữa. Sei là một trong những đứa trẻ tôi mang về khi còn bé, và hiện tại cậu ấy đang giúp Sebastian quản lí dinh thự.

"...Đầu tiên, ta muốn nêu ý tưởng của mình. Một tháng nay, ta đã thị sát quanh lãnh thổ và xác nhận mọi thứ với Sebastian...So với các lãnh địa khác, lãnh địa của chúng ta rất trù phú."

Thực sự là như thế. Từ Kinh Đô đến lãnh địa của chúng tôi quanh năm tiết trời mùa xuân ấm áp. Vì vậy, nông nghiệp ở phía nam lãnh địa rất thuận lợi, hơn nữa nó lại còn hướng ra biển, chúng ta có thể tiến hành trao đổi hàng hoá. Gọi nơi này là thủ đô thứ hai của Vương quốc thì cũng không sai lắm.

"Khi ta đi thị sát lãnh thổ, ấn tượng của ta...tương tự như đang nhìn quả chín vậy á. Mặc dù bây giờ ăn cũng được, nhưng nếu chúng ta đợi lâu hơn một chút, thì nó sẽ thối mất. Đó là suy nghĩ của ta."

Có lẽ họ không ngờ rằng tôi lại có cái ấn tượng kiểu thế nên giờ mới hoang mang chớp mắt nhìn tôi như vậy. Đặc biệt là Sebastian và Sei.

"...Người giàu thì vẫn cứ giàu lên, người nghèo thì lại ngày càng nghèo hơn. Và bởi vì những cửa hàng bị thiếu hàng mới, nhịp sống ở đây lại càng trở nên trì trệ hơn."

Đối với một người như tôi, một người đã từng sống trong một đất nước tư bản chủ nghĩa là Nhật Bản, tôi thuộc phái khuyến khích xã hội có tính cạnh tranh hơn, nên tôi tin rằng chuyện của cải tập trung vào một chỗ là điều không thể tránh khỏi. Thế nhưng, nơi này khác. Để bắt đầu, ta không thể phô bày tính ganh đua được.

Chừng nào họ vẫn còn chưa có kĩ năng, thì sẽ không bao giờ có cơ hội tiến bộ.

"Nếu người dân trong lãnh địa không giàu, thì lãnh địa đó cũng không giàu lên được."

Ấy là chân lí muôn thuở. Khi thị trường bị giới hạn, chắc chắn nó sẽ sụp đổ. Tóm lại, nếu chúng ta không tích cực làm cho người dân phát đạt hơn, với tình hình kinh tế hiện tại, lãnh địa chúng ta sẽ sớm suy tàn thôi.

Khi tôi nhìn quanh, tôi thấy một dấu hỏi chấm to tướng trên đầu họ.

"Nói tóm lại...đơn giản là, ta muốn tạo nên một nơi mà trẻ con không phải trải qua những thứ mà mấy cậu từng trải."

Nhìn có vẻ đã thuyết phục, mọi người mỉm cười gật đầu.

"Nguyện vọng của chúng ta là vươn tới một mục tiêu lớn lao hơn. Phải mất tới một trăm năm, lãnh địa của chúng ta mới có thể phát triển tới độ so sánh được với mục tiêu ta đặt ra, và điều đầu tiên chúng ta cần làm đó là cải thiện đời sống cho nhân dân. Nên là, để biến nó thành sự thật, ta phải đẩy mạnh cải cách. Đầu tiên, ta muốn tận dụng nguồn vốn Nhà Công tước có để quản lí lãnh địa. Sau đó, hãy lập nên ngân hàng, kiểm soát công việc chính phủ, cải cách lại hệ thống thuế má , bảo trì đường xá, phổ cập giáo dục..."

"...U-umm. Ngân hàng là gì ạ?"

Sei ngắt lời tôi, dè dặt hỏi.

"A, thứ lỗi cho ta. Ta chăm chú quá nên nói hơi nhiều nhỉ. Đối với ngân hàng, ta muốn Sebastian, Sei và cả Moneda quản lí nó. Lát nữa ta sẽ nói chi tiết cho các cậu...Tuy nhiên, ngân hàng cũng sẽ không có lãi nếu ta không giúp người dân giàu có hơn và cải cách lại hệ thống đóng thuế ở đây."

"Tóm lại, tiểu thư muốn dùng thu nhập thuế từ người dân để quản lí lãnh địa, và kiếm tiền từ những việc khác để duy trì Nhà Công tước?"

"Đúng vậy, Moneda."

"Cụ thể là tiểu thư muốn làm gì?"

"Trước tiên, là kinh doanh."

Lời vừa nói ra, không khí trong phòng bất chợt đông cứng.

Truyện Chữ Hay