Sau khi quyết định được món muốn mua cho Hiiragi-chan dịp Giáng Sinh, tôi lại xuyên không nữa.
Giờ tôi đang ngồi trong công ty HRG, ở bàn làm việc của mình.
Tôi kiểm tra lại thẻ ID và ngày tháng
“...Sanada Seiji.”
Lần này họ của tôi vẫn là Sanada. Lần trước tôi được Kanata yêu cầu để ý tới Sana hơn, nên tôi cũng chú tâm vào điều đó hơn.
Vậy rút cuộc cảm xúc của Sana đã thay đổi ra sao?
Ở quá khứ cũ thì tôi dành cả Giáng sinh năm hai của mình để chơi game mà không ra ngoài chơi với ai cả, chứ đừng nói là tặng quà cho Sana. Tôi thậm chí còn không đi làm thêm. Thế nên tôi sẽ không thể nào có tiền để trả mấy khoản như mua game được.
Tôi kiểm tra email trong laptop xem có tiến triển gì với Bộ phận phát triển game Điện thoại không. Có vẻ chúng tôi đã có nhiều tiến triển.
Tôi gọi Natsumi-chan qua đường dây nội bộ.
“Xin chào?”
“Sao vậy?”
“Xem ra chúng ta có tiến triển phết nhỉ?”
“Hử? Sao giờ cậu còn nói thế? Cậu là người đóng góp nhiều nhất đó.”
Với Natsumi-chan thì có lẽ là như vậy, nhưng vì tôi vừa xuyên không nên tôi không có mặt ở đây suốt như thế. Tuy kết quả không thể bị coi là thất bại, nhưng nó vẫn giống với hai lần xuyên không trước, và quan hệ giữa tôi và Sana vẫn bế tắc.
“Chuyện với Sana sao rồi?”
“À, về vụ đó thì tôi định họp với Ii-san đấy. Cậu muốn tham gia cùng không Seiji-san?”
“Em sẽ tham gia.”
“Để tôi gửi cậu cái này. Nhanh thôi. Tôi mới nhận được.”
Một tin nhắn từ Natsumi-chan. Tôi mở ra đọc thì nó có file phác họa đính kèm. Là hình một nữ chiến binh mặc giáp mà ta thường thấy trong mấy game RPG, một phù thủy mũ nhọn, và một nhân vật giống linh thủ.
“Đây là… bản phác họa nhân vật?”
“Phải, từ em gái cậu đó.”
Ô!!!! Có tiến triển rồi! Sana vẽ chỗ này sao? Con bé đúng là dân chuyên… tuyệt vời.
“Cuối cùng con bé đã có động lực rồi!”
“Tuy nhiên… cảm tưởng em ấy đã miễn cưỡng vẽ chỗ này vì công việc thôi. Sana-chan mà tôi biết vẽ còn đẹp hơn nhiều.”
“T-thật á? Còn đẹp hơn thế này á?”
“Ừm, tôi tính hỏi Ii-san về vụ này.”
Và như thế, tôi rời khỏi văn phòng để tới dự cuộc họp. Tôi ngồi ghế sau cùng Natsumi-chan và tới công ty ASW. Chúng tôi sẽ ngồi tại một trong số các phòng hộp ở đó.
Hầu hết những điều tôi nói với Natsumi-chan là về công việc. Cách nói chuyện của Natsumi-chan rất rõ ràng, tạo ấn tượng của một người chiếu trên.
“Thôi thì tạm thời thế đã.”
“Tạm thời thế là sao?”
Natsumi-chan đánh vào gáy tôi.
“Em chỉ muốn hỏi nhanh thôi mà. Sao em với Sensei lại chia tay?”
“Sao cậu lại hỏi câu đó lúc này? Hai người chia tay hồi tháng 3 năm hai cao trung đó.”
Năm hai cao trung, vào tháng ba? Còn sớm hơn dự kiến. Mà, hơn nữa-
“Thế chị biết tại sao bọn em chia tay không?”
“...Sao người trong cuộc lại đi hỏi người ngoài?”
“Có sao đâu… chị có thể cười cho qua, nhưng vẫn sẽ lắng nghe đúng không?”
Natsumi-chan làm bộ mặt kỳ cục, rồi tôi bắt đầu kể cho cổ về bản thân. Về việc xuyên không, về việc tôi đã thay đổi tương lai nhiều lần. Cũng như lúc đầu, lẽ ra tôi với Hiiragi-chan sẽ không hẹn hò. Về việc công ty đi xuống, rồi việc tôi thành lập bộ phận phát triển Nội dung số để cứu lấy nó.
Tôi kể về mọi thứ.
“...Fufu, hahaha. Ra thế.”
“Chị không tin em cũng chẳng sao. Em chỉ muốn làm gì đó với Sensei, người em đã phải chia tay thôi.”
“Như mọi khi, cậu hết mình thật. Chuyện đó… không phải tại ai sai hay gì cả. Chắc Seiji-san nghĩ bản thân đau khổ vô cùng, nhưng Haru-chan cũng bị ảnh hưởng như vậy. Tôi hiểu Haru-chan mà.”
“Ế? Ý chị là sao?”
Tôi đang hỏi thì điện thoại của Natsumi-chan rung chuông.
“Xin phép cậu. Là chuyện công việc đó mà.” Cô nàng đáp rồi nghe máy.
Trở thành trưởng bộ phận khiến ta bận rộn hẳn.
Chúng tôi tới được công ty ASW. sau khi được dẫn tới phòng tiếp tân, Kanata đã ở đó chờ chúng tôi. Cả Sana nữa.
“N-nii-san, tại sao?”
Sana đã lớn hơn nhiều rồi. Dĩ nhiên, sau 10 năm thì con bé thành người lớn rồi, chứ không chỉ trưởng thành hơn về tính nết. Không biết việc con bé chịu làm việc có phải là do quan hệ giữa chúng tôi đã cải thiện hơn không đây.
“Anh nghe bảo có cuộc họp, nên anh tham gia.”
“...Kana-chan, chị không hề nói Nii-san cũng tới.”
“...Ừ, chị không nói.”
“T-tại sao?”
Kanata tóm lấy Sana trước khi con bé định chạy. Chúng tôi ngồi xuống chỗ đối diện hai người họ, chào hỏi, rồi bắt đầu họp.
“Sana-chan, có gì khiến em gặp khó khăn không? Nếu có thì để bọn chị giải quyết.”
Natsumi-chan đi thẳng vào vấn đề.
“Không… không có gì cả. Mọi chuyện vẫn bình thường, hoàn toàn bình thường.”
Cái kiểu thái độ đó đủ hiểu con bé suy nghĩ hoàn toàn trái ngược với câu nừa nói ra.
“...Thành quả của Saa-chan không thể như thế này được. Chị đã gửi lại bản thảo rồi. Chị cảm thấy không muốn làm vì như thế giống như bọn chị đang làm xấu mặt em ấy. Nhưng giờ bọn chị đang hợp tác với HRG rồi, nên ta phải chia sẻ tin tức chứ.”
Ugu, Sana im lặng.
“Chị không biết chi tiết về mặt chuyên môn, nhưng với dân chuyên thì như thế này là bình thường sao?”
Sana bắt đầu rên rỉ.
“Em cũng đâu có thích đâu! Tại lúc em làm việc thì mấy chuyện buồn cứ hiện lên trong đầu làm em chẳng tập trung nổi…”
“Chuyện buồn? Là chuyện gì?”
Sana nhìn tôi.
“Sao anh không tự hỏi bản thân mình đi?”
Hm, cứ thế này thì lại toang, nhưng vẫn còn chút hiệu lực,
“Thế thì là gì? Nếu là việc gì anh giải quyết được thì anh sẽ giải quyết.”
“Em không tin anh trai mình đâu. Em ghét người anh mà lại đi nói dối.”
Sana quay mặt đi. Em bao nhiêu tuổi rồi hả? Người lớn có ai làm thế đâu.
“Em đã thấy bằng chứng thép rồi, mà anh vẫn còn cố nói dối… em thấy tổn thương đấy…”
Bằng chứng thép? Là sao? Tôi không hiểu điều con bé nói là gì, rồi Kanata lên tiếng.
“...Seiji-kun, 10 năm trước, chúng ta có tiệc Giáng sinh, nhớ không?”
“À, có.”
“...Lúc đó, Saa-chan đã thấy chỗ ảnh trong cái máy ảnh, và đã thấy chúng.”
Chỗ ảnh trong máy? Lúc Rei-chan chụp ảnh selfie với tôi… thì là dùng máy ảnh của Hiiragi-chan.
Bên trong có mấy bức chụp chung tôi với Hiiragi-chan lúc hẹn hò.
“...ra ý em là thế.”
Vậy là do con bé đã thấy. Con bé đã thấy những bức ảnh thân mật giữa tôi và cố vẫn clb.
Tôi không thể trách Hiiragi-chan được. Cô nàng bận làm việc, nấu nướng, rồi trang trí nhà hôm đó. Nếu quên mất chuyện này thì cũng không trách được.
“Vậy, ngày hôm đó khi em hỏi…”
Nói về ngày, thì hôm nay chính là ngày Giáng sinh từ 10 năm trước tính từ lúc này.
“Thay vì lo lắng về việc em có chấp nhận hay không… em chỉ không muốn anh che giấu điều đó với em ấy.”
Ra đây chính là câu chuyện…
Tôi muốn có thể ưỡn ngực tự hào tuyên bố với mọi người rằng tôi đang yêu Hiiragi-chan. Nhưng hôm nay tôi đã nói dối Sana. Tôi thậm chí đã biết trước con bé sẽ chỉ đem chủ đề này ra nói sau khi đã có đầy đủ bằng chứng. Thế mà tôi vẫn cố múa rìu qua mắt thợ.
Tôi cũng không biết Sana sẽ phản ứng ra sao. Chúng tôi đều là học sinh trong một trường, và nếu có tin đồn không hay nào thì tôi và Hiiragi-chan sẽ không thể tiếp tục ở bên nhau được.
Tuy nhiên, nếu con bé vẫn còn ấm ức vụ đó sau 10 năm, thì hẳn là điều đó đã khiến con bé vô cùng tổn thương, và mất hết lòng tin vào tôi.
“Đã hiểu. Vậy anh có thể tin em không? Anh sẽ kể cho em nghe hết, về anh, về Hiiragi-chan.”
“...Em đã biết rồi thì anh kể cho em làm gì nữa.”
“Anh đang nói về em của 10 năm trước cơ mà.”
“Em không quan tâm khi nào - việc anh không tin tưởng em gái mình thì anh đã bị ám ảnh quá rồi đó.”
Nếu tôi mà không che giấu, thì có lẽ, có lẽ thôi, tình hình của hiện tại đã đi theo chiều hướng tốt hơn. Tôi đã có rất nhiều cơ hội để nói cho con bé biết mà không cần phải cố tránh chủ đề này.
Từ khi tôi xuyên không, tôi đã thay đổi thực tại nhiều lần rồi, nhưng chưa một lần nào tôi cho em gái tôi biết về mối quan hệ này.
“...Tin em đi. Nếu Nii-san tin em, thì em cũng sẽ cố hết sức đáp lại.”
Con bé đang nói về công việc hay gì? Tôi cảm tưởng con bé đang nói tới Hiiragi-chan.