Giờ đã quanh 8 giờ tối. Tôi nhìn lén từ bên ngoài thấy Hiiragi-chan vẫn đang miệt mài làm việc trong phòng giáo vụ.
“Đã muộn thế này rồi… mà công việc vẫn chưa thấy có hồi kết… giờ về coi như còn lâu mới tới…”
Hiiragi-chan nhìn đồng hồ, mắt rơm rớm. Nếu phải làm thêm giờ để kiếm thêm thì đúng là vất vả đó, nhưng làm việc tới tận 8 giờ tối thì khá là dễ thương đó. Xung quanh có nhiều giáo viên khác nữa, nhưng họ đang bắt đầu dọn đồ ra về rồi.
Hiiragi-chan coi như bị cô lập. Giờ chỉ còn mỗi cô giáo trong phòng. Cô nàng cứ ngồi bồn chồn. Một mình trong căn phòng thường tấp nập người đúng là sẽ thành ra như vậy. Tôi hiểu chứ.
Tôi gõ cửa kính. Hiiragi-chan đứng lên bất ngờ.
“Fuyah!? Seiji-kun?”
Cô giáo cảm thấy khó hiểu, bèn mở cửa.
“Làm tốt lắm em yêu.”
“Anh đang làm gì ở đây vậy? Lẽ ra anh về lâu rồi chứ?”
“Chỉ là anh thấy em chăm quá. Đây, quà cho em nè.”
Tôi đưa Hiiragi-chan gói bánh quy mua từ tiệm bánh.
“Cảm ơn anh. Em sẽ cố gắng.”
Tuy không có gì to tát nhưng cô giáo có vẻ cảm động.
“Vậy, chúc may mắn ha.”
Tôi đang định bỏ đi thì vạt áo bị kéo lại. Nửa thân trên cô giáo đang trườn qua cửa sổ. Cứng đầu ghê vậy đó.
“Khoan… để em pha chút trà…”
“Nhưng còn công việc?”
“Nghỉ chút thôi mà.”
Cứ thế này thì chắc còn lâu cô giáo mới chịu buông, thế là tôi phải kéo cô nàng ra khỏi phòng giáo vụ.
“Chỉ một chút thôi đó.”
“Ehehe! Yay! Mà, anh đỡ em với… em sắp rơi rồi.”
Chân cô nàng đang kiễng hết mức.
“Rồi rồi.”
Đỡ lấy người Hiiragi-chan, nhân cơ hội đó, cô nàng liền hôn má tôi.
“Á, này..”
“Teeheehee…”
Hiiragi-chan quay lưng bước về khu nấu nướng trong phòng giáo vụ đầy vui sướng. Cô nàng phấn khích thấy rõ, cứ như thể chuẩn bị cúp làm ấy.
Tôi bí mật bước vào phòng do cửa không đóng.
“Xin phép.”
Chào hỏi đàng hoàng xong, tôi thấy Hiiragi-chan đang lắc đầu phần vân giữa các gói cà phê.
“Vị nào ngon hơn nhỉ..”
Tôi không quan tâm tới nhãn hiệu lắm nên sao cũng được, nhưng Hiiragi-chan thì như thể đang có hàng tá dấu hỏi hiện trên đầu.
“Có những gì nào?”
Tôi bước vào phòng ăn hỏi.
“Chỗ cà phê ở đây là của các giáo viên khác, còn lại là dùng chung.”
Có cái khay nhỏ chứa đủ loại cà phê. Có lại thường, cũng có loại đắt tiền.
Đây là lần đầu tôi bước vào phòng ăn của giáo viên, không ngờ lại có nhiều thứ như thế. Có cả bàn trải với cốc súc miệng, thậm chí là tủ lạnh.
“Seiji-kun, cái nào ngon nhỉ”?
Cô giáo vòng ra sau lưng tôi rồi ôm chặt.
Thế này thế kia, cô giáo vòng tay qua cổ tôi rồi chỉ cho tôi các thứ. Sát quá, 2 quả bưởi cứ ép vào.
“...Cô cố tình phải không…”
Tôi quay lại nhìn thì cô nàng làm mặt khó hiểu.
“Ế? Sao cơ?”
Vậy là không phải cố ý à. Cái độ ngây thơ này vô đối quá. Nó ở cái tầm không thể hiểu nổi. Tôi tự hỏi liệu sự ngây thơ đó có hiện diện khi ở bên người không phải tôi không nữa.
“Ngực cô đang ép vào của em đấy Sensei.”
“Không phải Sense, là Haruka-san chứ.”
“Ngực của em đang ép vào lưng anh đấy Haruka-san.”
“Sao tự dưng anh lịch sự quá vậy… mà… em vẫn đang ôm anh mà… nên có gì lạ nếu chúng chạm chứ?”
Sau đó cô giáo liền buông ra, cảm thấy hối lỗi.
“Nè, sự ngây thơ đó của em, với anh thì không có sao… nhưng sẽ có khả năng em làm điều tương tự với một người đàn ông khác… lúc đó sẽ khá là phiền phức đó…”
Cứ như tôi vừa xổ ra một tràng tiếng Pháp, Hiiragi-chan làm cái mặt đầy dấu hỏi chấm.
“Em có ôm ai ngoài Seiji-kun đâu?”
“À thì… cũng đúng…”
Tức là cô ấy sẽ không bám dính lấy ai như vậy ngoài tôi ra. May quá.
Hiiragi-chan sáng rực lên, cứ như vừa nhận ra điều gì…
“Se-Seiji-kun đang ghen…! L-làm sao bây giờ… dễ thương quá!”
“Không có!”
“Không sao, không sao. Ngoan, ngoan nào.”
Coi tôi như trẻ con, Hiiragi-chan xoa đầu tôi, cười nham hiểm. Bực quá! Con người bên trong tôi già hơn cô ấy cơ mà!
Tôi liền chọn loại cà phê để uống như 1 cách để trốn chạy.
Hiiragi-chan liền đóng cửa phòng lại.
“À phải, em quên chưa đun nước.”
“Ừm.”
Tôi liền đổ nước vào ấm điện rồi bật công tắc. Rồi cái ấm kêu to.
“Seiji-kun… anh không thích thấy em ôm người khác à?”
“Ừ thì… dĩ nhiên…”
Cô nàng liền ôm chặt lấy tôi.
“Chỉ một chút cho tới lúc… nước sôi… nhé? ♡”
“Đèn còn sáng, mọi người ở bên ngoài sẽ thấy đó!”
Bạch bạch, cạch, bạch bạch bạch.
Cô giáo chạy vội ra tắt đèn, rồi quay lại chỗ cũ. Nhanh dữ.
“Cứ như chúng ta đang làm điều cấm trong đêm vậy.”
Mà mối quan hệ của chúng tôi đã là cấm kỵ sẵn rồi, nên có gì mà căng.
Tôi có thể thấy chút ánh sáng chiếu qua, nên không hẳn là căn phòng tối hoàn toàn. Hiiragi-chan đã nhắm mặt, chu môi ra. Tôi hôn cô 1, 2, 3 lần, rồi cô nàng hôn lại tôi.
Tiếng reo của ấm điện vang lên, nhưng tôi bỏ mặc. Kết cục là “giờ giải lao” bị kéo giãn thêm. Cho tới khi Hiiragi-chan bắt đầu làm việc tiếp thì cũng đã gần 9 giờ.