Sự việc là như này.
Do tôi quá mộc mạc nên cái váy đang mặc trông rất mờ nhạt.
Thế là tôi đã bị lột sạch hết đồ và hoảng loạn khoác lên mình bộ váy cổ điển màu xanh rêu có đính kèm cổ áo. Katerina cũng vận một bộ váy màu xanh sẫm có cùng kiểu mẫu. Chung quy thì bộ váy nhìn hợp với tôi, thực ra còn đẹp hơn trước. Rồi từ lúc nào không hay, cô ấy gật đầu thỏa mãn.
Lẽ nào, đây chính là “váy đôi” mà người ta hay đồn đại!
Katerina vừa cười khoái trá “Ồ hố hố hố!”, vừa nắm lấy tay tôi rồi xoay tôi như chong chóng. Lòng vòng. Xong lại quay mòng mòng.
Tôi cũng có phần hơi phấn chấn khi được làm quen với cô bạn mới.
Như những thiếu nữ trạc tuổi, chúng tôi mãi lo vui đùa đến mức ngó lơ luôn tiếng gõ cửa.
Cứ thế, cánh cửa đột nhiên rộng mở, vị hôn phu lộ diện và bất ngờ lẩm bẩm cùng dáng vẻ vô cảm. Tuy không biểu hiện ra mặt, nhưng rõ ràng là Bernhard cũng có chút ngạc nhiên. Về phía chúng tôi, hai đứa con gái đang xoắn xuýt bên nhau thì lại bị cậu ta dọa cho một phen giật mình.
「Anh đến đón Lizzia…… Ừ thì, kết thân với nhau rồi à?」
「Ồ hố hố hố. Chuyện hiển nhiên, bọn em sớm muộn gì cũng là chị em một nhà, không thân thiết mới lạ!」
「Vậy à. Cha mẹ anh đang muốn gặp em đó, Lizzia」
Giờ ngẫm lại mới thấy, Katerina đã kéo tôi vào phòng riêng, trong khi tôi còn chưa vấn an đôi phu thê công tước.
M-m-mình nên làm gì đây? Ngộ nhỡ họ nghĩ mình thật vô lễ thì sao? Mặc cho mình đã khổ công kết bạn với Katerina…… Chờ chút nào, biết đâu nhờ vụ việc lần này mà mình có thể giải trừ hôn ước, sau đó thì…… Không, không, không.
Nhìn vào bộ dạng hoang mang của tôi, Bernhard hé môi cười. Cùng cặp mắt hơi rũ xuống, cậu ta y hệt một con búp bê với ánh nhìn dịu dàng[note18222]. Và không hiểu sao, nụ cười ấy lại mê hoặc đến lạ thường.
Bernhard cũng nhanh chóng thờ ơ trở lại, cứ như biểu cảm vừa rồi chỉ là ảo giác.
Katerina thì nhấp nháy cả hai con mắt khi quan sát từ bên cạnh. Vậy ra, không phải do tôi hoa mắt. Cơ mà, cô ấy có cần phải kinh ngạc như thế không? Chỉ là trông thấy nụ cười của anh trai thôi mà……
「Em đã là bạn của Katerina, không cần phải lo lắng」
「C-cảm ơn anh đã bận tâm! Tại em không chu toàn, đáng lẽ nên vấn an họ trước mới đúng」
À-à mà? Sao Bernhard nhìn tôi chăm chú vậy? Bộ trên người tôi có gì lạ lắm ư?
「Bộ váy kia」
「Ể? Katerina-sama cho em mượn đấy ạ」
「Ừ…… Hợp với em đó」
⠀
Dù đã biết rõ, đây chỉ là một lời nịnh nọt nhưng tôi không khỏi phải cảm thấy ngượng ngùng vì công kích bất ngờ quá thì ai mà chịu cho nỗi. Katerina ở kề bên cũng tự hào hất cao cằm cùng vẻ mặt tsun tsun.
⠀
⠀
Chào hỏi đôi phu thê công tước xong, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Gì thì gì, đó cũng là việc ưu tiên số một mà tôi phải làm, bị cha mẹ chồng chán ghét vào ngày đầu gặp mặt thì chả vui tẹo nào đâu. Và trong cái rủi lại có cái may, Bernhard đã nói giúp tôi về chuyện bầu bạn với Katerina nên họ mới không nổi trận lôi đình.
Đôi phu thê công tước dường như rất cưng chiều Katerina. Vì lẽ đó, tôi đoán Bernhard cũng sẽ được đối xử tương tự, nhưng không, thái độ của họ lại khá lạnh nhạt và vị hôn thê của cậu ta cũng bị làm ngơ. Thà rằng bọn họ cáu gắt còn hơn, phớt lờ ra mặt như thế thì thật đau lòng quá đi.
Tôi ắt nhiên là tò mò rồi, nhưng tình cảnh mỗi nhà mỗi khác. Người ngoài cuộc như tôi sao mà can thiệp được.
⠀
Sau đó, Bernhard muốn dẫn tôi tới một nơi, cậu ta liền dắt tay tôi đi.
Sao ta? Cảm giác này cứ như déjà vu[note18223] ấy.
Cái nắm tay diễn ra hết sức tự nhiên đến mức mà tôi cứ lầm tưởng bản thân là một đứa trẻ. Cơ mà bình thường cũng có quý tiểu thư mười tuổi nào cư xử giống như vầy đâu. Phải chăng do tôi cô đơn quá nên thành bệnh?[note18224]
⠀
「Hôm nay thật ấm áp」
Ý của cậu là thời tiết đó hử?
「Vâng ạ. Gió cũng không quá mạnh」
「Anh không có nói tiết trời」
Dứt câu, Bernhard dịu dàng nhìn tôi và nắm tay tôi thật chặt.
Rốt cuộc thì cái gì ấm áp thế!?[note18225]
Và như thường lệ, thật không thể hiểu nỗi mà!!
Lúc ở bữa tiệc trà cũng vậy, cậu ta cứ lầm lì chẳng nói chẳng rằng. Tôi cũng chả biết phải bắt chuyện ra sao, các giác quan chỉ có thể cảm nhận được đôi bàn tay kia, còn con tim thì loạn hết cả nhịp.
Tuy Bernhard ít nói thật đấy, nhưng sự yên tĩnh đó lại không mấy khó chịu. Bầu không khí hiện tại trái lại còn rất khoan khoái, đến mức mà con người ta không cần phải nói phiếm những chuyện tẻ nhạt.
⠀
⠀
Tôi ở kiếp trước rất ganh tị với những cặp đôi tình tứ đạp xe cùng nhau.
Nào là người bạn trai lo lắng ngoảnh mặt nhìn lại rồi kêu ngồi sát vào để cẩn thận chớ có ngã. Cô bạn gái thế là ôm chặt lấy chàng, dựa vào tấm lưng áo vạm vỡ rồi hồi hộp hít lấy mùi hương đầy quyến rũ~
Mới nghĩ tới thôi đã muốn bấn loạn cả đầu óc! Tình hình hiện tại của tôi còn tuyệt vời hơn nữa kìa.
Hai người vẫn ở kề nhau, tương tự như khi cùng đạp xe.
Chỉ khác một điều là chúng tôi đang cưỡi trên lưng ngựa. Tôi ngồi xếp hai chân một bên, Bernhard thì ôm tôi vào lòng.[note18226]
Bernhard cũng chưa quên lời nói của tôi tại bữa tiệc trà, rằng tôi muốn cưỡi ngựa. Bằng chứng là cậu ta đã dẫn tôi đến chuồng ngựa và cùng nhau leo lên lưng chú ngựa ưa thích.
⠀
Trời ơi, tuyệt quá đi thôi.
Chúng tôi dính nhau như keo. Mặt hai đứa chỉ cách nhau chừng ba mươi phân và tôi có thể cảm nhận được phần cơ bắp ẩn dưới lớp áo của cậu ta. Tuy có hơi mảnh khảnh, nhưng Bernhard rất ư là săn chắc.
Chưa kể là dù có dùng một tay để giữ lấy tôi thì cậu ta vẫn điều khiển ngựa một cách điêu luyện.
Do chưa quen với độ cao của ngựa nên tôi thấy hơi bất ổn. Để bản thân không bị ngã, tôi phải bám víu vào Bernhard. Cứ thế này mãi thì con tim tôi sao chịu cho nỗi, lo lắng chết mất.
「Người cưỡi mà căng thẳng quá thì con ngựa sẽ hoảng sợ đó」
「V-vâng ạ」
Nếu thư giãn được thì tôi đã không phải khó chịu như vầy rồi.
Vả lại, tôi cũng đâu có giỏi thể dục, thể thao. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là “Muốn cưỡi! Muốn cưới!” mà quên tính tới trường hợp gặp trắc trở.
「Tương tự như khi em khiêu vũ, dù điểm nhìn có khác nhau, chỉ cần hòa mình vào nhịp chạy của con ngựa là được」
Dù điểm nhìn có khác nhau, chỉ cần hòa mình vào nhịp chạy của con ngựa là được…… Thật vậy, tuy quang cảnh ngọn đồi có khác góc độ, chú ngựa vẫn sẽ vô thức chuyển động ăn khớp với bạn.
Sau một hồi, khi cơ thể dần khỏe lại, tôi bắt đầu thưởng ngoạn cảnh vật từ trên cao. Bernhard cũng đã hỗ trợ tôi rất nhiều, cậu ta thật là đáng tin cậy.
⠀
Vào buổi chiều tà, các bóng đen lần lượt trải dài trên nền đất. Đoạn đường dốc thoai thoải thì tràn ngập những lớp cỏ lau[note18227] óng ánh, gió thổi hiu hiu lạnh, phảng phất mùi đất ẩm.
Tôi cẩn thận đưa tay vuốt ve chiếc bờm bóng mượt của chú ngựa ô. Nó liền phì ra một tiếng vui sướng từ đầu mũi.
「Có vui không?」
Giọng điệu Bernhard có chút trêu chọc, cơ mà sờ soạng bờm ngựa thú vị thiệt đấy nên tôi thành thật gật đầu. Người ta nghĩ tôi “Thật trẻ con” cũng chả sao, tôi thừa nhận là mình rất vui vẻ!
Trong tương lai gần, tôi muốn phi bay trên đồng cỏ cùng chú ngựa của riêng mình.
Cách đây ít lâu tôi còn phải xấu hổ vì hai đứa quá thân mật. Ấy vậy mà giờ đây tôi đã có thể len lén nhìn mặt Bernhard.
Đôi mắt xám kia đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, tựa như một thứ đồ bạc tinh tế.
⠀
「Bernhard-sama, tại sao anh lại muốn hứa hôn với em?」
Tôi chợt thốt lên điều mà tôi luôn thắc mắc.
Rồi lại nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác vì không dám nhìn trực diện.
Thế là chẳng một lời phản hồi. Bộ khó nói lắm hay sao mà chần chừ dữ vậy? Vừa tò mò, vừa sợ hãi, tôi không muốn thúc giục nên chỉ lặng lẽ chờ đợi.
「Anh gọi em là Lizzy được không?」
「D-dạ được」
「Cứ gọi anh là Bern. Không cần phải thêm kính ngữ」
「Cái đó có hơi……」
Sau một khoảng lặng như không muốn nói, cậu ta cuối cùng cũng đáp lại. Nói không chừng, không phải do không muốn nói, mà vì con người cậu ta vốn đã như vậy.
⠀
「Về vụ hôn ước, lý do chính chắc là do Lizzy không hứng thú với hoàng tử Edwin」
Cứ nhỡ là Bern sẽ phớt lờ câu hỏi của tôi, nào ngờ cậu ta lại cẩn thận “uốn lưỡi bảy lần” trước khi trả lời.
「Nói thẳng ra thì hơi rắc rối. Những cô gái trạc tuổi em hầu hết đều ao ước trở thành hôn thê của điện hạ, Katerina thì đang nghiêm túc theo đuổi cậu ta. Con bé rất được cưng chiều và khá cực đoan cho nên sẽ không khoan dung với tình địch của mình」
Bảo sao lúc gặp nhau tại cổng chính, Katerina lại nói đủ thứ liên quan tới điện hạ.
「Vả lại, Lizzy cũng có chút kỳ quặc」
「Em… không muốn nghe điều đó từ anh, Bern… -sama」
Như dự đoán, tự nhiên đùng một cái gọi tắt tên người ta, tôi nào có thể chứ. Phản ứng lại lời nói của tôi, Bern nhếch một bên lông mày và không ý kiến gì thêm.
「Ừ thì, khi chúng ta lần đầu bắt chuyện, em đã không tức giận」
Lúc làm quen ư? Bộ cậu ta có nói gì thô lỗ à? Tôi cố gắng hồi tưởng đến mức nghiêng hẳn cổ qua một bên, nhưng rốt cuộc lại chẳng nghĩ được gì.
「Sau khi em giới thiệu bản thân xong. Anh chỉ đáp “chào em” rồi thôi」[note18228]
「À, ra vậy!」
Tôi cuối cùng cũng hiểu được vấn đề.
Vào thời điểm đó, tôi đã chào hỏi trang trọng như một quý tộc, còn cậu ta thì chỉ đáp lại một cách cộc lốc. Thông thường, người ta sẽ đánh giá xấu Bern kiểu như “ỷ mình là con trai trưởng nhà công tước rồi ra vẻ ta đây tự cao tự đại”. Tuy nhiên, người nhớ rõ tiền kiếp như tôi lại thấy cách chào ấy quá dỗi bình thường, chưa kể, bản thân lúc đấy còn chả mấy để ý vì đang bị phân tâm bởi ký ức về anh em bọn họ.
Chờ đã nào, đáng lẽ ra, tôi nên được khen ngợi mới đúng? Thân là con gái của hầu tước, tôi có nên nổi nóng không……? Mà thôi, phân vân làm chi. Xem như là nên đi. Ừm, cứ thế mà quyết.
「Biết trước là thô lỗ rồi, sao anh vẫn quyết định nói ra?」
「Bởi vì anh mà tỏ vẻ nghiêm chỉnh thì sẽ bị người ta chú ý. Người ta ở đây là nói bọn con gái phiền phức đang chiếm lấy tình cảm của điện hạ」
“Chu cha ơi, phát ngôn sặc mùi tự luyến, cơ mà người đẹp trai như Bern thốt lên thì công nhận là đúng thật!” – tôi nghĩ thầm trong bụng.
「Nói vậy thì, cái thái độ dửng dưng trước kia, cũng là một màn kịch do Bern-sama dựng nên?」
「Dửng dưng?」
Ể, không phải là diễn à!?
Kể cả khi đã ý thức rõ ràng, rằng mọi thứ không thơ mộng như lời mẹ tôi nói hay điều mà Katerina mong ngóng, nhưng đâu đó trong thâm tâm tôi lại cảm thấy thất vọng. Dù có biết nhiều đến đâu thì tôi vốn dĩ vẫn là con gái. Không mơ mộng dù chỉ một li cũng chỉ là một cái cớ để tôi tự dối lòng.
Xấu hổ chết mất thôi, tôi bây giờ chỉ muốn vả vào mặt mình, nhưng đã cố kiềm chế rồi hạ thấp tầm nhìn.
⠀
Ui da. Sao tự nhiên khó chịu thế ta.
⠀
Lắc lắc đầu, tôi trách mắng bản thân và trấn tĩnh lại cảm xúc.
Lizzia à, mày không được suy nghĩ nữ tính như vậy. Mày nhất định phải quan tâm mật thiết đến chàng trai khó hiểu này, không được để cho cậu ta lầm đường lạc lối sa vào con đường tăm tối. Đây không phải là lúc để yêu đương!
⠀
Thiệt tình hà~ Bern mà là mục tiêu chinh phục thì tốt quá rồi. Biết đâu chừng tôi có thể dễ dàng lý giải mấy thứ đại loại như vết thương tâm lý và hiểu thêm về cảnh ngộ của cậu ta.
⠀
Phải chăng là do tôi than vãn quá viễn vong nên tai họa mới nhanh chóng ập đến vào vài tháng sau.