Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

chương 92: tình tiết thư pháp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trường tôi có nhiều lựa chọn ngoại khóa cho học sinh. Học sinh được phép chọn môn nghệ thuật tùy ý trong 3 môn nhạc, họa và thư pháp. Và tôi chọn thư pháp.

Thường thì sẽ có giáo viên chuyên môn phụ trách môn thư pháp, nhưng hôm nay thì khác.

“Iguchi-sensei hôm nay nghỉ dạy, nên cô, Hiiragi Haruka, sẽ phụ trách lớp mình hôm nay. Hân hạnh!”

Hiiragi-chan cúi đầu chào hỏi.

Hiiragi-chan, cô biết thư pháp thật không đó? Chính ra ngẫm lại thì, lúc viết lên bảng chữ cô ấy cũng đẹp thật.

“Sensei, cô biết thư pháp ạ?”

Một nam sinh hỏi châm chọc, khiến Hiiragi-chan ưỡn ngực tuyên bố.

“E hèm, Trông cô thế này thôi chứ cô viết thư pháp hơi bị giỏi đấy! Cô đạt cấp độ 5 trong thư pháp đó nha!”

Nghe có vẻ có nghề đấy… Hết thẩy 20 học sinh trong lớp đều trầm trồ như tôi. Nghe hay là thế nhưng không ai hiểu nó tuyệt theo kiểu gì.

“Nếu các em thắc mắc trình độ của cô ở cỡ nào, thì cô đủ khả năng mở lớp dạy thư pháp luôn đó.”

“Tuyệt thế!”

“Phải đó.”

E hèm, Hiiragi-chan tự mãn trông đáng yêu thế. Cô ấy biết khá nhiều về mấy nghi thức trà đạo, nên mấy thứ giông giống vậy chắc cũng được dạy rồi.

“Cô thấy nếu học theo sách dạy thì nhàm chán lắm. Iguchi-sensei đã nói cô có thể dạy các em theo cách tùy thích. Thế nên, chủ đề cho mọi người hôm nay sẽ là ‘thứ mình thích’”

‘Thứ mình thích’... ý là?

Cứ như vừa nghĩ ra, cô giáo nhìn tôi rồi nói

“À, Sanada-kun nè, nếu muốn trò có thể viết tên cô đó.”

Haha, cả lớp cười sảng khoái.

Do tôi đã đưa Hiiragi-chan tới với tư cách là ‘người bạn thích’ hồi hội thao, nên tôi bị mọi người trêu suốt. Ai cũng tin là đùa, trong khi sự thật là tôi có thích cô ấy.

Quan trọng hơn là thế này quá tiện. Càng nhiều người trêu thì càng nhiều tin đó chỉ là đùa.

“Không có đâu nhé.”

“Thế à, tiếc ghê.”

Hiiragi-chan cười. Mấy bạn nữ tìm cách an ủi ‘Sensei bị từ chối rồi’ hay là ‘Sensei, vui lên đi cô’ nữa…

...Tôi thì biết rõ cô ấy thấy rất buồn sau nụ cười vừa rồi…

Lấy bút chấm mực, tôi bắt đầu đưa tay.

Viết gì giờ ta?

Nhìn quanh một hồi, tôi thấy vài người viết mấy từ liên quan tới hoạt động clb, rồi có vài bạn nữ viết ‘bạn trai’ vào. Thậm chí có vài người đi xa hơn, họ viết tên nhân vật anime yêu thích xuống.

Dĩ nhiên là tôi sẽ không viết ‘bạn gái’ rồi.

“Sanada-kun, cô nghe Iguchi-sensei kể lại là trò giỏi thư pháp lắm.”

HIiragi-chan lại gần xem xét.

“Em có giỏi hồi nào đâu.”

“Trò có muốn thử viết hẳn một câu không? Kiểu như là ‘hương vị mùa xuân, không khí ngập tràn sức sống của tháng tư?’ nghe hay chứ?”

Ồ.. Đúng là Hiiragi-chan, thư pháp cấp độ 5 có khác. Một câu văn đầy sự sang trọng.

“Vậy em sẽ thử.”

“Để cô viết trước làm ví dụ cho.”

Cô giáo cầm lấy cây viết của tôi, chấm lấy mực, rồi thấm bớt lớp mực dư thừa. Có thể là do vẻ lộng lẫy nên chuyển động của Hiiragi-chan trông giống một tiểu thư quý tộc. Đôi mắt rực vẻ nghiêm túc. Mái tóc của cô nàng hơi vướng nên cô giáo liền đẩy nó ra sau tai.

Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy một Hiiragi-chan nghiêm túc như vậy.

Rồi cô giáo viết xuống vài chữ

[Tôi ♡ Seiji]

Làm việc nghiêm túc coi.

Vừa mới nghĩ cô nàng sắp làm tôi yêu cổ hơn thì lại làm trò này. Tuy thế nhưng nét chữ vẫn đẹp thật.

Tôi liền vò tờ giấy rồi quăng thẳng vào thùng rác.

“Á, câu vừa rồi đẹp mà, sao trò lại?”

Pukuu, Hiiragi-chan phồng má.

Việc tôi thích Hiiragi-chan có thể coi như chỉ là đùa, nhưng chiều hướng ngược lại thì không.

“Sensei, xin cô viết ví dụ hẳn hoi đi ạ.”

“Rồi mà.”

Cô nàng bắt đầu làu bàu như trẻ con ‘làm là được chứ gì’ rồi lại lấy bút chấm mực.

Này, rõ ràng cô mới là người bảo sẽ làm mẫu cho mà? Sao giờ trông giống như em đang ép cô vậy?

Rồi cô giáo bắt đầu viết được dòng chữ [hương vị mùa xuân, không khí ngập tràn sức sống của tháng tư] một cách mềm mại.

“Tuyệt quá…”

“E hèm, giờ em đã thấy yêu cô lại chưa?”

Tôi mà nói có thì phiền lắm, nên tôi chọn quyền im lặng.

Đặt bản mẫu của cô giáo bên cạnh, tôi dùng cây viết để cố bắt chước nét chữ. Tuy nhiên, tôi không thể so bì được với một người đã đạt trình độ cấp 5. Cô nhảy cóc như vậy là không thể với một người chưa từng học thư pháp như tôi.

Hiiragi-chan đi vòng quanh chỉ dẫn học sinh rồi quay lại với tôi còn đang cặm cụi.

“Fuun, fuun, trò đang gặp khó à?”

Thấy các bản nháp của tôi, Hiiragi-chan cười mỉm.

...cô giáo vừa nghĩ ra mẹo nào sao?

“Hơi khó để cân bằng mà, tại chữ của trò phải viết nhỏ mà.”

Ngồi sau tôi, Hiiragi-chan nắm lấy tay tôi, giống với lúc đúc bình gốm, Hiiragi-chan nhìn qua vai tôi.

“Này, sao cô lại ngồi sát vậy?”

“Như thế này chỉ sẽ dễ hơn,♡ cô đã từng làm vậy mà?”

Nếu chỉ có hai người chúng tôi thì ở cái khoảng cách này cô giáo đã hôn tôi một cái rồi.

“Khoảng cách giữa các chữ phải như thế này” cô giáo diễn giải.

“Ở đây, như thế này ♪”

Giữ lấy tay phải cầm bút của tôi, Hiiragi-chan viết các đường mực.

“Ô… ồ…”

Tuyệt quá. Cứ như có phép thuật ếm trong cây bút ấy, đường nét tuyệt hảo. Mà về bản chất thì Hiiragi-chan là người vẽ chúng nên dĩ nhiên là phải đẹp rồi.

“Sensei, em có thể nộp luôn tờ này được không?”

“Không nhe ♡.”

Quả nhiên không có chuyện cô nàng sẽ chiều tôi vụ này rồi.

“Sei… Sanada-kun nè, trò phải dồn tâm trí của mình vào thì mới viết đẹp được.”

Cô giáo ngoe nguẩy ngón tay trỏ như một giáo viên thực thụ. Đành chịu thôi, tôi đành tập đi tập lại nhiều lần nhưng vẫn không vẽ được dễ dàng.

“Cố lên nhé.”

Nghe được nhiêu đó cũng đủ khiến tôi có thêm động lực. Tôi đơn giản vậy đó. Tôi dồn hết khả năng vào từng đường nét.

“...”

Được, thế này là quá đẹp rồi. Sắp hết giờ nên tôi nộp luôn tờ này.

“Sanada-kun, trò viết đẹp đó. Các chữ trò chọn đều nhỏ nên cũng khá khó viết nữa.”

“Thì em tập đi tập lại bao lần mà.”

Mufufu. Hiiragi-chan mỉm cười.

“Giờ mình mà scan lại tờ này… fufu…”

Cái gì vậy trời?

Hôm sau là tôi liền hiểu ngay ý cổ.

Tôi có việc vặt phải tới phòng giáo vụ, liền thấy cái bàn trống của Hiiragi-chan. Tờ thư pháp của tôi được dán ở đó.

[Cuộc đời của Haruka. Năm hai lớp B, Sanada Seiji]

Ah!!! Là cái bẫy! Bắt tôi cày cuốc chỉ để cho cái này sao!

Tôi liền xé phanh tờ giấy đó rồi quăng vào thùng rác.

Giờ… tôi cố ẩn thân và truy cập vào laptop của Hiiragi-chan rồi tìm thấy tập tin [SS]. Mọi hình ảnh chụp được, video quay được về tôi nằm hết trong đây. Như tôi dự đoán, bản scan của tôi với bản đã chỉnh sửa đều ở đây luôn. Tôi liền xóa trắng cả hai.

Điện thoại của Hiiragi-chan đặt trên bàn liền rung chuông.

Và tôi thấy dòng chữ… [Cuộc đời của Haruka. Năm hai lớp B, Sanada Seiji]

Lại còn dùng làm ảnh nền nữa trời ơi!

Xóa ngay mới được.

Phù… thoát rồi.

Tôi hôm đó, Haruka-san gọi tôi thì có vẻ thiếu sức sống.

“Có chuyện gì sao?”

“Có chút chuyện hơi sốc xảy ra…” Khỏi phải nói, tôi không thú nhận cái gì cả.

Truyện Chữ Hay