Credit: Japtem
“…Tiểu thư. Người đang nghĩ về lời Mimosa Langley-sama nói lúc nãy sao ạ?”
Lúc chúng tôi ngồi xe ngựa về nhà, Tanya bỗng hỏi. Đến tôi đang thơ thẩn nhìn ra ngoài của sổ cũng phải quay phắt lại nhìn Tanya.
“…Lúc nãy là sao?”
“Là chuyện về Nam tước tiểu thư, Yuri đó ạ. Thứ cho em nói thẳng, nhưng biểu cảm của tiểu thư lúc đó dường như đã khá lơ đãng.”
“…Ngạc nhiên đấy. Không ngờ Tanya quan sát kĩ như vậy.”
“Nghĩa vụ của một người hầu gái là phải thấu hiểu tâm tư cô chủ.”
Mặc dù Tanya nói vậy, nhưng tôi vẫn thấy cô ấy thật đỉnh. Lúc đó tôi đã cố giấu cảm xúc của mình rồi mà.
“…Tiểu thư, dáng vẻ đó có nghĩa là người không nghĩ Mimosa-sama đang cả nghĩ đâu đúng không ạ…”
“Đúng vậy. Nhưng đồng thời cũng không phải chuyện quá lớn?”
Tôi không có cơ sở để nghi ngờ cô ta. Hoặc đúng hơn, vì nó quá là cực đoan nên tôi chọn cách rút lui và gạt chuyện đó ra khỏi đầu.
…Nhưng mà bây giờ, nói về chủ đề này cũng là một ý hay đấy. Vì là Tanya nên tôi hoàn toàn có thể tin tưởng cô ấy sẽ giữ mồm giữ miệng. Mà thực ra, tôi tâm sự với cổ như vậy, chắc cổ còn cảm thấy vinh dự ấy.
“Nếu được thì tiểu thư có thể nói cho em biết suy nghĩ của người được không ạ…”
“Mimosa đã cảnh cáo ta rồi mà… Thực sự tất cả là do ta tự đào hố chôn mình thôi.”
“Ý tiểu thư là gì ạ?”
“Đầu tiên là cái điểm phát chẩn thức ăn. Dù bị quan chức và quý tộc chỉ trích… Nhưng đối với những người dân bình thường, họ đều rất hưởng ứng. Họ sẽ có suy nghĩ kiểu ‘À, vậy là họ có suy nghĩ cho dân’.”
Nghe cha tôi nói, hình như họ đã không thể tiếp tục phân phát thức ăn trong một khoảng thời gian khá lâu đấy. Chính ra là vương quốc cũng không có đủ khả năng để làm thế. Vì chúng tôi vẫn còn món nợ chiến tranh lần trước nên tôi nghĩ bên Tài chính nên làm gắt gao hơn mới phải.
Vậy nên, thay vì vét của vào việc phân phát thức ăn cho nhân dân thì tôi nghĩ là còn nhiều việc khác cần dùng tiền hơn đấy.
Với lại, người dân cũng chẳng biết tình hình tài chính của đất nước ta giờ thế nào. Họ làm sao mà biết được cơ chứ. Nói cách khác, vì họ không rõ tài chính nước ta đang khó khăn như nào, nên khi thuế tạm thời tăng lên thì sẽ gây ấn tượng xấu đối với họ. Nhưng mà điều đó không có nghĩa là họ thay đổi cách nhìn với Nhị Hoàng Tử, mà là Vương quốc nói chung. (T/n: Tóm lại là vì Edward đã ra mặt phát thức ăn miễn phí, “làm việc tốt” nên người dân vẫn sẽ nghĩ cậu ta tốt. Khi thuế tăng thì họ đổ cho bộ máy chính quyền, đặc biệt là người đứng đầu như Vua.)
“Nghĩ theo hướng đó thì nhân dân chính là đồng minh của bọn họ… Còn về hành vi của Tiểu thư Yuri, bản thân là quý tộc nhưng cô ấy lại hành động như vậy.”
“Về vụ phân phát thức ăn sao ạ?”
“Không. Là về lời nói và ứng xử của cô ta tại bữa tiệc.”
“Em cũng nghe nói rồi. Chẳng phải đó là điều mà phe Nhị hoàng tử sẽ làm sao…?”
“Phải, đúng là vậy. Đa số người trong giới quý tộc cũng sẽ nghĩ thế. Cơ mà, giải thích như thế thì có quá thuận lợi hay không?”
“Thuận lợi sao ạ…?”
“Ừ. Thí dụ, nếu ta muốn giữ vững quyền lực của mình và bành trướng thêm thì…thay vì chọn Đại Hoàng Tử bí ẩn kia, ta sẽ chọn Nhị Hoàng Tử.
Suy cho cùng, Đại Hoàng Tử là người như nào, suy nghĩ ra sao… 10 năm nay anh ta chẳng hề xuất đầu lộ diện, nên ta không thể biết được. Còn về Ed-sama, ta thấy anh ta chính là một mục tiêu dễ dàng để Tiểu thư Yuri nâng cao địa vị của mình đấy.”
“Là vì anh ta ‘dễ bị điều khiển’ sao ạ?”
“Nói đơn giản là thế. Thứ làm Yuri ấn tượng nhất có lẽ chính là cái hành vi kiêu căng ngạo mạn của anh ta mỗi khi có việc động chạm tới cổ.”
“…Vậy à…”
“Thế nên ta chẳng có cơ sở gì để nghi ngờ cả…Chắc là ta nghĩ quá thật rồi.”
Ôi, sao tôi lại trở thành một con người suy nghĩ nhiều như vậy cơ chứ. Nếu lợi dụng được thì cứ làm thôi. Muốn đưa Ed-sama lên ngai vàng, thì cứ đánh trực tiếp là xong.
Đầu tiên, không cần phải tiêm nhiễm mấy cái ý tưởng hường phấn vào đầu Ed-sama… Cũng không cần phải cho hoàng gia thấy, tập hợp mấy cái vị quý tộc giống-linh-cẩu rồi kéo mọi người vào cuộc, làm cạnh tranh trong đất nước trở nên gắt gao hơn.
“Tiểu thư. Để an toàn thì tốt hơn hết người hãy đề phòng trước đi ạ.”
“Đúng vậy…Đầu tiên là ta sẽ đặc biệt cẩn thận trong việc giao tiếp với hoàng tộc và cách cư xử khi ở Kinh Đô. Vì Nhà Vua đang ngã bệnh mà…Tình hình hiện giờ, ta không lo không được.”
Về Tập đoàn Azura, để không quá tập trung hoạt động ở trong Kinh Đô, chúng tôi đã trực tiếp mở thêm chi nhánh ở mỗi lãnh địa. Gần đây, việc trao đổi hàng hoá với nước ngoài cũng đang tăng lên. Xét đến số lợi nhuận bị ảnh hưởng, tôi nhận thấy tiến độ này là không thể tránh được. Vậy tốt hơn là rút khỏi Kinh Đô trước khi nơi này trở nên hỗn loạn hơn nữa.
Và tập đoàn tại lãnh địa cũng sẽ làm như thế. Tôi mới nói cho Moneda mà sau đó việc buôn bán với Kinh Đô đã giảm hẳn.
Vậy thì sau này trật tự và hoà bình ở lãnh địa sẽ được đảm bảo. Kể cả hỗn loạn ở Kinh Đô không tăng lên thì cũng không có nghĩa là chúng tôi không bị ảnh hưởng… Nhưng mà chúng tôi cũng đã thành lập sẵn một lực lượng phòng vệ rồi. Có lẽ tôi phải bàn thêm về vấn đề này với Ryle và Dida thôi.
“Em sẽ cố gắng thu thập nhiều thông tin hơn.”
“Ừ…Ta trông cậy vào em đấy.”
Về nhà, tôi liền vào phòng nghỉ ngơi. Ngày kia tôi rảnh, nên không chỉ đến cửa hàng của tập đoàn mà chắc tôi nên đi dạo quanh Kinh Đô xem thế nào.
Đã lâu rồi, có lẽ tôi về thăm học viện một chút cũng được. Chẳng hiểu sao gặp Mimosa xong tôi lại thấy nhớ nơi đó. Nghĩ thế, tôi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.