Tôi đã vào làm ở HRG. Tôi đã làm bán thời gian ở đây được khá lâu, và tôi thậm chí còn làm nhiều việc hơn so với những nhân viên hiện giờ nên chẳng có gì để đánh giá cả. Cuộc phỏng vấn không phải là để xác định tôi đạt tiêu chí hay không, mà đơn thuần là để xác nhận việc tôi có muốn vào làm hay không.
Sau khi làm việc chính thức, tôi làm rất chăm chỉ. Trong khi đó, cũng vẫn tiếp tục nung nấu cái kế hoạch đó.
Tôi cũng thân thiết với một cô gái khác, kể cả Rei-chan, khiến Natsumi-chan khó chịu.
“...Em vẫn thích cô ấy cho tới bây giờ. Không chỉ hiện tại, có lẽ là tới chết.”
Tôi đã nói với Natsumi-chan như vậy. Có lẽ do cô ấy thấy tôi có lẽ đang lung lay nên không kìm được cảm xúc.
“Em đã định sẽ sống tiếp với những ký ức ngày đó.”
Natsumi-chan trông lo lắng
Dù vậy, cô ấy vẫn không giục tôi. Phải chăng do cô ấy đã nghe từ Hiiragi-chan hoàn cảnh khiến cả hai chia tay. Chí ít thì, cô ấy tôn trọng quyết định của tôi. Cô ấy vẫn còn nhớ tới tôi, và trân trọng những ký ức hồi đó-
Tôi được Natsumi-chan kể cho như vậy, nên cảm xúc của tôi về Hiiragi-chan vẫn chưa phai nhòa.
Điều khiến Hiiragi-chan trăn trở là do tôi thiếu sự chọn lựa. Kể từ hôm đó, tôi có nhiều cơ hội gặp mặt những người con gái khác hơn, ở trường lẫn ở chốn công sở, và đã phải chọn lựa nhiều lần. Với những trải nghiệm đó, khi tôi trưởng thành thì tôi có thể tới gặp cô ấy. Tôi không biết liệu cô ấy có chịu gặp tôi hay không. Tuy nhiên, cứ nghĩ về nó chỉ khiến tôi bồn chồn, nên tôi quyết định nỗ lực hết mình khi làm việc. Có động lực để làm việc khiến tôi thích công việc hơn.
Tôi quyết định kể Natsumi-chan nghe về cái kế hoạch của tôi từ đợt học cấp 3.
“Những gì chúng ta đã làm cho tới giờ đều quan trọng, nhưng chỉ cần phạm một sai lầm thôi là công ty sẽ sụp đổ. Nên chúng ta cần thử một thứ mới khi vẫn còn-”
Sau khi tuyên bố một cách thiếu nhiệt huyết, Natsumi-chan đồng thuận với tôi.
“Ahaha. Thất thường đó. Seiji-san mà lại đi đề xuất năng nổ như vậy. Anh trung thành với HRG ghê đi được ấy.”
“Thì anh đã làm ở đây từ hồi còn là nam sinh cao trung mà. Anh muốn sánh vai với nơi này. Với lại… à mà thôi.”
Cô ấy sẽ không tin nếu tôi nói kết quả kinh doanh sẽ tệ hại nếu không làm gì khác.
“Được thôi. Triển khai nào.”
Đó là mùa hè mà tôi đã 25 tuổi. Tôi nhớ là cái kế hoạch mà tôi đã được chứng kiến ở cái “thực tại” lúc đó, hình như cũng loanh quanh khoảng này. Game này sẽ mất tối thiểu 1 năm để hoàn thiện mà.
Có con gái của chủ tịch phụ trợ đúng là có lợi.
Natsumi-chan nói chuyện trực tiếp với chủ tịch - Takakage-san, và dự án được thông qua, và một đơn vị mới được thành lập.
Một nhân viên triển vọng được chọn làm quản lý mới. Và con gái của chủ tịch trở thành cấp trên của tôi, đẩy dự án đi rất nhanh. Vì tôi đã làm ở đây khá lâu rồi nên sếp cũ của tôi (vừa lên chức) đánh giá tôi rất cao. Nhờ vậy nên không có gì trì hoãn tiến độ của chúng tôi cả.
“Senpai~~ Em tan lúc 7 giờ tối đó. Anh có muốn đi ăn gì không ♡?”
Tôi liền khước từ lời đề nghị của cô sinh viên quỷ quyệt kia, người vừa bắt đầu vào làm thêm ở đây.
“Tuy em chưa đủ tuổi uống rượu nhưng em có thể rót rượu cho anh đó Senpai.”
Con bé vẫn lảng vảng quanh bàn làm việc của tôi với nụ cười xảo quyệt.
Tôi có thể cảm nhận được sếp tôi đang ngồi phía đối diện bắt đầu lên cơn.
“Rei-chan, Natsumi-chan nguy hiểm lắm, nên…”
Sầm! Có tiếng đập bàn phím.
“Nếu mà thích chim chuột thì ra ngoài mà làm!”
“Yaa~, sợ quá!!”
Thả nụ hôn về hướng tôi xong Rei-chan ra về. Vì chúng tôi mới chỉ có 2 người trong ban phát triển nội dung trên nền tảng di động, chúng tôi đang trong giai đoạn phải mượn sức từ các đội khác.
“Seiji-san, nếu cậu không có hứng thú thì nên nói thẳng ra chứ!”
“Không sao đâu. Tình trạng này diễn ra lâu rồi mà”
Natsumi-chan thở dài bất mãn. Cô ấy vẫn còn nhớ lúc bé kia còn nhỏ như con cún, nên giờ xua đuổi con bé đi hơi khó đấy.
Tôi không dám nói ra nhưng lần nào tôi gần gũi với một người khác giới khác, kể cả nếu đó không phải là Rei-chan, thì cô nàng cũng sẽ lườm tôi. Đúng là Natsumi-chan, luôn nghĩ cho chị mình.
Nhiều hoạt động tụ tập được tổ chức tại ASW, nơi mà chúng tôi thuê nhân công làm cho dự án. Một nhóm thành viên quen thuộc có mặt ở đây: Sana, Kanata, Natsumi-chan, Rei-chan và tôi.
Với bàn rượu như thế này, nó tạo cảm giác chúng tôi đang đoàn tụ ấy.
“Ah, Senpai, cốc của anh trống không nè ♡. Anh muốn uống bia không?”
Cô nữ sinh láu cá nép vào hông tôi. Phía bên trái của tôi là Natsumi-chan đang đóng vai đính kèm, lườm tôi trong khi tay kia đang cầm một ly vang.
Sana ngồi đối diện tôi, Kanata thì ngay cạnh.
“Lịch sự chút nhi. Nii-san, anh được bé ấy đeo bám suốt 10 năm rồi đó.”
Sana nói với biểu cảm ấn tượng, Kanata gật đầu.
“...Tình đơn phương đó. Mà 10 năm cũng tài thật.”
“Đừng có khen em thế. À mà.”
Rei-chan vỗ tay, rồi lấy một bức hình ra từ chiếc cặp.
“Nhờ thứ này, nên dù có gặp khó khăn ra sao em cũng vượt qua được.”
Là bức hình chúng tôi chụp hồi còn học cao trung vào dịp Giáng Sinh.
“Em chụp bức đó á?”
Natsumi-chan nhìn đau đớn.
“...Sana có bức chụp nhóm đó.”
“...Saa-chan, em có bao giờ tách khỏi bức hình đó đâu. Lúc nào cũng mang trong người.”
“Chị đừng có nói mấy câu thừa thãi đi.”
Bức chụp nhóm lúc đó. Ai cũng rất hạnh phúc. Thực tế, lúc đó rất vui.
“....”
Cả 4 người bọn họ bắt đầu gượng gạo.
“Senpai, khi nào thì anh…”
“Bé con, đừng có đem chủ đề nhạy cảm đó ra nói..”
“Nhưng… Senpai…”
“- người ngoài nên đứng ngoài cuộc nhé.”
Natsumi-chan đập tay xuống bàn.
Sana tạo cái biểu cảm như muốn nói “thì…” rồi gật đầu.
“Không sao đâu, Rei-chan.”
Tôi xoa đầu con bé.
“Senpai đáng tin cậy của chúng ta, dẫn đầu về độ nổi tiếng trong công ty thế mà, phí phạm quá…”
“Đó mới là điều tuyệt vời của Seiji-kun đó.”
Kanata lẩm bẩm. Nhớ lại rồi, chưa kịp hỏi bạn ấy điều cần hỏi.
“Cậu có bạn trai chưa Kanata?”
Đúng hơn là cô ấy đã có kinh nghiệm yêu đương bao giờ chưa.
“....Tớ, cũng có.”
“Là ai vậy? Họ thuộc tuýp nào?”
“...một người bằng tuổi tớ.”
Mơ hồ thế. Mà thôi kệ.
“Người ấy của em sẽ luôn là Senpai thôi. Em luôn đợi chờ anh”
Tôi cảm được sự khó chịu từ cả những người đang ngồi cạnh lẫn đối diện.
Và như vậy, tôi cũng được cùng ngồi uống rượu với những người khác sau một thời gian dài. Có hơi lo, nhưng Sana đã dồn tâm huyết vào làm việc, và tiến độ đang khá ổn.
Và tôi cũng vừa có thêm 3 bạn nữa sánh bước cùng, kèm theo cô thư ký tự phong làm bán thời gian kia. Bộ phận của tôi tăng lượng nhân sự lên 6 người rồi.
Mùa hè thứ 36 của tôi - nó cách khác, là mùa hè tôi lên 27, chúng tôi đã phát hành bản game hoàn chỉnh lên chợ ứng dụng. Như tôi đã đoán, nó đã bắt trend và kiếm được khá nhiều tiền.
Tôi rất vui nên đã uống rất nhiều vào tiệc khai màn. Sau đó như nào thì tôi cũng chả nhớ, nhưng chắc là nó khá là vui.
Mọi chuyện tiếp tục, và tiệc Giáng Sinh tới được bàn tán khá rôm rả. App của chúng tôi đang dẫn đầu ngành về độ hot rồi.
“Senpai~. Tiệc tất niên với ASW, anh muốn tổ chức ở đâu nào? Nếu anh muốn em có thể giúp anh sắp xếp.”
Cô thư ký tự phong phụ trách mấy vụ lặt vặt tới bàn tôi.
...Hửm? Cảm tưởng tôi đã trải qua chuyện này rồi, Dejavu à?
“Ah, Senpai, anh trở lại rồi à?”
Rei-chan kinh ngạc.
À, phải rồi. Chính là lúc này. Là lần cuối cùng tôi còn được chứng kiến cái “thực tại” lúc đó.
“Senpai, lần trước vào cuối thu, anh tới bar rồi quá chén, cứ luôn miệng ‘làm được rồi Rei-chan ơi… lợi nhuận kỷ lục rồi’. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Tôi đã đi đúng route để tới được cái ‘hiện tại’ mà tôi đã từng thấy.
“Em tưởng lúc đó anh sẽ đưa em về cơ. Nhưng Senpai lại bỏ qua luôn. Quá buồn.”
Con bé phồng má rồi quay sang 1 phía.
“Nhưng, đó là lý do em thích anh…”
Tôi liếc qua con bé, mắt cả hai chạm nhau. Như thể đã đoán trước được con bé sẽ thốt lên ‘~Kyah’ trước khi quay đầu đi.
“Điều khiến em thấy nhức nhối nhất, không phải vì em thích Senpai yêu quí của mình. Em thích người Senpai luôn yêu Hiiragi-chan kìa.”
Tôi xoa đầu con bé.
“Yaan. Senpai, mạnh bạo quá.”
[Xong việc cho sớm đi! Nay có tiệc tất niên đó!]
Natsumi-chan vừa gửi tin nhắn.
“Lúc đó, Sana-san và em đều rất phẫn nộ. ‘Tại sao?, lại là lúc này?’ Kiểu vậy. Tuy nhiên, giờ tới cái tuổi này rồi thì… khi phải suy nghĩ như người lớn, thì bọn em có thể hiểu được cảm giác của Sensei.”
Hình như Rei-chan đang tưởng tôi vừa xuyên không trở lại.
“Em hiểu á?”
“Vâng. chắc là hơi Cliche, nhưng câu trả lời đó, là khi ta thực sự yêu ai đó… nếu cô ấy biết là anh đã xuyên không, thì cô ấy đã biết bên trong anh là người lớn rồi, nhưng không. Từ góc nhìn của cô giáo thì anh chỉ là một nam sinh cao trung bình thường. Với tư cách là người lớn hơn, và là giáo viên, thì cô giáo đang nhìn anh với cương vị là người bảo hộ. Nghĩ tới hạnh phúc của Senpai, thì sẽ có một điều, đó là tuổi tác…”
Tôi không nghĩ việc chúng tôi chia tay là điều tốt, nhưng nếu đó là điều giúp làm trái tim Hiiragi-chan được nhẹ nhõm hơn thì tôi cũng muốn điều đó xảy ra. Giáo viên và học sinh, người lớn và trẻ con - không phải như vậy nữa, giờ cả hai đều là người lớn, đều đã trải nghiệm nhiều rồi.
“Senpai, anh đã xuyên không để thay đổi quá khứ nhiều lần, để thay đổi thực tại theo ý muốn của anh. Từ những gì em được nghe thì anh vẫn cố làm mọi thứ vì Sensei, đó là mục tiêu của anh. Kể cả khi công ty có gặp khó khăn, anh vẫn nỗ lực để đưa nó lên. Tuy nhiên việc anh phải chia tay với Sensei là điều không tránh không - Anh nghĩ là vì sao?”
Đây sẽ là lúc tôi được nghe câu trả lời mà lần trước đã không được nghe.
“Hẳn là vì đây là điều không thể tránh khỏi - không phải theo hướng tiêu cực, mà là ngược lại.”
“Phải đó.”
“Đây là điều cần thiết cho hạnh phúc của Hiiragi-chan-”
Nếu cô ấy không chọn chia tay với tôi, thì mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ tiếp tục dù cái gai trong tim cô ấy vẫn ở trong đó. Liệu có ổn không nếu cô ấy vẫn tiếp tục làm người yêu của tôi? Chắc chắn cô ấy sẽ thắc mắc điều ấy không ngừng.
Hẳn là cô ấy cũng cảm thấy xấu hổ. Sự ghen tuông, hay sự khinh thường do khác biết tuổi tác cũng như ham muốn chiếm hữu tôi xuất phát từ đó.
“Lúc này, và từ hồi cao trung, hãy nhớ điều gì thôi thúc anh.”
Dĩ nhiên rồi. Lúc này, tại sao, tôi, không, chúng tôi xuyên không về quá khứ để thay đổi mọi thứ vì hạnh phúc của Hiiragi-chan.
Những ngày tháng cao trung chỉ là bước đệm. Những gì chúng tôi có được lúc này là từ đó mà ra. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra kể từ bây giờ, vì tôi không còn được xuyên không nữa. Thậm chí trong ký ức của tôi, tôi không hề biết điều gì sẽ diễn ra sau mùa xuân tới.
...có lẽ điều đó nghĩa là, giờ tôi có thể tới bên em rồi.
Có là bản đồ chỉ đường cũng sẽ dừng hoạt động khi ta tới nơi mà. Như kiểu ‘bạn đã tới nơi rồi, biết làm gì rồi chứ?’
Quá khứ đã thay đổi xong rồi. Những lần xuyên không giờ không còn tiếp diễn nữa. Đi theo route đó là tôi đã tới được hiện tại này. Quá khứ đã gặp được hiện tại.
Tôi chưa hề có được cái kết đẹp với Hiiragi-chan của ‘hiện tại’. Có cả núi vấn đề, càng sửa thì càng mọc ra thêm vấn đề mới.
Có lẽ những vấn đề cuối cùng, đã được thời gian sửa chữa?
Nghĩa là, từ giờ tôi có thể tự bước đi với đôi chân của chính mình?
Đã 9 giờ rồi.
Sếp tôi liền gọi điện sỉ vả. “Tôi đã bảo cậu là đã tàn tiệc tất niên rồi mà? Chúng ta lẽ ra đã được họ tuyên dương đó.”
Cô nàng có vẻ vui, giọng hơi say say, khác hẳn mọi khi. “Mọi chuyện giờ mới bắt đầu đó, Trộm-kun”. Hoài niệm ghê, cách gọi đó.
Tôi hỏi tiếp những thứ cần hỏi, và tới bãi đậu xe. Tôi bước vào trong, và nổ máy, phóng thẳng tới nơi quen thuộc.