Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

chương 93: fujimoto

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hiiragi-chan lúc này đang ở sát tôi, cứ cựa quậy…

“Sensei, cô gần quá đó…”

“T-thì đành chấp nhận thôi chứ… với lại, giờ phải gọi là Haruka-san chứ.”

Chúng tôi khẽ thì thầm…

“Se-seiji-kun đó… ch-chân anh đang đụng vào h-háng em… a…”

“Ế, à… xin lỗi…”

Chúng tôi đang phải chèn người vào nhau trong tủ đựng đồ dùng trong lớp. Ngực Hiiragi-chan đang đè vào ngực tôi. Lần này thì không phải là cố ý. Chỉ là tình thế nó phải như vậy. Thế nên “ông tướng” của tôi đang trỗi dậy. Dù sao tôi cũng vẫn là con trai đang dậy thì. Hiiragi-chan có vẻ đã nhận ra, bắt đầu đỏ mặt rồi.

“Sao lại thành ra như thế này chứ?”

Mọi chuyện bắt đầu khi Hiiragi-chan bước vào phòng học để tán tỉnh với tôi đang trực nhật.

“Sanada-kun, trò lại trực nhật một mình hôm nay sao?”

“Mọi người lúc đầu thì có mặt cả ạ. Nhưng tại có hoạt động clb với mấy việc lặt vặt khác nên chẳng có ai ở lại đến phút cuối được.”

Sắp xếp lại bàn ghế với kéo rèm xong là hết.

Cạch* Hiiragi-chan khóa cửa.

“Seiji-kun~ vẫn còn việc em phải làm đó…”

Hiiragi-chan lại bắt đầu bật mode hư hỏng rồi, cô nàng lại gần ôm tôi.

“Một xíu thôi à?”

“Nhiều lắm đó…”

“Cố lên nhé, Haruka-san.”

“Ưm, em sẽ cố… nên em mới tới đây nạp lại năng lượng nè.”

Cô nàng chìa môi ra, chờ đón một nụ hôn.

Để tránh cảm xúc dâng trào thái quá, chúng tôi hôn nhau một cách nhẹ nhàng, cho tới khi có tiếng động phát ra từ hành lang.

“Daidou nè, cần gì phải vào lớp nhỉ? Kiếm chỗ khác đi.”

“Rồi, quan trọng gì đâu mà. Nói chuyện trực tiếp thay vì nhắn tin thì không sợ hiểu lầm nữa.”

*Cạch, cánh cửa bị khóa nên không mở ra được.

“Hửm? Cửa khóa rồi?”

Hiiragi-chan đã khóa cửa nên nó sẽ không mở được rồi…

Ah, nhưng cửa phụ thì… nó chưa khóa? Hiiragi-chan, em quên à??

Tôi tiến lại gần kiểm tra.

--Á, nó vẫn mở!

Hiiragi-chan nghiêng đầu ra vẻ ngây thơ.

Đừng có làm cái bộ mặt ngây thơ vô số tội đó đi! Thế thì làm sao anh dám nổi giận được!

Hai học sinh tiến tới cửa sau.

“Se-seiji-kun, tệ rồi!”

“Tại cô đó Haruka-san!”

Chuyện sẽ dễ dàng nếu chúng tôi nói rằng Haruka-san chỉ tới đây phụ trực nhật cho tôi, nhưng việc khóa trong cánh cửa trong khi chỉ có 2 người trong phòng thì sẽ rất khả nghi. Trong trường hợp của tôi thì, cái việc ‘người tôi thích’ khi trước sẽ không còn là đùa nữa.

Trốn vào đâu được giờ-

Tôi mở to mắt để soi xét, và đã bắt được 1 thứ: tủ đựng đồ lau dọn. Hai chúng tôi liền lao vào trong đó, và giờ là hiện trạng.

*Cạch, cánh cửa hé mở, và cặp đôi kia bước vào trong.

Thế này làm tôi nhớ lại đợt bị kẹt trong tủ quần áo hồi dã ngoại, nhưng dù sao cũng quá may vì chúng tôi đã trốn được.

Nhưng giờ thì cả hai không thể đi ra dù muốn hay không.

“Thế, cậu muốn nói chuyện gì vậy?”

Ô? Chiều hướng này, là tỏ tình sao?

Tôi tò mò không biết cậu con trai là ai, hóa ra là Fujimoto.

Chúc mừng Fujimoto!

Vậy là, cô gái mà Fujimoto nhắc tới chính là cô gái nổi trội nhất lớp, Daidou-san sao. Một sự kết hợp đầy bất ngờ.

Hê hê, đúng là tuổi trẻ mà…

Tôi nhắm mắt mãn nguyện như ông già. Hiiragi-chan cũng hồi hộp.

“L-là tỏ tình phải không?”

Suỵt, tôi tôi đặt tay lên miệng Hiiragi-chan rồi bắt đầu lắng nghe hai người kìa.

“À không, đúng là tớ có chuyện muốn nói, nhưng tớ cũng có điều muốn hỏi cơ.”

“Ô, ồ… g-gì thế?”

Fujimoto, cậu đang thích ai không? Chắc đó là điều Daidou-san muốn hỏi đây.

Uwah. Cảnh tỏ tình của người khác mà được chiêm ngưỡng trực diện thế này thật tuyệt, đủ để dựng phim luôn còn gì!

“...Sanada-kun… việc cậu ấy thích Hiiragi-chan, là đùa hay thật vậy?”

Thịch, tim tôi nảy bật.

Hiiragi-chan cũng thế, cả hai nhìn nhau hồi hộp.

“Tớ không có gọi cậu ta như vậy, vậy Sanada là Sanada-kun hả… ra, là thế…”

Phù, thở dài, Fujimoto ngồi xuống ghế.

“Ra là thế là sao? Thế sự thật là như thế nào? Cậu thân với cậu ấy nhất mà Fujimoto… chắc cậu cũng biết gì đó chứ?”

“Thế thì sao? Nếu là đùa thì cậu sẽ tỏ tình với Sanada à?”

“...chuyện đó có liên quan gì? Với lại, tớ không phải là người muốn biết sự thật đâu nhé.”

Fujimoto nhún vai.

“Phải, Sanada và tớ là bạn, bạn thân trên cả thân nữa. Tớ thậm chí còn biết mông nó có bao nhiêu sợi lông nữa cơ.”

Xàm vừa mậy. Với lại tôi còn chưa có cọng nào mà.

“Ế, các cậu thân nhau theo kiểu đó à?”

Thấy chưa, thím khiến người ta hiểu lầm rồi!

“Thân lắm ấy…”

“Không thể nào…”

Không hề đúng! Đừng có tin Daidou-san! Đừng có sốc thêm nữa!

“...Seiji-kun chỉ mới mọc thêm chút chút.”

“Đừng có so đo. Với cả anh chưa mọc cọng nào nhé!”

Rồi cả hai lại lấy ngón tay chặn môi nhau.

“...Tớ chỉ muốn nói thế thôi… thế nào? Hiiragi-chan ấy, tớ có thấy cô ấy hồi dã ngoại, nên cứ nghĩ chuyện này là thật cơ.”

“...à, từ hồi dã ngoại à.”

Im lặng một hồi, Fujimoto nhìn ra hướng chúng tôi đang trốn. Sao lại nhìn thế?

“---dĩ nhiên là đùa thôi. Giống kiểu khi ta yêu thích thần tượng ấy mà. Nếu cậu nói cậu thích ai đó trên TV thì cậu có nghĩ sẽ hẹn hò với họ không? Không là cái chắc rồi.”

“Nhưng, Hiiragi-chan trông không có vẻ cưỡng lại điều đó hồi dã ngoại, hay là từ lúc chạy đua…”

“Vì thế đấy. Do cậu ta đã chọn Hiiragi-chan là ‘người tôi thích’ một cách công khai, nên cô ấy mới tỏ ra nghiêm túc như thế.”

“Nhưng, Hiiragi-chan cứ cuốn lấy cậu ấy mà?”

“Được học sinh mình thần tượng không thích à?”

“Thế thôi à?”

“Chí ít dưới góc nhìn của tớ thì là như vậy. Việc nhiều người thấy vậy rồi suy nghĩ sâu xa thì không thể cản được, nhưng từ góc nhìn của giáo viên mà nói thì, những ý nghĩ tốt xuất phát từ học sinh chỉ có thể coi như là một sự ‘thần tượng’ mà thôi.”

Tớ là chuyên gia phân tích về Sanada đấy, Fujimoto nói với nụ cười gượng.

“Nếu thế thì tốt.”

“Sanada, Sanada, Sanada. Sanada chỉ là tên ngốc phiền phức thôi. Daidou à, còn tớ thì sao?”

“Cậu không có gì đặc biệt cả.”

“Ra thế. Thôi về đi nào. Giáo viên tới bây giờ.”

Daidou-san đồng thuận.

Cả hai rời khỏi lớp, và tôi với Hiiragi-chan bắt đầu chui ra.

“Em lúc nào cũng bám anh sao?”

“Anh thấy đúng mà?”

“Xạo nhá!”

Em không nhận thức được thế à?

“Xin lỗi… từ mai em sẽ là một Haruka-san ngầu trầm tính.”

Đừng có tốn sức vì mấy vụ đó Hiiragi-chan.

Thôi, tối ta nói chuyện nhé. Hiiragi-chan nói vậy rồi về.

Tôi ngồi lên chiếc ghế Fujimoto ngồi ban nãy.

Từ đây tới chỗ tủ đồ khá xa, làm sao cậu ta nghe được tiếng bọn tôi thủ thỉ được.

Dùng chi tiết lông mọc từ mông để đánh lạc hướng, rồi bảo là đùa…

[Daidou nè, cần gì phải vào lớp nhỉ? Kiếm chỗ khác đi]

Sao ông lại cố ý nói rõ ra như vậy, lại còn nói vang ra nữa.

...Fujimoto, không lẽ ông...

Truyện Chữ Hay