Chương 7: Hai Con Người Tương Tự
Nằm trong góc của phòng y tế, nơi được xây dựng ở tòa nhà nào đấy tại học viện.
Tại đây, những chiếc giường bệnh được sắp xếp ngăn ngắn với nệm trắng phủ trên, cùng với những kệ thuốc phía trên tường dùng cho việc đựng dược liệu y tế. Thậm chí còn có thể trông thấy khung cảnh hồ nước được điểm tô bởi núi rừng thông qua cánh cửa sổ vòm lớn.
Trên hai chiếc giường nằm sát bên nhau của căn phòng đấy.
"…………"
"…………"
Rix và Shino đang nằm đó.
Những thương tổn mà họ nhận phải đều được phục hồi hoàn toàn như thể chúng chưa từng tồn tại bởi y tá của học viện, Lucia Heilias, thông qua ma thuật chữa trị và tiên dược.
Dẫu vậy, phần thể lực đã mất thì được cho rằng nên để tự bình phục theo thời gian, thế nên họ được yêu cầu nghỉ ngơi thêm tại phòng y tế.
Lúc này, ngoại trừ họ ra thì không còn ai khác trong phòng cả.
Tất nhiên, lúc đầu còn có cả Gordon nữa, nhưng vì một lý do nào đấy mà ngay khi hoàn thành quá trình điều trị, hắn đã được Lucia và Darwin đưa đi đâu đó.
Lúc đấy, vì còn đôi chút choáng váng, thế nên họ không nắm rõ chi tiết những gì đã xảy ra cho lắm.
"Đậu xanh cậu tin được không, Lucia-sensei đỉnh quá trời luôn? Tôi thật sự còn tưởng rằng bản thân mình sẽ phải tàn phế suốt đời khi ăn đủ chỗ vết thương ấy luôn… Và hơn thế nữa, cô ấy trông thật thần thái cùng vẻ đẹp tuyệt vời đến khó tin."
Cảm thấy bầu không khí có đôi chút ngại ngùng khi không ai lên tiếng, Rix nằm dựa vào khuỷu tay, vô tư bắt chuyện với Shino, người đang nằm ở giường bên cạnh.
Thật lòng mà nói, cậu không trông mong lắm vào việc sẽ nhận được lời phản hồi từ cô…
"Hmm? Vậy ra gu của cậu là những phụ nữ lớn tuổi như cô ấy à?"
Ngạc nhiên thay, Shino đã đáp lại câu hỏi của cậu trong khi vẫn hướng lên trần nhà với cái nhìn đăm chiêu.
"Tất nhiên rồi. Những chị gái trưởng thành chính là hình mẫu lý tưởng đối với mọi cậu trai tuổi thiếu niên trên toàn thế giới."
"Tôi hiểu rồi. Tởm quá…"
Dù đã tham gia vào cuộc trò chuyện nhưng Shino vẫn duy trì sự cảnh giác.
Dẫu vậy, bầu không khí lần này khác hẳn những lần trước, có chút hờn dỗi trong thái độ của cô hoặc ít nhất là cậu cảm thấy như vậy.
Thật là chán quá đi, đó là điều cậu đang nghĩ trong khi cố gắng ngăn cơn ngáp của mình thoát ra. Đột nhiên, Shino chậm rãi ngồi dậy và nói với Rix.
"…Tôi đã nhìn thấu bản chất thật sự của cậu."
"Bất ngờ thật đấy. Cơ mà cậu đang ám chỉ điều gì vậy?"
Cuộc đối thoại đột ngột bị lái sang chủ đề khác, khiến Rix bất ngờ đặt câu hỏi, nhưng Shino chỉ đơn giản là phớt lờ nó và tiếp tục
"Cậu… chỉ đang gồng mình ra vẻ như thể bản thân là một 'con người' nhưng thực sự cậu chẳng hơn kém gì một con 'búp bê' cả."
"!"
Trong một khoảnh khắc, Rix hoàn toàn bị sốc trước khi hồi đáp với một giọng điệu đùa cợt.
"Hahaha, gì vậy kìa? Cậu căn cứ vào đâu khi nói ra điều đó?"
"Linh cảm. Nó khá chính xác đấy."
"Thật đáng tiếc, cậu sai rồi, chuyên gia tuổi dậy thì ạ! Ôi trời, khoan nói đến chuyện đó, tôi đói meo rồi…"
Khi Rix đang cố lảng tránh cuộc đối thoại, thì Shino nhấn mạnh.
"Nếu như, ngay thời điểm đó?"
Shino không ngừng đào sâu hơn.
"Ngay chính khoảnh khắc cuối trận đấu của cậu với Gordon. Nếu tôi không ngăn cản… Thanh kiếm của cậu thực sự sẽ ngừng lại chứ?"
"…"
Vào thời điểm đó, Rix hoàn toàn lúng túng không nói nên lời.
"Đã có nhiều chuyện xảy ra trước đây. Rất nhiều chuyện."
Cuối cùng, như thể đã từ bỏ, cậu thở dài thì thầm vài thứ.
"Vậy cậu sẽ tiết lộ chuyện này cho mọi người? Rằng tôi chính là một kẻ rối loạn tâm thần."
"Không hẳn. Tôi không quan tâm. Chỉ là tò mò thôi."
"Về điều gì?"
"Nói thẳng ra thì, cậu là loại người không thuộc về thế giới tràn ngập ánh sáng. Trong vực sâu u tối tàn nhẫn này, thứ bóng tối cậu tỏa ra còn sâu thẳm hơn cả màn đêm. Trong thâm tâm cậu hẳn phải hiểu, rằng không có lối thoát cho kẻ mang theo lời nguyền của cái chết sặc tanh mùi máu."
"…"
"Tuy nhiên… cậu vẫn đang nổ lực hết mình nhỉ. Không ngừng cố gắng để tìm kiếm cho mình một chỗ đứng trong cái nơi rực rỡ ấy.
Có lẽ sâu thẳm trong cậu hiểu rằng điều này là vô ích, nhưng bất chấp điều đó, cậu vẫn kiên trì với vai diễn con người. Nếu cậu tự dõi theo bản thân mình trong những tháng ngày qua… cậu chắc chắn sẽ hiểu được điều đó."
"Huh? Cậu quan sát tôi kỹ đến vậy sao? Chờ đã, điều này có phải là cậu đổ tôi rồi không?"
"Tên ngốc này. Đi chết đi."
Giữa những câu từ sắc lạnh của Shino, đây là câu mang sát thương lớn nhất. Dù Rix đang quằn quại vì đau đớn, cô vẫn không dứt lời.
" Nhưng sao cậu cứ phải cố gắng vô ích vậy? Dù điều này chẳng dẫn đến đâu cả?"
Rix thong thả đan các ngón tay ra sau đầu, ngước lên trần nhà và nói một cách thản nhiên.
"Hmm? Nếu việc đó là vô nghĩa, điều đó có nghĩa là ta không nên nỗ lực? Nếu nó không có ý nghĩa gì, vậy điều đó có khiến nó trở vô ích?"
"!"
Lần này, chính Shino mới là người trở nên ngập ngừng.
Với một nụ cười gian xảo, Rix tiến lại gần Shino đang không nói nên lời.
"Cậu biết không, tôi chỉ muốn được hạnh phúc thôi? Trở thành một ma thuật sư, có một công việc không dính dáng đến những cuộc chiến đẫm máu, kết hôn với một cô vợ dễ thương, sống an nhàn hạnh phúc, cuối cùng ra đi trên giường được vây quanh bởi con cháu."
"…"
"Được tồn tại trên thế giới này, ở nơi này, ngay lúc này đây là một phép màu. Vậy tại sao ta không tận hưởng phép màu đó và tham lam hết mức có thể? Nếu mọi chuyện không suôn sẻ, à thì… đến lúc đấy rồi tính, nói trước bước không qua mà nhỉ?"
"…"
"Và… có thể, biết đâu có thể, những phép màu thực sự sẽ xảy ra? Cậu biết đấy, giống như trong truyện cổ tích… nơi mà một nụ hôn của cô gái có thể biến búp bê thành người thật, đại loại như vậy. Nếu nỗ lực hết mình, biết đâu mọi chuyện sẽ xoay chuyển theo chiều hướng đó thì sao? "
Shino hoàn toàn không phản ứng gì.
Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm giữa hai người trong một lúc.
Hmm, liệu mình có nói sai gì không nhỉ...? Rix thầm nghĩ, cảm thấy đôi chút xấu hổ.
Cậu cẩn trọng hướng ánh mắt đến khuôn mặt nghiêng mình của Shino lần nữa.
Tóp, Tóp,… Âm thanh của những giọt nước rơi xuống chăn.
"…Tsu"
Chẳng hiểu sao, Shino đang lặng lẽ rơi lệ.
"Huh!? N-này, Shino… Chuyện gì vậy!? Tôi đã nói gì không đúng sao!?"
Phớt lờ thắc mắc của Rix, Shino cứ thế hỏi luôn.
"Này… liệu tôi có thể hỏi điều này được không? Chỉ là tình huống giả sử thôi… hoàn toàn là giả sử."
"Tự nhiên đi…"
"Nếu, chẳng may, trên thế giới này có một người không có quyền tồn tại… một tội nhân không có quyền được hạnh phúc… Nếu một người như vậy hiện hữu trên đời thì sao?"
"Tôi không hiểu lắm, nhưng có lẽ người đó là cậu, đúng không?"
"Học cách đọc bầu không khí đi, đồ ngốc!"
"Xin lỗi!?"
Rix rùng mình khi bị Shino, người đang rơi lệ mắng mỏ.
"Ngay cả với một người như vậy… Liệu người đó có được quyền hạnh phúc không? Có ổn không khi người ấy mong muốn được hạnh phúc?"
Lau đi giọt nước mắt, Shino nhận được câu trả lời thẳng thắn từ Rix.
"Tất nhiên là có rồi."
"…"
"Không phải hiển nhiên rồi sao, có những người dù phải chết đi chăng nữa… nhưng dù vậy, nếu như họ thực sự mong muốn được hạnh phúc, cố gắng hết mình vươn tới điều đó, thì đó chẳng phải là quyền tự do của mỗi người sao?
Nếu ngay cả điều đó cũng không được phép, ngay cả việc thế giới này cuối cùng rồi cũng sẽ tìm đủ mọi lý do và tự nhận bản thân là công lý, cố gắng ngăn cản hạnh phúc của họ đi nữa.
Tôi cũng đã từng ở trong tình huống tương tự.
Vậy nên… tôi đã chuẩn bị cho điều đó."
"Nhưng... chẳng phải cuối cùng tất cả đều chỉ là vô nghĩa sao…?"
"Có thể là vậy. Nhưng miễn là điều đó khiến cho những khoảnh khắc này đây, trở nên thật thú vị thì không vấn đề gì cả. Cuộc sống này là một phép màu. Vậy nên chúng ta hãy cố gắng tận hưởng nó hết mình, trọn vẹn đến từng giây phút cuối cùng."
Shino trở nên im lặng trong phút chốc.
"Hehehe… hahaha…"
Dần dần, cô bắt đầu rung nhẹ đôi vai của mình, bật ra âm thanh của tiếng cười pha lẫn tiếng nức nở. Cảnh tượng bất ngờ này hoàn toàn trái ngược với vẻ lạnh lùng và kiên định của Shino trước đó.
"…Shino?"
"Hehe… Chuyện gì thế này? Ôi trời, đúng là nực cười mà, ngớ ngẩn thật chứ. Dù gì đi nữa, cậu thật sự giống hệt 'gã đó.'"
"'Gã đó'? …Là bạn trai cũ à?"
"Làm gì có ai như vậy!? Tôi vẫn còn là trinh nữ đấy!"
"Sh-Shino? C-Cậu đang nói về cái gì vậy?"
"—Huh!? C-cái này, cậu khiến tôi nói gì vậy nè, tên ngốc này!?"
"Đúng là chẳng thể lý giải được!?"
Ăn trọn chiếc gối vào mặt bởi Shino, Rix thấy mình đã rơi vào tình huống hài hước khó đỡ.
Và ngay lúc đó.
"Hey, cậu nằm dưới ba tấc đất chưa đấy? Rix."
Cửa phòng y tế mở ra, Randy, Annie và Serefina bước vào, chiếc áo choàng mới của họ trông như bị xé nát một cách không thương tiếc.
"Trời ạ… Tên giáo sư Darwin đúng thật sự là tồi tệ nhất…! Mình thề, mình nhất định sẽ đấm ông ta một phát trước khi tốt nghiệp…!"
"Hmm… Tôi sẽ hỗ trợ…! Giáng một đòn chính nghĩa vào tên ác nhân đó…!"
Randy và Serefina dường như đang rất giận dữ.
"…Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Haha… Giáo sư Darwin, cậu biết đấy, thầy ấy đã thách đấu từng học sinh sắp tiến vào vòng tiếp theo, từng người một, bất chấp việc họ đã thắng bốn trận…!"
"Huh!? Loại game không thể bị phá đảo gì vậy trời!?"
"Đúng vậy. Vì thế, tất cả mọi người đã bị thầy ấy cho ăn cả rổ hành… không một ai có thể vượt qua…"
"Uwah…"
Cảnh tượng Darwin tuyên bố một cách bình thản:
"Ta có bao giờ nói là ta sẽ không tham gia đâu nhỉ?" gây ra một sự hỗn loạn hằn sâu trong tâm trí mọi người.
"Thế nên, cuối cùng bọn tớ đều bị thầy ấy khiển trách 'Chẳng có đứa nào đủ sẵn sàng cả' và sau đó, tình huống đấy đã biến thành một trận đại chiến giữa thầy và tất cả học sinh. Tất nhiên, bọn tớ đều bị đập tan tác."
"Ông ta thật là trẻ con, tên ác quỷ đó!"
"Ugh, nghiêm túc mà nói thì, bực mình thật chứ!"
Quan sát Randy và Serefina, dường như sự giận dữ và kích động của họ vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.
"Và mấy cậu biết đấy, chiến đấu chống lại điều đó và sống sót… thật sự rất tuyệt vời nhỉ?"
"Bọn này đã bị lão ta hành lên bờ xuống ruộng chẳng biết bao nhiêu lần luôn ấy…"
Ngay khi họ nghĩ vậy, đúng lúc đó, cả hai trở nên tái nhợt và run rẩy.
Dường như họ đã hình thành một chấn thương tâm lý khá lớn.
"Nhưng… tớ mừng là Rix-kun an toàn… và Shino-san cũng vậy."
"Ừ, xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng."
"…"
Thấy Rix chạm vào má mình một cách ngượng ngùng, Shino hạ mắt xuống trong im lặng.
Sau đó, Annie nắm lấy tay Rix và van nài.
"Annie?"
"Cuối trận đấu của cậu với Gordon, khoảnh khắc đó… Tớ đã nghĩ cậu sẽ biến mất đến một nơi nào đó thật xa..."
Nhận thấy một thoáng bất ổn trong cử chỉ của Rix.
Annie nắm chặt lấy tay Rix, nhìn thẳng vào cậu với ánh mắt kiên định.
" Xin hãy hứa với tớ rằng cậu sẽ không bao giờ làm điều gì đáng sợ như vậy nữa? Hứa đi."
"…Ừm, tôi hứa. Tôi thực sự xin lỗi."
Rix nhìn lại Annie, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Khi hai người trao đổi ánh mắt như vậy,
"Nhân tiện… gu của Rix là phụ nữ lớn tuổi và những chị gái trưởng thành đấy."
Vì lý do nào đó, Shino lạnh lùng nói ra điều đó và quay người đi, che kín mình bằng một chiếc chăn.
"Này? Sao lại tiết lộ chuyện đó ngay lúc này chứ?"
"…Hmph."
"Huh!? Đ-Điều đó là thật sao? Rix-kun, cậu thích phụ nữ lớn tuổi ư…?"
"Sao cậu lại bận tâm đến chuyện này vậy Annie?"
Khi Rix bối rối thể hiện một biểu cảm căng thẳng,
"Được rồi! Chúng ta cần vui chơi hết mình để xả hơi! Này, Rix! Cuối tuần này, hãy cùng nhau đến phố Campbell và quẩy hết mình đi!"
"Đúng vậy! Những cảm xúc ngứa ngáy khó chịu này cần được đi chữa lành!"
Randy và Serefina tiến đến bên Rix.
Nhìn quanh nhóm một lượt, cậu nở nụ cười khúc khích.
Và rồi, vào một ngày nọ sau giờ học, tại địa điểm thực hiện nghi thức ma thuật có những trụ đá xếp thành vòng tròn.
Như thường lệ, dưới sự giám sát của Anna-sensei, Rix và Shino đang cố gắng khai mở ‘Sphere’ của mình.
"Uh, um… Shino-san? Um, em…"
"…!"
Như để nói lên rằng tất cả những khó khăn và vất vả cho đến bây giờ đều là vô nghĩa, ‘Sphere’ của Shino được khai mở một cách dễ dàng.
Ngay cả bản thân Shino cũng tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn chằm chằm vào ‘Sphere’ của bản thân, nó có bán kính khoảng năm mét, tỏa ra xung quanh cô.
"Chúc mừng em! Shino-san! Oh, thật tuyệt vời! Cô thực sự vui mừng! Thực sự rất vui vì Shino-san đã có thể kích hoạt ‘Sphere’!"
Anna-sensei vui mừng reo lên, vỗ tay tán thưởng.
"Cuối cùng cậu cũng đã làm được rồi nhỉ!? Tuyệt vời lắm đó, Shino!"
Rix, vui mừng như thể đó là chuyện của chính mình, nắm lấy tay cô, vui vẻ chúc mừng.
"Nhưng… tại sao đột nhiên cậu lại có thể kích hoạt ‘Sphere’?"
"…Ai mà biết?"
Khi hai người đang nghiêng đầu bối rối, Anna-sensei vui vẻ trả lời.
"Thực tế thì, việc Khai Mở ‘Sphere’ bị ảnh hưởng rất lớn bởi trạng thái tinh thần, nội tâm của một người… về cơ bản nó là các yếu tố tâm lý.
Này, Shino-san. Gần đây em có thay đổi đáng kể nào về mặt tinh thần không?"
Trước câu hỏi của Anna-sensei, Shino thoáng liếc nhìn Rix.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô tránh ánh nhìn đi chỗ khác và lẩm bẩm một cách khó nghe.
"Em không biết? Em thực sự không biết nữa."
"Cô hiểu rồi… Chà, cô đang nghĩ rằng nó có thể sẽ hữu ích cho việc tham khảo… Nhưng cũng không sao."
Rix gãi đầu, tỏ vẻ đôi chút thất vọng.
"Dù sao đi nữa, chúc mừng cậu, Shino! Bây giờ cậu sẽ không phải rời khỏi học viện nữa!"
"Hmph! Đây không phải là lúc cậu để ý đến tôi đâu!?"
Với một chút ửng đỏ trên má, Shino hướng đến Giáo viên Anna và nói.
"Em thành thật cảm ơn cô rất nhiều vì sự hướng dẫn kiên nhẫn và những lời khuyên bảo quý giá dành cho kẻ bất tài này.
Và nhân tiện… xin hãy tiếp tục chăm sóc tên ngốc này trong tương lai ạ. Xin đừng bỏ rơi cậu ta."
"Shino?"
Bị bất ngờ bởi những lời nói không báo trước của Shino, Rix chỉ biết chớp mắt nhìn cô.
"Eh? À, vâng! Đúng vậy nhỉ, cô đoán Rix-kun sẽ còn ở đây khá lâu đấy… Cô đã mừng quá sớm rồi ha? Haha…"
Anna-sensei nở nụ cười ngượng ngùng.
Còn Shino thì cúi chào nhẹ với Anna-sensei rồi quay gót rời đi.
Khi cô đi ngang qua Rix, cô thì thầm.
"…Cố gắng lên."
"!"
Không thể ngăn nổi cảm giác ửng đỏ trên đôi má khi nghe lời đó của Shino, Rix hít một hơi thật sâu.
(Chà, nếu Shino đã nói vậy, thì mình cũng nên cố gắng hết sức thôi nhỉ!)
Với quyết tâm được củng cố mạnh mẽ, Rix uống cạn lọ "Tiên dược của Kẻ Ngốc" mà cậu cầm trong tay.