Kore ga mahoutsukai no kirifuda

chương 6: thực hành thực chiến ma thuật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 6: Thực Hành Thực Chiến Ma Thuật

Đã một tháng trôi qua kể từ khi các học sinh mới nhập học tại Học viện Ma Thuật Estoria. Dù

cho mỗi người ai cũng có đôi chút sự khác biệt, nhưng tất cả mọi người đều có thể sử dụng ma thuật ở một mức độ nào đó.

Cuối cùng, một thông báo được đưa ra rằng lớp học "Thực hành Thực chiến Ma thuật" đã trống. Hôm nay là ngày đầu tiên, đánh dấu cho tiết học đặc biệt này.

"Ta chắc rằng một số đứa đã biết, nhưng ta là Giáo sư Darwin Streak. Ta phụ trách lớp 'Thực hành Thực chiến Ma thuật' tại học viện này. Nhân tiện, ta giữ danh hiệu 'Chứng Nhận Bậc 1 của Estoria'—một Đại Ma thuật sư. Có một khoảng cách rất lớn giữa các em và ta. Hiểu rõ điều này giùm. Nếu các em dám làm ta nổi giận trong lớp học này, thì hãy xem như tụi bây chẳng còn thở trên đời này nữa đâu, lũ đần."

Ngay từ đầu tiết học với lời giới thiệu và ánh mắt áp lực của Giáo sư Darwin, các học sinh chỉ có thể run rẩy sợ hãi. Đây là đấu trường ma thuật nằm bên dưới lòng đất của học viện. Trong khu vực rộng lớn với trung tâm là hình tròn, các học sinh đứng xếp theo đội hình.

Thực chất, "Thực hành Thực chiến Ma thuật" được thực hành cùng với các học sinh từ các lớp khác. Thông thường, nó liên quan đến sự hợp tác của hai lớp, nhưng hôm nay lần đầu tiên, nó là một buổi học chung của ba lớp: "Lớp Trắng," "Lớp Xanh" và "Lớp Đỏ."

"Ma thuật là một thứ sức mạnh vô cùng lớn, một tiêu chuẩn để khám phá trí tuệ và sự thật tối cao của thế giới này. Tuy nhiên, mấy kẻ ngốc nghếch như tụi bây dường như chỉ xem ma thuật là một bàn đạp cho công việc tương lai hoặc thăng tiến, một chứng chỉ để tự khoe khoang rằng bản thân khác biệt với người khác hoặc đúng hơn là thứ vũ khí tốt hơn và mạnh hơn một chút. Toàn là mấy cái suy nghĩ thật nông cạn, một sự ngu ngốc và tự mãn khiến người ta phải rùng mình. Thật đáng tiếc quá nhỉ. Hãy biết xấu hổ đi mấy lũ ngốc."

(Có phải con người này chỉ có thể giao tiếp thông qua những lời lăng mạ không vậy?)

Các học sinh ngạc nhiên trước những đợt lăng mạ không dứt của Darwin.

"Ma thuật dù có vĩ đại và cao quý đến đâu, nó cũng chứa đựng những nguy hiểm và bóng tối sâu thẳm không thể tránh khỏi. Ma thuật sư bị thu hút lẫn nhau bởi sự hấp dẫn của định mệnh. Không thể tránh khỏi các cuộc xung đột xảy ra giữa các ma thuật sư, như lịch sử đã chứng minh. Do đó, lớp học mà ta sẽ dạy mấy đứa bây là cách kiểm soát những xung đột của các ma thuật sư. Người ta thường nói rằng bằng cách nắm vững ma thuật chiến đấu thì có thể tiếp cận đến với sự thật. Vì vậy, bọn ngốc nghếch kia, hãy bắt đầu các trận đấu nào."

"""Gì...?"""

Các học sinh bất ngờ trước tuyên bố đột ngột của Darwin.

"Mấy đứa đang nhìn cái gì? Đồ ngốc này. Lao ngay vào combat đi chứ, bây đang học chiến đấu ma thuật đó. Sử dụng bất kỳ ma thuật tầm thường nào tụi bây biết. Không cần do dự gì cả."

"Chà, dù nói vậy... nhưng bọn em vẫn chưa được dạy cách chiến đấu bằng ma thuật ạ."

"Cái lũ ngốc nghếch các em nghĩ rằng có thể hiểu lý thuyết chiến đấu của các trận chiến ma thuật, trong cái tình trạng không biết tí gì về khả năng hiện tại của bản thân? Sự kiêu ngạo cũng có giới hạn thôi chứ. Học tập thông qua thực hành. Chọn một ai đó quanh đây, ngay bây giờ và tham gia vào trận đấu solo cho đến khi một trong bọn bây ngã xuống. Sau đó, đổi đối tác và lặp lại cho đến khi một trong tụi bây ngã xuống lần nữa. Đừng lo. Miễn là vẫn chưa đăng xuất, ta sẽ chữa lành bất kỳ vết thương nào. Ta đã nhân từ đến vậy rồi đó."

""".........."""

"Những ai đạt được tổng cộng năm chiến thắng đầu tiên sẽ được tự do rời đi. Những kẻ thua cuộc sẽ ở lại vô thời hạn. Và với những đứa ngốc nghếch vẫn còn lảng vảng vào cuối tiết học, ta sẽ đích thân cung cấp khóa đào tạo đặc biệt. Cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ khiến các em phải cảm thấy hối hận vì đã được sinh ra."

""".........."""

"Đứng bục mặt ra đó nhìn cái gì vậy? Ah, ta hiểu rồi. Vậy là các học sinh yêu quý muốn đấu với thầy hơn là đấu với nhau, đúng không? Rất tốt, thầy sẽ chiều lòng các em hết mình. Tất cả hãy tấn công thầy cùng một lúc đi."

Với ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc, Darwin giơ cánh tay lên, bắt đầu vẽ nên thứ ma thuật đáng gờm ngập tràn sức mạnh và bắt đầu nói những lời như vậy.

"Ahhhhhhhhh!?"

"Nghiêm khắc cũng có giới hạn thôi chứ!"

"Lão giảng viên quỷ quái này là thứ gì vậy!?"

Các học sinh trở nên hoảng loạn và vội vàng bắt đầu tìm kiếm đối thủ, khi mà Darwin với sự kiên quyết không hề lay chuyển, chuẩn bị cho cuộc đụng độ sắp tới và lao vào combat với học sinh.

────.

Nói một cách nhẹ nhàng, đó là một cảnh tượng trông chẳng khác gì địa ngục. Hiện tại, khắp đấu trường ma thuật dưới lòng đất, các học sinh hình thành các cặp, tham gia vào trận đấu ma thuật với thứ quyết tâm tràn đầy tuyệt vọng. Họ không ngừng sử dụng các câu chú vừa học gần đây, tập trung duy nhất vào việc hạ gục đối thủ của mình. Tiếng chửi rủa, tiếng la hét, tiếng khóc nức nở và tiếng vụ nổ ma thuật vang lên khắp nơi. Các học sinh nằm rải rác, bị thương và bất tỉnh, trong khi những người chiến thắng giơ cánh tay lên trong niềm hân hoan chiến thắng, dù trông tệ không kém người đang nằm kia.

"Chết tiệt, lớp học này thật điên rồ! Lão giảng viên đó đang nghĩ gì vậy chứ!?" Randy, người vừa kết thúc trận đấu đầu tiên của mình, hét lên đầy giận dữ.

May mắn thay, đối thủ của cậu cũng chỉ là người mới trong việc sử dụng ma thuật và bằng cách nào đó cậu đã chiến thắng, dù cơ thể có phần bị cháy xém và bị thương khá nhiều.

"Ugh... đau quá... đau thật sự..."

Annie, cũng vừa kết thúc trận đấu đầu tiên của mình, kìm nén nước mắt khi ôm lấy đôi chân bị bầm tím. Cô đã bị đánh mạnh và bị hạ gục bởi viên đạn ma thuật nén không khí, câu chú ấy được gọi là [Đạn Khí (Wind Bullet)].

"Hmm... điều này thật khó hiểu. Ngay cả trong số chúng ta, cũng có những học sinh không thích hợp cho chiến đấu, như là Annie... Mình không thể hiểu được ý định thực sự của thầy ấy!"

Như mong đợi, Serefina chiến thắng một cách xuất sắc trong trận đấu đầu tiên của mình, nhưng cô không thể kiềm chế sự tức giận đối với Darwin, người đã tổ chức một lớp học khó hiểu như vậy.

(Tuy nhiên... liệu xung đột có phải là điều không thể tránh khỏi ngay cả trong thế giới ma thuật...? Hmm…)

Mặt khác, Rix, nhớ lại lời nói trước đó của Darwin, cảm thấy một sự bất an khó chịu.

(Không, không, không thể như vậy! Ý mình là, mình quen một ma thuật sư sống ở vùng nông thôn, sử dụng ma thuật như một bác sĩ, hạnh phúc bên người vợ xinh đẹp và cô con gái dễ thương! Chắc là thầy ấy chỉ có quan điểm cực đoan thôi! Có lẽ vậy! Đúng vậy!)

Dù sao đi nữa, đặt những suy nghĩ đó sang một bên, với tình huống hiện tại. Rix cũng phải sớm tham gia vào một trận đấu. Bởi Darwin đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Khi Rix nhìn xung quanh, tìm kiếm một đối thủ, điều đó xảy ra.

"Tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này, Rix." Trước mặt Rix, Alfred xuất hiện với một vẻ mặt bình thản.

"Cuối cùng thì thời điểm đã đến, để cho cậu thấy sự khác biệt trong khả năng của chúng ta, giữa cậu và tôi. 'Kiếm sĩ sẽ không bao giờ có thể đánh bại ma thuật sư'... Tôi sẽ dạy cho cậu ý nghĩa của điều đó."

"Alfred..."

"Cứ tự do vung kiếm của cậu. Dù đó có là kiếm thật, đối với một ma thuật sư, nó cũng chẳng khác gì một nhánh cây. Tất nhiên, cậu sẽ đứng trước mặt và đối diện với tôi, phải không? Cậu sẽ không bỏ chạy vào lúc này chứ? Phải vậy không, Rix?"

Rix lặng lẽ nhìn Alfred, người dường như rất tự tin vào chiến thắng của mình. Dù sao, đây cũng là nhiệm vụ của buổi học này. Cuối cùng, ai đó cũng phải tham gia vào một trận đấu. Cuộc đụng độ với Alfred dường như không thể tránh khỏi vào thời điểm này.

"Hiểu rồi. Hãy tin tưởng tôi." Nói vậy, Rix chuẩn bị chấp nhận thách thức của Alfred... và rồi điều đó xảy ra.

"──!?"

Đột nhiên, Rix nhận ra điều gì đó và nhanh chóng lao đi.

"Đến đây, Rix. Tôi chỉ vừa kết thúc trận đấu của mình và vẫn còn chỗ trống này - Cái quái gì vậyyyyy──!?"

Rix, chạy vút với tốc độ kinh hoàng, va chạm vào Alfred, khiến cậu ta bay về phía trước.

"Ch-chuyện gì vậy!?"

"Này! Chuyện gì đang xảy ra vậy!?"

"Rix-kun!?"

Dù cho vẫn còn bối rối, Serefina, Randy và Annie vội vàng đuổi theo sau Rix.

Nơi Rix hướng đến, một đám đông đã tụ tập──

Và ở đó, một cảnh tượng kinh khủng hiện ra.

"Gahahaahaha! Này, Shino! Đó là tất cả những gì cô có sao!?"

"Khụ... Khụ... Ugh..."

Bị bỏng khắp người, bị thương khắp nơi, cô gái Shino tội nghiệp, một cô gái đơn độc từ "Lớp Trắng," nằm trong tình trạng rách rưới. Đối diện với Shino là một nam sinh to lớn, cười to.

Gordon Grolile từ "Lớp Đỏ"── tên học sinh ngỗ nghịch đã đụng độ với Shino và Rix trong buổi lễ khai giảng. Có lẽ, Gordon đã ép buộc Shino vào trận đấu này. Shino, không có khả năng sử dụng ma lực, bị buộc phải gánh chịu điều này trái với ý muốn của mình.

"Ora ora ora──!? Có chuyện gì vậy, cô học sinh đặc cách đặc biệt!?"

"A-aahhhhhhh──!?"

Gordon phóng ra một tia sét chói lọi từ cánh tay của mình, tàn nhẫn tấn công Shino.Bị tấn công bởi tia sét, cú rơi tạo ra một vòng cung duyên dáng, cơ thể của Shino bị tàn phá bởi dòng điện mạnh mẽ, khiến cô cũng phải thốt ra một tiếng hét đau đớn.

"Ahh, ah, gu..."

Tự nhiên, Shino bắt đầu gục xuống, ý thức bỗng biến mất.

"Oopsie?"

Gordon vung cánh tay của mình và Shino, người đang chực chờ rơi xuống, bất ngờ dừng lại. Dường như cô bị treo ngay giữa không trung, cơ thể cô bị giữ lại trong tư thế lơ lửng, như thể bị nắm bởi một lực vô hình nào đấy.

Có lẽ, đó là một ma thuật điều khiển chuyển động của vật thể. Và có thể, Gordon cũng đang sử dụng ma thuật điều khiển ý thức. Ý thức của Shino, đang chực chờ tan biến, cũng bị kéo lại khiến cô quằn quại trong đau đớn.

"Ahh, ugh..."

"Này, này, này? Vẫn còn quá sớm để ngủ mà...!"

Thud!

Gordon tung một cú đấm cực mạnh vào bụng Shino.

"Gahh!? Aggh!?"

Không thể chống cự, mắt Shino mở to trong khi cô không ngừng run rẩy. Trận đấu đã kết thúc. Điều đó là rõ ràng với bất kỳ ai chứng kiến, rằng kết quả cuộc đấu này giữa hai người đã được định đoạt. Ngay từ ban đầu, Shino không thể sử dụng ma thuật. Trận đấu này vốn chưa từng công bằng.

Tuy nhiên, Gordon không có dấu hiệu dừng lại. Hắn ta tiếp tục sử dụng thứ bạo lực một chiều đấy đối với Shino. Điều còn kỳ lạ hơn trong tình huống này là──

".........."

Giáo sư được chỉ định, Darwin, chẳng hề có ý định nào để can thiệp vào trận đấu không công bằng này. Ông chỉ đứng nhìn với ánh mắt lạnh lùng, không nói gì với Gordon.

"Um, uh, Gordon-san?"

"Chà... chuyện này có hơi quá rồi?"

Thực tế, chính mấy kẻ thuộc hạ của Gordon cũng bắt đầu bày tỏ sự bất mãn với hành động của hắn.

"Hả? Các cậu đang nói gì vậy? Cô ta chưa ngã mà, đúng không?"

Với một nụ cười hài lòng, Gordon, vẫn giữ Shino treo lơ lửng bằng ma thuật, thản nhiên khoác tay qua vai cô.

"Chẳng phải Darwin-sensei đã nói, 'Chiến đấu đến khi một người gục ngã' sao? Tôi chỉ đang tuân theo lệnh của thầy ấy thôi, các cậu biết không? Chà, ngay cả tôi cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi... Sẽ thật tốt nếu cô ta chỉ gục ngã rồi nằm đó. Nhưng Shino, cô ta chẳng hề bỏ cuộc mà vẫn cứ đứng lên đối diện với tôi. Tôi chỉ miễn cưỡng đối phó với điều đó thôi mà. Dù sao, tôi là một học sinh nghiêm túc và chăm chỉ mà, các cậu biết đó?"

"Ừ, đúng vậy... Haha..."

"Gordon-san là một người nghiêm túc mà, sau cùng thì..."

Đám tùy tùng của hắn ta im lặng, không thể nói gì. Gordon dường như thống trị lớp học của mình như một kẻ bạo chúa và không một học sinh nào từ "Lớp Đỏ" dám liên quan gì tới hắn cả, nên chỉ có thể giả vờ như không thấy.

Trong tình huống này, Gordon, trong khi đang giữ cằm của Shino, liếm môi như một con thú ăn thịt chuẩn bị vồ lấy con mồi của mình.

"Chà, Shino. Chúng ta đã có một cuộc đấu khá công bằng, nhưng đã đến lúc kết thúc chuyện này rồi nhỉ?

Vì vậy, như tôi đã nói, nếu cô chỉ cần nói một câu từ nhất định, tôi sẽ kết thúc điều này ngay lập tức... Thế nào?"

"Khụ! Tôi đã nói với cậu...! Làm những gì cậu muốn...!"

Nhổ ra máu, Shino cố gắng nói, rõ ràng cô đã hoàn toàn kiệt sức.

"Nếu cậu muốn có tôi...! Thì cậu muốn làm gì cũng được...! Dù là làm người phụ nữ của cậu... làm nô lệ của cậu... gì cũng được...! Tôi sẽ chịu đựng tất cả...!"

Nắm đấm nặng nề của Gordon đánh thẳng vào bụng Shino khi cô cố gắng nói điều gì đó.

"Đó không phải điều tao đang hỏi. Tao không yêu cầu điều đó hay nói đúng hơn, đó là điều hiển nhiên mà? Điều tao muốn nghe là từ mày là... 'Tôi sẽ rời khỏi học viện này.'"

"...!"

Đôi mắt Shino chỉ có thể lấp lóe thứ ánh sáng yếu ớt.

"Không, thật sự thì điều đó cũng rắc rối với tao lắm... Ý tao là, con đàn bà của Gordon Grolile là đứa không thể mở được ‘Sphere’, một học sinh bất tài vô dụng, cô biết đấy? Điều đó chẳng tốt chút nào. Nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của gia tộc Grolile.

Vậy nên, nếu cô rời khỏi đây và thôi làm học sinh, thì sẽ không có vấn đề gì nữa, đúng chứ? Trong trường hợp đó, cô sẽ chỉ là một đứa con gái để tôi vui đùa thôi nhỉ? Gahaha!"

Những lời lẽ hết sức ích kỷ của Gordon khiến những ai chứng khiến đều cảm thấy buồn nôn.

"Gahaha! Hãy cảm thấy vinh dự đi! Điều đó có nghĩa là tôi khá thích cô đấy, cô hiểu chứ!? Ít nhất về ngoại hình, cô thật sự rất tuyệt! Gahahaahahaaha!"

"...Ugh... ah..."

"Chà, ổn mà, phải chứ? Chỉ cần rời khỏi đây thôi mà? Học viện này là vô nghĩa khi mà ai đó còn không thể mở nổi ‘Sphere’ của chính mình! Chẳng có lý do gì để ép bản thân phải ở lại chỗ này cả? Việc từ bỏ tất cả và dâng hiến bản thân mình cho tôi chẳng phải sẽ ý nghĩa hơn sao! Cô không nghĩ thế à!?"

"Tôi... Tôi..."

Trong khi run rẩy, Shino cố gắng nói điều gì đó.

".........."

Rồi cô im lặng, cúi đầu xuống.

"Chà, chà, không sao chứ? Rời khỏi đây đi, Shino-chan! Không có ý nghĩa gì để ở lại học viện mà, đúng không? Cô có lẽ vẫn chưa từ bỏ, huh? Dũng cảm đấy! Vậy thì, tao đoán mình sẽ phải đấu với cô một cách công bằng rồi nhỉ, huh!?"

Ép cánh tay được nạp đầy tia sét mạnh mẽ vào Shino, Gordon tuyên bố.

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh──!?"

Vào lúc đó, tiếng hét của Shino, giống như tiếng xé lụa và âm thanh bùng nổ của tia chớp tạo thành một dàn đồng thanh nghịch tai.

"Cái thằng khốn đó...!"

"Mình không thể nhìn điều này thêm nữa!"

Randy và Serefina tức giận.

"Thầy à! Giáo sư Darwin!"

Annie, vừa khóc vừa cố bám lấy Darwin, người vẫn đứng yên lặng từ xa.

"Làm ơn dừng cậu ấy lại! Điều này thật quá tàn nhẫn!"

Tuy nhiên, Darwin chỉ đẩy Annie ra, dường như cảm thấy khó chịu và lạnh lùng nói.

"Từ những gì ta thấy... hai người họ vẫn chưa kết thúc trận đấu của mình mà, phải không?"

"Trận đấu đó!? Đ-Đã kết thúc từ lâu rồi...!"

"Ta đã nói, 'Chiến đấu đến khi một người gục ngã.' Một khi đã tuyên bố, nó đã trở thành điều kiện tuyệt đối để kết thúc trận đấu. Trên chiến trường này, quy tắc đó là tuyệt đối và không thể thay đổi. Shino Whitenight vẫn chưa ngã."

"Đ-Điều đó là do...! Gordon đang sử dụng ma thuật để trói Shino! Điều này thật sự quá hèn hạ! Thật quá kinh khủng! Thầy không thấy cậu ấy thật đáng thương sao!?"

"Đó là lý do tại sao ta gọi tụi bây là đám ngốc nghếch. Mấy đứa thực sự không hiểu gì về bóng tối và sự kinh hoàng mà ma thuật mang lại."

Annie vô thức run rẩy dưới ánh mắt lạnh lùng của Darwin.

"Ma thuật không phải là câu chuyện cổ tích đầy mơ mộng mà đám ngốc nghếch các em tưởng tượng. Lịch sử của các ma thuật sư luôn là một lịch sử đẫm máu của sự đấu tranh. Trong lĩnh vực đó, đạo đức, luân lý và cảm xúc của người thường không có chỗ đứng.

'Vì dục vọng của bản thân không tiếc mang dục vọng của người khác ném vào trong lò lửa*'... Sức mạnh để khẳng định ý chí của mình là tất cả. [note59769]

Nghe rõ đây. Miễn các em còn là một ma thuật sư, sẽ không thể tránh khỏi thời điểm các em buộc phải đấu tranh với nhau. Và những cá nhân đó sẽ sử dụng mọi cách để khẳng định ý chí của bản thân để chống lại các em. Các em sẽ thuyết giảng đạo đức, luân lý và công lý cho những người như vậy? Vậy thì từ bỏ việc làm ma thuật sư ngay bây giờ. Điều đó vì lợi ích của các em.

Hiểu rõ điều này. Thì trong quy tắc của chiến trường này, Gordon Grolile không làm gì sai. Shino Whitenight, người bám víu vào học viện này bất chấp sự bất lực của mình và chấp nhận trận đấu một cách rẻ rúng, mới là 'sai lầm' thực sự. "

"~~~!?"

Annie không thể làm gì ngoài đứng đó, hoàn toàn bị đè bẹp. Cô không thể đồng ý với bất cứ lời nào mà Darwin nói. Cô không thể, nhưng... thứ sức nặng trong lời nói của ông? Và cái cảm giác thất bại.

"Hà! Thầy à, lý do của ông thật là vớ vẩn!"

"Đúng vậy! Mình không thể chịu đựng được nữa!"

Sẵn sàng cho một cuộc chiến, Randy và Serefina chuẩn bị lao tới Gordon, ngay khoảnh khắc đó, một tia sáng lóe lên bay xuyên qua không gian giữa họ, hướng thẳng về phía Gordon.

"Cái gì...?"

Không cần nhìn, Gordon bắt lấy tia sáng bằng đầu ngón tay của mình. Danh tính của tia sáng — Phi dao.

"Đủ rồi đó, Gordon."

Đó là Rix. Cậu là người đã ném con dao đấy.

Lao về phía trước, đẩy Randy và Serefina ra, dù hai người họ vẫn còn đang bối rối, Rix đứng trước mặt Gordon.

"Oh? Mày thực sự không tôn trọng tao chút nào nhỉ? Tao chính là Gordon."

"Vậy sao? Gord... gì đó. Đáng tiếc quá, tôi còn không thể nhớ nổi bảng chữ cái nữa chứ."

Trong chớp mắt, biểu cảm của Gordon bừng lên cơn giận dữ đầy nguy hiểm.

Các học sinh xung quanh xôn xao chờ đợi.

"Ri...x...x...?"

Shino, rên rỉ trong trạng thái mê man, nhận ra Rix.

Bỏ qua sự ồn ào xung quanh, Rix và Gordon chạm mắt nhau ở khoảng cách gần.

Do sự chênh lệch kích thước đáng kể, Gordon nhìn xuống Rix.

"Nhớ lại thì, ngoài Shino ra, vẫn còn có một thứ rác rưởi khác không thể mở được ‘Sphere’, huh? Này, mày đấy... Đừng can thiệp vào trận đấu của tao với Shino, đồ cặn bã... Mày có muốn bị giết không?"

"Tôi không biết. Mau kết thúc trận đấu của cậu đi. Chúng ta có trận tiếp theo đang chờ đấy."

"Cái gì? Trận tiếp theo?"

Với sự bối rối trên mặt, Gordon nghiêng đầu, Rix tuyên bố mạnh mẽ,

"Chúng ta sẽ có một trận đấu ma thuật đấy. Chắc chắn, cậu sẽ không trốn chạy đâu nhỉ? Cậu sẽ không kéo dài vô ích trận đấu với Shino chỉ vì cậu không muốn đối mặt với tôi, đúng không?"

"~!"

Bị khiêu khích bởi lời thách thức của Rix, Gordon bất ngờ nhường bộ.

"Gahaha!"

Trong giây phút tiếp theo, hắn ta bắt đầu cười điên cuồng.

"Nhớ lại thì, mày nợ tao rất nhiều từ buổi lễ khai giảng đấy nhỉ! Được rồi, tao sẽ chấp nhận lời thách thức của mày! Tao chắc chắn sẽ giết mày một cách tàn bạo trước toàn thể đám đông này!"

Khi Gordon hét lên, một lượng ma lực áp đảo bùng nổ từ toàn bộ cơ thể của hắn ta.

Áp lực từ lượng ma lực đáng quan ngại và sự hiện diện như kẻ khổng lồ đó vượt xa trình độ của một học sinh.

"Cái gì...? Lượng ma lực bất thường đó là gì!?"

"Điều này thực không thể tưởng tượng được...!? Đó không phải là lượng ma lực có thể được giải thích bằng năm tháng hoặc tài năng đơn thuần! Không quan trọng nhìn nó bằng cách nào, nhìn kiểu gì cũng thấy điều này quá sai rồi!"

Ngay cả Randy và Serefina cũng chỉ biết ngạc nhiên trước thứ ma lực phi thường của Gordon.

Cuối cùng cũng được giải thoát khỏi sự kiềm chế bởi ma thuật, Shino ngã gục xuống sàn. Rix đỡ cô trong vòng tay và nhẹ nhàng nâng cô lên.

"Hãy đợi ở đây một chút."

Ôm chặt Shino kiệt sức trong vòng tay, Rix di chuyển về phía nơi các bạn của mình đang tụ tập.

"Cậu thực sự định làm điều này sao, Rix?"

"Ừ, tôi tin tưởng giao Shino cho cậu đấy."

Rix giao Shino cho Randy và những người khác.

"Đợi đã! Có gì đó không ổn với hắn ta lúc này! Mình cũng sẽ giúp!"

"Tớ cũng vậy! Tớ có thể là một trở ngại, nhưng..."

"Không, cả hai dừng lại đi, điều đó là không thể. Darwin-sensei đã nói rằng đây sẽ là một chọi một. Miễn đó là quy tắc, sự can thiệp của bên thứ ba đều bị cấm."

Rix liếc nhìn Darwin và nói.

"Hãy để việc này cho tôi"

Bỏ lại những lời đó, Rix quay lại hướng về phía Gordon.

"Dừng lại đi."

Một giọng nói hướng về phía cậu. Alfred đã xuất hiện từ khi nào mà không ai nhận ra.

"Tôi đã nói rồi, 'Kiếm sĩ sẽ không thể đánh bại ma thuật sư'... Đó là một sự thật tuyệt đối."

"..."

"Hơn nữa, cái tên Gordon đó... vì lý do nào đó, hắn ta sở hữu lượng ma lực vượt xa một học sinh bình thường. Nếu cậu, người còn không phải là ma thuật sư, thì chẳng là cái thá gì trước hắn đâu, tôi biết cậu vẫn sẽ cố gắng tiếp tục chiến đấu, nhưng điều đó sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu đấy?"

"Huh? Cậu đang lo lắng cho tôi sao?"

"A-Ai mà thèm lo lắng cho cậu chứ!? Tôi chỉ nói thế vì tôi không muốn bị cậu lu mờ thôi!"

Alfred hét lên với khuôn mặt đỏ bừng.

"Chà, với tình hình của cậu hiện tại, thì có lẽ cậu không hiểu được mối đe dọa mà Gordon mang lại."

"À, cũng hiểu một chút... chỉ là linh cảm thôi. Bản năng chiến binh của tôi đang mách bảo với tôi rằng 'Đừng bao giờ chiến đấu với hắn ta.'"

"Hmph, sao cũng được. Vậy tại sao cậu lại chiến đấu?"

Rix trả lời một cách thoải mái.

"Chỉ là cách làm cũ của tôi thôi. Tôi đã quyết định là sẽ bảo vệ bạn bè của mình."

"... Bạn bè? Tôi...?"

Vào lúc đó, Shino, nằm trên sàn, lẩm bẩm điều gì đó và nhìn lên Rix, nhưng cậu không nhận ra.

Cậu vẫn tiếp tục tiến về phía Gordon mà không nhận ra điều đó.

"Bây giờ, chúng ta bắt đầu chứ, Gondora?"

"Là Gordon. Hehehe, tao nhất định sẽ giết mày, Rix!"

"Chỉ để xác nhận thôi, tôi chỉ là một người bình thường không có ma thuật. ...Tôi có thể rút kiếm của mình chứ?"

Với một cú đẩy nhẹ từ hông, Rix hỏi, thu hút sự chú ý đến thanh kiếm ở thắt lưng của mình.

"Ừ, cứ tự nhiên. Cái que củi đó của mày sẽ chẳng là cái đinh gì trong một trận đấu ma thuật."

Gordon cười khúc khích và đồng ý.

"Nhưng mày biết đấy, mày đã làm hỏng trận đấu căng thẳng, gay cấn giữa tao và Shino... Mày sẽ phải giải quyết chuyện đó."

"Giải quyết chuyện đó? Vậy tôi nên làm gì đây?"

"Chà, đơn giản thôi. Hãy đặt cược cái gì đó quan trọng cho trận đấu này. Ừ. Nếu mày thua, thì cuốn gói khỏi trường—"

Khi Gordon định yêu cầu cậu rời đi, Rix, như thể muốn che đậy điều đó, cắt ngang lời hắn đang nói một cách quyết đoán.

"Hiểu rồi. Tôi sẽ đặt cược mạng sống của mình vào trận đấu này."

Cậu tuyên bố một điều bất thường với tâm trạng bình thản.

"Huh? ...Eh?"

"Nếu tôi thua, tôi sẽ giao mạng sống của tôi cho cậu. Nhưng đổi lại, cậu cũng phải đặt cược cái gì đó... như là mạng sống của cậu."

"Thằng khốn này!? Mày đang nói chuyện điên rồ gì vậy...!?"

"Điên rồ? Đó không phải là bản chất của các trận đấu sao? Đó không phải là cách các ma thuật sư chiến đấu sao?"

"Đừng kiêu ngạo... Mày nghĩ tao sẽ sợ vì bị đe dọa bởi điều đó sao...!?"

Gordon nhìn vào mắt Rix. Nó không phải là thứ gì bất thường cả. Nó không phải là ánh nhìn điên cuồng, điên rồ hay ánh mắt sâu thẳm. Rix chỉ đơn giản nhìn thẳng vào Gordon. Sự bình thường đó khiến nó trở nên đáng sợ.

"Thằng khốn nạn... mày dám coi thường tao──!"

Trong giây phút đó, để phủ nhận điều gì đó đang trỗi dậy trong lòng mình, Gordon hét lên.

Với tia sét mạnh mẽ bùng nổ qua cả hai tay—

Cuộc "giằng co" giữa Rix và Gordon bắt đầu.

"Chết đi──!"

Gordon vung cả hai tay xuống. Như để đáp lại điều đó, tia sét giáng xuống dồn dập thẳng đến Rix.

Thứ ánh sáng chói lòa, khiến người nhìn lóa mắt và tiếng gầm rú điếc tai lấp đầy giác quan.

Dòng điện mạnh mẽ trút xuống như mưa và đổ dồn lên Rix—

Nhưng.

"Huuuh!"

Rix nhanh chóng tiến về phía Gordon, chạy qua cơn mưa tia chớp với tốc độ đáng kinh ngạc. Trong khi lao tới, cậu nhẹ nhàng luồn lách cơ thể từ trái sang phải, né tránh toàn bộ.

Rút ngắn khoảng cách với Gordon trong thời gian ngắn nhất có thể.

"Cái gì—!?"

Khuôn mặt của Gordon trở nên méo mó vì kinh ngạc. Ngay sau đó, nhắm thẳng vào cổ hắn ta, Rix rút kiếm.

Cậu rút thanh kiếm ra khỏi vỏ gần như ngay lập tức, dồn thêm tốc độ vào thanh kiếm và thực hiện cú chém một cách dứt khoát.

Vô cùng sắc bén và chính xác, thanh kiếm của Rix nhắm trực diện vào cổ của Gordon—

Nhưng.

Keng!

Thanh kiếm của Rix va chạm với cổ của Gordon, nhưng không thể xuyên qua dù chỉ một milimét.

"Gì chứ—!?"

"Haha... Mày dọa được tao rồi đấy..."

Gordon, với biểu cảm hơi ngạc nhiên, cười gượng với một chút tái xanh.

Khi Gordon một lần nữa vung những tia sét, Rix lùi lại đến một khoảng cách an toàn—

Và trong lúc quan sát màn trao đổi chiêu thức này, Serefina nhận xét cay đắng,

"Đây là lý do tại sao một người bình thường không bao giờ có thể đánh bại ma thuật sư... Sự cách biệt trong khả năng phòng thủ là quá lớn!"

"Đúng vậy."

Alfred, đẩy gọng kính của mình, đồng ý với lời nói của Serefina.

"Điều cơ bản của một ma thuật sư... 'Ma thuật Cường hóa Thể chất.' Khi thành thạo, cơ thể của một ma thuật sư được gia cố bằng ma thuật, khiến nó gần như không thể bị tấn công bởi sát thương vật lý mà không có buff của ma thuật.

Về cơ bản, để đánh bại một ma thuật sư, điều đó đòi hỏi những phương pháp khác nhau bằng các cuộc tấn công ma thuật. Và lợi thế của một ma thuật sư so với người bình thường không chỉ dừng lại ở đó."

Vào lúc đó, Alfred nói.

"Ora ora ora ora ora!"

Gordon một lần nữa tung ra điệu nhảy hỗn loạn của những tia sét.

Tuy nhiên, Rix, một lính đánh thuê dày dặn kinh nghiệm, dự đoán được mọi quỹ đạo của tia sét đó. Với tốc độ không thể hiểu được đối với người bình thường, cậu liên tục né tránh, nhảy, lăn lộn, nhằm tránh mọi tia sét.

Nhưng vào lúc vừa tiếp đất, tia sét đã đánh trúng Rix.

"Không, vừa rồi là gì vậy...!? Các chuyển động của Rix bị dự đoán một cách hoàn hảo! Trong khi cậu ấy di chuyển nhanh như vậy ư...!?"

Randy mở to mắt trong sự kinh ngạc.

"Đây là lợi thế thứ hai của ma thuật sư so với người bình thường," Alfred nói.

"Cậu quên rồi sao? Bản thân các ma thuật sư là 'toàn năng' trong của họ."

"Ah! Không lẽ là..."

"Đúng vậy. Các ma thuật sư có thể hoàn toàn nhận thức và nắm bắt các sự kiện trong của chính mình. Dù Rix có di chuyển nhanh đến mức không tưởng hay cố gắng thực hiện động tác giả, điều đó không quan trọng. Tất cả đều quá rõ ràng.

Một khi cậu biết được cách mà họ di chuyển, có vô số cách để đối phó với điều đó."

Và trước mặt Alfred và những người khác.

"Chà, đôi chân phiền phức của mày... 'Nên đứng yên lại một chút rồi đấy'"

Gordon tuyên bố.

Khoảnh khắc hắn ta nói điều đó, các chuyển động của Rix, đúng hơn là tốc độ, bị chậm đi đáng kể.

Sau đó, tia sét của Gordon một lần nữa đánh trúng cậu.

"Đó là một lời nguyền suy yếu...!?"

"Đúng vậy. Đối với một ma thuật sư, việc tiến vào [‘Sphere’ hay ] của người khác thật không dễ dàng và nó có rủi ro về việc bị phản ngược lời nguyền. Nhưng nếu đối thủ chỉ là người bình thường, cậu có thể tiến vào mà không gặp rủi ro gì.

Khi một người bình thường chiến đấu trong [‘Sphere’ hay ] của ma thuật sư, đó là điều sẽ xảy ra," Alfred khịt mũi, tiếp tục.

"Bản chất trận chiến giữa các ma thuật sư là cuộc đấu tranh trong [‘Sphere’ hay ] của nhau. Làm thế nào để xâm nhập [‘Sphere’ hay ] của đối thủ và chiếm lĩnh sân chơi bằng[‘Sphere’ hay ] của chính mình, đó là trọng tâm của vấn đề.

Nhưng một người bình thường... một kiếm sĩ, không thể làm điều đó. Dù gì đi nữa, một kiếm sĩ bị buộc phải chiến đấu mà không có sự bảo vệ trong khu vực tử địa từ [‘Sphere’ hay

] của ma thuật sư. Đó là lý do tại sao nó được xem là một quan niệm rộng rãi và được chấp nhận trong thế giới ma thuật sư của chúng ta.

'Kiếm sĩ sẽ không bao giờ có thể đánh bại ma thuật sư,' và điều đó luôn không đổi."

Với lời giải thích của Alfred, Randy và Annie chỉ có thể im lặng.

Và sau đó...

"Tôi hiểu rồi. Kèo này khó hơn mình nghĩ."

Thực tế, Rix, trong phút ngắn ngủi của trận chiến, đã nhận ra một điều.

Trong trận đấu này, cậu không có lấy một cơ hội chiến thắng, dù chỉ một chút.

Và Gordon, cảm nhận được nhận thức của Rix, cười đắc thắng.

"Mày đã hiểu rồi chứ? Sự khác biệt đẳng cấp giữa chúng ta. Những gì xảy ra với mày trong buổi lễ khai giảng chỉ là một sự may mắn tình cờ. Mày vô tình làm tao bất ngờ, khiến ma thuật cường hóa thể chất và ‘Sphere’ của tao không đồng bộ kịp thời. Nếu tao dùng toàn lực, thứ cặn bã như mày vốn chẳng có cơ hội chống lại tao đâu──"

Bang!

Trước khi Gordon nhận ra điều đó, Rix đã biến mất khỏi tầm nhìn và đứng ngay sau hắn ta.

Sau đó, một thanh kiếm được đâm thẳng vào lưng của Gordon.

Gordon không hề biết việc đấy, bởi đó không chỉ là tốc độ, nó còn là một kỹ thuật xuất sắc, một thanh kiếm ám sát khai thác chính khoảng trống trong ý thức của con người.

Dù tốc độ đã bị suy yếu do thế "Toàn Năng", Gordon vẫn không tài nào nắm bắt được chuyển động đó.

Một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng của Gordon.

Hơn nữa, dù ma thuật cường hóa thể chất của Gordon đã ngăn chặn lưỡi kiếm nhưng vị trí mà Rix đâm thanh kiếm vào lại chính xác đến hoàn hảo - ngay tại "trái tim."

Dù nhắm vào cổ cách đây một khoảnh khắc hay bây giờ là trái tim, Rix chắc chắn đang muốn giết Gordon.

Không có chút do dự nào.

Nếu không có ma thuật cường hóa thể chất, nếu ai đó buff ma thuật lên thanh kiếm của Rix, hắn đã bị cậu giết tận hai lần──

"Thằng khốn nạn──!?"

Bị thúc đẩy bởi sự nhục nhã và cơn giận dữ, Gordon tiếp tục bắn ra những tia sét.

Một tiếng nổ lớn rung chuyển bầu không khí. Điệu nhảy hỗn loạn của ánh sáng chói lóa lấp đầy tầm nhìn.

Lần này, không có cách nào né tránh.

"Haah!?"

Rix bị trúng trực tiếp từ tia sét đó và bị thổi bay.

Đó là đòn đánh quyết định.

Đây là giới hạn mà một người bình thường như Rix có thể đạt được, khi đặt ra một cuộc chiến chống lại Gordon.

"Mày dám chế giễu tao à──!? Tao sẽ khiến mày phải hối hận vì đã được sinh ra trên thế giới này──!"

Gordon không chỉ phóng ra tia sét mà còn cả ngọn lửa bộc phá, bão băng, kiếm khí—các đòn tấn công ma thuật liên tục đánh thẳng vào Rix.

Đây chẳng khác gì việc tái diễn một cuộc tra tấn, giống hệt như trận đấu giữa Gordon và Shino trước đó.

Rix đang vỡ vụn.

Bị đốt cháy, bị thiêu rụi, bị cắt chém, bị nghiền nát, bị hủy diệt.

Cảnh tượng tàn bạo đến mức tất cả những người có mặt chỉ có thể câm lặng.

───.

(Ah... cái cảm giác này... mình sắp chết rồi ư...)

Giữa cơn bạo lực của thứ ma thuật đầy mãnh liệt và cơn đau đớn toàn thân, Rix mơ hồ nghĩ.

Bây giờ, cậu hiểu rằng mình đang tiến gần đến với cái chết bất tận.

Thứ cảm giác về cái chết mà cậu đã quen thuộc từ khi còn nhỏ. Nó gần như đã đến bên cạnh rồi.

(Oh... làm việc này, khiến mình nhớ lại... những ngày đó... trong rừng Endyard...)

Những tia sét giẫm đạp lên Rix, không ngừng giẫm đạp cậu, chẳng có lấy sự thương sót nào cả.

(Mình có thể nghe thấy nó... bài hát nhớ nhung đó...)

Một ngọn lửa bùng nổ khiến cậu bị thiêu đốt, liên tục bị thiêu đốt.

(Nguy hiểm... nó đang quay trở lại... mình lại có thể thấy nó... ánh sáng ở đầu thanh kiếm...)

Lưỡi kiếm khí cắt xuyên qua người Rix, băm vằm cậu thành từng mảnh.

Hoa máu nở rộ khắp không gian vô định.

(Mình không muốn... nhìn thấy thứ ánh sáng này... một lần nữa... nhưng...)

Dù vậy, Rix muốn sống.

Cậu muốn sống như một con người.

Nhưng──nếu cậu nhìn thấy ánh sáng đó, Rix chắc chắn sẽ trôi xa khỏi thứ gọi là nhân loại.

Sự mâu thuẫn giằng xé giữa muốn sống như một con người nhưng lại xa rời nhân loại nếu cậu cố gắng sống sót.

"Rix! Chết tiệt! Tỉnh lại đi, Rixxxxx!"

"Dừng lại! Xin hãy dừng lại đi mà──!"

"Rix! Cậu kiên cường lắm! Vậy là đủ rồi, hãy giao phó phần còn lại cho mình! Vì vậy──..."

Tiếng của những đồng đội vang vọng từ xa.

Dù cậu cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không xứng đáng có quyền được sống, nhưng hiện giờ cậu đang có những người bạn tốt đến mức tưởng chừng như thật lãng phí khi họ ở bên cậu.

Gặp gỡ họ là điều duy nhất khiến cho việc đến học viện này thật đáng giá và ý nghĩa, dù cậu biết ngay từ đầu sống một cuộc sống hạnh phúc không mưu cầu chiến đấu là điều không thể đối với cậu.

(Để sống một cuộc đời không phải chiến đấu và cảm thấy hạnh phúc... mình biết điều đó là không thể ngay từ đầu, nhưng... mình muốn ở bên mọi người lâu hơn một chút... đó là lý do...)

Vậy nên.

Rix quyết định tạm thời ngưng làm con người, dù chỉ một chút.

───.

"Chà, khốn khiếp thật... làm thế nào mà mày vẫn có thể đứng dậy trong tình trạng đó?"

Giọng chế giễu của Gordon vang lên.

Trước mặt Gordon, người trong giây lát đã tạm ngừng những cuộc tấn công của mình, Rix hiện đang đứng trên bờ vực sụp đổ.

Tình trạng của cậu thật sự rất nghiêm trọng, nếu nói giảm nói tránh thì là vậy. Có thể nói đó gần như là một phép màu khi mà cậu vẫn còn sống.

Bằng cả hai tay, cậu đâm thanh kiếm xuống mặt đất, dùng nó để đỡ cơ thể chính mình.

"Vậy thì? Thấy thế nào rồi? Mày đã hiểu chưa? Sự khác biệt đẳng cấp giữa chúng ta. Nếu mày quỳ xuống và thề làm nô lệ cho tao suốt đời, tao có thể sẽ xem xét tha thứ cho mày. Thế nào?"

Khi Gordon hỏi cậu.

"... g... i… ế... t..."

"Hm?"

Rix, trong trạng thái mơ hồ, đang lẩm bẩm điều gì đó và Gordon đã nhận thấy điều đấy.

"Gì chứ? Mày đang nói cái đ*o gì vậy...?"

"...〝một quả đỏ〟..."

Khi lắng nghe kỹ hơn, Gordon có thể nghe rõ điều mà Rix đang thì thầm.

"...〝hai quả tròn〟..."

Rix đang ngâm một bài thơ.

"...〝ba quả nhỏ〟..."Tựa như một bài hát ru mà người mẹ thường hát khi ru con ngủ, nó giống như một bài thơ dành cho thiếu nhi.

Một bài thơ tưởng chừng như bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.

Nhưng──tại sao nó lại như vậy?

"Uh, ah... a-aahhhhhhhhhh...!?"

Khoảnh khắc Gordon nghe thấy bài thơ đó, một cảm giác sợ hãi chạy dọc toàn thân hắn.

Những giác quan vượt trội của hắn ta với tư cách là một ma thuật sư, bằng sự hiểu biết từ "Toàn Năng", hắn ngay lập tức nắm bắt được điều đó.

Hắn phải giết Rix ngay lúc này.

Nếu hắn không giết──kẻ chết sẽ là hắn.

(Huh...? Tao, giết...? M-Mình... giết một ai đó...?)

Tuy nhiên, đối mặt với gánh nặng nặng nề này, một sự do dự thoáng qua bên trong Gordon.

Dù hắn luôn tự hào về việc giết người trước đây, xong, tất cả chỉ là lời nói suông.

Vì nếu hắn thực sự giết một ai đó, hắn chắc chắn không thể ở lại học viện và đó sẽ là một vấn đề nghiêm trọng với tư cách là một quý tộc.

Chắc chắn rằng, hắn ta đã sống với bạo lực cho đến bây giờ, nhưng chỉ đến mức "giết nửa chừng."

Vì vậy, đương nhiên hắn ta sẽ do dự.

Và sự do dự thoáng qua đó──là một sai lầm chết người.

"...〝Trong rừng Endyard yêu quý, chúng ta〟..."

Vào lúc đó, Rix, người dường như hoàn toàn đứng trên bờ vực cái chết, rút thanh kiếm mà cậu đã đâm xuống đất, từ từ nâng nó lên, di chuyển như một con rối hoặc một cỗ máy.

Vì lý do nào đó, vẻ ngoài đó, sự tồn tại đó, chỉ đơn giản là đáng sợ. Thật sự đáng sợ. Cực kỳ đáng sợ.

"Uh, ah, uoooohhhhhhhhhhhhhhhhhh──!?"

Trong khi cố gắng tiêu diệt Rix, Gordon tập trung tạo tia sét mạnh nhất mà hắn ta từng tạo ra từ trước đến nay──nhưng đã quá muộn.

"...〝Một con cáo nhỏ kêu khóc〟."

Trong khoảnh khắc đó, hình bóng của Rix biến mất khỏi tầm nhìn của Gordon.

Tuy nhiên, ngay đầu mũi kiếm đó, hắn ta cảm thấy sự hiện diện của thứ "ánh sáng" ấy.

───.

"V-vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy...?"

Mọi học sinh theo dõi trận đấu giữa Rix và Gordon đều sững sờ.

Lúc này, trước mặt mọi người, Rix đang đứng trong tư thế chĩa kiếm với thanh kiếm được rút ra và Gordon, vẫn trong trạng thái chấn động, đứng đối diện với cậu.

Trong khoảnh khắc đó, không ai có thể nhìn thấy nó rõ ràng.

Chỉ trong khoảnh khắc, cảm giác như có một thứ "ánh sáng" gì đấy thoáng qua.

"Mày... đã làm gì vậy...?"

Vẫn còn run rẩy, Gordon cố gắng quay lại đối mặt với Rix...

"Gyaaaahhhhhh──!?"

Hắn ta phun ra một lượng máu lớn.

Khi nhìn kỹ hơn, cơ thể của Gordon đã bị cắt đứt hoàn toàn từ vai trái đến hông phải.

Đó là một khung cảnh không tưởng. Ma thuật cường hóa thể chất của Gordon và sự phòng thủ mạnh mẽ từ ‘Sphere’ của hắn ta đã hoàn toàn bị xuyên qua bởi một nhát chém duy nhất từ một thanh kiếm bình thường.

"Gyaaahhh!? Đau quá!? Đau chết mất!? Chuyện này không thể nào là thật!? Ai đó, làm ơn cứu tôiiii──!?"

Dù không bị thương chết người, Gordon quằn quại trên mặt đất, kêu cứu.

Sự tập trung và trạng thái tinh thần của hắn ta hoàn toàn bị phá hủy. Trong trạng thái như vậy, ngay cả Sphere và cường hóa thể chất đều không còn hiệu quả.

Gordon giờ chỉ còn là một con người bất lực, vô vọng.

Và đối mặt với một cảnh tượng khó tin như thế, tất cả mọi người đều bị tê liệt, không thể di chuyển, ngoại trừ một người.

"…………"

Rix.

Chỉ im lặng, cậu đứng bên cạnh Gordon đang quằn quại.

Mắt cậu giờ đây chẳng khác gì một hố sâu vô tận──

"Hiiii!?"

Gordon co rúm lại trong sợ hãi trước sự hiện diện của Rix.

"T-Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi! Tôi thua rồi! Tôi sẽ không động vào Shino dù chỉ là một ngón tay nữa! Tôi sẽ cúi đầu xin lỗi cậu! Vì vậy, làm ơn...!?"

Không nói một lời, Rix nâng thanh kiếm lên.

Vung thanh kiếm qua đầu, cậu xoay nó, lật ngược tay cầm và nhắm mũi kiếm vào đầu của Gordon.

Gordon run rẩy hơn nữa trước tư thế của Rix.

"...H-Hey... thôi nào, đây chỉ là một trò đùa... nó là một trò đùa thôi, đúng không!? Đặt cược mạng sống của chúng ta vào trận đấu này... đó chỉ là một trò đùa thôi, phải không!? Hãy nói cho tôi biết đi!?"

Gordon nhìn vào mắt của Rix.

Trong mắt Rix, đang nhìn xuống Gordon, không có lấy một chút cảm xúc hay ánh sáng. Chỉ có một khoảng không vô đáy.

Như thể cậu chỉ là một cỗ máy thực hiện các hành động được lập trình sẵn.

Những gì Rix sẽ làm tiếp theo giờ còn rõ ràng hơn việc nhìn thấy ánh lửa.

"K-không, làm ơn, không──! Mẹ ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!?"

Hướng về phía Gordon đang hoảng loạn và khóc lóc, Rix giáng thanh kiếm xuống như một tia chớp.

Trong khi chờ đợi cảnh tượng kinh khủng sắp tới, mọi người theo bản năng vội vàng che mắt.

*Splack!*

Thanh kiếm của Rix đâm xuống đất ngay bên cạnh đầu của Gordon.

"Đùa thôi~!"

Giọng nói đùa nghịch của Rix vang lên xung quanh.

"Ý tôi là, nghiêm túc mà nói thì, đặt cược mạng sống của chúng ta trong một trận đấu thực hành của lớp? Rõ ràng, đó chỉ là một trò đùa thôi mà, phải chứ? Cơ mà, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu có thể thả tôi ra được chứ, Shino?"

Nhìn kỹ hơn, Shino đã quấn tay quanh người Rix từ phía sau, ôm chặt vào cậu như thể cố gắng ngăn Rix rời đi nơi xa xôi nào đấy.

Nhìn thấy Rix hành động vui đùa như thường lệ, Shino thở phào nhẹ nhõm, rồi buông tay ra khỏi Rix.

"...Hmph."

Với một tiếng thở hắt, cô quay đi.

Bỏ qua Shino, Rix chế giễu Gordon.

"Này, sợ chưa đấy? Cậu đã thấy sợ chưa?"

Không có phản ứng.

Gordon, người trong câu hỏi, đang nằm bất tỉnh với mắt lộn ngược và xủi bọt mép.

"Ôi trời, có lẽ trò đùa hơi quá đáng thật... Xin lỗi nhé."

Cảm thấy một chút khó xử, Rix gãi má.

"Chà... sau cùng thì, đó chỉ là một trò đùa thôi mà. Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ rằng cậu ta nghiêm túc..."

"Oh, cậu ta thường trêu chọc mình trước mà..."

"Thật may quá..."

Nhìn thấy hành vi của Rix, Randy, Serefina và Annie, những người đã quan sát và lo lắng cho cậu, thở phào nhẹ nhõm.

Sự căng thẳng giữa các học sinh trong khu vực dần dần giảm đi.

"Nhưng... tại sao đột nhiên đòn tấn công của Rix lại đánh trúng Gordon?"

"Ai biết? Có lẽ, tên Gordon đã mất tập trung trong trận đấu, tạo ra một lỗ hổng trong ma thuật cường hóa thể chất của mình. Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ lời giải thích nào hợp lý hơn cả."

"Hmph, vậy là cậu ta đã được cứu nhờ vào lỗi của một thằng ngốc nào đó. Cậu thật may mắn đấy."

Đáp lại câu hỏi của Randy, Serefina và Alfred kết luận như vậy.

Lý do cho chiến thắng kỳ diệu của Rix dường như là thứ vượt ngoài sự hiểu biết chung của những người có mặt tại đây.

Giữa những cuộc thảo luận như vậy...

"Nghiêm túc mà nói... việc cậu ôm tôi để cố gắng ngăn tôi lại..."

Rix nói với Shino, người đang quay lưng lại với cậu.

"Huh? Gì chứ? Tôi trông giống như một kẻ nguy hiểm đến vậy à? Tôi hơi sốc đây, cậu biết không?"

"...Không hẳn vậy."

Phớt lờ Rix, Shino lờ đờ cố gắng rời đi một cách bất ổn.

Tuy nhiên, vì chưa hồi phục hoàn toàn do vết thương, cô bất ngờ ngã xuống.

"Whoa!? Shino!? Cậu vẫn ổn chứ!?"

Khi Rix lao tới bóng hình của Shino, nơi mà cô ngã xuống:

"Whoa, đậu xanh... Mình cũng đến giới hạn rồi..."

Rix cũng ngã gục xuống ngay tại chỗ.

"Whoaahhh!? Rixxxxx!?"

"Annie! Chữa trị liền đi! Hãy chữa lành cho Rix!"

"Vâng!"

Khi các học sinh bùng nổ trong sự hoảng loạn:

"Này. Mấy đứa kia... vẫn còn trong giờ học đấy, tụi bây biết chứ? Mau tiếp tục trận đấu đi, bọn ngốc."

"Gì vậy chứ!? Trong tình huống thế này!?"

"Sao lại có người thầy như thế này ở học viện chứ!"

Đối mặt với lập trường không lay chuyển của Darwin, các học sinh chỉ có thể ôm đầu trong sự thất vọng—ngay sau đó là cảnh tượng hỗn loạn diễn ra tại học viện.

Truyện Chữ Hay