Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

chương 168: sau đó

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giờ đã tan học rồi.

“Hiiragi-chan có gây chuyện với một nữ sinh khác trong phòng tư liệu. Có liên quan gì tới ông không đó?”

“Ai biết.”

Từ góc nhìn của học sinh, trong khi chỉ còn mỗi lễ tốt nghiệp là vào kỳ nghỉ, thì việc về một nữ sinh năm nhất gây chuyện đang lan truyền.

Fujimoto biết chuyện, liền sốt sắng báo tôi biết là về Sana. Tôi cũng đoán ra lý do vì sao họ gây nhau rồi.

“Anh không giận à?”

“Hở? Vì sao? Anh có biết gì đâu, nhở?”

“Ơ-ừm.”

Dễ đoán thật.

“Em không biết tại sao chuyện lại thành ra như vậy, nhưng mà, nếu cô giáo làm anh khóc thì em sẽ đánh cổ.”

Sana cúi mặt xuống không nói thêm lời nào. À, hiểu rồi. Chắc câu chuyện chỉ dừng lại ở việc con bé định ra tay thôi.

“Nếu em nổi giận vì anh, thì, cảm ơn em.”

“Không phải vì anh đâu Nii-san. Sana thấy bực mình thôi.”

Không đâu, là em đó.

Vài mấy ngày còn lại của tuần lễ, Sana không tới trường. Lý do con bé đưa ra là để tự kiểm điểm, nhưng có vẻ không phải là vậy. Chỉ đơn giản con bé muốn bùng học.

Còn Hiiragi-chan thì, chúng tôi không còn liên lạc nữa.

Trong tiết lịch sử, cô giáo sẽ không nhìn tôi, và cái hiện thực cả hai đã chia tay khiến tôi muốn bật khóc trong lớp.

Tôi biết chuyện này sẽ xảy ra vì tôi đã được chứng kiến điều này nhiều lần trong tương lai rồi, thế mà cú sốc thì… Thực tế, tự trải nghiệm nó khiến tôi nhận ra nó đau khổ thế nào.

Hiiragi-chan dĩ nhiên cũng không còn tới sinh hoạt clb nữa. Phòng tư liệu môn sử cũng bị khóa luôn, và những nơi khiến chúng tôi có thể chạm mặt nhau cũng không còn.

Từ đầu thì, lẽ ra đây nên là ranh giới giữa học sinh và giáo viên…

Giờ tôi đã hiểu, rằng Hiiragi-chan phải cố mức nào để gặp được tôi.

Lễ tốt nghiệp cũng kết thúc, và sau đó là bế mạc. Từ mai là kỳ nghỉ bắt đầu rồi, tôi cũng thấy nhẹ nhom hơn, nhưng lại không biết nên làm gì.

...Chúng tôi thậm chí đã từng hứa với nhau rằng sẽ cùng đi ngắm hoa anh đào do năm ngoái chưa kịp đi.

Sau khi trao giải cho các clb, và thầy hiệu trưởng phát biểu xong, thì thầy thông báo rằng: “Một số giáo viên sẽ nghỉ dạy vào tháng 3 này.”

Khoảng 5 giáo viên bước lên hội trường. Mọi người đều xôn xao.

Trong đó, Hiiragi-chan cũng đứng đó mặc thường phục. Có lẽ là do vụ lúc đó. Giáo viên nghỉ dạy… tôi không biết vụ này khi còn học ở đây, nhưng đây là cái người ta gọi là thay đổi nhân sự đây mà.

Có lẽ là do mối quan hệ giữa cô ấy và tôi có khả năng bị lộ, hoặc vì vụ lộn xộn với Sana.

Tôi không biết gì về việc giáo viên nghỉ dạy vào năm hai cao trung. Dĩ nhiên là cũng không có xì căng đan hay vụ chuyển trường đột ngột nào.

Rồi hiệu trưởng mở lời, từng giáo viên bước lên nói lời chào. Hiiragi-chan nhắc lại những kỷ niệm ở đây, bày tỏ lòng biết ơn với mọi người, và kết thúc với việc nói rằng cô ấy trân trọng mọi thứ đã trải nghiệm nơi đây.

Hiệu trưởng nói rằng cô ấy sẽ tạm nghỉ một thời gian, còn bao lâu thì không nói.

Fujimoto xen vào.

“Sao Hiiragi-chan lại nghỉ? Tại vụ với Chan-Sana à?”

“Ai biết. Mà tạm nghỉ không có nghĩa là bỏ dạy hẳn.”

Câu trả lời của tôi khá vô hồn, khiến Fujimoto ngạc nhiên.

“Nếu ông mà không biết thì làm gì còn ai biết.”

Nó xong, thanh niên vỗ vai tôi như thể để động viên.

Ở chỗ làm thêm HRG thì, chắc tôi sẽ gặp mặt Natsumi-chan thường xuyên. Cô ấy chắc sẽ biết chuyện về Hiiragi-chan. Làm gì có chuyện không biết được. Dù vậy, có lẽ cô nàng sẽ tìm cách nói chuyện với tôi một cách thật tế nhị.

Một cuộc đời đi học mà không có Hiiragi-chan… là bình thường, nhưng - dù sao thì, chỉ là quãng thời gian trôi qua sẽ khác. Thói quen mỗi ngày là đi học, ở trường, rồi khi tan học, về nhà. Mỗi ngày của tôi trôi qua chóng vánh, một cách nhạt nhòa.

Gần đây tôi không còn xuyên không nữa. Tôi không thể biết tương lai sẽ như nào nữa.

Tôi có giả thuyết về việc này. Lúc đó, Rei-chan trưởng thành có thắc mắc hỏi tôi liệu mọi chuyện đã kết thúc chưa. Chứng tỏ đó không phải do tôi đã không xuyên không tiếp nữa.

Nghĩ lại thì, việc xuyên không là để cho tôi được chứng kiến những gì đã xảy ra trong dòng thời gian trước.

Tôi đã hoàn thành mọi thứ tôi có thể làm trong quá khứ, nên nếu có xuyên không lại với thực tại thì không có gì sẽ thay đổi hết. Thế nên tôi mới không còn xuyên không được nữa. Tôi không biết cái logic đằng sau việc tôi có thể xuyên không là gì nên giả thuyết vẫn mãi là giả thuyết thôi. Có điều, nghĩ tới nó, khiến tôi chấp nhận cái giả thuyết đó.

Sau khi lên năm 3, tôi tập trung vào học hành. Tôi xả hơi vào kỳ nghỉ, nhưng khi kỳ xuân bắt đầu, tôi cố hết mình để học. Nhờ vậy, tôi đã đỗ vào một trường đại học công danh tiếng.

Đời đại học thứ hai của tôi khá là thú vị, nếu tôi phải diễn tả. Tới lớp, bùng học, làm tại HRG (với mức lương cao hơn hẳn, và tôi sớm trở thành người thạo việc nhất văn phòng), và thỉnh thoảng tôi còn đi chơi với bạn bè. Những cô gái dễ thương, xinh xắn, ngây ngô, thú vị, hay dâm đãng. Tuy nhiên, không ai sánh được với Hiiragi-chan.

Trong thời gian đó, Sana, vừa bước sang tuổi 21, bắt đầu nổi lên với tư cách là họa sĩ hành nghề tự do. Hình như có công ty game nào đó có kỳ hợp đồng với con bé, vì con bé vừa tung cái danh thiếp trước mặt tôi. Là ASW, nhưng tôi sẽ không nói gì. Kanata tốt nghiệp trường nghề, và tôi có biết bạn ấy đã kiếm được việc, nhưng vì chúng tôi đã không gặp mặt nhau nên tôi không biết nơi đó có phải là ASW không.

Rei-chan còn đang học lớp 8, đã hóa thân thành một nữ quái dâm đãng dễ thương. “Bọn con trai ở cấp hai đúng là trẻ con quá. Phải người lớn như Senpai mới đủ.” Con bé đã nói vậy lần cuối chúng tôi gặp mặt.

Mối quan hệ lạ đời nhất có lẽ là với Natsumi-chan. Nếu cậu không cưới Haruka thì hãy đến với Natsumi. Và chúng tôi bị Airi-san đẩy thuyền. Vì bác ấy quá nhiệt tình nên Natsumi-chan nói hãy ra vẻ là bề ngoài, chúng tôi có qua lại với nhau. Giờ chúng tôi không phản phu thê tương lai nhưng cũng đang hẹn hò với nhau.

Từ bây giờ, cô nàng toàn gọi tôi là Seiji-san. Ahh, ra đây là khi mọi chuyện thay đổi. Biết về tương lai là vậy, giờ đây nó đúng là khoảnh khắc lịch sử đấy.

Truyện Chữ Hay