Koushaku Reijou no Tashinami

chương 40: tiệc trà của những quý bà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Credit: Japtem

Rồi, hôm nay là ngày đến thăm Bá Tước Dranbalt. Lần này khác với lần tôi sang nhà Hầu Tước Langley, và có khá nhiều người tham dự…Vì thế nên tôi rất là căng thẳng.

“Iris-chan, không sao đâu mà, không cần phải lo lắng thế đâu~”

Cơ mà vì đi cùng mẹ nên tôi cũng khá là an tâm. An tâm lắm ấy. Sau nhà này sẽ đến nhà Nam Tước Messi, nên tôi muốn nhân dịp này lấy lại phong độ luôn.

Lúc tôi đến dinh nhà Bá Tước Dranbalt, một người hầu đã ra ngoài cửa đón chúng tôi. Sau đó thì chúng tôi được một người đàn ông mặc áo đuôi tôm dẫn đường đến sân nhỏ bên trong, một nơi đúng chuẩn xanh-sạch-đẹp.

“Chào mừng, và cảm ơn hai người đã cất công tới đây. Phu nhân Mellice, Iris-sama.”

Một người phụ nữ ngồi ở chiếc bàn chính giữa đứng dậy và tươi cười đi tới, chào đón chúng tôi. Bà sở hữu mái tóc màu vàng kim mềm mại, dường như phản chiếu lại ánh nắng mặt trời. Mặc dù thân hình bà hơi mũm mĩm, nhưng trông bà ấy có vẻ rất dịu dàng và niềm nở…Đó là Bá Tước phu nhân Dranbalt-vợ của ngài Bá Tước.

“Cảm ơn vì hôm nay đã mời chúng tôi đến đây. Nữ nhi và tôi đều rất mong chờ sự kiện này.”

Mẹ trang trọng trả lời. Dù mẹ rất thân với Bá Tước phu nhân, nhưng vì có người khác ở đây nên bà sẽ không hành động lỗ mãng.

“Ôi trời, tôi rất vinh dự khi nghe Phu nhân Mellice nói vậy đấy. Nào, hai người vào ngồi đi.”

Bá Tước phu nhân Dranbalt nói xong liền chỉ cho chúng tôi chỗ trống, không biết từ lúc nào bên cạnh chúng tôi đã xuất hiện một người đàn ông mặc áo đuôi tôm.

“Vậy tôi xin chấp nhận lời đề nghị của phu nhân.”

Rồi chúng tôi lần lượt ngồi vào chỗ.

Khu vườn này được chăm sóc rất tốt, sắc xanh ngập tràn. Bàn ghế được kê đối diện nên ta có thể thấy rất rõ phong cảnh tươi đẹp này. Nhưng thứ nổi bật nhất ở đây có lẽ là những bộ váy. Hồng nhạt, vàng nhạt, xanh nhạt,…Mọi người đều mặc màu pastel*. Có lẽ mỗi người đều đại diện cho một loài hoa, ngay cả chỗ ngồi của bọn họ cũng được sắp xếp như vậy. Hiểu rồi, thế nên người ta mới ghi rõ dresscode -mặc màu pastel- trên tấm thiệp mời, tất là để cho vụ này.

*Pastel là những màu nhạt ó.

“Tôi nên giới thiệu một chút chứ nhỉ. Đây là Phu nhân Remedy, vợ của Bá Tước Caldina.”

“Rất mong được giúp đỡ.”

Quý bà đứng bên trái Bá Tước phu nhân Dranbalt nhìn thấy tôi liền khẽ gật đầu một cái. Tôi cũng vậy, nhẹ nhàng cúi đầu đáp lại cổ.

“Còn đây là Phu nhân Dora Danas, vợ Bá Tước Danas.”

“Tôi đã luôn muốn được gặp Phu nhân Mellice cùng Iris-sama đó.”

Người bên cạnh Phu nhân Remedy nói, nhẹ cúi đầu. Và tôi, cũng thế, hệt như một con búp bê đầu lắc (bobblehead doll), lại gật.

“Và cuối cùng là Phu nhân Salina Mines, vợ Nam Tước Mines.”

“Rất vinh dự được gặp hai người.”

…Và thế là kết thúc phần giới thiệu. Thực ra tôi cũng khá khó khăn trong việc nhớ tên tuổi và mặt mũi họ… nên may là hết rồi.

Rồi tiệc trà cũng bắt đầu. Tôi thưởng thức đồ ngọt trên bàn kết hợp với uống trà. Ừm, ngon thật đấy…Nhưng nếu tôi mà không theo kịp câu chuyện của họ thì cũng ngại lắm, nên tôi cố gắng dỏng tai lên nghe.

“Hôm nọ trang phục của Iris-sama đẹp thật đấy. Cô mua ở đâu vậy?”

Phu nhân Dora bất ngờ hỏi tôi.

“Cái đó tôi dùng chất vải lấy được từ miền đông để may. Tuy hiện giờ chúng tôi vẫn chưa thu thập đủ nguyên vật liệu, nhưng một khi có đủ, chúng tôi sẽ đưa ra thị trường ngay.”

“Ô, vậy à. Chất vải đấy đẹp thật, nhưng mà kiểu dáng của váy cũng vô cùng độc đáo và thu hút nữa. Cô lấy ý tưởng thiết kế ở đâu vậy…?”

“Tôi nhờ hàng may ở Lãnh địa Armelia làm đó.”

“Tức là Iris-sama tự mình thiết kế bộ váy đó sao?”

“Không ạ, nói là tôi tự thiết kế thì cũng hơi… Tôi chỉ nảy ra ý tưởng tương tự vậy, nghĩ chắc nó sẽ đẹp lắm nên giải thích đại khái cho bọn họ hiểu thôi.”

Thực ra tôi chỉ cần bộ váy nào dễ đi lại một tí thôi, nhưng cũng không thể nói thế được…Dù sao tôi cũng quen mặc y phục đơn giản, phù hợp với làm việc rồi. Thế nên chắc chắn tôi không thể mặc được cái thứ corset chật cứng kia cùng quả váy bồng bềnh nặng đến ná thở được.

Nhờ vào cái yêu cầu gần như phi lí của tôi với nhà thiết kế bên hàng may, cuối cùng tôi cũng có một bộ váy không nặng-như-cục-tạ… Chuyện chỉ có thế thôi.

“Ra vậy. Cơ mà tôi nghĩ trong tương lai loại váy đó sẽ trở nên vô cùng phổ biến đấy. Cô có nghĩ thế không, Phu nhân Remedy?”

“Ừm. Chiếc váy đã nhận được rất nhiều sự chú ý trong bữa tiệc mà. Hiện tại, tôi nghĩ chắc cũng có rất nhiều người đến hiệu may để đặt hàng rồi.”

…Thật hả? Nếu thế thì đây chính là cơ hội để tôi quảng bá trang phục từ Lãnh địa Armelia sao?

Tôi còn đang suy nghĩ thì chủ đề câu chuyện đã chuyển từ lúc nào rồi. Xu hướng thời trang hiện tại, rồi đến tình trạng của mỗi Nhà.

Tâm điểm của cuộc trò chuyện chính là người chủ trì-Bá Tước phu nhân Dranbalt, và mẹ nữa. Bá Tước phu nhân Dranbalt đã gián tiếp gợi chuyện và làm mọi người bình tĩnh lại. Mẹ tôi cũng cố để không quá chiếm vị trí của người chủ trì, làm nơi này sáng sủa lên trông thấy.

“…Mà nhắc mới nhớ, Nhà Bá Tước Monroe ấy. Nghe nói gần đây ông ấy sử dụng thế lực của mình rất nhiều, có ai biết chưa?”

Phu nhân Remedy bắt chuyện.

“Không, nhưng gần đây Bá Tước Monroe đang tổ chức rất nhiều sự kiện xa hoa phung phí. Tôi từng thấy vợ ông ta đeo một chiếc vòng cổ kim cương lớn, mới tinh. Rồi hai ngày sau, tôi lại thấy bả đeo một đôi khuyên tai ngọc lục bảo to tướng. Lúc người thợ kim hoàn đến nhà tôi, ông ấy bảo hiện giờ Bá Tước Monroe đang đặt một số lượng lớn trang sức với váy vóc, mọi người biết không? Với lại hình như ông ta cũng ra vào Tập đoàn Azura khá nhiều lần nữa.”

“Tôi chỉ quản lý tập đoàn thôi ạ, còn vụ khách khứa thì là người khác lo… Nhưng câu chuyện của phu nhân đúng là rất hay.”

Tôi đáp lại bao nhiêu ánh mắt đang dán vào người mình. Ngoài việc quản lí tổng thể cả tập đoàn, mấy cái chi tiết nhỏ nhặt như này tôi chẳng bao giờ để ý.

Về vấn đề khách quen và mấy việc lặt vặt, tôi giao cho Sei và những người khác. Vậy nên cho tới giờ thì tôi cũng chẳng biết số tiền mà các gia tộc đã đổ vào tập đoàn tôi là bao nhiêu nữa. Mà kể cả có biết thì tôi cũng không kể cho ai đâu.

Quan trọng hơn, nếu lời Phu nhân Remedy nói là thật, thì ông Bá Tước Monroe đó đào đâu ra lắm tiền vậy? Hay ổng vốn đã giàu rồi? Không, nếu tôi không nhầm thì vựa lúa ở trên đất phong của ông ấy mà. Cơ mà tôi cũng chưa thấy động thái gì của ông ta về việc mở doanh nghiệp…

“Thật không? Lúc ở bữa tiệc tôi cũng nghe vậy đấy.”

“Ghen tị thật đấy. Mà nhắc đến trang sức mới nhớ, Phu nhân Dora. Nữ trang mà lần trước cô đeo đến bữa tiệc ấy, cô mua ở đâu vậy? Cái đó thực sự rất đẹp, tôi nhìn mà mê.”

Ngay sau đó thì mẹ liền thay đổi chủ đề của cuộc trò chuyện. Mặc dù tôi vẫn muốn nghe nữa, nhưng thôi vậy. Cơ mà quả nhiên là mẹ có khác, còn có thể quan sát từng người trong bữa tiệc nữa.

“À, loại đá đó được gọi là Topaz. Vì tôi mê cái sắc đỏ của nó quá nên mới xin chồng một cái.”

“Xin à, cơ hội tốt để người chồng thể hiện tính tháo vát của mình đấy. Thế Bá Tước Danas có đồng ý không?”

Nghe lời Phu nhân Remedy nói, tôi cũng không biết liệu ổng có đồng ý hay không. Nhưng tạm thời thì tôi chỉ ngồi yên lặng lắng nghe mà thôi. Kiếp trước tôi làm gì đã có chồng đâu. Với lại, mặc dù đã từng được đính hôn nhưng mà…Mỗi lần tôi rủ Edward-sama đi mua sắm với mình, anh ta khó chịu ra mặt.

“Không hẳn, chồng tôi hoàn toàn không quan tâm tới đá quý á…”

“Dù vậy nhưng khi thấy Phu nhân Dora đeo chúng, kiểu gì ngài ấy cũng đổ đứ đừ cho mà xem. Phải vậy không, Phu nhân Mellice?”

“Phu nhân Dora còn trẻ, lại đáng yêu nữa. Vậy nên tại bữa tiệc Bá Tước Danas chả lo sốt vó lên còn gì?”

Nghe mẹ nói xong, ai nấy đều hét “kyaa” với một tông giọng cao thật cao. Từ đó chủ đề câu chuyện đổi liên tục, ví dụ như kiểu trông ai đẹp trai nhất này.

Với những Phu nhân đã có con, họ bắt đầu mơ mộng về hình mẫu người chồng lý tưởng. Thế nhưng mà có một người ngồi đây lại không thể nào chú tâm vào cuộc hội thoại này được.

…Mẹ, không biết mẹ đã suy nghĩ về đối tượng kết hôn của tôi chưa nhỉ? Nhưng vì vụ việc với Ed-sama nên có lẽ không có nhiều nhà muốn rước tôi về lắm.

Không biết có phải vì mẹ nghĩ cho tôi nên bà mới chẳng nói năng gì về đối tượng mà bà ấy nhìn trúng cho con gái mình không nhỉ… Nếu là vậy thì tôi thực sự biết ơn bà.

“…Iris-sama, cô nghĩ sao?”

Nghe Phu nhân Remedy hỏi, tôi mới sực tỉnh. Ở tiệc trà như này mà suy nghĩ nhiều quá cũng không được.

“Rất xin lỗi, lúc nãy tôi hơi mất tập trung…Chúng ta đang nói gì nhỉ?”

“Về hôn phu tương lai của cô đó. Cô nghĩ người như nào thì sẽ phù hợp nhất với cô?”

“Mọi người thấy đấy, tôi từng bị từ hôn rồi. Thế nên phần đời còn lại, tôi chỉ muốn sống bình yên trên lãnh địa của mình thôi.”

Tôi luôn mơ về một tương lai có trời xanh, mây trắng, nắng vàng và lũ trẻ từ cô nhi viện vây quanh… Thiết nghĩ đó cũng là một kế hoạch tốt đấy chứ.

“Ôi trời, Iris-sama, cô cứ nói đùa. Cô không chỉ là Công tước tiểu thư, mà cô còn là người thụ uỷ của lãnh chúa, xuất sắc quản lãnh địa đồng thời kiêm luôn cả vị trí chủ tịch của Tập đoàn Azura danh giá. Thêm nữa, chẳng phải Vương Thái Hậu cũng đặc biệt để ý tới cô đó sao?”

“…Thật thế ạ?”

“Phải. Nhà tôi mà là nhà Công tước thì lấy cô về chính là đặc ân của chúng tôi đấy.”

Phu nhân Remedy thở dài đầy tiếc nuối. Phu nhân Salina cũng gật đầu đồng ý với cô ấy.

Không ngờ họ đề cao tôi như vậy, tôi bị bất ngờ đấy… Cơ mà, kể cả họ có hỏi tôi muốn cưới người như nào thì tôi cũng chẳng biết nữa.

…Không khí có hơi chùng xuống một chút nhưng cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục. Mặc dù tôi hơi căng thẳng, nhưng khi tiệc trà kết thúc thì tôi vẫn cảm thấy đây là một sự kiện khá vừa ý tôi. Và để mọi người được thoải mái tận hưởng như này, là nhờ năng lực của Bá tước Phu nhân Dranbalt.

Tôi không có kinh nghiệm làm người chủ trì, và tôi cũng chẳng biết liệu mai sau tôi có cơ hội nào để làm thế không…Tuy nhiên, nếu có, thì tôi muốn sự kiện của mình cũng vui vẻ và thân thiện như tiệc trà của Bá tước Phu nhân Dranbalt vậy…Hơn nữa là tôi còn muốn tổ chức một sự kiện thật công phu, thật đầu tư giống như mấy cái mẹ hay tham gia ấy. Vì thế nên, có lẽ tôi sẽ phải tập dượt một chút.

——————————————————————

Sorry cả nhà vì ra chap muộn. Dạo này mình đang bận chuyện lập page nên có lẽ không dành nhiều thời gian dịch novel được ;;;

Truyện Chữ Hay