Chương 10: Át Chủ Bài
Nằm ở phía ngoại ô của phố Campbell, gần ranh giới của thứ ma pháp trận đang kết nối hai thế giới(Kết giới thế giới khác).
"Tch..."
Darwin, người nhận được cảnh báo về sự xuất hiện của một hiện tượng dị thường, bước đến cạnh kết giới và chạm tay lên nó nhằm tiến vào Ngoại Giới.
Ông thi triển vô số loại ma thuật khác nhau, cố gắng để phá vỡ nó nhưng vẫn cần chút thời gian.
"...Thật kém cỏi."
Darwin nhíu mày tỏ vẻ thất vọng, không ngừng nâng cao hiệu ứng ma thuật của mình.
"Đừng vội vậy chứ, Darwin. Các học sinh vốn đã quá quen với những đợt huấn luyện Spartan của ngài rồi mà, nên chúng thừa sức bem nhau với đám ‘Quái Vật Hỗn Mang’."
Crawford xen vào cố gắng động viên Darwin.
"Hmph. Nhưng trong số đó vẫn còn mấy con gà công nghiệp. Hơn nữa, dựa trên ký ức của Gordon, tình hình này chắc chắn có sự dính líu của những thành viên cấp cao trong ‘Phái Nguyện Cầu’. Không nghi ngờ gì nữa, rõ ràng chúng đang nhắm vào Shino Whiteknight. Nếu tôi không nhanh chóng có mặt ở đó thì mọi thứ sẽ quá trễ mất."
"Đây là điều không thể tránh khỏi. Trong cuộc chiến thầm lặng chống lại ‘Phái Nguyện Cầu’, chúng ta luôn bị đặt trong thế bị động mà. Cơ mà... tuy có chút bất ngờ nhưng mọi việc có vẻ ổn rồi."
"Ý cậu là sao?"
Darwin cau mày trước những lời ấy của Crawford.
"Trong nhóm bạn đi chơi với Shino Whiteknight, khả năng cao là có Rix Frestat cũng đang đi cùng."
"Một người thường dân vô tri, còn chẳng thể khai mở ‘Sphere’, thì làm được trò trống gì chứ?"
"Chỉ là... tôi có linh cảm rằng ‘Sphere’ của Rix vốn đã mở từ trước rồi."
"Cậu đang muốn nói gì thế?"
Darwin hỏi trong khi đang nỗ lực phá hủy lớp kết giới.
"Điều tôi muốn nói chính xác là như thế đó, tuy rằng ‘Sphere’ đã mở ra nhưng nó vẫn còn được bao bọc và bị niêm phong hoàn toàn trong chính thế giới nội tâm của nó. Ngài biết mà phải chứ? Những cá nhân với ‘Sphere’ đặc biệt như vậy thi thoảng vẫn xuất hiện trong lịch sử."
"Một 'Ego'," Crawford gật đầu đồng ý với lời của Darwin.
"Rốt cuộc nó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả? Nếu như ‘Sphere’ không được mở rộng ra bên ngoài thì đương nhiên việc sử dụng ma thuật là không thể. Suy cho cùng, 'Ego' cũng chỉ là một phàm nhân bình thường và những người đó chắc chắn không thể nào trở thành ma thuật sư."
"Không thể phủ nhận điều ấy. Dẫu vậy, khác với những ma thuật sư mở rộng ý thức ra thế giới bên ngoài, 'Ego' lại phong ấn chính nó vào bên trong thế giới vĩ mô của bản thân, để rồi thức tỉnh một 'kỹ thuật' chân tướng bất minh kỳ lạ nào đấy.
Sự toàn năng nằm bên trong ‘Sphere’ của mỗi ma thuật sư, phần lớn nằm trong sự toàn năng của 'Ego', thứ gắn liền với giới hạn của bản thân mỗi người tự đặt ra. Nhờ đấy mà họ chẳng cần quan tâm đến mấy cái nghi lễ ma thuật hay bất kỳ luật lệ lẫn pháp tắc nào của thế giới, thông qua đó thể hiện một 'kỹ thuật' nào đó đại diện cho thế giới nội tâm và nhận thức của chính họ.
Ngài nhớ cái người đó trong lịch sử chứ? Không phải một ma thuật sư, chỉ là phàm nhân bình thường nhưng lại có thể đánh bại được kẻ mạnh nhất và tàn ác nhất lịch sử, 'Ám Dạ Ma Vương', chỉ với nhát chém từ một thanh kiếm."
"'Kiếm Sĩ Bình Minh.'"
"Đúng vậy." Crawford gật đầu nghiêm túc đáp lại phản ứng của Darwin.
"Rix đương nhiên chẳng thể nào chiến thắng trận đấu chỉ với kiếm thuật của mình, nhưng cậu ta thực sự đã đánh bại Gordon. Cậu ta thậm chí còn chém được một đối thủ vốn hoàn toàn miễn nhiễm với kiếm. Dù đây chỉ là một chút ảo tưởng, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể mong đợi một vài điều từ cậu nhóc."
"Hmph, thật vô nghĩa."
Ngay lúc đấy, một góc của thứ kết giới đang bao bọc ngoại giới kia đã bị Darwin phá vỡ.
Cuối cùng, một lối vào bên trong lớp kết giới đã được tạo ra.
"Đi thôi nào. Chúng ta hãy dọn dẹp đám con quái vật hỗn mang bên trong kết giới, giải cứu dân thường và học sinh tiện thể giải quyết bọn Phái Nguyện Cầu luôn. Chúng ta sẽ cho chúng biết thế nào là lễ độ khi dám làm những điều vượt quá giới hạn con người, chẳng cần đến những ảo tưởng tầm thường."
"Rồi, rồi, hiểu mà. Ah, thật phiền phức..."
Và như vậy, Darwin và Crawford tiến vào bên trong kết giới.
───.
"...〝Một quả đỏ〟...
...〝Hai quả tròn〟...
...〝Ba quả nhỏ〟...
...〝Trong khu rừng Endyard yêu quý〟...
...〝Một con cáo nhỏ kêu khóc〟."
"Gì cơ... Mình đang chứng kiến cái thứ gì vậy...? Mình...!"
Anna chỉ biết đứng trời trồng trước cảnh tượng khó tin đang hiện hữu trước mắt.
Thực thể cấp cao được triệu hồi và kết nối bởi ‘Sphere’ của Anna, [Bạch Diện Thiên Thần] dần biến đổi thành một phiên bản khác của cô, lúc này đây vẫn đang chiến đấu.
Thực thể ấy đã đồng hóa với Anna—hay đúng hơn là cả diện mạo bên ngoài của cô.
Nhờ thế mà, Anna hoàn toàn có thể điều khiển [Bạch Diện Thiên Thần] như một phần của chính mình, sử dụng nguồn ma lực khổng lồ theo ý muốn.
Thậm chí cả ý thức của cô cũng được chia sẻ với [Bạch Diện Thiên Thần].
Nên hiển nhiên là [Bạch Diện Thiên Thần] sẽ combat tùy ý Anna.
Nhưng vấn đề nằm ở cuộc chiến đang diễn ra trước mắt.
"..."
Rix di chuyển với một tốc độ kinh hoàng, chém mạnh thanh kiếm gãy của mình vào [Bạch Diện Thiên Thần].
[Bạch Diện Thiên Thần] ngay lập tức đáp trả bằng sáu ngọn giáo với độ chính xác không tưởng—đòn tấn công đổ ập xuống như thiên lôi giáng thế, tựa như một cơn lốc cuồng cuộn hướng thẳng đến trời cao, tạo nên những cơn địa chấn rung chuyển mọi thứ.
Rix liên tục tránh né, đồng thời đỡ đòn bằng thanh kiếm trong tay và phản công lại với những động tác theo sau đó.
Trong chớp mắt, cậu đã tiến vào được phạm vi của [Bạch Diện Thiên Thần]—
Khoảnh khắc đó, một nhát chém thần tốc được tung ra.
Bùng nổ thứ "ánh sáng" mờ ảo ngay đầu mũi kiếm.
Một ánh kiếm vàng kim tỏa ra, gợi nhớ đến hoàng hôn.
Một tốc độ không tưởng đối với con người.
Thanh kiếm ánh sáng của Rix ngay lập tức bọc lấy và chém phăng cánh tay phải của vị thiên thần.
"Kuuuuuu!?"
Thời khắc ấy, đúng chính xác vị trí vết thương của vị thiên thần, cánh tay phải của Anna liền bị chặt đứt khiến máu bắn tung tóe khắp khoảng không.
[Bạch Diện Thiên Thần] được triệu hồi thông qua ‘Ma Thuật Nguyện Cầu’, đại diện cho nhân dạng của Anna.
Nói cách khác, nhân dạng đó chính là bản thân Anna, thế nên mọi sát thương nhận phải sẽ ngay lập tức phản lại người cast phép.
Gây sát thương lên [Bạch Diện Thiên Thần] sẽ đồng thời gây sát thương lên Anna.
"Nhiêu đây thì nhằm nhò gì! Vẫn chưa xong đâu!"
Anna hét lớn.
[Bạch Diện Thiên Thần] liên tục phóng những ngọn giáo mạnh mẽ vào Rix.
Lao thẳng về phía trước, đồng thời đỡ mọi ngọn giáo đang bay đến bằng thanh kiếm của mình, khoảnh khắc cậu tiếp cận được nó.
Từ thanh kiếm lóe lên một tia sáng thần tốc ảo diệu.
Một lần nữa, ngay đầu mũi kiếm lại bùng nổ thứ "ánh sáng" hư ảo ấy.
Slash!
Ngực của [Bạch Diện Thiên Thần] liền bị chém toạc cùng với đó là máu văng ra từ giữa ngực của Anna.
"Aaaaaahhhhh!?"
Biểu cảm như thể không còn chống trụ nổi, [Bạch Diện Thiên Thần] điên cuồng vung thêm vô số ngọn giáo.
Rix di chuyển một cách khéo léo, tránh né hoàn hảo mọi ngọn giáo trong lúc lùi về phía sau.
Cuối cùng, cậu vòng ra sau [Bạch Diện Thiên Thần] bằng động tác xoay người qua phải, bước di chuyển nhanh đến nỗi tưởng chừng như cậu đã biến mất trong mỗi bước đi—
"Gì chứ... Chuyện gì thế này... Chuyện quái gì đang diễn ra vậy!? Mình vốn chẳng cần quan tâm đến thứ kiếm thuật bình thường hay khả năng thể chất không tưởng đó! Nhưng tại sao!? Tại sao một thứ tầm thường như 'thanh kiếm' đó lại có thể chạm đến thiên thần của cô! Chạm đến một tồn tại cao hơn... chạm tới 'Đấng tối cao'!?"
Đúng vậy, vấn đề cốt lõi nằm ở chỗ đấy.
Thanh kiếm mà Rix sở hữu chỉ đơn thuần là một thanh kiếm bình thường.
Và ma thuật cường hóa của Shino lên nó vốn đã chấm dứt từ lâu.
Kể cả khi chưa kết thúc, thì lượng ma lực Shino truyền vào nó là chỉ là muỗi đốt inox đối một tồn tại vượt trội như thiên thần ấy.
Ngoài ra, thanh kiếm của Rix còn bị gãy làm đôi, cho thấy nó chỉ là một vũ khí chất lượng kém.
Ấy vậy mà—
"Aaaahhhhhh!"
Thiên thần bắt đầu vỗ cánh, gia tăng tốc độ cho bản thân và vòng ngay phía sau Rix.
Đó không còn là thứ tốc độ mà con người có thể đối phó.
Với mục tiêu là nhắm thẳng vào trái tim của cậu, thiên thần vung mạnh sáu ngọn giáo xuống Rix.
Trong chớp mắt, bóng hình của Rix vượt ra khỏi tầm nhìn của nó.
Thứ còn sót lại chỉ là một chút "ánh sáng" lóe lên.
Bóng hình Rix khi xuất hiện lại nằm ở phía bên kia của vị thiên thần.
Thud!
Cậu chém một nhát trực diện vào sâu bên sườn của vị thiên thần ấy—
"Gah!? Ugh!?"
Anna thở hổn hển trong đau đớn, nắm chặt mạn sườn của chính mình, thứ giờ đã nhuộm thành một màu đỏ thẩm bởi máu.
"Sao lại như thế này... Tại sao điều này lại xảy ra!? Làm thế nào mà em lại dễ dàng xuyên thủng được lớp ma thuật bảo vệ vượt trội của một ma thuật sư cùng ‘Sphere’ chứ, hơn nữa đây còn một tồn tại cao hơn!? Thậm chí... nó còn chẳng phải là ma thuật lẫn ma lực... chỉ đơn thuần là một thanh kiếm tầm thường! Còn nữa, thứ 'ánh sáng' đó là gì vậy chứ? Rốt cuộc thứ 'ánh sáng' đấy, nó là cái quái gì trên đời thế!?"
"............"
Miễn bình luận, Rix tựa như một cơn gió nhẹ nhàng, âm thầm tiếp cận thiên thần một cách lặng lẽ.
Một sự bùng nổ—bởi thứ "ánh sáng" chớp nhoáng đến từ thanh kiếm của cậu.
"Aaaahhhhhh!?"
Anna hét lên tiếng kêu thảm thiết trong khi vị thiên thần vẫn tiếp tục bị xé nát một cách tàn nhẫn.
"Chuyện này khó tin thật đấy... cái tên Rix này..."
Randy chứng khiến việc Rix hoàn toàn ao trình thiên thần với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Đúng vậy..."
Annie cũng đang ngắm nhìn điều ấy với ánh mắt khó tin mỗi khi Rix chém xuyên qua thiên thần.
"Vậy ra đây chính là sức mạnh thực sự của Rix sao...! Biết ngay mà, mắt nhìn người của mình chưa bao giờ nhầm lẫn! Thật lộng lẫy! Trên con đường vươn đến quyền lực tối cao của mình, cậu đúng là người không thể thiếu mà!"
Serefina bày tỏ niềm tin mãnh liệt của mình, trong lúc quan sát Rix chém ngang qua thiên thần từ vô số hướng bằng những động tác nhanh nhẹn.Dẫu có như vậy...
"...Thứ này là gì thế...? Đây rốt cuộc là gì vậy nhỉ...?"
Serefina không thể rời mắt khỏi thứ "ánh sáng" ấy.
Thứ "ánh sáng" đang cư ngụ tỏa ra mỗi khi Rix vung lên lưỡi kiếm của mình.
Như thể ánh hoàng hôn cô độc trông về phía hoang mạc trống vắng, thứ "ánh sáng" vàng kim nhạt nhòa lấp lánh nhưng không mấy rực rỡ.[note60633]
Đúng vậy, thứ "ánh sáng" ấy...
"...Thật phù du làm sao..."
Serefina thốt lên những lời đó.
"Chuyện gì thế nhỉ...? Khi mình nhìn thấy thứ 'ánh sáng' ấy từ Rix... không hiểu vì lý do gì, mà mình không thể cầm được nước mắt..."
"Tớ hiểu mà... vì lý do nào đấy, tớ cảm giác Rix dường như sẽ biến mất thế này vậy..."
Trong khi Serefina và Annie vẫn còn đang lo lắng cùng đôi mắt ngấn lệ, thì Shino lẩm bẩm vài từ một cách đột ngột,
"...Kiếm Sĩ Bình Minh."
"Shino?"
"Người duy nhất từng đánh bại tôi, cựu 'Ám Dạ Ma Vương'. Cái gã 'Kiếm Sĩ Bình Minh' đó—Mỗi đường kiếm tên đó vung ra cũng ẩn chứa thứ 'ánh sáng' như vậy, nó thậm chí còn chém xuyên qua mọi loại ma thuật, vượt qua toàn bộ ma thuật bảo vệ.
Một đường kiếm thần tốc vượt xa tốc độ ánh sáng, tỏa ra sau nó là thứ hào quang rực rỡ hòa quyện cùng sự hào nhoáng thần thánh.
Đứng trước thứ 'ánh sáng' đó, kể cả có là những bí ẩn tối thượng của 'Ma Thuật Nguyện Cầu' lẫn bảy mươi hai cột trụ cai trị Abyss gọi là 'Đấng tối cao' mà tôi đang nắm giữ—đều hoàn toàn bị vô hiệu hóa tức thì."
Tuy nhiên—thứ "ánh sáng" mà "Kiếm Sĩ Bình Minh" sử dụng là một thứ khác hoàn toàn.
Nó nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, thần thánh hơn, rực rỡ hơn, đẹp đẽ hơn, đem đến hy vọng cho những ai chiêm ngưỡng thứ "ánh sáng" ấy.
Thứ "ánh sáng bạc" chói sáng tựa như ánh ban mai lúc rạng đông vậy.[note60634]
Chứ không phải thế này... không phải thứ "ánh sáng vàng kim" mờ ảo mà cô độc, cùng cảm giác ngột ngạt mỗi khi nhìn vào nó, như sắc màu hoàng hôn đang hướng về đêm đen vậy.
Có thể, đó là do sự chênh lệch kỹ năng kiếm thuật hoặc cũng có thể là tiềm năng ẩn bên trong Rix và "Kiếm Sĩ Bình Minh."
Tuy nhiên, không thể phủ nhận, những gì Rix và "Kiếm Sĩ Bình Minh" sử dụng về cơ bản là giống nhau.
"...Nó là...!?"
"Thứ 'ánh sáng' ấy thực chất là gì?"
"...Tôi không biết."
Shino lắc đầu đáp lại.
"Theo tất cả những gì mà tôi biết thì thứ đó không phải ma thuật hay mấy cái đại loại thế, chỉ đơn thuần là một 'kỹ thuật' của con người. Một con người với ‘Sphere’ khép kín trong thế giới nội tâm của mình—một 'Ego.'
Đó là kết quả đại diện cho hình ảnh của chính nội tâm bên trong họ. Và... thay vì 'chém', nó giống như 'khai mở' hơn."
Ngay lúc đó...
"Làm sao em dám! Cái tên ngu ngốc này!"
Anna hét lên.
Vị thiên thần đã hoàn toàn bị chém thành từng mảnh và đồng thời, Anna cũng đang đắm mình trong vũng tiết canh.
"Ma Thuật Nguyện Cầu là điều tuyệt vời nhất! Thứ cận kề với chân lý tối thượng của thế giới này. Chỉ những kẻ được chọn như cô mới đủ tư cách chạm đến bản chất tráng lệ của nó!
Chưa xong đâu! Chưa xong đâu! Chưa xong đâu!
Bị làm nhục bởi thanh kiếm tầm thường của em! Cái thanh kiếm ghẻ đó! Một đứa vô tri tứ chi phát triển, còn chẳng phải do ma thuật hay bất cứ thứ gì tương tự, chỉ là thứ 'kỹ thuật' hạ cấp! Cô không thể chấp nhận sự sỉ nhục thế này được!"
Đáp lại lời kêu gọi của Anna...
Boom!
Một lượng ma lực khổng lồ liền bùng lên từ khắp cơ thể vị thiên thần.
Nguồn ma lực và sự hiện diện áp đảo ấy lớn đến nỗi màn trình diễn từ nãy đến giờ đối với nó chỉ là ruồi muỗi.
"Ahaha, ahahahaha! Thôi dẹp mọe đi! Nhiêu đây là quá đủ rồi! Cô cố gắng kiềm chế đến tận lúc này chỉ để không liên lụy tới Shino-san! Nhưng cứ để như vậy thì chẳng khác gì đang chế giễu thứ ‘Ma Thuật Nguyện Cầu’ tuyệt vời này...!
Với niềm tự hào của một ma thuật sư, cô không thể im lặng thêm nữa! Cô sẽ thiêu rụi mọi thứ! Cái khu phố vô giá trị này! Đốt tất cả thành tro bụi!"
Anna bắt đầu niệm một câu chú.
"『Ah, màn đêm buông xuống nơi tận cùng này, thứ bóng đêm sâu thẳm, cùng thứ bóng tối mập mờ』."
Như để đáp lại những lời ấy, bóng tối bắt đầu hình thành phía trên vị thiên thần.
"『Chúa ơi, xin hãy thương xót, an ủi chúng con, giang tay cứu rỗi những con chiên lạc lối』."
"『Màn đêm này chính là──hắc viêm』."
"『Bùng lên ngọn lửa bất quy tắc với trật tự của thế giới này, ngọn lửa đến từ cõi sao』."
"『Tại thời điểm ấy, cùng với tiếng sáo thứ ba, vị sứ giả cất lời』."
"『Hư không chính là sự cứu rỗi, bàn tay cứu vớt từ vực thẳm vĩ đại』."
"『Vì lẻ ấy, với tư cách là người được Chúa gửi đến, ta sẽ mang lại sự cứu rỗi cho thế giới này bằng ngọn lửa đen của sự yên bình và dịu êm』."
"『Người sứ giả được ban cho bộ trang phục đen tuyền, cùng ngọn lửa tỏa sáng không tì vết』."
"『Ngọn lửa đen tuyền không tì vết này, là kết quả của những lời nguyện cầu và hành động đứng đắn của các tín đồ』."
Đây chính là bản chất của 'Ma Thuật Nguyện Cầu'.
Tận dụng tri thức của những tồn tại cao hơn, hóa thân của những câu chuyện thần thoại bí ẩn, đó mới thực sự là 'Ma Thuật Nguyện Cầu'.
Và điều đó được thể hiện rõ qua cái nhìn nhanh chóng.
Ngọn lửa đen của vị thiên thần là chính sự hủy diệt thuần túy.
Khoảnh khắc nó được giải phóng, cũng là lúc khu phố này tiến đến hồi kết.
Tất cả mọi thứ, từ tận sâu linh hồn, cho đến phần cốt lõi, hoàn toàn bị thiêu rụi không một ngoại lệ—cho thấy ngọn lửa này tuyệt vọng đến nhường nào.
Quả hắc cầu ấy──đang ngày càng lớn hơn và hồi tụ trên đầu vị thiên thần.
"Không thể nào... nghiêm túc thật sao...!?"
"Cũng không ngoài dự đoán nhỉ, dù cho có là Rix đi chăng nữa... thì cũng chẳng thể tiến xa vậy được...!?"
Chứng kiến cảnh tưởng đấy, Randy, Serefina và Annie chỉ còn biết chết lặng vì sợ hãi.
Tuy nhiên, nhằm trấn an ba người bạn của mình, Shino nói với vẻ tự tin.
"Dăm ba cái trò mèo này Rix lo được..."
"Nên là yên tâm đi mọi người, hãy cùng đặt niềm tin vào cậu ấy."
Vào thời khắc đấy, điều đó đã xảy ra.
"Chết điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii──!"
Anna giải phóng ma thuật của mình.
Đồng thời, vị thiên thần──cũng giải phóng đòn tấn công khủng khiếp đó xuống.
Một ngọn lửa đen tuyền, u tối hơn cả vực thẳm, lao thẳng về phía Rix.
"…………"
Như để đáp trả lại, Rix chậm rải giơ cao thanh kiếm của mình lên.
Cuối cùng──cậu cứ thế mà tiến đến ngọn lửa không có quyền công dân đang bay tới.
Ngắm nhìn bóng dáng của Rix, Shino nhìn cậu với vẻ mặt đầy hoài niệm và nói,
"Có một lần... tôi đã đặt tên thứ ánh sáng nằm trong thanh kiếm đã kết liễu được tôi. Như là niềm hy vọng cuối cùng của nhân loại nhằm chống lại ma thuật sư mạnh mẽ nhất và ác nhất lịch sử, một quân át chủ bài để chống lại con ác quỷ kinh khủng đó."
"[Last Card]"
Khoảnh khắc Shino thốt ra những lời đấy,
Với một cú bứt tốc đầy nhanh nhẹn, cậu vung thanh kiếm đang giơ cao của mình xuống.
Thứ ánh sáng ấy lập tức bùng nổ khắp thế gian.
Ánh sáng mà thanh kiếm tỏa ra rực rỡ đến nỗi chém đôi ngọn lửa hắc ám đang bay đến── chưa dừng lại ở đó, trái và phải, thanh kiếm vẫn tiếp tục chém xuyên qua vị thiên thần.
"Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa──!?"
Tiếng hét của Anna vang tận chân trời.
Còn thiên thần thì bay màu như chưa có cuộc chia ly.
Một trận chiến tràn ngập sự tuyệt vọng đã kết thúc theo cách đầy bất ngờ và nhạt nhẽo như vậy đấy──
────.
Ngay khi mọi thứ đã kết thúc.
"Cái tên đấy thực sự... làm được kìa...?"
Không một ai đáp lại câu hỏi bâng quâng của Randy.
"……Ah… Guh…"
Quan sát kỹ hơn, thì có vẻ như Anna vẫn còn sống.
Cô ấy nằm ngửa trên mặt đất đắm mình trong tiết canh.
Vị thiên thần, một bản thể khác của cô, đã bị xóa sổ.
Những sát thương ấy đã hoàn toàn vượt quá khả năng phục hồi của nó vào thời điểm này.
"…………"
Ngay sau đấy, Rix bắt đầu đổi hướng về phía Anna.
Phớt lờ Randy và mọi người, cậu chỉ đứng đó một cách im lặng.
"Này... Rix...?"
Khi mà Randy cố bắt chuyện Rix, thì vào lúc đấy,
Zah...
Rix bắt đầu bước về phía mà Anna đã ngã xuống, cùng với thanh kiếm nằm trong tay.
Một cơn rùng mình lan truyền khắp mọi người.
Họ cảm nhận được việc mà Rix đang chuẩn bị làm là gì.
"Không, không, không, không, không!"
Shino hét lên.
"Đừng để cậu ấy làm điều đó! Việc này không ổn chút nào cả! Cậu ta sẽ không thể quay lại mất!"
Trước tiếng hét của Shino, như có thứ gì đó thúc đẩy vào lưng,
Randy, Serefina và Annie lao nhanh về phía trước.
"Này! Rix, dừng lại nào! Mau tỉnh táo lại đi! Này!"
Randy giữ chặt tấm lưng của Rix.
"Rix, cậu đã cứu lấy chúng tớ!
Nhưng, đừng mà! Hãy quay lại đây đi! Xin cậu đấy! Đừng tiến xa thêm nữa──!"
Annie ôm chặt lấy eo của Rix.
"Rix! Dừng lại đi! Mọi chuyện đã xong rồi! Tất cả đã kết thúc rồi! Cậu không cần phải đi xa hơn nữa đâu! Rix! Cậu có nghe thấy bọn mình không!?"
Serefina nắm chặt cánh tay đang cầm lấy thanh kiếm của Rix.
Cả ba người họ cùng cố gắng ngăn cản Rix nhằm níu kéo cậu trở lại.
Nhưng cậu vẫn chẳng hề lay chuyển.
Cứ như thể chẳng một ai đang giữ lấy cậu, Rix cứ thế tiếp tục bước về phía Anna một cách điềm tĩnh bất chấp bị ba người kéo lê đằng sau.
"Này! Rix! Chấm dứt trò đùa này đi! Điều gì khiến cậu phải đi xa đến vậy chứ!"
Ngay cả khi Randy đấm thẳng vào người Rix.
Ngay cả khi Annie cố gắng sử dụng ma thuật [Ngủ] lên cậu.
Thì mọi nổ lực đều là vô ích bởi Rix không hề dừng lại.
Cậu cứ thế mà bước đi với vẻ mặt thờ ơ, hướng thẳng đến một kết cục đẫm máu...
"Rix!"
Shino chạy vượt lên phía trước đón đầu Rix, sau đó cô ôm chặt lấy cậu như một cái nạng.
Đương nhiên, cậu vẫn chẳng lay chuyển tí nào cả, điều đấy vẫn không thể cản trở được bước đi của Rix.
"Này, dừng lại đi! Cậu thực sự muốn quay trở lại làm một con búp bê sao!? Chẳng phải cậu muốn trở thành con người à!? Cậu không muốn được hạnh phúc sao!? Trả lời đi!?"
Cậu vẫn không hồi đáp lại, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nói của Shino.
Ngay lúc này, những gì Shino cảm nhận được chỉ là một dự cảm chết chóc.
Rix chắc chắn sẽ hoàn toàn sụp đổ nếu như cậu bị buộc phải giết ai đó bây giờ.
Và cậu vĩnh viễn sẽ không thể trở lại làm con người nữa.
Bởi vì một con "búp bê" thì luôn thực thi mệnh lệnh một cách máy móc và cố gắng hoàn thành chúng một cách vô tri.
Đó là sự phủ nhận tối thượng về mặt nhân tính của một con người.
Đó là hành động không thể lay chuyển trong thế giới ma thuật sư, nơi mà lời nói có sức mạnh tựa như bùa chú cùng lời thề có sức nặng cưỡng chế như đá tảng.
"Dừng lại đi! Này! Mau dừng lại! Nếu mà cậu vẫn cứ tiếp tục như vậy, tên ngốc này!"
Ngay khoành khắc đó, Shino chợt lấy lại nhận thức bởi tiếng hét của chính mình.
(Chờ đã, mình đang làm cái quái gì thế này!? Sao mà mình cứ la hét như một đứa con gái bình thường vậy trời? Mau nghĩ đi! Mình là 'Nữ hoàng của màn đêm' kia mà!?)
Chẳng còn nhiều thời gian nữa.
Rix đã bước đến ngay cạnh Anna rồi.
Chỉ xấp xỉ vài giây nữa thôi, cậu sẽ đến bên cô ấy và xuống tay không chút do dự bằng thanh kiếm của bản thân.
"Giết Anna" – điều kiện để kết thúc mệnh lệnh tự đặt ra này.
Nhưng có một điều chắc chắn rằng một khi cậu đã xuống tay bởi mệnh lệnh tự mình đặt ra này, thì dù có hoàn thành đi chăng nữa, bản thân Rix sẽ không trở lại.
Với lượng thời gian ngắn ngủi đó, Shino cố gắng suy nghĩ trong tuyệt vọng.
(Nếu như mày thật sự muốn cứu vớt cậu ấy, thì mày nên suy nghĩ như một ma thuật sư! Đừng từ bỏ, cố gắng nghĩ đi!
Nếu như Rix cũng có một 'Ego' giống như cái gã đấy thì...
Có lẽ là do Rix không thể kiểm soát được ‘Sphere’ khép kín của bản thân!
Mặc dù nó đã khai mở nhưng cậu ta không nhận thức được dẫn đến việc bản thân không thể kiểm soát trạng thái đắm mình trong dục vọng thuần túy nhất!
Vậy nên, bằng cách sử dụng từ khóa, điều này sẽ đưa cậu ta vào sâu bên trong ‘Sphere’ khép kín ấy, tựa như một con 'búp bê' chỉ biết thực hiện câu lệnh được lập trình sẵn nằm tận dưới đáy thứ ‘Sphere’ khép kín đó... đây là cách duy nhất giúp cậu sử dụng được thứ ánh sáng nằm bên trong thanh kiếm.
Tính đến thời điểm này thì chắc chắn không còn nhầm lẫn nào nữa!
Và lúc này đây, cậu ta có lẽ đã chìm sâu hơn rất nhiều so với vụ Gordon!
Vậy vấn đề là mình nên làm thế nào để giúp Rix lấy lại nhận thức của bản thân, khi mà cậu ta đã chìm sâu bên dưới ‘Sphere’ khép kín ấy!?
Rốt cuộc mình nên làm gì đây... Mình phải làm gì đây...?)
Thế là Shino bắt đầu suy nghĩ.
Suy nghĩ.
Suy nghĩ.
Suy nghĩ.
Và theo sau đó──thời gian không ngừng trôi qua.
───.
「…………」
Một sự câm lặng tuyệt đối, cứ như thể thứ thống trị thế gian này, thời gian đã hoàn toàn bị đóng băng.
Randy, Annie và Serefina chỉ biết chết lặng với đôi mắt mở to.
Bởi vì──
Shino đang trao nụ hôn của mình cho Rix, đôi môi của họ khóa chặt lấy nhau.
Cứ như thể với cô, đó là một người yêu dấu, vòng tay cô đang ôm chặt lấy cổ của Rix.
Vươn mình lên.
Cô hôn Rix thật sâu.
Chuyển động của Rix... đã hoàn toàn dừng lại.
"...Nên là tôi cũng đành phải chơi tất tay bằng con át chủ bài của mình."
Cuối cùng, Shino đẩy ngực Rix ra một cách nhẹ nhàng, nhằm tách ra bản thân ra khỏi cậu.
"Về mặt lý thuyết của ma thuật mà nói thì... Bản ngã(Ego) của cậu đã chìm quá sâu xuống đáy của ‘Sphere’ khép kín bên trong thế giới nội tâm .
‘Sphere’ của cậu vốn đã khai mở rồi, nhưng thay vì mở ra bên ngoài, thì bản thân nó lại khép mình vào bên trong.
Đó là hình thái cực kỳ hiếm và độc đáo của một thứ gọi là 'Ego'.
Để kéo được bản ngã của cậu hiện đang chìm sâu trong trạng thái 'Ego' trở về, thì cần phải tạm thời phá vỡ được khả năng tự hoàn thiện khép kín đấy của cậu.
Làm như vậy, tôi mới có thể lôi được bản ngã của của cậu lên thông qua ‘Sphere’ của tôi.
Và cách đơn giản nhất để phá vỡ được khả năng tự hoàn thiện đó là... 'chấp nhận một phần của người khác vào trong thân thể của chính mình'.
Ờ thì... đúng là vẫn nhiều phương pháp khác nữa, nhưng...
Trong tình huống đấy, phương pháp thực hiện nhanh chóng nhất và dễ dàng nhất chính là... ừm..."
Shino lúc này đây, với một khuôn mặt vô cảm như thường lệ, đang cố gắng giải thích với tốc độ có phần hơi chóng mặt, mặc dù chẳng ai hỏi mà bộ trưởng trả lời cả.
"...Cơ mà chúng ta vốn đâu cần đến mấy cái thứ phức tạp ấy đâu phải không ?"
Rix thì thầm một cách nhẹ nhàng.
"Một con 'búp bê' trở thành con người nhờ vào nụ hôn của một cô gái... chà, điều này là quá đủ rồi."
Sau đó, cậu gãi đầu một cách vụng về nhằm giấu đi khuôn mặt có chút ngượng ngùng.
Cậu đã hoàn toàn trở lại bình thường.
"Hmph. Đó là lý do cậu thực sự rất tởm đấy... đồ ngốc."
Khoanh tay quanh ngực, Shino khịt mũi một tiếng rồi quay đi hướng khác.
Không khác mọi khi là mấy, những câu từ của cô vẫn sắc lạnh như băng.
Sắc nhọn đến mức rất chi là xuất sắc luôn.
Nhưng khuôn mặt cau có của cô thì đỏ bừng và nhạt nhòa nước mắt.
Và sau đó.
"Rix──!"
"Rix-kun!"
"Cậu thực sự làm bọn mình lo lắng lắm đấy biết không hả!"
"Whoa!?"
Những người bạn của Rix đều cùng nhau tiến đến và ôm chầm lấy cậu.
"Đợi-Đợi chút nào!? Nhân tiện, tôi gần như đang cận kề cái chết luôn đấy, vết thương cực kỳ nghiêm trọng luôn đấy và còn... aghhhhhhh!?"
Rix, bị hất tung lên không trung bởi chính những người đồng đội của mình, chỉ có thể la hét một cách thảm thiết.
Và thế là, cuộc hỗn loạn được gây ra bởi "Phái Nguyện Cầu" đã chính thức khép lại.