Tôi vừa bước xuống khỏi chiếc xe hạng sang vừa tới đón tôi, thì căn biệt thự sang trọng xuất hiện trước mắt tôi.
“T-tuyệt quá…”
Sana run sợ
“...Ra, Sensei là một tiểu thư quyền quý à.”
Thậm chỉ Kanata, người thường ít khi phản ứng, cũng phải há hốc mồm ngạc nhiên.
“Nii-san, không lẽ anh là kiểu người toan tính, và lý do khiến anh chọn Sensei là…”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
“...Làm chạn vương à, ghen tị ghê.”
Kanata-san? Suy nghĩ của cậu đang phát ra ngoài đó biết không? Giờ họ đã biết rõ về Hiiragi-chan rồi thì tôi không cần phải giấu diếm gì nữa, mọi chuyện giờ sẽ dễ dàng hơn hẳn.
“Hmm.. Ra là đây à. N-nhà em chí ít c-cũng là nhà của thị trưởng, nên n-nó khá lớn đó Senpai.”
Rei-chan run rẩy tìm cách so đo. Thật thà quá đấy bé ạ…
Các cô hầu gái và quản gia cúi chào chúng tôi, rồi Natsumi-chan từ cửa chính bước ra.
“Chào mừng mọi người đã tới!”
Theo sau là Hiiragi-chan.
“Cảm ơn mọi người đã lặn lội đường xa tới.”
“Xin phép ạ.”
Tôi cúi người. Hôm nay là lần thứ 3 tôi tới, nên tôi không thấy bồn chồn nữa. Sana với Rei-chan thì đang nhìn tòa biệt thự sau lưng Hiiragi-chan với khuôn mặt xanh xao.
“....Vip quá…”
Natsumi-chan mời mọi người vào trong, và thế là clb kinh tế tại gia với Rei-chan bước vào. Vài ngày trước, tôi được Hiiragi-chan báo là Natsumi-chan muốn mời mọi người tới dinh thự nhà Hiiragi để ăn tất niên. Hiiragi-chan biết là cả nhóm muốn tổ chức tiệc nhưng chưa quyết được nên tổ chức ở đâu. Và Natsumi-chan hỏi cả bọn có muốn tới chỗ cô ấy không, và kết quả là đây. Tôi có nghe bảo chị ấy đã hỏi Airi-san với mấy người khác trước rồi.
Hiiragi-chan cũng muốn về thăm gia đình nên đây là một dịp hoàn hảo. Chúng tôi gọi đây là tiệc tất niên nhưng nay là tân niên rồi.
“S-sana được ở trong biệt thự vào dịp tất niên!”
Em gái tôi đang vô cùng bồn chồn. Chúng tôi đi qua lễ tân, nơi mà tôi đã từng có một cuộc đấu khẩu với Airi-san. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn, có kotatsu và hai bếp ở trên. Là lẩu. Họ tính làm lẩu sao. Hiiragi-chan đâu rồi? Vậy là cô ấy sẽ là người phục vụ?
“Kiến trúc thì là phương Tây nhưng nội thất thì là thuộc về phương Đông?”
Rei-chan nói ra điều mà tôi cũng đang nghĩ. Lúc nãy tôi có tách ra để chào Airi-san và Takakage-san. Trái nước với Airi-san, Takakage-san hơi hằn học, nói tôi chỉ được quay lại sau khi đã trở thành người nhà Hiiragi. Bị Airi-san lườm cho thì ông ấy mới trở lại mode đón tiếp. Ngoài Natsumi-chan ra thì ai cũng đang ngó quanh đầy lo âu. Tôi lúc đầu cũng thế. Ai cũng sẽ như vậy nếu như đột nhiên họ được đưa tới nhà của một người giàu có.
“Cảm ơn vì đã chờ~”
Hiiragi-chan đẩy xe tới trong bộ tạp dề. Trên chiếc xe là một cái nồi lẩu, có sẵn một con cua trong đó.
Sana kéo áo tôi.
“N-nii-san, người giàu ăn lẩu cua vào dịp tân niên à?”
“Sao anh biết được?”
Natsumi-chan cười lớn.
“Không chỉ vậy đâu.”
Phía dưới chiếc xe có một cái chảo đen, đã có đủ mọi thứ từ trứng, bò với sashimi.
“””Đ-đó có phải là -s-sukiyaki!?”””
Những vị thường dân đang bị uy lực của giới quý tộc làm cho sốc.
“C-chỗ em, thỉnh thoảng cũng có m-mizutaki… vào mùa đông đó Senpai.”
Rei-chan ơi, mizutaki không đọ lại món này được đâu. Nó không thể đánh bại đỉnh cao của lẩu được. Tôi phải dỗ con bé cho đỡ sốc đã.
“Cô cũng lăn tăn không biết nên làm cá nóc không, nhưng Natsumi-chan bảo thế này hợp lý hơn.”
“Thì cá nóc đâu có ngon lắm. Chí ít nếu xét về giá cả thì chẳng đáng.”
Thật luôn? Tôi còn chưa được thử bao giờ.
“Không biết về sau Nii-san sẽ nói chuyện kiểu chiếu trên như thế với chúng ta không nhỉ…”
Sana đang nhìn xa xăm. Hiiragi-chan bắt đầu làm món sukiyaki từ chỗ nguyên liệu. Trong khi đó thì cả bọn bắt đầu thưởng thức món lẩu cua. Món này được đầu bếp nhà Hiiragi chế biến dưới sự hướng dẫn của Hiiragi-chan, có vẻ thế. Không giống với món lẩu cua mà tôi biết, món này có hương vị của giới thượng lưu.
“...Cứ tưởng bữa ăn này chỉ là một lần tụ tập thông thường, nhưng thế này thì sốc quá.”
Kanata nói một cách nghiêm túc, miệng thổi món xà lách cho nguội.
“Ở-ở chỗ em, chỗ em…”
“Không sao Rei-chan. Em không cần phải cố đọ nữa đâu…”
“Thiệt tình, mấy người cứ làm quá lên. Lẩu cua với sukiyaki ở nhà là bình thường mà có gì đâu?”
“Kể cả thế thì không có chuyện ta ăn cả hai món cùng lúc, nhất là đối với thường dân đâu ạ.”
Hiiragi-chan nghiêng đầu thắc mắc. Tôi quay sang Natsumi-chan, và chị ta cũng đang có phản ứng tương tự.
“Thật là… mấy cô tiểu thư nhà giàu…”
“Senpai, đĩa anh trống trơn vậy? Anh muốn lấy gì? Rau, đậu hũ, cua, trứng cá…”
Không đọ lại về vật chất thì đọ mặt quan tâm hả…
“Gì cũng được nhớ”
“Vâng.”
“Cả Haruka-san nữa đó, em cứ làm tiếp là mọi người ăn xong hết bây giờ.”
“Không sao. Anh đừng ngại, cứ ăn đi.”
“...Seiji-kun gọi cô giáo là Haruka-san.”
Kanata bĩu môi lẩm bẩm.
“Từ trước tới giờ cậu toàn gọi cô giáo là Sensei trước mặt mọi người mà.”
“Thì mọi người bảo giờ không cần phải giấu nữa, nên tớ mới thế.”
“””Hứ!”””
Mọi người nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.
“Đáng ghét, bọn riajuus. Nhỉ, Kana-chan?”
“...Ừm, đúng thật.”
Làm gì giờ ta?
“Cảm ơn vì đã đợi nha! Ai muốn ăn chút sukiyaki?”
Sana, Kanata với Rei-chan liền đồng loạt giơ tay.
“Vậy, Rei-chan trước nhớ.”
“Còn nhỏ mà đã ăn ba cái thịt sống như thế này về sau sẽ không tốt đâu đó.”
“Fufu, không sao đâu, em đã là một quý cô rồi. Em không giống trẻ con đâu.”
“Nói gì đó? Em là người trẻ nhất ở đây đấy.”
Tôi nhìn Rei-chan đang cặm cụi bao phủ lớp thịt bóng loáng (từ góc nhìn của tôi) với trứng. Trông ngon quá…
“Senpai, há miệng ra nào… Ahhh đi nào.”
“Được á?”
“Này, tự ăn đi đã.”
Sana lên tiếng.
“Thịt của em mà. Em thích làm gì kệ em chứ.”
“Gununu…”
Tôi vừa mở miệng ra thì có miếng thịt hạng sang phủ đầy trứng được đưa vào trong. Độ mềm của trứng, vị ngọt và cay của nó.. Và đi theo là miếng thịt mềm mại như thể tan ra trong lưỡi tôi. Tuyệt vời… Đây… đây là hương vị của hạnh phúc… Hiiragi-chan nhìn chúng tôi với vẻ mặt như muốn nói ‘hết cách rồi ha’ ấy.
“V-vậy, Sana cũng sẽ bón cho Nii-san.”
Nụ cười của Hiiragi-chan vụt tắt. Natsumi-chan thì mặt khác, cười lớn.
“S-sana-chan, em tự ăn mới đúng chứ?”
“...Là thịt của Sana mà, Sana được phép tự quyết chứ.”
“...Saa-chan, Sensei đang phát ra hắc khí kìa. Nụ cười của cô giáo còn tuôn ra máu kìa.”
Liếc qua cô nàng, tôi thấy một nụ cười phát ra tiếng.
“...S-sana sẽ tự ăn phần của mình…”
Rồi bầu ám khí kia cũng tan biến. Natsum-chan vẫn cười khoái trí “Ra Sana thì không được phép sao?”
“Anh em thì không nên làm thế.”
Hiiragi-chan phồng má. Sau đó, một người trông như bếp trưởng bước tới, bắt đầu nấu từng miếng thịt. Không giống với sukiyaki mà tôi biết.
“Sensei, nếu cô mà cưới Nii-san thì nhà Sanada không thể làm được những việc này đâu, có sao không ạ?”
“Không vấn đề chi cả.”
“Hm… tình cảm ghê…”
Điều kiện để cưới được Hiiragi-chan, là tôi phải ở rể, nhưng giờ chưa nói chắc không sao.
“Tức quá… cơ mà thịt ngon quá…”
Sana vừa tức vừa vui nói.