Nguồn eng/Credit: Japtem
Trước khi thứ này được đưa ra thương trường, tôi đã gửi mẫu thử đến cho mẹ, bà có vẻ rất thích và bắt đầu đi đây đi đó để quảng bá sản phẩm. Kết quả là, tất nhiên, nó đã trở thành một đồ dùng phổ biến cả ở trong giới quý tộc lẫn người dân bình thường dù cho giá cả đắt đỏ… Thực sự đó, nói đến quảng cáo thì mẹ tôi đúng là dân chuyên mà. Tôi cũng đã bí mật cho mẹ ngồi lên vị trí Giám đốc Truyền thông rồi.
Đương nhiên theo lẽ đó, tập đoàn phát triển, công việc của tôi lại nhiều lên. Mặc dù số lượng nhân viên đang dần dần tăng và họ cũng đã được giao nhiều trách nhiệm giám sát nhất có thể rồi, nhưng bởi vì công ty chúng tôi hoạt động chưa đến một năm, nên tôi vẫn muốn trực tiếp làm hơn… Cơ mà vẫn phải chăm sóc sức khoẻ chút.
“…Tiểu thư Iris.”
“A, Sebastian. Chuyện gì thế? Nếu ta không nhầm thì ta sẽ bàn bạc với ông vào buổi chiều mà?”
“Về việc ấy, có thông tin rằng chiều nay Phu nhân sẽ đến ạ…”
“Eh? Mẹ sao? Nhưng bà ấy đâu có nhắc gì tới việc này trong lá thư lần trước…”
“Dù sao thì hãy ra chỉ thị cho chúng tôi ạ.”
“P-Phải rồi. Bây giờ bảo những người làm ở phòng ăn đến cửa và cho người dọn dẹp cả phòng của mẹ ta nữa. Mặc dù phòng đó vẫn luôn được giữ sạch sẽ nhưng tốt nhất cứ kiểm tra lại đi.
Thay cả hoa ở sảnh vào nhé. Thay bằng loại hoa hồng mà ta dùng cho sản phẩm của mình ấy. Sau đó, ta muốn phục vụ món mới, kẹo mềm chocolate cho tráng miệng, điều chỉnh thực đơn sao cho phù hợp với món đó. Vì kẹo mềm chocolate khá xa xỉ, tốt nhất là nên chuẩn bị một bữa ăn nhẹ nhàng thôi.”
“Như ý tiểu thư.”
“Còn về trà thì phục vụ trà thảo mộc. Bởi loại trà này sắp được đưa vào kinh doanh ở quán cà phê Tập đoàn Azura nên ta muốn chút ý kiến (từ mẹ)”
Nhân tiện, quán trà là tên của khu vực mới. Tôi nghĩ không nên gọi là “Dành cho Quý tộc” với “Dành cho dân thường” mãi, do đó nên tôi thành lập nên cafe để quý tộc và những người khá giả có thể đến đây thưởng thức.
Thế nên món chocolate đã được phân vào quán trà và cửa hàng bánh kẹo.
A, dù sao thì biết gì không? Tôi vẫn để lại đường dây dành cho quý tộc. Vì giới quý tộc luôn thích có ưu đãi mà. Khi chúng tôi lập ra hệ thống thành viên, mọi người đều rất vui mừng đến đăng kí.
Nếu trở thành thành viên, họ có thể vào những cửa hàng đặc biệt ở trong Kinh Đô và cả trên lãnh địa. Đó là nơi mà họ được chứng kiến những thợ nghề của chúng tôi làm ra “tất cả” những sản phẩm của tập đoàn.
Nói cách khác, chúng tôi không chỉ giới hạn ở bánh kẹo, mà gần đây còn sản xuất cả sản phẩm làm đẹp. Về những sản phẩm làm đẹp đó, nước hoa thảo mộc được tạo ra với nhiều hương thơm khác nhau hiện đang là bestseller.
Đơn hàng dành cho cửa hàng bánh kẹo hiện cũng rất ổn, có nhiều chỗ trong quán trà để cho khách hàng mua đồ ăn và dùng ngay tại đó luôn.
…Quan trọng hơn, vì mẹ đến nên tôi cần để trống chút thời gian biểu. Tôi ngay lập tức nhìn vào lịch trình của mình để kiểm tra. Gần đây, Tanya đã trở thành thư ký của tôi và tôi thực sự rất cảm kích cô ấy.
Và thế là, bằng cách thần kì nào đó tôi đã để được chút lịch trống và đợi mẹ tôi đến. Khi nào gặp mọi người… tôi sẽ tạ lỗi sau vậy. Tôi cảm thấy rất có lỗi vì gánh nặng của mọi người gần đây tăng lên rất nhiều, nên trước khi mẹ đến, tôi tranh thủ làm chút công việc giấy tờ. Xác minh lại số má thôi.
“Phu nhân đã đến ạ.”
“Cảm ơn ông, Sebastian.”
Tôi nhanh chóng tiến đến sảnh chính. Ô, nhìn hành lang bóng hơn bình thường.
“Mừng bà trở về, Phu nhân.”
Người hầu chào đón sự trở lại của bà.
“Mừng về nhà, thưa mẹ.”
Một người phụ nữ xinh đẹp, nổi bật đứng ở cửa cùng mái tóc bạch kim. Ah, mặc dù đó là mẹ ruột của tôi, nhưng mà bà ấy thực sự rất đẹp...
Mẹ là người từng được mệnh danh là “Đoá hoa của giới Thượng lưu”, cho đến bây giờ bà vẫn nhận được sự ngưỡng mộ từ giới quý tộc và có ảnh hưởng vô cùng lớn trong xã hội… Thêm nữa, bà còn là Giám đốc Truyền thông của Tập đoàn Azura, dù thông tin này không được công khai.
“Ta về rồi đây~Xin lỗi vì đường đột đến đây nhé, Iris-chan.”
Bà ấy là một người rất dịu dàng. Mặc dù đối với gia đình thì bà nói chuyện như này, nhưng ở bên ngoài thì hoàn toàn khác nhé. Nói thế nào nhỉ… Bởi vì cái danh hiệu “Đoá hoa của giới Thượng lưu”, tất nhiên bà ấy phải cư xử như một quý cô hoàn hảo rồi.
“Không, không đâu. Gặp mẹ sau một thời gian dài thế này con cũng mừng lắm.”
“Ôi trời, con ăn nói đáng yêu ghê á. Thế mà trước đây ta lại không thể nói chuyện đàng hoàng với con, nên giờ ta thấy vui lắm.”
“Nhưng mà thế này có ổn không ạ? Ý con là, nếu con không nhầm thì giờ vẫn là trong mùa mà nhỉ?”
“Ổn cả mà~ Mấy sự kiện chính kết thúc cả rồi, và ta đã nói cho tất cả những người có quan hệ tốt với ta biết rồi… À, ta có nhận được thiệp mời từ Trưởng Kỵ Sĩ phu nhân, nhưng ta không muốn đến đó.” (Ok phu nhân gắt quá)
…Quả nhiên là mẹ… Mặc dù tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tôi không có nói ra. Hiện giờ, chắc thành viên trong gia đình Trưởng Kỵ Sĩ đang tái hết cả mặt rồi…
Nếu mẹ tôi mà không tham dự thì cũng đồng nghĩa với việc sự kiện đó không thú vị cho lắm.
Cũng không tới mức đó, nhỉ? Có lẽ vài người sẽ nghĩ thế, nhưng đây hoàn toàn là sự thật.
Ngoại trừ những buổi họp mặt chính thức, các dịp giải trí được tổ chức bởi nhiều gia tộc riêng biệt có uy tín thay đổi dựa trên “những loại người mà họ mời được”. Và thế là, với một người mang danh hiệu “Đoá hoa của giới Thượng lưu” mà không đến dự thì thực sự mang ý nghĩa rất lớn.
Mà kể cả mẹ tôi có tham dự đi chăng nữa, người tổ chức lại lo lắng không biết lúc nào bà muốn đi về. Nếu mẹ tôi về sớm, bên tổ chức sẽ không còn hứng thú gì để tiếp tục sự kiện nữa.
Nếu là một buổi tiệc trà hay buổi khiêu vũ thì đó sẽ là thử thách cho khả năng của một người phu nhân… Kể cả không phải là sự kiện chính thức, là dịp giải trí của hoàng gia cũng ấy cũng là thử thách dành cho Nữ hoàng. Chỉ cần bà ấy vẫn tham dự thì đều không phải là vô lễ.
Thực sự, một người như mẹ tôi, căn bản ngay từ đầu đã là gian lận rồi.
…Mà bỏ chuyện đó qua một bên. Tôi thật không phải khi nghĩ đáng đời nhà Dorsen lắm. Nhưng thôi, tội tình gì nhà họ.