Chúng tôi thưởng thức món lẩu trong sự ấm cúng của chiếc Kotatsu. Hơn nữa, nguyên liệu lại thuộc hàng cao cấp, giúp nồi lẩu trông vô cùng rực rỡ và sang trọng.
“Quá là ưng…”
Trong bữa ăn, Natsumi-chan cũng trêu, đút cho tôi ăn, nên ai cũng bắt chước đút cho tôi, có là miếng thịt hay bìa đậu. Thế nên tôi đang no muốn chết. Rei-chan mới nãy còn rất năng nổ, giờ đang thiu thiu, như thể hết năng lượng, nằm ườn dưới kotatsu. Đã 10 giờ tối rồi. Chúng tôi sắp đón năm mới, 2 tiếng nữa thôi.
“Sana no quá rồi… kotatsu cũng tuyệt quá, đúng là thiên đường…”
“...Đồng ý.”
Cặp Kana-Sana bắt đầu nằm xuống phè phỡn.
“Chất lượng thì, cũng tàm tạm.”
Quý cô Natsumi lên tiếng.
“Em mà nói thế thì không ai nấu cho em nữa đâu Natsumi.”
“Ahaha. Đùa thôi mà.”
Natsumi-chan hí hoáy với cái điện thoại, rồi một cô hầu gái tới.
“Natsumi-ojousama, Tôi mang thứ cô yêu cầu tới ạ.”
“Vâng, cảm ơn chị.”
Cô hầu gái mang khay nước trái cây tới ...Hm? Nhìn kỹ thì, kia là cocktail?
“Nè nè, ta đã đủ tuổi uống đâu?”
“Nào, cứ nhìn kỹ đi đã.”
Natsumi-chan chỉ vào cái lon, trên đó ghi là ‘không có cồn’
“Kể cả nó không có cồn thì bọn em có nên uống không?”
Cũng khá khó để quyết định. Người lẽ ra phải ra quy định, Hiiragi-chan, giờ lại không nói gì. Tôi nhìn sang nhìn cô nàng thì thấy đang nhấp Sake.
“...Sensei chả thấy gì cả.”
Vậy thì uống chắc không sao. Nếu quen với rượu rồi thì cocktail chẳng khác gì nước trái cây. Mấy món cocktail không cồn mua từ siêu thị chắc không soa. Đặc biệt là vào dịp năm mới, thì chấp nhận được. Natsumi-chan bắt đầu rót lon cocktail vào cốc.
“Nào, uống thôi, anh rể.”
“Còn quá sớm mà.”
Tôi cũng rót nước cho Natsumi-chan.
“Uống chứ nhỉ, em vợ?”
“Còn quá sớm nhớ.”
Sana nghe vậy liền thức dậy nhìn cau có.
“Nii-san, anh không được phép có em gái pha ke như thế.”
Đừng có gọi em vợ là pha ke. Rồi con bé lại nằm gục xuống.
...Ngủ rồi à? Kanata cũng đang nằm ngủ bên cạnh. Mẹ Rei-chan vừa tới đưa con bé về. Trong lúc chờ tới giờ G, chúng tôi tiếp tục trò chuyện vừa xem TV.
Rồi bắt đầu đếm ngược, năm mới đã tới.
“Seiji-kun, năm tới, chăm sóc cho em nhớ.”
“Hy vọng em cũng vậy nhé.”
Natsumi-chan nhìn chúng tôi nói vậy ‘Trộm-kun, sẽ ổn thôi’. Chắc cô nàng đang nói về cuộc trò chuyện giữa cả hai lúc trước.
Hy vọng là tránh được.
◆
Lại xuyên không rồi… Giờ là hiện tại. Lúc này cũng là dịp cuối năm, công ty thì đang khá hỗn loạn. Tôi cũng vừa có 1 khoảnh khắc tuyệt vời nữa chứ. Chậc, cái thực tại tôi không muốn thấy nhất giờ lại hiện ra trước tôi…
“Senpaii. Tiệc cuối năm với bên ASW, chỗ nào thì ok đây? Em có thể giúp anh thu xếp nếu anh muốn.”
Từ góc nhìn của tôi, Rei-chan lúc nãy còn đang say ngủ giờ đã biến thành người lớn.
“Chả có sự cảnh báo nào, mệt thật.”
Chậc, tôi phải xác nhận vài thứ với Rei-chan.
“Ah, Senpai, anh vừa quay lại phải không?” Rei-chan đã hiểu được tình hình, tỏ ra ngạc nhiên.
Kế hoạch game của tôi dùng để cứu công ty đã bắt đầu được triển khai, và nó đang được đánh giá khá cao. Rei-chan sau đó kể tôi nghe về vụ xảy ra vào sự kiện Giáng Sinh này.
“Lúc Senpai uống rượu, anh luôn miệng nhắc tới việc quý này có lợi nhuận cao ngất ngưởng, rằng nó sẽ thành công mỹ mãn.”
Cái kế hoạch của tôi đã được triển khai một thời gian rồi, nên chắc có nhiều thử xảy ra sau hậu trường lắm.
“Chuyện này khả thi được chắc là nhờ anh đã tự nhủ bản thân phải cố gắng hết mình.”
Ờ dĩ nhiên. Có tiến triển với Sana thì chỉ còn đúng một hướng mà đi thôi. Hẳn giờ chẳng còn chướng ngại vật nào cả. Nếu chuyện ra như vậy thì phải đi thật nhanh, thế là chuẩn nhất.
“Lúc đấy em tưởng anh sẽ đưa em về cùng anh cơ, nhưng Senpai à, anh lại đưa em về dễ dàng quá. Làm em tan chảy luôn đó.”
Và hôm nay, tiệc mừng cuối năm với đối tác ASW của chúng tôi lẽ ra sẽ diễn ra.
“...Nhưng đó là điểm em thích ở anh đó.”
Tôi liếc qua con bé, ánh mắt của cả hai chạm vào nhau, khiến Rei-chan thốt lên hạnh phúc rồi quay đi. Cái tính láu cá đó vẫn luôn như vậy.
“Khổ một điều là, không phải là em thích Senpai, mà là em lại thích người Senpai đang yêu Hiiragi-sensei ấy.”
Con bé cười gượng gạo. Đây là phản ứng chân thật của con bé sao? Nếu là vậy thì đây là lần đầu tôi được chứng kiến.
“Thế nên dù em không thể thân thiết được với Natsumi-ojousama, em vẫn muốn được ở bên anh…”
“...”
Tôi xoa đầu con bé.
“Yan~~, Senpai, anh mạnh bạo quá à.”
Lại trở về mode Rei-chan cũ rồi. Điện thoại của tôi trên bàn vừa rung chuông, có tin nhắn. Rồi nội dung hiện trên màn hình.
[Cậu mau tìm cách hoàn thành công việc đi! Hôm nay có tiệc tất niên đó!]
Vừa nhắc tới tào tháo thì…
“Bọn anh chia tay rồi nhỉ?”
Rei-chan gật đầu. Quả nhiên là vậy, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
“Lúc đó, em với Sana đều tức giận. Kiểu, tại sao ấy? Tại sao? Lúc đó bọn em cảm thấy thế. Tuy nhiên giờ ở cái tuổi này rồi thì… đã là người lớn rồi, ngẫm lại thì nếu em mà ở trong hoàn cảnh đó… thì em hiểu được cảm xúc của Sensei.”
“Ý em là sao? Sana có nói là em ấy không thích chuyện này, và không muốn nói ra, nhưng Natsumi-chan cũng nói ra điều tương tự, rằng chị ấy cảm thông được. Điều đó có nghĩa là gì?”
“...ah.”
Như vừa nhận ra điều gì, Rei-chan định nói gì đó, rồi lại lẩm bẩm.
“Vậy là mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây?”
“Ý em là?”
“Senpai, anh đã xuyên không để thay đổi quá khứ nhiều lần, để thay đổi thực tại theo ý muốn của anh. Từ những gì em được nghe thì anh vẫn cố làm mọi thứ vì Sensei, đó là mục tiêu của anh. Kể cả khi công ty có gặp khó khăn, anh vẫn nỗ lực để đưa nó lên. Tuy nhiên việc anh phải chia tay với Sensei là điều không tránh không - Anh nghĩ là vì sao?”