Sau khi chuẩn bị xong bữa tối, một lượng lớn đồ ăn được đặt lên bàn ăn. Nhìn thôi cũng thấy vui trong lòng rồi. Sau khi tất cả ổn định chỗ ngồi, mọi người rót đồ uống vào ly rượu. Là loại đồ uống dành cho tiệc tùng lấy từ tủ lạnh. Thấy nó là có cảm giác của Giáng Sinh rồi. Cơ mà, cốc của Hiiragi-chan được rót đầy rượu lấp lánh kìa.
“Giáng Sinh vui vẻ!”
Hiiragi-chan hô to thích thú, rồi 2 giây sau, tất cả cụng ly. Lâu lắm rồi tôi mới được uống thứ này… hoài niệm thật.
“Senpaaai, em say quá!”
Rei-chan bước tới rồi ngả vào lòng tôi. Con bé vẫn vậy, hiện tại hay tương lai, vẫn cái bài đó.
“Rei-chan, đây-”
“Là nước trái cây mà! Say thế nào được!”
Tôi chưa kịp nói xong câu thì Sana đã chen vào.
“Em bị bầu không khí này làm say mê ấy mà. Chị không hiểu à?”
“Ukii!”
“Phát ghen với trẻ tiểu học. Chị dễ thương ghê đó.”
“Dám trêu ta hả…! Với cả chị không có ghen tuông gì nhé!”
Rồi cả hai bắt đầu chí chóe, trong khi tôi ngồi giữa. Hai người này thân nhau ghê.
Hiiragi-chan đang ngồi phía đối diện, nhìn hai người họ trìu mến. Bên cạnh cô nàng là Kanata đang thưởng thức chỗ đồ ăn.
“Sensei, không phải cô có nhiều việc lắm sao?”
“Fufufu, Sanada-kun à, đừng coi thường giáo viên của em thế chứ. Trông vậy thôi chứ cô hơi bị đáng tin cậy đó.”
“Chi tiết là như nào ạ?”
Tôi hỏi xong cái là Hiiragi-chan bắt đầu im lặng, đổ mồ hôi.
“...Thật ra thì, có rất… rất nhiều việc… nên cô sẽ tìm cách giải quyết nào, trước ngày 25…”
Bầu không khí xung quanh Hiiragi-chan bỗng nặng trĩu. Biết ngay là thế mà, đúng là không nên hỏi.
“...Sensei, không sao đâu.”
“Cảm ơn Ii-san.”
Hiiragi-chan uống rượu rồi phát ra tiếng kỳ cục. Uống rượu mà như uống bia thế thì say ngay, không biết hả em? Tôi nghĩ trong đầu như vậy nhưng không nói ra. Đơn giản vì tôi đã quen cái cảnh này rồi.
Kanata lấy chai rượu rồi đổ thêm vào cốc của Hiiragi-chan.
“...Sensei, không lo đâu, còn nhiều mà.”
“À ừ, cảm ơn em nha.”
2 chỗ ngồi đối diện bây giờ giống như tửu quán thời Chiến Quốc ấy.
Có rượu trong ly, nhưng nhìn nó giống như chai sake với inoguchi ấy.
“Em không với được chỗ gà karaage Senpai ơi.”
Rei-chan lúng túng, nhưng như vừa nghĩ ra điều gì, con bé trèo lên đùi tôi.
“Này, Rei-chan, làm gì đó hả?”
“Chỗ này dễ lấy gà hơn thôi ạ.”
“Sana sẽ lấy cho bé, nên về chỗ ngồi đi.”
“Senpai, em có làm vướng anh không?”
Rei-chan nhìn tôi với đôi mắt van nài. Đúng là trông khá ngây thơ vô số tội đấy.
“Phải gọi ngay, người bảo h- mẹ của mày mới được.”
“...”
Rei-chan liền bước xuống rồi về chỗ ngồi.
“Sao vậy? Mẹ em đáng sợ lắm à?”
“Em mà hư là bị đưa về mất.”
Nghe chừng gia đình này khá là nghiêm khắc.
“Shibahara là cái tên khá hiếm quanh đây, nên chị mày đã tìm hiểu rồi.”
Sana làm mặt tự mãn
“Hóa ra bố của mày là thị trưởng nơi này.”
“Uuuu… có điệp viên CIA ngực phẳng ở đây rồi…”
“Sao mày dám thêm thắt như thế!”
Ra thế. Bảo sao con bé phải hành xử cho đúng.
“Senpai… nếu anh cưới em, thì anh sẽ thành thư ký của bố em, và rồi anh có thể kế nghiệp ông và trở thành thị trưởng đó, anh biết không?”
“Đừng có nói ba cái chuyện này vào ngày Giáng Sinh chứ.”
“Hứ… nếu là nói về việc cưới con nhà giàu, thì thị trưởng tuổi tô- funyuu”
Tôi liền lấy tay bịt miệng con bé. Nín được rồi đấy tiểu thư ạ.
“Ơ, mà trang phục của mọi người là sao vậy?”
Hiiragi-chan nói như thể bây giờ mới phát hiện ra.
“Sensei… đó là câu đầu tiên bọn em hỏi khi cô mới về đó.”
“Thì, chuyện đó chưa bao giờ- a hem…”
Cô nàng liền ngắt câu. Ai cũng biết cô nàng chỉ đang cố che đậy việc đã hóa trang thành ông già tuyết để tặng quà. À, hay là tại có Rei-chan ở đây? Món quà của ai cũng như nhau. Đều là đồ ăn vặt. Nghĩ tới Rei-chan thì… việc này cũng là hợp lý.
“Dịp lớn này, phải chụp ảnh kỷ niệm chứ.”
Cả bọn liền đứng lại một chỗ để chụp ảnh theo lời Hiiragi-chan
“Vậy, chụp nào.”
Hiiragi-chan mang ra một cái máy ảnh kỹ thuật số mới mua. Cô nàng đã dùng nó để thỉnh thoảng chụp ảnh khi cả hai đi hẹn hò.
“Vậy, để em chụp cho.”
“Sao lại là Senpai ạ?”
Rei-chan bước tới rồi đưa tay ra.
“Đưa em cái máy ảnh đi. Senpai, anh ra góc đứng đi. Nào, nhanh đi.”
“Ế?”
Ai cũng nghĩ vậy nên chẳng ai phản đối việc Rei-chan chụp ảnh cả. Tôi miễn cưỡng bước vào chỗ trống ở giữa.
“Ok, cười lên nào!”
Một, hai, Rei-chan tiếp tục chụp thêm mấy tấm nữa.
“Ư… Sana muốn chụp bằng máy của mình nữa.”
Sana đưa Rei-chan cái điện thoại.
“Puu… điện thoại này… như kiểu đồ cổ ấy…”
“Chị vừa mua nó 3 tháng trước đó mà dám bảo là đồ cổ à!”
Với Rei-chan lúc 20 tuổi thì kiểu điện thoại này đúng là đồ cổ rồi.
“Uwah! Chất lượng hình ảnh tệ quá. Có thể cảm nhận được thời gian trôi qua~”
Sau khi đã quen với chất lượng chụp ảnh của điện thoại thông minh của tương lai thì ảnh của điện thoại bây giờ đúng là kém thật.
“Con nhóc này nói cái quái gì vậy?”
Trừ tôi ra, ai cũng bắt đầu mông lung.
“Nếu thế này thì đáng ra em chỉ việc chụp một bức rồi chia sẻ cho mọi người là xong. Thiệt là, thời đại này bất tiện thật.”
Rei-chan nói như thánh ở đâu về ấy. Rồi con bé bắt đầu lấy điện thoại của từng người rồi chụp.
Cái máy ảnh kia có hẹn giờ nên chúng tôi vẫn chụp được tấm có tất cả thành viên trong này.
“Thế… chúng ta có thể chụp một bức của riêng hai anh em không?”
“Cái đó-”
Tôi đang định khước từ thì tôi thấy Sana đang nhìn xuống, tay bấu vạt áo.
“...Được, triển thôi.”
“Nii-san, anh đúng là đồ siscon.”
Có vẻ cả Kanata lẫn Hiiragi-chan đều nghe được con bé thì thầm cái gì, cả hai đều cười tươi.
“Sensei, Kanata-san, xin hai người tránh ra ạ.”
Cả hai người họ bước ra khỏi ống kính. Rồi tách* chúng tôi có được bức ảnh từ cả cái máy ảnh lẫn điện thoại của Sana.
Tôi thấy chụp bằng gì chẳng quan trọng, nhưng Hiiragi-chan định sẽ in hết ảnh ra, và Sana thì muốn cả ảnh qua USB lẫn ảnh bìa cứng.
“Xem nào.”
“Nè.”
Sana xác nhận lại tấm ảnh trong máy ảnh.
“...Hm…”
Con bé nhìn tôi. Hửm? Sao thế? Tôi làm mặt xấu lắm à?
“Ờm, sao thế? Em muốn chụp lại hả?”
“Không, chỉ là, anh ăn ảnh ghê đó.”
Rồi con bé ngoảnh mặt đi.
“Nii-san, bước ra đó đi. Để em chụp cho anh một bức với con nhóc kia.”
“Ơ? Nữ quỷ ghen tị bị sao thế?”
Nữ quỷ ghen tị.
“Không có gì cả nhé.”
Chắc không muốn thừa nhận nhưng Sana có vẻ đang cảm thấy mắc nợ. Khi tôi bước tới chỗ Rei-chan, con bé liền ôm chặt lấy cánh tay tôi.
“Chị có lòng thì em xin nhận ạ ♡.”
“...”
Sana nhíu mày. Tuy nhiên, vì chính con bé đã chủ động đề nghị nên giờ thành ra thấy bất đắc dĩ.
“Senpaaai, anh không định hôn em à?”
“Không.”
Rei-chan trề môi ra, nhưng tôi liền lấy tay chặn con bé lại và giữ khoảng cách.
“Aaah, Senpai, anh xấu tính quá à. Hay là, làm dáng bế công chúa?”
“À, nếu chỉ có thế thì…”
“...”
Sana bắt đầu run rẩy. Cái máy ảnh như đang vỡ vụn.
“Ah, Sana-chan ơi. Đây là lần đầu em dùng máy ảnh à? Không cần nắm chặt như vậy đâu.”
Hiiragi-chan đó không phải là lý do em ấy cầm chặt đâu.
“...Buu. KHông phải… Fu… Fufufu… fufu…”
Kanata đang ngồi trên ghế, bắt đầu áp mặt vào đùi. Như kiểu muốn cười phá lên nhưng không dám ấy.
“Sana-chan, đặt tai trái lên cạnh cái máy là được mà.”
“Sensei, lời khuyên kiểu đó chỉ dành cho bóng chày thôi.”
Cuối cùng cũng có người lên tiếng.
Tôi liền bế Rei-chan lên. Con bé khá nhé. Sau khi chụp vài tấm, Sana đưa Hiiragi-chan cái máy ảnh một cách bực bội.
“Em mong được thấy ảnh cứng lắm.”
Hiiragi-chan mỉm cười và nói, Rei-chan làm cái bộ mặt mãn nguyện.
“Em… có thể sống với nó, trong 10 năm nữa…”
Ứng cử vợ lẽ cứng thật.
“Ừ, chắc… mình cũng vậy…”
Sana đỏ mặt gật đầu