Khi Sykes trở về từ nhà tù, hắn nhận ra Elliot vẫn còn đang tán tỉnh Tiểu thư Margaret...... nhưng tình hình sẽ sớm thay đổi thôi (theo hướng tệ hơn).
“.....!!”
Ngay khi nhìn thấy hầm ngục, Elliot hoàn toàn câm nín. Sykes, người đáng lẽ đã sẵn sàng cho tình huống kỳ lạ này rồi, cũng không biết nói gì. Phòng giam này đã hoàn toàn thay đổi chỉ trong có 30 phút.
Nhà tù này vốn dĩ là một khối kiến trúc được tạo nên từ một gian phòng lớn hình vuông chia ra làm hai bởi một hàng song sắt.
Căn phòng phía trước đối diện hàng song sắt được sử dụng cho việc chờ đợi và giám sát phòng giam. Cầu thang dẫn đến lối về cung điện hiển nhiên sẽ ở đây. Đồ đạc duy nhất ở trong căn phòng này chỉ là một chiếc bàn đơn và hai cái ghế tựa.
Bữa ăn của tù nhân sẽ được mang tới từ nhà bếp trên tầng, thế nên không cần phòng bếp nữa, và bởi vì mọi cuộc thẩm vấn đều được thực hiện trong khu vực giám sát của cai ngục, nên cũng không cần đồ đạc gì thêm.
Căn phòng phía sau chính là nơi phạm nhân ở - nhà tù thực sự. Nó được xây toàn bằng đá, với trần nhà và cả sàn cũng bằng đá nốt. Một thiết kế đơn điệu và tối gian. Ở góc phòng, một cái toilet, vòi hoa sen và chậu rửa mặt được dồn vào chung một chỗ. Hai phần của nhà tù chỉ được chia ra bởi những song sắt, nếu như bỏ chúng đi, thì sẽ chỉ còn lại một, một căn phòng to lớn.
Như tên gọi ‘hầm ngục’, đây là một căn hầm chủ yếu ở dưới lòng đất, nhưng vẫn có những cái lỗ xếp dài trên những bức tường cao, đảm nhiệm như cửa sổ thông khí và mang ánh sáng vào. Bởi đây chính là nguồn sáng duy nhất của căn phòng, bất kể ngày hay đêm, nó luôn lờ mờ tối tăm bởi không có đèn hay nến.
Cuộc sống nơi không gian ngột ngạt này có khắc nghiệt hay không, phụ thuộc vào địa vị của người bị nhốt và cả sự thù địch của kẻ ném họ vào đây.
Nếu như phạm nhân là một nhân vật quan trọng cần được quan tâm hay có quan hệ tốt với cai ngục, dù bất kể hoàn cảnh nào, thì họ có thể mong đợi một sự đối đãi đặc biệt. Từ chăn mền cho đến những đồ đạc khác như giường, bàn ghế cùng với những vật dụng vệ sinh cá nhân cũng sẽ được cung cấp, kể cả bồn tắm.
Còn nếu mục đích của việc bỏ tù là để áp bức hoặc là họ bị căm ghét bởi chính kẻ ném họ vào đây, thì có lẽ họ sẽ chẳng nhận được gì cả. Rùng mình trong cơn lạnh buốt và buộc phải nằm ngủ trên nền đá cuội. Họ sẽ phải ăn bằng cái khay đặt dưới đất và chịu đựng sự nhục mạ vì bị bọn cai ngục dòm ngó lúc tắm rửa hay đi vệ sinh.
Loại đối xử này chỉ nghe đến thôi cũng đủ làm người ta run lên vì sợ hãi. Nhất là khi án tù đã được quyết định…
Tuy nhiên, đó gần như chỉ còn là những truyền thuyết dân gian.
Ngay từ đầu, hầu như chẳng có lý do gì để sử dụng hầm ngục này cả.
So với trước đây, phần lớn các tù nhân đều bị cai ngục xử lý ngay lập tức, thế nên, thay vì bị tống vào ngục tối, họ nhanh chóng bị lôi đến khu vực của cai ngục, bị cấp tốc thẩm vấn, và không có lấy một cơ hội nào để thoát được.
Mặt khác, với những tội phạm không cần thiết phải thẩm vấn như thế thì họ cũng chẳng quan trọng tới nỗi phải giam nơi ngục tối của cung điện hoàng gia. Chuyển tới nhà tù lớn vùng ngoại ô đối với dân thường là cách hợp lý và thực tế hơn nhiều.
Hầm ngục này từng là nơi được dùng để hành hạ những kẻ cường quyền đã mất đi mọi thứ khi cuộc nội chiến nổ ra và những mưu đồ đã trở thành chuyện thường nhật. Đất nước hòa bình từ lâu, và giờ thay vì là một nhà tù, nó đã trở thành nơi tạm giam những quý tộc hay quan chức đáp ứng những điều kiện đặc biệt.
Rachel Ferguson, phạm nhân đầu tiên sau một thời gian dài, cũng là một trường hợp đặc biệt như thế. Cô con gái của công tước người ta đã lường trước sẽ dấy lên cơn thịnh nộ của Hoàng tử và rồi bị ném vào đây. Một người như thế chắc là không tồn tại. Hoặc ít nhất, rất khó mà kiếm được người có năng lực đó.
Nhưng liệu Hoàng tử Elliot có nghĩ sâu sắc đến thế…?
Dĩ nhiên là không. Hắn ta chỉ muốn bắt nạt Rachel, người mà hắn cho là đã gây ra bầu không khí tiêu cực và ức hiếp Margaret dễ thương. Hắn thậm chí không mảy may bận tâm cuộc sống cô ấy rồi sẽ ra sao.
Thứ duy nhất hiện lên trong tâm trí Hoàng tử chính là hình ảnh một Rachel mạnh mẽ trở nên tuyệt vọng sau khi bị giam cầm và cầu xin Margaret tha thứ để sớm được thả tự do. Nhưng chi tiết cụ thể ra sao thì hắn vẫn còn chưa tính đến.
Thành thật mà nói, sau khi tống khứ Rachel khỏi bữa tiệc và quay sang tán tỉnh Margaret, Hoàng tử đã hoàn toàn quên bẵng đi chuyện đó cho tới khi Sykes lê bước chân tiến vào đại sảnh.
Vậy nên, hắn không nghĩ phụ tá của mình lại gặp rắc rối với người phụ nữ đó, và cũng không hề biết về tình cảnh lạ lùng cho tới khi tự mình lết xác đến nơi.
…….Vì khi đã đến được nhà tù, Hoàng tử Elliot cũng chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra trước mắt hắn.
Trong phòng giam, cô con gái công tước, người vừa bị hủy hôn ước và bị bỏ mặc một mình ở nơi lạnh lẽo tối tăm ẩm thấp, nay lại đang thoải mái nghỉ dưỡng.
Nơi lối đi lát đá lẽ ra phải nhìn thấy được từ mọi góc độ, giờ bị một tấm thảm hoa văn hình học phủ lên, chỗ tắm rửa và toilet đáng lẽ phải hiện rõ trước mắt bọn gác ngục lại được che kín bằng một tấm rèm hoa.
Cô đến cung điện đêm nay trong bộ váy dạ hội trang trọng, giờ đã thay bằng một bộ trang phục ở nhà đơn giản. Trên tấm thảm là chiếc nệm ghế sofa, nơi phạm nhân của nhà tù đang ngả lưng lật từng trang sách. Nói cách khác, còn một thứ ánh sáng nào đó bên trong phòng giam, đủ gần để có thể đọc được sách.
Tại sao cô ta lại mặc bộ trang phục khác hẳn với lúc bị ném vào đây?
Và đống đồ đạc này từ đâu mà ra?
Không thể nào.
Cảnh tượng này rõ ràng là vô lý.
Đằng sau những song sắt này chắc chắn là ngục tối.
Và dù bên đó là ngục tối, kể cả chật chội nữa, làm sao lại toát ra một cuộc sống tiện nghi như vậy được?
Những kẻ tập trung ở đây không thể thốt nên lời trước cảnh tượng bí ẩn này, nhưng sau khi bị nhìn chằm chằm nhìn một lúc, nữ quý tộc đang nằm đằng kia chợt nhận ra sự hiện diện của họ.
“?”
Rachel ngồi dậy, hoàn toàn ngó lơ phía bên kia song sắt, sau khi nhấc ấm nước đang sôi khỏi chiếc đèn cồn, cô rót chút nước vào ấm trà rồi đậy nắp lại. Bên trong nhà tù ẩm thấp, hương trà nồng nàn bỗng chốc lan tỏa.
“Phư phư…”Rachel mỉm cười hạnh phúc hít hà thức hương tuyệt hảo.
Còn Elliot, người đứng chết trân vì sửng sốt nãy giờ, cuối cùng cũng động đậy được một chút khi há hốc mồm nhìn toàn cảnh pha trà, trong lúc Sykes tiếp tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô gái mà không thể thốt ra được tiếng nào.
Sau khoảng năm giây, các giác quan của Hoàng tử rốt cuộc cũng trở lại, hắn lao đến nắm lấy những song sắt.
“Này! Cô lôi đâu ra mấy thứ này đấy hả!”
Rachel vứt cho Hoàng tử một cái nhìn hoài nghi, cảm thấy phản ứng của hắn thật khó hiểu.
“Do ta tự mình chuẩn bị chứ sao, còn chẳng đặt chút gánh nặng nào lên ngân sách quốc gia nữa là.”
“Không phải chuyện đó!”
“Vì chúng đều là những đồ dùng riêng lẻ ta mua qua thời gian dài, làm sao mà kể cụ thể từng thứ được chứ.”
“Ta không hỏi về nơi cô mua chúng! Những thứ này từ đâu ra mà lại có thể ở đây được?”
Lời nói của Elliot ngày càng lộn xộn khi hắn tiếp tục cuộc trò chuyện.
Dù vậy, có vẻ Rachel cũng chẳng hiểu nổi hắn đang nói gì nữa, nên thay vì đáp lại, cô quyết định mở một trong những thùng gỗ cạnh đó ra và thưởng thức một chút đồ ngọt. Chiếc thùng mà Rachel đang mở ấy đã ở đó từ đầu, lẫn trong một đống đồ đáng lẽ đã không nên có mặt.
“.......Đằng kia!?” Sykes hét lên.
“Gì cơ!?”
Tên cai ngục bắt đầu giải thích tình hình cho Hoàng tử, kẻ không biết chút gì về những cái thùng đó. Khi mọi thứ đã rõ ràng, Elliot bắt đầu cảm thấy choáng váng mà nhìn vào vị hôn thê cũ đang vui vẻ ăn bánh và nhâm nhi ly trà.
“D-Dựa theo tình hình, hẳn là do công tước đã gửi vật dụng vào đây!?”
Tới đây, Rachel đột nhiên lên tiếng bác bỏ sự hiểu nhầm tai hại của Hoàng tử.
“Chính xác là do ta. Xem nào, ta đã chuẩn bị mọi thứ chỉ để có được cơ hội này thôi đấy.”
Mặc cho Hoàng tử chưa thể hiểu được ý nghĩa của câu nói thứ hai, Rachel mở trang sách đang đọc dở, nằm trên sofa và tiếp tục chuyên tâm lĩnh hội nội dung cuốn sách.
Cho dù người ta đều công nhận Rachel Ferguson quả thực rất xinh đẹp, thì họ cũng luôn nghĩ sự tồn tại của cô mờ nhạt đến kỳ lạ, và thỉnh thoảng Hoàng tử cũng sẽ quên mất điều cô vừa nói.
Đôi môi xinh đẹp không chút biểu cảm, hiếm khi nêu ý kiến gì ngoài những lời nói trừu tượng. Mà kể cả cô có nói gì chăng nữa, Hoàng tử cũng sẽ nghe cho có mà thôi.
Cô giống như cái bóng của Hoàng tử, một người phụ nữ nhân tiện gắn theo bên hắn. Những nữ quý tộc đối địch thường nói xấu sau lưng cô, rằng cô chỉ là một bông hoa úa tàn và chẳng hề xứng đôi với Hoàng tử.
Sánh bước cùng vị Hoàng tử đẹp đẽ rạng ngời, cô chỉ là một cánh bướm mỏng manh không đáng cho vào mắt, nhưng cũng không phải muốn thấy là được.
Nếu không ở cạnh Hoàng tử, cô sẽ không còn đáng chú ý nữa, đó là lý do cô luôn bị xem là chán ngắt.
Bởi cô là một cô gái như thế, Elliot đã nghĩ đó là lẽ dĩ nhiên cô không phản kháng khi bị hủy hôn….
Nhưng giờ hắn lại nghĩ khác,
…….Người con gái đang làm mọi thứ mình muốn ngay lúc này, ở cái nơi nực cười này là ai vậy?
Trans: Fuzy - Proofreader: Phi Yên Tịch Lạc