Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

chương 151: giáng sinh (phần 1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Nhà Sensei đây sao.”

“...Nhỏ ghê…”

“Ư-ừm.”

Dựa vào chỉ dẫn, Kanata, Sana và tôi cùng tới nhà Hiiragi-chan.

Dĩ nhiên là tôi chẳng cần nó, nhưng tôi phải giả vờ là đây là lần đầu tiên tới đây.

“...Chúng ta cứ vào thẳng thế này có sao không?”

“Cô giáo có nói sẽ chuẩn bị mà, nên chắc không sao.”

Nói xong, Sana nhìn vào chìa khóa trong tay. Nó là chìa cửa chính vào nhà Hiiragi-chan.

Nay là tiệc Giáng Sinh của clb kinh tế tại gia, và nơi tổ chức là căn hộ của Hiiragi-chan.

Căn phòng đủ lớn nên không sợ chật chội nếu có 4-5 người, và gia chủ cũng không có ý kiến gì. Chỉ là, nếu có bằng chứng về việc tôi hay lui tới đây thì sẽ không ổn chút nào.

Thế nên thứ Bảy tuần trước, tôi đã tới đây để soát lại mọi thứ, đảm bảo không còn chút dấu vết gì cả. Tôi không nghĩ còn gì cả, nhưng vẫn thấy lo.

Nếu các bạn đang thắc mắc tại sao không tổ chức tại trường như mọi khi-

“Em có nói clb sẽ dời lịch nấu ăn đi, và họ cũng bảo muốn mượn phòng đó, nên em mới nhượng lại. Xin lỗi nha.”

Hiiragi-chan đã giải thích và xin lỗi. Chắc cũng không sao, vì clb chúng tôi đã độc chiếm cái phòng đó cũng khá lâu rồi.

“Hy vọng Sensei có thể về sớm.”

Sana lẩm bẩm, rồi mở khóa cửa. Rồi Kanata và tôi bước theo. Mới 5 giờ chiều. Trời đã sẩm tối.

Vừa kết thúc kỳ thi học kỳ nên chắc bận việc lắm.

“Mọi người cứ chuẩn bị trước. Em sẽ về nhà ngay sau khi xong việc!”

Cô nàng nói thế, nhưng không biết có sao không.

“...Xin phép.”

“Xin phép ạ.”

Kanata xin phép đàng hoàng, còn Sana thì thoải mái hơn.

Bước vào rồi mới thấy là căn phòng đã được trang trí kiểu lễ hội rồi. Đủ các đồ trang trí lấp lánh, cây nhỏ được xếp sau TV. Cô nàng kêu ca bận rộn, thế mà vẫn đủ thời gian chuẩn bị mọi thứ thế này.

“Không biết có phải Sensei tự làm hết không?”

“...một phụ nữ độc thân tự tay trang trí suốt đêm. Tưởng tượng nhiêu đó thôi…”

“Đừng có kể nghe buồn thế chứ Kanata.”

Tôi đặt cả cái bánh mới mua vào trong tủ lạnh. Nó đã được đặt trước nên lúc nãy chỉ việc tới lấy. Chà… trong tủ lạnh có sẵn gà đã cắt sẵn miếng… Nó đã được chuẩn bị để có thể bỏ thẳng vào nồi chiên lên thành món karaage. Còn salad khoai, mì Napoli, nhiều món khác nữa. Cái nồi trên bếp kia chắc có súp bên trong.

“Cô giáo chuẩn bị nhiều ghê…”

Chừng này công sức chuẩn bị với cả nguyên liệu, đủ quy ra 5000 yên ấy chứ.

“...Seiji-kun.”

Woah!?

“S-sao thế Kanata?”

Kanata mới là đáng sợ nhất. Cảm quan và giác quan của cô bạn quá đáng sợ.

“...Chuông đang kêu kìa.”

Hửm? Đúng là nãy giờ có tiếng chuông.

Vẫn còn khá sớm để Hiiragi-chan về mà. Đang thắc mắc liệu có phải là có bưu kiện không, tôi nghe có tiếng gọi vang vọng từ bên ngoài ‘Senpaiii’

“Muu, giọng nói này!”

Sana nhăn mặt, xông thẳng tới cửa.

“Nhóc con, sao em lại ở đây?”

“Em hỏi Hiiragi-sensei thì cô giáo nói mọi người sẽ tổ chức tiệc Giáng Sinh ở đây. Cô giáo cũng bảo em có thể tham gia mà.”

“Hôm nay là tiệc của clb thôi. Người ngoài thì nên về nhà! Nhé!”

“Không chịu đâu. Em đã được chủ nhà cho phép rồi, nên em không nghe lời chị đâu.”

“Gugugu… con nhóc này!”

Nghe cái giọng đó cũng đủ hiểu đây là Rei-chan phiên bản cưng xỉu.

Rei-chan chạy dọc hành lang tới chỗ tôi.

“Senpaiii.”

Con bé ôm hông tôi. Rei-chan tiểu học quá là tuyệt-

Mà nếu đây là Rei-chan người lớn thì tôi phải né lẹ… Cảm tưởng con bé đang tận dụng lợi thế lúc này ấy…

Mà cũng phê phết.

“Em tới với Senpai đó. Ngoài kia trời cũng tối lắm rồi.”

Con bé bắt đầu nhõng nhẽo, mít ướt. Cái đồ gian xảo. Con bé cố tình đây mà.

“Em tìm đường giỏi lắm.”

“Vâng, nựng em đi.”

Rồi rồi, tôi xoa đầu con bé. Đằng sau là Sana đang nộ khí xung thiên.

“Tách khỏi Nii-san ngay!”

“Lâu lắm em mới được gặp anh ấy mà, một chút cũng được mà?”

Rei-chan phồng má, lui ra đằng sau tôi như tấm khiên. Còn bấu áo tôi để thò cổ ra nữa. Con bé có vẻ khá nhiều kinh nghiệm. Một bậc thầy gian xảo.

“Mày…! Đã bảo tránh ra cơ mà!”

“...Seiji-kun, chúng ta vẫn cần chuẩn bị thêm, nên cậu nên làm gì đó với đứa nh-... bé gái này đi?

Cô ấy rõ ràng vừa định nói nhóc.

Mà chuẩn bị là chuẩn bị cái gì mới được? Tôi được Hiiragi-chan giao đúng 1 nhiệm vụ là đi lấy bánh, rồi bỏ vào tủ lạnh thôi.

“Em cũng có thứ phải chuẩn bị.”

Rei-chan vỗ tay, rồi bước ra khỏi phòng khách với cái cặp sách. Con bé cũng có mang gì à?

“...Saa-chan nữa, mau lên nào.”

“Phải ha.”

Sana bắt đầu lấy đồ trong cặp ra trông như trang phục.

“Cái này là của anh đó.”

Con bé đưa tôi bộ đồ dự tiệc. Là hình cây thông. Còn chẳng phải là vai người nữa.

“Tất cả cùng thay đồ nào. Cùng cho Sensei bất ngờ nhé.”

“Ra là thế.”

Mà, nếu được hỏi tôi muốn cosplay thành cái gì khác thì tôi cũng chẳng nghĩ ra cái gì được, nên cây cũng được. Áo nâu với áo choàng màu xanh, phần mũ thì giống mấy tán cây.

Cứ như một trò đùa.

“...Saa-chan, trông đẹp quá, đẹp lắm.”

“T-thật sao? Chị nói vậy em vui lắm á…”

Tiếng hai người họ xì xào trong phòng ngủ, rồi cả hai quay lại phòng khách.

“...T-thế nào? H-hơi xấu hổ nhỉ…”

Sana nói, người khúm núm, mắt nhìn chỗ khác.

Bộ đồ này trông khá là quen thuộc, giống với mấy bộ trang phục mà các idol hay mặc để hát mấy bài Giáng Sinh ấy. Váy siêu ngắn với quần tất. Áo choàng trắng nữa. Tất cả đều có màu của Giáng Sinh.

“Em vẫn mảnh mai như mọi khi.”

Sana đưa tay lên ngực rồi xoay người

“Anh lại chê em nữa.”

“Không phải chê. Anh đang khen em đó. Em đẹp lắm.”

“...Thế thì tốt…”

“Cứ như một idol thực thụ ấy.”

“!?”

Sana đỏ mặt, rồi ngồi xuống Sofa, bên cạnh thì Kanata cũng ngồi xuống.

“...Seiji-kun trông cũng bảnh đó.”

“Cảm ơn.”

Kanata… mặc khác… mặc đồ có hình hộp quà.

Bộ đồ trông giống cái cặp màu trắng, mũ thì trông như cái hộp. Ở trên đầu thì có dải băng buộc vào, nhưng không giống với cái cách thường thấy.

“Bộ đồ của cậu nặng đô hơn của tớ thì phải.”

“Ừm… vì tớ đã chỉnh lại cho bộ của Seiji-kun không quá gây chú ý.”

Tại sao? Mà kệ đi.

“Xin lỗi vì đã khiến anh chị chờ”

Rei-chan trở lại phòng khách. Con bé đang mặc bộ đồ của ông già tuyết. Là loli santa. Chỉ là, hơi ngắn quá thì phải.

“Senpai, em có mang quà tới nè, là tình yêu đó!”

Rồi bé loli bắt đầu hôn gió.

“Rồi rồi, cảm ơn em.”

“Aah~ phản ứng thô quá.”

Tuy thế, con bé vẫn vui vì được chú ý tới. Nếu con bé mà có cái đuôi thì chắc chắn giờ nó đang ngoe nguẩy.

Và rồi, một người nữa xuất hiện.

“Chúc mừng Giáng Sinh!”

Là Hiiragi-chan. Công việc có ổn không ta? Rõ ràng cô nàng quay lại đây trước khi dọn dẹp hết đây mà.

Hiiragi-chan cũng đang mặc bộ đồ giáng sinh.

Mũ đỏ, râu trắng, bộ đồ đỏ tươi, chân đi bốt nữa.

Là đồ truyền thống!! Sana với Rei-chan đã phải mặc đồ cách tân để trông dễ thương hơn rồi.

“Ta tới tặng quà cho mọi người đây!”

Mọi người nhìn cô nàng, đứng hình.

“Hô hô hô. Quà nè.”

Cô nàng đang cố giữ thần thái… Hiiragi-chan ạ, không cần thiết phải như vậy đâu.

Rei-chan, tôi, Sana và Kanata, cô nàng lấy quà trong cái túi trắng ra đưa cho từng người bọn tôi. Sau khi mở bọc quà ra, bên trong là rất nhiều loại snacks. À, mấy loại này thì ai cũng ăn được cả.

“Hô hô hô.”

Cười xong, Hiiragi-chan bỏ ra ngoài. Có vẻ cô nàng chỉ biết mỗi cái điệu cười này của ông già tuyết thì phải. Rồi quay lại ngay lập tức, với trang phục bình thường.

“Xin lỗi vì đã khiến mọi người phải chờ! Hở? Chỗ quà đó… ông già tuyết vừa ghé à!?”

Hiiragi-chan hỏi với đôi mắt lấp lánh. Đùa à…

“Sensei…”

“...với diễn xuất đó?”

“Ưm”

Sana, Kanata và Rei-chan đồng thành

“””Cô nghĩ bọn em không biết được sao…!?”””

“Tuyệt quá! Mọi người đều nhận được quà nè!”

Chói quá… nụ cười tỏa nắng kia…

“Xin lỗi vì bắt mọi người phải đợi lâu. Đợi chút, để cô nấu nốt nhé.”

Khoảnh khắc vừa đóng băng ban nãy giờ bắt đầu tiếp diễn, và 3 cô gái kia bắt đầu phụ bếp, chuẩn bị đồ ăn.

Tôi nghĩ mình cũng nên giúp gì đó, nhưng e là tôi chỉ gây cản trở, nên tôi chỉ ngồi quan sát mong Sana không làm điều gì thừa thãi.

Có lẽ, người ngây thơ vô số tội nhất trong đây vẫn là Hiiragi-chan thôi. Chúng tôi lẽ ra phải là người gây bất ngờ, để rồi lại là người được nhận lại sự bất ngờ thôi.

Truyện Chữ Hay