Tôi lại xuyên không về 10 năm trước. Thời gian lúc này, là khoảng 2 giờ sau khi tôi và Sana tách nhau ra.
Vì muốn mua quà Giáng Sinh nên tôi đã dừng chân trước cửa hàng bách hóa trước khi tới trường, nới Hiiragi-chan đang làm việc.
Món quà tốn 3000 yên, tôi phải rút ra từ tài khoản tiết kiệm của tôi. Kiết xác luôn rồi. Tôi không chắc cô nàng có thích không, nhưng tôi hy vọng là cô nàng sẽ hạnh phúc khi nhận nó.
Sau khi tới trạm tàu gần nhất, tôi tới trường bằng xe đạp và tới nơi sau 15 phút.
“Cổng trước đóng rồi ?”
Tưởng trường vẫn mở cửa cho học sinh tới hoạt động clb chứ, có vẻ là không rồi. Không có clb nào hoạt động hôm nay sao?
Đành chịu rồi. Tôi vòng ra bãi đỗ xe cho giáo viên và thấy xe của Hiiragi-chan. Từ đây có thể thấy được phòng giáo vụ. Tôi nhìn qua cửa sổ và thấy bên trong trống rỗng hoàn toàn.
“Hửm?”
Hiiragi-chan đâu rồi? Xe ở đây mà, vậy là cô giáo có ở trong trường.
Cửa sau vẫn mở, nên tôi đi vào bằng lối đó. Ở bàn của Hiiragi-chan, có laptop vẫn đang mở. Màn hình đang hiện tài liệu.
Tưởng cô nàng đi vệ sinh thôi, nhưng có vẻ còn lâu mới về.
“?”
Cô giáo đi đâu được nhỉ? Tôi bắt đầu đi quanh trường rồi chợt nghĩ phải chăng cô giáo ở trong lớp. Có tiến gì đó, Hiiragi-chan trong này.
Cô nàng đang làm gì… với ghế của tôi thế kia?
“Seiji-kun để lại sách vở ở trường mà về thế này… chắc không định học hành gì trong kỳ nghỉ rồi.”
Hiiragi-chan đang nhìn vào ngăn bàn của tôi lẩm bẩm đầy thích thú đúng lúc tôi bước vào.
Rồi cô giáo chúi mặt vào bàn.
“Fufu...bàn của Seiji-kun…”
…
“Tủ áo… Ah, anh ấy còn không mang áo thể thao về.!”
…
“Đành chịu thôi. Mình phải mang nó về giặt thôi ♪.”
...Chắc không sao đâu nhỉ?
“...có mùi bột giặt của Seiji-kun… Fufu, không mặc mấy nhỉ, hay tại anh ấy không chảy mồ hổi vào mùa đông?”
Phải chăng là? Đây có phải giống trường hợp một người đi liếm đoạn ghi âm của người mình thích không?
Tôi còn đang quan sát thì Hiiragi-chan đột nhiên quay đầu lại như thể cảm nhận được sự hiện diện của tôi.
“Ế… khoan, không!!!!???”
“Anh mới là người phải la lên ấy!”
Hiiragi-chan ôm chặt lấy cái áo của tôi.
“Tại sao!? Không phải hôm nay anh sẽ đi chơi với Sana chan sao? Sao anh lại ở đây!? T-từ lúc nào!?”
“Bọn anh đi chơi xong sớm thôi. Nên anh nghĩ nên tới đây xem em làm việc thế nào… rồi anh thấy em lúc lọi ngăn bàn của học sinh… thậm còn đi ngửi mùi áo của anh nữa.”
“K-không có!”
Rồi cô nàng nhận ra đang ôm cái áo của tôi.
“E-em chỉ đang gấp cái áo cho anh thôi!”
Và thế lọ thế chai.
“Thiệt tình, may anh là người bắt em tại trận đấy. Như thế đủ để bị vào đồn dùng trà rồi đó Sensei.”
“U-um… T-thì, các giáo viên khác nói sẽ không tới hôm nay. Và lẽ ra cũng không có hoạt động của clb nào hôm nay cả.”
Đó đâu phải là lý do chính đáng?
“Mà giờ là Haruka-san chứ, không phải Sensei nhớ không?”
Cái câu quen thuộc đó hôm nay nghe lại chẳng hợp lý cho lắm. Chà…, tôi bước tới chỗ ngồi của Fujimoto.
“A-anh có thấy ghê không?”
“Một chút thôi. Không sao.”
“Vậy là có à!”
Cô nàng bị sốc.
“Anh tới đây để động viên em làm việc mà.”
“X-xin lỗi…”
Tôi trao em món quà.
“...Thế này có hơi bình thường, nhưng đây.”
Món quà là đóa hồng tôi mua từ tiệm hoa, được bọc trong giấy.
“Ế? Cho em á?”
Trên bông hoa có gắn một tấm thiệp, tôi đã viết từ trên tàu. Nội dung bên trong thì bí mật.
“Dĩ nhiên rồi.”
“C-cảm ơn anh! Em hạnh phúc lắm! Em sẽ trân trọng nó, đặt nó vào bình hoa luôn!”
Mắt cô nàng sáng rực lên.
“Nên đặt cái bình ở đâu đây ta? Cơ mà thế thì trông không đủ dễ thương, hay mình nên mua một cái khác trên đường về nhỉ?”
Hiiragi-chan tiếp tục lẩm bẩm, trông vui lắm. May là cô nàng thấy hạnh phúc.
“Thế này thì chúng ta như bạn cùng lớp ấy. Hiiragi-san và Sanada-kun ngồi cạnh bàn nhau… hôm nay trong lớp không có ai, Sanada-kun gọi Hiiragi-san tới và trao một đóa hoa làm quà, rồi tỏ tình…”
Ehehe, lãng mạn ghê. Hiiragi-chan bắt đầu tưởng tượng.
“Trốn tránh thực tại thế đủ rồi. Quay lại phòng làm việc đi nào.”
“Thôi! Anh thực dụng quá! Đừng có nhồi thực tại vào trí tưởng tượng của em chứ!”
Cô nàng giơ băng rôn lên như thể đang đi biểu tình ấy. Mà lôi cái thứ đó từ đâu ra vậy?
“Có gì đảm bảo sẽ không có ai ở đây đâu. Nên mau mau đi nào.”
Tôi đoạt lấy cái tấm băng rôn rồi lô em khỏi phòng học.
“Seiji-kun nghiêm khắc quá… như ông kẹ ấy…”
“Làm việc cho hẳn hoi nào. Em là người lớn rồi mà.”
“Vâng…”
Về lại phòng giáo vụ, cô giáo pha hai cốc cà phê.
Rồi chúng tôi trò chuyện, Hiiragi-chan vẫn tiếp tục làm việc. Rồi tôi vào thẳng vấn đề.
“Haruka-san nè, Sana chắc đã nhận ra mối quan hệ của chúng ta rồi đó.”
“Ế? Bằng cách nào chứ?”
“Em vẫn để nguyên ảnh trong cái máy ảnh đúng không?”
“Ah.”
Hiiragi-chan chợt nhận ra.
“Xin lỗi! Em thường chuyển dữ liệu vào laptop, nhưng em quên-”
“Không sao, anh cũng không để ý.”
Chỗ ảnh bên trong là những bức từ 3-4 buổi hẹn hò gần nhất của cả hai.
“Không hẳn là con bé đã thấy hết, nhưng chắc cũng đã có kết luận rồi.”
Nếu máy ảnh của Hiiragi-chan mà lại có ảnh thân mật với tôi thì ai cũng sẽ phải đặt nghi vấn.
“Thế nên anh muốn cho Sana biết về chúng ta.”
“...Có được không, Seiji-kun?”
“Được.”
Em ấy đã nói tôi nên tin tưởng em ấy. Tôi tin em gái mình.
Sau đó, hai chúng tôi bàn bạc cách để tiết lộ mọi chuyện.
...Và như vậy, chắc tôi sẽ tránh được cảnh phải chia tay nhỉ? Nếu tôi tiết lộ với Sana, em ấy sẽ thành đồng minh giống Natsumi-chan, và tôi sẽ tránh được cái kết buồn, nhỉ?