Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

chương 102: bầu không khí thiếu trách nhiệm, chểnh mảng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Fuun fuun, fuun ♪”

Hiiragi-chan hua chân trên ghế sofa. Cô nàng đang đọc tạp chí du lịch.

“Seiji-kun nè, ta nên đi đâu nhỉ?”

Với giọng nói ngọt ngào, cô nàng bò tới chỗ tôi đang nghịch điện thoại.

“Ta nên đi đâu à… mà cũng mấy khi có được đợt nghỉ liền ngày…”

Ăn miếng bánh xong, Hiiragi-chan vỗ bay chỗ vụn bánh lác đác trên tạp chí.

“Có chứ. Em chỉ việc xin nghỉ phép ♡.”

“...”

Tôi vui thì rất vui đấy. Nhưng mà cái cảm giác khó tả này là sao nhỉ.

Ở nhà Hiiragi, mẹ Hiiragi (tên bà ấy là Airi) sau khi kết thúc buổi nói chuyện đó… Hiiragi-chan có vẻ… bắt đầu chểnh mảng. Chểnh mảng vô độ.

Có phải tại tôi đã nói với bà Airi rằng tôi đã nghĩ tới chuyện kết hôn và Haruka-san là cô gái tuyệt vời tôi muốn ở bên, hay là tại chúng tôi đã được chấp nhận, hay là cả hai?

Hiiragi-chan giờ bắt đầu chểnh mảng. Cứ như bé mèo đã quên mất bản năng của mình, nên lúc nào cũng chây ỳ.

Hay tại Hiiragi-chan đã hạ gục được kẻ thù lớn nhất, kiểu như là trùm cuối? Kiểu, sau khi đánh bại quỷ vương xong thì anh hùng cũng phải thấy chán, đâm ra lười chảy thây.

Phòng ốc cô nàng giờ siêu bừa bộn, quần áo văng tứ tung. Bồn rửa bát thì chất đầy bát đũa chưa rửa. Tủ lạnh thì đầy đồ ăn đã quá hạn với trái cây đã thiu thối. Có tận 10 lon bia với rượu ở trong, kèm theo rất nhiều phô mai với thịt nguội để ăn vặt.

Không lẽ đây là con người thật sử của cô nàng?

“Chuyện gì đang xảy ra vậy Haruka-san?”

“Có chi đâu?”

Hiiragi-chan ôm tôi từ phía sau. Rồi hôn má với cổ tôi. Cô nàng âu yếm tôi.

Mặt khác, về phần tôi thì… tôi không khỏi thắc mắc. Tôi muốn phản ứng lại lắm. Tôi không muốn quá nghiêm khắc với cô ấy. Chỉ là, Hiiragi-chan giỏi rất nhiều thứ, nên tôi không có lý do để nghiêm khắc.

“À đúng rồi, làm chút rượu đi nhỉ.”

Này này, mới trưa thôi mà.

Vui sướng, Hiiragi-chan vơ lấy lon bia trong tủ lạnh, rồi bật nắp.

“Ah~ phê quá ♡.”

Như thể cô nàng đang sống trong khoảnh khắc huy hoàng ấy.

“Em lại đi uống rượu lúc này…”

“Có sao đâu? Đang kỳ nghỉ mà?”

Đúng là không sao, không có gì sai cả. Nghề giáo viên khá là căng thẳng, tôi hiểu chứ.

“Haruka-san, dạo này em lạ lắm đó. Trước giờ em luôn giữ nhà gọn gàng sạch sẽ, và em chỉ uống rượu khi đã tối thôi.”

“Vậy sao?”

Đây không phải là Hiiragi-chan- hay là tại tôi đã áp đặt lý tưởng của mình vào cô ấy? Nhưng tôi vẫn phải thành thật, rằng đây không giống cô ấy.

“Hay nguyên do… là tại mình? Tại mình biết cách kiểm soát bản thân tốt hơn chăng?”

“Sao vậy? Sao anh làm bộ mặt khó hiểu thế?”

Lúc là thanh niên, tôi thường nghe các senpai phàn nàn về vợ.

Rằng trước khi cưới, cô ấy không thế này, thế nọ đâu.

Phải chăng Hiiragi-chan giờ chểnh mảng thế này là do bắt đầu vào giai đoạn đó? Tôi cố đẩy Hiiragi-chan đang cuốn lấy người tôi ra.

“G-gì thế? Sao vậy anh?”

Làm sao để khiến cô ấy trở về với bình thường đây? Phải gây sốc một cú mới được.

“Tạm thời anh sẽ không ghé nhà em nữa.”

“Ế?”

Hiiragi-chan cứng đờ, làm rớt cả lon bia.

“T-tại sao!? Nơi duy nhất chúng ta không thể bị bắt gặp là nhà em mà!”

Đúng là thế. Tôi hiểu rõ điều ấy. Nó tương đương việc tuyên bố tôi sẽ không dành thời gian với Hiiragi-chan cuối tuần nữa. Mà cuối tuần không có thì ngày thường cũng cắt luôn. Chẳng khác nào nói tôi sẽ không ở bên cô ấy nữa.

“Chỉ một thời gian thôi.”

“K-không thể nào”

Tôi cũng muốn được ở bên cô ấy lắm chứ.

“Haruka-san, em vẫn còn thích nấu nướng, dọn dẹp chứ?”

“Vâng.”

Nhìn cái hiện trạng của phòng ăn với phòng khách bây giờ thì tôi có thể hiểu rằng cô ấy không hề làm mấy việc đó. Hôm nay, việc đầu tiên tôi làm khi tới nhà cô ấy không phải là ôm hôn mà là dọn nhà.

“Em chểnh mảng quá rồi. Anh hiểu rằng mẹ em đã chấp nhận chúng ta nên em cảm thấy sảng khoái hơn nhiều, nhưng kể cả thế…”

“Uuuu~ anh không vui sao Seiji?”

“Anh vui thì có vui đấy, nhưng không có nghĩa điều đó sẽ đảm bảo rằng chúng ta sẽ kết hôn được.”

“-Chuyện đó được quyết rồi mà. Chúng ta kết hôn được mà. Anh đừng nói thế chứ.”

Ái chà, lại dỗi rồi.

Do đã qua lại dòng thời gian nên tôi không thể nào cảm thấy nhẹ lòng được. Dĩ nhiên là Hiiragi-chan không biết chuyện đó rồi, nên không phải là tôi không hiểu phản ứng của cô ấy.

Hiiragi-chan rưng rưng mắt nhìn tôi. Đôi mắt đó… thật không công bằng, giá như cô ấy đừng làm thế nữa.

“Uuuuu… C-có phải là tại… a-a-a-anh không yêu em nữa!?”

“Cảm xúc của anh dành cho em không hề biến mất, anh vẫn yêu em.”

“Vậy thì có sao đâu?”

Cô nàng giơ chân ra đòi tôi vuốt ve.

Kuu! Dễ thương quá rồi đấy!

Pạch pạch, tôi lắc đầu để kiên định lại. Tôi liền đẩy chân cô nàng ra.

“Quyết định rồi. Ăn trưa xong là anh về.”

Hiiragi-chan không chịu, liền nhảy dựng lên. “Tại sao? Tại sao?”, và tôi liền làm lơ, rồi ăn tiếp cốc mỳ úp.

Phải rồi… mỳ úp… tôi không ý kiến gì với mỳ úp, nhưng cô ấy có thể nấu món gì đó khác ngon hơn mà… Sự khác biệt của lúc này với lúc trước vẫn quá lớn nên tôi chẳng biết như thế nào cho phải.

“Cho tới khi Haruka-san quay trở lại với hiện tại thì ta có thể thoải mái tán tỉnh…”

“Ế!????”

Tôi liền bỏ về, Hiiragi-chan nhăn mặt.

Nếu ngay từ đầu mà cô ấy đã như thế này thì tôi có thể chấp nhận con người lười biếng đó của Hiiragi-chan. Nhưng cô ấy không phải như vậy. Cô ấy không hậu đậu theo kiểu đó. Biết được kiểu người của cô ấy, tôi không thể nào thấy bình thường được.

“Hay tại tôi bảo thủ quá…”

Tôi hy vọng không phải là như vậy.

“Không, nhưng…”

Một tuần… tôi sẽ quan sát trong 1 tuần. Tôi đã nói rõ quan điểm của mình rồi.

------

Và như vậy, tuần mới bắt đầu, và thứ hai, một Hiiragi-chan đầy suy sụp bước vào lớp.

“Sensei, cô sao vậy? Sao cô trông thiếu sức sống quá?”

“Hay thú nuôi của cô ấy vừa mất?”

“Trông cô không tươi tắn như mọi khi.”

Các bạn nữ tới hỏi han, rồi Hiiragi-chan chỉ đáp lại với nụ cười gượng. Có lẽ việc nói sẽ không gặp cô ấy trong 1 tuần là một cú sốc lớn.

Nói thế nhưng chúng tôi vẫn thấy mặt nhau trong lớp, với cả khi ăn trưa thì chúng tôi vẫn gặp mặt dùng bữa trong phòng kinh tế tại gia mà. Nên không phải là chúng tôi không thấy mặt nhau nữa.

“Nii-san, Sensei hơi lạ, nhỉ?”

Sana cũng thắc mắc, cứ hỏi tôi suốt trên đường về. Tôi chỉ có thể trả lời vu vơ.

Kể cả khi gọi điện lúc tối, Hiiragi-chan cũng thiếu sức sống.

“Em chỉ có thể sống hết mình vào cuối tuần… thế mà, Seiji-kun còn chẳng định tới thăm em…”

Dỗi kiểu đó thì…

Và cứ thế, chuỗi ngày phờ phạc của Hiiragi-chan tiếp tục kéo dài. Và như vậy, tối thứ 6, Natsumi-chan gọi tôi.

“Nè, trộm-kun! Cậu đã làm gì Haru-chan thế hả? Chị ấy suy sụp vô độ rồi kìa!”

“Khoan khoan, nghe em nói đã!”

“Là gì hả?”

Với Natsumi-chan đang hậm hực, tôi liền giải thích tình hình trong mấy tuần sau vụ ở nhà Hiiragi.

“Haru-chan như vậy sao? Thế là sao? Tôi không biết về một Haru-chan như vậy… đó không phải là Haru-chan! Ra vậy…”

Với Natsumi-chan siscon như vậy thì đó là một cú sốc.

“Thế nên em nghĩ là mình nên tạo một cú sốc.”

“Tôi hiểu rồi. Có lẽ đó là một cách, nhưng có lẽ nó hơi mạnh quá thành ra phản tác dụng rồi.”

“Ế!?”

Tôi nghe thấy tiếng cười khì ở đầu bên kia.

“Thì cậu cứ nghĩ đi. Tuyên bố sẽ không gặp mặt nữa chỉ vì cô ấy bắt đầu chây lười thì có hơi quá đáng không?”

“À… thì… em có nghĩ thế…”

Cái độ lười biếng đó không chỉ ở mức “hơi” được.

“Thế nên có là Haru-chan cũng sẽ chán cái tình yêu trăm tuổi đó.”

Natsumi-chan nói như đang cười.

“...”

Hừm, có lẽ là thế thật.

Nhận ra Seiji-kun là kiểu người đó… không thể như vậy được!

Có khả năng sẽ thành như vậy. Hoàn toàn có thể!

Đang rối bời thì đã tới thứ bảy trước khi tôi kịp để ý. Vào mấy cuộc gọi ban tối, giọng cô nàng có vẻ hơi lạnh lùng. Phải chăng đó là lý do?

“M-mới có 1 tuần thôi mà. Chắc không sao đâu nhỉ?”

Tôi có tới hay không thì cũng không thay đổi điều gì. Sau khi xác nhận rằng cô nàng vẫn còn đang thức, tôi liền tới chỗ Hiiragi-chan. Bấm chuông một hồi, Hiiragi-chan ló mặt qua khe cửa.

“Không phải anh nói… sẽ không tới sao?”

“Ờ thì, đã 1 tuần rồi mà?”

“Vậy, anh vào nhé?”

Tôi bước vào đầy bồn chồn. Nơi đây đã trở lại như mọi khi.

“Em đã suy nghĩ về chuyện này. Em thấy anh tệ với em quá, nên đã phàn nàn với Natsumi-chan, nhưng em ấy lại nói rằng anh sẽ chán ghét em, nên em mới suy nghĩ lại về bản thân.”

Hiiragi-chan đang ngồi thế seiza trên cái ghế sofa.

Phải rồi nhỉ. Natsumi-chan đã khai sáng cho cô ấy.

“Anh cũng được Natsumi-chan khuyên nhủ.”

Bà chị đó chỉ giỏi khoản làm cả hai sợ sệt.

“Anh thấy mình đang cố áp đặt lý tưởng của bản thân lên Haruka-san, nên anh cũng sai…”

“K-không sao… em sẽ không chây ỳ nữa đâu! Tại chuyện với mẹ đã được giải quyết nên em bắt đầu chểnh mảng…”

“Không sao. Nếu có lần sau, thì anh sẽ lo mấy vụ dọn dẹp giặt giũ.”

Pun pun, Hiiragi-chan lắc đầu.

“Không sao, không sao! Sẽ không có lần sau đâu!”

“Có sao. Thỉnh thoảng phè phỡn tí cũng đâu có sao.”

Hiểu lòng nhau, cả hai phá lên cười.

“Em không thể chịu nổi nếu không có Seiji-kun đâu, em suýt chết luôn đó.”

Hiiragi-chan dang rộng tay rồi ôm chặt lấy tôi.

“Anh không bao giờ nghĩ tới chuyện Haruka-san sẽ trở nên như thế, nên anh cũng lo lắm.”

“Vậy thì lẽ ra anh nên nói thế sớm hơn chứ.”

Tôi nhẹ nhàng hôn Hiiragi-chan đang phồng má. Tự nhiên xấu hổ sao sao ý.

Giờ nghĩ lại thì, Natsumi-chan cũng cười mà ta… không lẽ tôi với Hiiragi-chan cũng phản ứng giống vậy?

Chốc nữa phải cảm ơn mới được.

Truyện Chữ Hay