*Cạch* *Cạch* Tiếng bước chân xuống nền đá cứ vọng lên từng đợt không ngừng, và đội tuần tra đang canh gác tù ngục liền cảnh giác nhìn lên. Một chàng trai quái quỷ một tay cầm cây đuốc, tay kia lại nắm sợi dây đang trói cô gái bước đi
theo sau cùng một số người khác.
Sau khi giải thích việc hiểu lầm là đi xuống ngục với ý định mờ ám, cậu ta liền dõng dạc hét lớn ra lệnh.
“Ngươi là lính canh ngục?”
“À, vâng, nhưng đây là….”
Trong khi tên lính đứng ngơ mặt ra ngay đó, bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra, những tên Sykes đã gỡ dây trói tay Rachel ra và xô cô ấy về phía trước.
“Đây là lệnh đến chính từ hoàng tử Elliot. Bọn ta sẽ ném cô ta vào trong ngục. Còn việc thả cô ta ra thì chưa rõ…Tất cả sẽ phụ thuộc vào thái độ của cô ta.”
“Ha…”
Và tên Sykes bắt đầu nhíu mày khó chịu khi nhìn thấy cái biểu cảm thắc mắc lưng chừng của những tên lính.
“Có chuyện gì à?”
“À, thưa…bởi vì thực sự, thì chuyện là, nhà tù
…”
Tên Skyes quay lại nhìn tên lính canh, trong đầu chán nản trước câu trà lời vụng về bộp chộp của cậu ta ….và nhìn thấy nhà tù đã bị biến thành một cái nhà kho đúng nghĩa.
“Cái gì đây?”
Cảnh tượng ngục tù thế này khiến tên Sykes phát điên lên. Hằng ha sa số các hộp gỗ với vô số kích thước được sắp chồng đè lên nhau thành một đống, cuối cùng bị vứt vào một góc cùa nhà ngục. Và có những đống còn cao vút lên tận trần ngục.
“ Thực ra….có một vài quý tộc đã xuống đây vào sáng nay và họ cứ liên tục dem những đống này, họ nói họ chỉ cần có chỗ để nhét tạm vào.
Tên Sykes nhìn lướt qua từng đống hộp đó từ đằng xa, mặt tỏ vẻ nghi ngờ tột cùng.
Chúng ta đã không dùng hầm ngục dưới chân của tòa lâu đài này lâu lắm rồi, nên chỗ này hoàn toàn vô dụng. Đám lính này chắc chắn không bao giờ nghĩ rằng ta sẽ dùng nó đúng đêm nay.”
Đám lính canh hoàn toàn không biết có gì trong những chiếc hộp đó, nhưng chắc chắn chúng đang chiếm dụng không gian của hầm ngục.
“Tại sao chỗ này lại ngẫu nhiên trở thành một cái kho chứa đồ thế này?”
“Thần không biết. Đây là lần đầu tiên chuyện kiểu này lại xảy ra….Bởi vì chúng ta không hề xài chỗ này, nên không sao từ chối được cả…..”
Hàng đống giấy tờ từ các quý tộc chức quyền đã được yêu cầu là phải cất giữ chúng cẩn thận….Tên Sykes tặc lưỡi không hiểu sao lại có chuyện này xảy ra đúng lúc thế, nhưng khi hắn ta nhìn lại đống đồ đó, hắn ta thấy phần đầu nhà giam vẫn có một nhà vệ sinh và cửa vẫn còn mở.
Thế chắc cũng đủ để Rachel sống rồi.
“Bọn ta không còn cách nào khác, hãy cứ yên vị sống trong nửa cái hầm ngục này đi. Và đừng có than thở này nọ. Hãy thấy may mắn là cô không có một bạn tù nào sống chung đi.”
“Đã hiểu.”
Rachel lặng lẽ gật đầu, nên tên Sykes kiêu căng ngước mặt nhìn cô rồi quay đầu đi tới cửa ngục. Tiếng chìa khóa mở ổ kêu lên nhẹ một tiếng
*Cách* và một tiếng *Kééét* dài khó chịu vang xa khắp cái ngục ngay khi nó mở ra.
Vốn biết trước được dù là đàn ông hay đàn bà kết cục đều sẽ vô cùng khốn khổ khi bước vào những bức tường đá này, một nụ cười khinh miệt hiện rõ lên gương mặt của tên đội trưởng hiệp sĩ chỉ biết chỉ trích và phán xét kẻ khác.
“Heheheh, nơi này có vẻ khá đang sợ cho một đứa con gái của nhà quyền quý đấy… Nếu như cô chỉ biết mỗi cuộc sống xa hoa của thủ đô. Sau một tuần thôi, ta tin cô sẽ quen với nó và nghĩ đây chỉ đơn giản là một quán nhà trọ tồi tàn thôi ấy mà….À mà này, hình như cô không biết mình sẽ ở đây trong bao nhiêu năm đúng không?
Rachel tiếp tục giữ im lặng bước nhẹ nhàng tới căn nhà mới của cô trong khi tên đội trưởng cứ tiếp tục lải nhải những lời đe dọa rồi phàn nàn sau lưng cô.
Sau khi bước vào xong, cửa nhà tù ngay lập tức đóng sập lại ngay sau cô, vẫn những tiếng rầm rầm ngay sau khi tên đội trưởng đưa chìa vào ổ và khóa lại.
Nhìn đứa con gái im lặng ngồi bệch xuống sàn đá lạnh lẽo, Một nụ cười kinh tởm hiện lên trên mặt tên Sykes.
“Nếu như cô muốn khóc toáng lên và sĩ vả một người hoàn mĩ như tôi, nhớ trong đầu rằng chuyện này xảy ra là tự do cô hết đấy. Dù sao bọn ta cũng chả đụng tới nơi này lâu lắm rồi. Nhìn nơi này tệ thật đấy, xin lỗi trước nếu bọn ta quên cô luôn nhé~
Đám Sykes bắt đầu lại cười phá lên bởi trò phán xét này nọ người khác của chúng.
“Hahahaha, đúng rồi đấy. Điện hạ sẽ sớm quên mất cô thôi bởi vì ngài sẽ hạnh phúc mãi mãi với tiểu thư Margaret. Trước khi bọn ta quên mất đã đẩy cô vào ngục tù này, ta để nghị cô nên quỳ lạy bọn ta đi là vừa.”
Con gái của nhà công tước ngước mắt lên nhìn tên Sykes và những lính ngục và nhướng mày khó chịu với hai kẻ quay lưng lại với cô. Chúng đã để cô lại một mình tự sinh tự diệt….Đúng y như những gì phải xảy ra .
Tên Sykes và tên lính canh bắt đầu tìm đường đi lên tòa lâu đài lại, và ngay lúc đó
*Xoảng* *Xoảng* *Két*
“ Đào tẩu à?”
Chúng lập tức quay đầu chạy trở lại xem ngay khi nghe thấy những tiếng lạ lùng ở phía dưới.
Và chúng thấy Rachel đang buộc một sợi xích sắt to đùng nặng nề quanh các thanh xà lim và khung cửa, sau đó dùng ổ khóa hạng nặng để khóa lại một lần nữa.
Tới giờ phản công của Rachel rồi.
“Hở?”
“C- Cái gì đây?”
Nhìn thấy việc làm chả ai nghĩ tới của tiểu thư quyền quý trẻ tuổi này, tên Sykes và lính canh chạy ngay tới chỗ cửa ngục.
Nhưng Rachel đã khóa nó lại không một kẽ hở mất rồi.
“Này, chuyện này là sao?”
Tên đàn ông cố giật mạnh cánh cửa ra với toàn bộ sức lực,*Keng* *Keng* nhưng cũng chỉ gây ra âm thanh vô cùng nhỏ bé lúc mép cửa chạm vào dây xích bị khóa chặt hoàn toàn. Sau một hồi, chúng thậm chí còn không thể mở cửa đủ để nhét dù chỉ một ngón tay vào. Rachel hoàn toàn điềm tĩnh mà ngồi nhìn xem bao giờ chúng sẽ vào được tù ngục của cô.
“Không vì gì cả. Ta khóa nó lại chỉ vì an toàn của ta thôi ấy mà”
“Nơi này, chả phải nó chính là một nhà tù sao!? Có một tù binh nào điên đến mức tự đi khóa chính căn phòng của mình!?”
Rachel liền nhẹ nhàng lãnh đạm mà nói trong khi tên Sykes mặt đỏ cả lên vì la hét.
“Ta là một thiếu nữ xinh đẹp chưa kết hôn. Sẽ là một cú sốc lớn nữa nếu chuyện tồi tệ nhất xảy đến với ta. Lỡ như có những tên bảo vệ lén vào ngục tối nơi những người quyền cao chức trọng chẳng bao giờ ngó ngàng tới và làm gì đó như trong những cậu chuyện ta nghe thì sao đây?”
Cô nghĩ thì hay lắm, nhưng ở đây thì làm gì có chuyện như thế!? Và cô lấy cái đống dây xích này từ đâu ra!?”
“À, đó là mấy món đồ để giúp ta sống thoải mái hơn ở trong đây ấy mà.”
Rachel còn không thèm quan tâm đến việc có ai đang mắng chửi cô khiến tên Sykes và tên lính canh tức không nói nên lời. Cô ta vốn dĩ phải bị nhốt trong tù, nhưng giờ lại trở thành cô ta tự rào cho bản thân một bức tường chắn.
“Gi- Giờ chúng ta làm gì thưa ngài….?”
Tên lính canh đứng sững sờ ra nhìn Rachel trong đó mà hỏi, và sau một lúc, Tên sykes bất đắc dĩ phải trả lời.
“Ta nhất định phải báo chuyện này với điên hạ ngay bây giờ….và, tùy theo quyết định của ngài ấy ….
Và tên đội trưởng đội hiệp sĩ của cả cung điện rời bước khỏi hầm ngục và chậm rãi hòa chân vào dòng người của bữa tiệc.
Trans: Fuzy - Proofreader: Phi Yên Tịch Lạc