Nguồn eng/Credit: Japtem
“Ôi~ Iris-chan. Con phải đi làm rồi à?”
Vào một buổi sáng sớm khi tôi đang làm việc trong thư phòng, mẹ đột nhiên tới gặp tôi.
“Con xin lỗi mẹ. Có lẽ là đến giờ dùng bữa sáng rồi nhỉ.”
“Không sao, con đừng lo. Đúng ra là ta lo lắng cho sức khoẻ của Iris-chan nhiều hơn á.”
“Con ổn mà. Nửa năm nay con có ngã bệnh lần nào đâu. Hơn nữa, thực ra là con đang rất tận hưởng đó.”
“Thế hả? Nếu thế thì được…”
“Nếu mẹ thích thì hãy ăn sáng trước đi ạ. Có lẽ thứ này cần tốn thêm chút thời gian nữa. Bữa sáng nay con đã bảo họ chuẩn bị bánh sừng bò chocolate đấy.”
“Bánh sừng bò chocolate? Ta chưa nghe bao giờ.”
“Đó là sản phẩm mới của Tập đoàn Azura. Một loại bánh mì có nhân chocolate bên trong.”
“Ôi, nghe ngon nhỉ. Tuy nhiên, vì đã có cơ hội thử, nên ta sẽ đợi để ăn cùng Iris-chan.”
“Con hiểu rồi. Con sẽ cố gắng xong việc nhanh nhất có thể.”
Tanya ngay lập tức bưng trà lên cho mẹ. Một thư ký toàn năng, Tanya đấy.
Từ sáng sớm nay, tôi liên tục xem báo cáo từ nhiều bộ khác nhau. Ah…vẫn còn nhiều lắm.
Việc làm đường vẫn rất tốt, và việc xây dựng thể chế giáo dục cũng đang tiến triển đều đều.
“Sebastian, chỗ này tính sai rồi, tính lại giùm ta. Với cả, phần ngân quỹ ước lượng bị bác bỏ. Chi phí tính ra quá lớn rồi. Chỗ nào giảm được thì ông hãy giảm đi. Nếu Bộ Công chính không hài lòng với số quỹ này, bảo họ thu thập bằng chứng cần thiết rồi mang lên cho ta. À, nhắc đến Công chính mới nhớ, về việc kia, tiến triển thế nào rồi?”
“Vâng. Việc bảo trì đường và chuẩn bị cho xây dựng cơ quan công vụ tiến trình rất suôn sẻ. Vì vật liệu xây dựng dùng cho cả hai công trình này được vận chuyển cùng lúc, nên tôi đang xem xét việc cắt giảm bớt chi phí ở đó…”
“Ta muốn biết chi tiết hơn, nên nhớ nộp báo cáo lên cho ta. Với lại, báo cho bên Công vụ biết rằng làm hộ khẩu là ưu tiên hàng đầu. Ít nhất, ta muốn họ làm xong phần của người dân sống trong thủ phủ lãnh địa trước khi đường được hoàn thiện. Trong tương lai đây sẽ là một tài liệu quan trọng đấy. Hãy báo họ rằng trước khi tiến hành làm việc gì khác, tăng tốc làm xong hộ khẩu đi đã.”
“Đã rõ.”
Lúc trước tôi đã xem đống giấy tờ này rồi, nên cũng có thể coi là đã xong nhỉ? Còn về chỗ này, tí nữa tôi sẽ xem với bàn sau…Uwa, vẫn còn hai chồng nữa cơ à.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ và lọc chúng ra thì có người đến gõ cửa.
“Vào đi.”
“Xin phép.”
Người bước vào là Sei, một người quản lý tập đoàn.
“Chào buổi sáng Phu nhân, Iris-sama… Sáng nay em định trình báo cáo những gì liên quan đến Tập đoàn Azura cơ mà…”
“Ta sẽ xem nó, cậu nộp lên đây đi.”
Tài liệu được đặt lên bàn, tôi lại có thêm một chồng nữa. Dù là quá nhiều hay quá ít, tôi cũng rất ngại việc xử lý chúng. Và thế là, tôi nhẹ nhàng lật xem qua. Tôi dùng giấy nhớ để đánh dấu lại những đoạn trông có vẻ quan trọng rồi đọc tiếp. Sau khi quét xong, tôi sẽ quay lại chỗ đánh dấu… Giờ đây tôi thực sự biết ơn vì mình có khả năng đọc nhanh.
“…Nhìn chung, khu vực nào cũng có điều kiện tốt. Về sản phẩm mới của ngành làm đẹp, mang hàng mẫu lên đây cho ta. Không chỉ mỗi sản phẩm mà mang cả hộp nhé. Sau đó, ta muốn mấy thứ nguyên liệu thô để thử nghiệm một chút… Cậu nhớ chuyển lời lại cho bên sản xuất đấy.”
“Hiểu rồi ạ.”
…Chắc buổi sáng họp thế này là được rồi.
“Mẹ, xin lỗi vì đã để mẹ đợi.”
“Không sao đâu. Cơ mà, thứ được gọi là “trà thảo mộc” này ngon thật đấy.”
Mẹ vừa cười vừa khen hương vị của trà. Dù tôi đã để bà đợi một lúc lâu, bà vẫn rất dịu dàng.
“Mẹ thích là con mừng rồi. Hiện tại nó đang là một trong những món được ưa chuộng ở quán cafe của Tập đoàn Azura đấy.”
“Thế sao. Thực sự thì ở nhà ta cũng rất muốn thưởng thức thứ này.”
“Con cũng định thế…nhưng với điều kiện hiện giờ con chỉ có thể cung cấp cho tiệm cafe thôi.”
Trà chính là xu thế chủ đạo của thế giới này, và khi tôi quyết định thực nghiệm phục vụ nó ở cafe thì đã đại thành công. Mặc dù cũng có rất nhiều người hỏi mua lá trà, nhưng thực tế là chúng tôi còn chưa sản xuất kịp nữa… Làm cái này cần phải có chừng mực chút. Mà trùng hợp là vào chiều nay tôi lại có một cuộc họp liên quan đến tiệm cafe.
“Thế à. Khi nào có thể mua thì nhớ báo cho mẹ ngay nhé. Để mẹ dùng vào buổi tiệc trà tiếp theo.”
“Vậy thì con cảm ơn mẹ trước nha.”
Quả là Giám đốc Truyền thông. Tôi không nhờ thì bà vẫn sẵn sàng quảng bá.
Sau đó, tôi chậm rãi dùng bữa sáng và thưởng trà cùng mẹ. Lâu lắm rồi tôi mới có một khoảnh khắc bình yên như này.
“…Nhắc mới nhà, nhà mình bên kia thế nào rồi ạ?”
“Hmm? Vẫn bình thường thôi~ Có gì thay đổi đâu~ Mặc dù đang trong kì nghỉ dài ngày, đứa con trai ngu ngốc kia cũng chẳng thèm về nhà. Có lẽ giờ nó chỉ suốt ngày bám đuôi Nhị Hoàng tử với đứa con gái ấy thôi.”
Giữa chừng, giọng mẹ trở nên vô cùng lạnh lẽo. Mẹ tôi nói mà nhấn mạnh mấy từ đấy, thì đó chính là biểu hiện toàn phần(?) đấy.
“M-Mẹ…”
“Mặc dù ta chưa bao giờ nói điều này, nhưng về vụ việc kia, ta, tất nhiên là về phe con. Còn về Berne…ta thực sự giận nó.”
G-Giọng bà ấy hoàn toàn thay đổi rồi~!! Hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của tôi. Tại giọng nói đó cùng với nụ cười như không cười kia mà lưng tôi lặng lẽ chảy mồ hôi lạnh.
“…Thật lòng ấy, nó mà không phải con ta, thì ta đã xoá sổ nó từ lâu rồi.”
Bà ấy vẫn cười, nhưng mẹ à, đáng sợ lắm đấy.
“…Mẹ thử nghĩ xem. Còn về tình trạng trong lâu đài ở Kinh Đô thì sao?”
Tôi đổi chủ đề, mẹ bất chợt “fuu” thở dài một tiếng và không khí xung quanh bà đã hoà hoãn trở lại.
Cũng vì thế, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, thở hắt ra một tiếng. K-Không phải là do tôi sợ khí chất của mẹ rồi tổ lái đi đâu, nhé? Tôi chỉ lo lắng mà thôi.
…Tất nhiên là tôi cũng có chút hiểu biết về cả hai phái (trong vương quốc). Thế nhưng, thông tin mà mẹ có thực sự rất lớn.
Nhân tiện, từ góc nhìn của tôi về phe của Đại hoàng tử và phe của Nhị hoàng tử, thì tôi thấy cả hai phe đều đang trong thế bí. Mà như vậy cũng bình thường. Vị Vua hiện tại vẫn đang rất khoẻ mạnh, nên cả hai đều án binh bất động.
Một trong những nhân vật chính…là Đại hoàng tử, người được cho là đang đi du học, nhưng việc đó thực sự rất mờ ám. Thêm nữa, nơi anh ta du học cũng không được công khai. Vì ảnh không xuất hiện nhiều lắm, nên cũng chẳng có chút tin tức gì luôn.
Tuy vậy nhưng có vẻ như Nhị hoàng tử vẫn đang là học viên ở học viện, cơ mà vì tôi không có tìm hiểu nên cũng chẳng biết gì nhiều về hắn.